Quỷ Bí Chi Chủ - Chương 20: Dunn hay quên
“Vâng.”
Klein khẽ người chào, lấy chiếc mũ dạ không cao xuống rồi lại đội lên đầu, lòng thì tưởng tượng về hình dáng của vật phong ấn “0 – 08”. Là một chiếc bút lông vũ trông rất bình thường? Viết không cần mực? Vậy tác dụng thật sự của nó là gì? Đến mức phải giữ bí mật ở cấp cao nhất, bị cho là “vô cùng nguy hiểm”?
Không phải là cái bút nhân quả viết tên ai kẻ đó sẽ chết chứ? Không, như vậy thì quá nghịch thiên rồi. Ince Zangwill không cần thiết phải lẩn trốn nữa…
Klein vừa quay người định đi thì Dunn Smith đột nhiên gọi với hắn từ phía sau:
“Chờ một chút, tôi quên một chuyện.”
“Gì cơ?” Klein quay đầu lại, ánh mắt đầy nghi hoặc.
Dunn cất đồng hồ vào túi, cười nói:
“Chút nữa cậu nhớ tìm kế toán Olean thanh toán trước tiền lương bốn tuần, tổng cộng 12 bảng. Sau đó mỗi tuần nhận một nửa tiền lương, cho tới khi hoàn lại thì thôi.”
“Nhiều quá, không cần phải như vậy, có thể bớt đi được mà.” Klein nói theo bản năng. Hắn không phản đối việc thanh toán trước, dù sao hiện tại hắn còn chả có tiền đi xe ngựa công cộng về, nhưng lấy một khoản tiền 12 bảng nhiều thế này vẫn khiến hắn hơi sợ.
“Không, đây là bắt buộc.” Dunn lắc đầu, cười nói: “Cậu nghĩ thử xem, cậu còn muốn tiếp tục ở lại nhà trọ hiện giờ không? Ngay cả tắm táp đều phải dùng chung với mấy nhà khác, không lo cho mình cũng phải lo cho quý cô kia chứ. Hơn nữa…”
Thấy Klein gật đầu đồng ý, anh ta dừng lại một chút, mỉm cười quan sát bộ quần áo của đối phương vài lần rồi nói đầy thâm sâu:
“Hơn nữa cậu cũng cần một cây gậy batoong, và phải mua một bộ vest.”
Klein giật mình, rồi chợt tỉnh ngộ, khuôn mặt hắn nóng bừng cả lên, bởi vì bộ đồ mà hắn đang mặc đây là hàng giá rẻ.
Bình thường mà nói mũ là phải làm từ tơ lụa, có giá từ 5 đến 6 Saule, nơ là 3 Saule, gậy batoong mạ bạc từ 7 đến 8 Saule, áo sơ mi 3 saule, quần, áo ghile và bộ vest đuôi én phải tầm 7 bảng, giày da từ 9 đến 10 Saule. Một bộ như vậy đã phải trên 8 bảng 7 Saule. Đương nhiên một vị thân sĩ danh giá thì còn cần dây đeo đồng hồ, đồng hồ bỏ túi và bóp da.
Lúc trước nguyên chủ và anh trai Benson ăn tiêu tiết kiệm đã tích được một khoản tiền, lúc đi hiệu quần áo hỏi thì kết quả là ngay cả giá cũng không tưởng, xám xịt đi về. Hai người mua từ một cửa hàng giá rẻ gần phố Chữ Thập Sắt mỗi người một bộ, hết chưa đến 2 bảng. Cũng vì chuyện này mà nguyên chủ có ấn tượng vô cùng sâu sắc về giá của quần áo.
“Vâng, vâng.” Klein lắp bắp trả lời.
Dunn lại lấy đồng hồ bỏ túi, mở nắp nhìn thoáng qua rồi nói:
“Hay là cậu đi tìm phu nhân Olean trước nhỉ? Tôi không biết cậu sẽ ở chỗ lão Neil bao lâu, mà lát nữa là phu nhân Olean về rồi.”
“Vâng.” Klein cảm nhận sâu sắc sự khốn cùng, không tỏ vẻ phản đối.
Dunn quay về cạnh bàn, kéo một trọng những sợi dây thừng xuống:
“Tôi bảo Roxanne dẫn cậu đi.”
Dây thừng vận hành, bánh răng chuyển động. Roxanne ngồi trong phòng tiếp khách của “công ty Bảo an Gai Đen” nghe thấy chiếc chuông nhỏ treo bên cạnh vang lên, vội vàng đứng dậy rồi cẩn thận đi xuống.
Không lâu sau, cô ta xuất hiện trước mặt Klein.
Dunn Smith cười dí dỏm nói:
“Không quấy rầy cô nghỉ ngơi chứ? Ừm, dẫn Moretti tới chỗ phu nhân Olean đi.”
Roxanne lặng lẽ bĩu môi, trả lời rất “khoái trá”:
“Vâng, đội trưởng.”
“Chỉ vậy thôi?” Lúc này Klein lại kinh ngạc mà thốt lên. Đi “tài vụ” dự chi tiền lương mà không cần đội trưởng ngài viết tờ giấy rồi đóng dấu gì sao?
“Sao cơ?” Dunn không hiểu.
“Ý tôi là đi chỗ phu nhân Olean nhận tiền lương dự chi mà không cần chữ ký của anh à?” Klein cố gắng dùng những lời mộc mạc nhất.
“À, không, không cần, Roxanne có thể làm chứng rồi.” Dunn Smith chỉ vào cô gái tóc xù.
Đội trưởng, “quản lý tài vụ” của chúng ta ở nơi này gần như là không có quản lý mà… Klein nhịn cái cảm giác muốn cười nhạo, đi theo Roxanne ra khỏi căn phòng.
Đúng lúc này, hắn lại nghe thấy Dunn hô lên:
“Chờ chút, còn một chuyện nữa.”
Chúng ta liệu có thể nói cho hết trong một lần được không? Klein cười híp mắt, quay người lại:
“Anh nói đi.”
Dunn day day huyệt thái dương, nói:
“Lúc đi chỗ Neil ấy, cậu nhớ lĩnh mười viên ‘đạn săn ma’.”
“Tôi? Đạn săn ma?” Klein kinh ngạc hỏi lại.
“Khẩu súng lục của Welch không phải đang ở chỗ cậu à? Không cần phải nộp lại.” Dunn đút một tay vào túi áo: “Sử dụng ‘đạn săn ma’, nếu thực sự gặp phải nguy hiểm kỳ dị nào thì cậu có thể tự bảo vệ mình được, ừm, chí ít có thể cho cậu thêm dũng khí.”
Không cần phải thêm nửa câu sau đâu… Klein đang lo lắng chuyện này, nên hắn không chút do dự mà đáp:
“Vâng, tôi sẽ nhớ kỹ!”
“Cái này thì cần tôi viết văn thư chính thức, chờ một chút.” Dunn Smith ngồi xuống, lấy chiếc bút máy màu đỏ sậm soạt soạt viết một “Tin nhắn”, ký tên rồi đóng dấu.
“Cảm ơn đội trưởng.” Klein thành khẩn nhận lấy. Hắn chậm rãi lùi ra sau, rồi quay người một lần nữa.
“Chờ một chút.” Dunn lại gọi.
… Đội trưởng, trông anh chỉ mới ba mươi tuổi mà sao đã có điềm báo tuổi già rồi? Klein nặn ra một nụ cười, quay đầu hỏi:
Thấy truyện hay thì bấm quảng cáo giúp truyenconvet duy trì
“Còn có chuyện gì à?”
“Vừa nãy tôi quên mất, cậu chưa luyện bắn súng bao giờ, lấy ‘đạn săn ma’ cũng chẳng có tác dụng gì. Thế này đi, mỗi ngày cậu nhận ba mươi viên đạn bình thường, tranh thủ ra ngoài thì tới đầu đường, cũng chính là sân tập bắn ở số 3 phố Zoutelande mà luyện tập, phần lớn nơi đó thuộc sở cảnh sát, nhưng có một sân là của riêng Kẻ Gác Đêm chúng ta. À đúng rồi, cậu còn phải lấy một huy hiệu từ chỗ Neil nữa, nếu không thì cậu không vào được sân tập đâu.”
Dunn vỗ vỗ trán, lấy “giấy nhắn” từ trong tay Klein rồi soàn soạt thêm nội dung, cũng đóng dấu lên.
“Tay thiện xạ đều được đào tạo từ những viên đạn, cậu đừng coi thường.” Dunn đưa “tờ giấy” đã sửa lại cho Klein.
“Tôi biết rồi.” Klein sợ nguy hiểm hận không thể đi luôn bây giờ.
Hắn bước ra ngoài hai bước, bỗng cẩn thận quay người lại, châm chước rồi hỏi:
“Đội trưởng, không còn việc gì nữa rồi phải không?”
“Hết rồi.” Dunn gật đầu khẳng định.
Klein thở phào một hơi, đi thẳng ra ngoài cửa. Trong quá trình ấy hắn hận không thể quay người một lần nữa hỏi một câu “Thật sự hết rồi à?” Hắn nhịn xuống, rốt cuộc “thuận lợi” rời khỏi “phòng canh gác”.
“Đội trưởng vẫn thế, rất hay quên.” Roxanne đi bên cạnh, nhỏ giọng nói xấu:
“Bà nội tôi còn có trí nhớ tốt hơn cả anh ấy. Đương nhiên anh ấy chỉ hay quên việc nhỏ, ừm, việc nhỏ thôi. Klein, về sau tôi gọi anh là Klein nhé. Phu nhân Olean là một người hoà ái và dễ thân cận, cha của chị ấy là một thợ sửa đồng hồ, tay nghề cao lắm…”
Nghe cô gái tóc xù lải nhải tán dóc, Klein đặt chân lên cầu thang, trở lại tầng trên, tới căn phòng ngoài cùng bên tay phải gặp phu nhân Olean.
Đây là một quý cô tóc đen mặc váy dài với phần rìa thêu lá sen. Cô ta trông khoảng hơn ba mươi tuổi, có mái tóc quăn theo mốt, đôi mắt xanh biếc đầy ý cười, thanh tú và nhã nhặn.
Olean nghe Roxanne thuật lại lời Dunn Smith thì lấy bản ghi chú ra, viết đơn dự chi:
“Cậu có con dấu không? Nếu không có thì ấn ngón tay đi.”
“Vâng.” Klein quen thuộc hoàn thành thủ tục.
Olean lấy một chìa khoá làm bằng đồng mở két sắt trong phòng, vừa đếm Kim bảng vừa cười nói:
“Cậu may mắn đấy, hôm nay có đủ tiền mặt. Đúng rồi, Klein, cậu là vì liên quan tới sự kiện tà dị, bản thân lại có sở trường nên mới được đội trưởng mời à?”
“Vâng, trực giác của chị chuẩn quá.” Klein không keo kiệt lời khen.
Olean lấy bốn tờ tiền màu xám nhạt, có hoa văn đen, rồi khoá két sắt lại, vừa quay người vừa cười nói:
“Bởi vì tôi cũng là như thế.”
“Vậy ạ?” Klein tỏ vẻ kinh ngạc một cách phù hợp.
“Cậu có biết cái vụ án sát thủ liên hoàn đã khiến toàn bộ thành phố Tingen phải chấn động mười sáu năm trước không?” Olean đưa bốn tờ kim bảng cho Klein.
“… Nhớ rõ! Chính là tên ‘đồ tể máu me’ đã giết liên tục năm thiếu nữ, moi tim móc dạ dày của họ? Hồi bé mẹ tôi thường lấy chuyện này ra để doạ em gái tôi.” Klein suy nghĩ giây lát rồi đáp.
Hắn nhận lấy tiền, phát hiện đó là hai tờ 5 bảng và hai tờ 1 bảng, có hoa văn xám, bốn phía là hoa văn phức tạp và hình mờ đặc biệt tránh làm giả.
Tờ 5 bảng to hơn một chút, chính giữa là vị vua thứ năm của vương quốc Ruen, tổ tiên trực hệ của vua Geoge đệ Tam, Henry Augustus đệ Nhất. Ông ta đeo bộ tóc giả màu trắng, khuôn mặt tròn tròn, mắt hẹp và dài, vẻ mặt trông vô cùng nghiêm túc, nhưng ở trong mắt Klein thì lại thân thiết khó mà nói nên lời.
Đây chính là tờ tiền 5 bảng! Tương đương gần tiền lương bốn tuần của Benson!
Chính giữa tờ 1 bảng là cha của George đệ Tam, vua William Augustus đệ Lục. Vị vua “kiên cường” này có chòm râu rậm và ánh mắt kiên nghị. Vào thời ông tại vị, vương quốc Ruen thoát khỏi những trói buộc của thời cổ, một lần nữa đi tới đỉnh cao trong các quốc gia khác.
Đây đều là “vua tốt”… Klein ngửi được cái mùi mực in của tiền khiến người ta vui vẻ và thoải mái.
“Đúng vậy, nếu không phải Kẻ Gác Đêm chạy tới đúng lúc, tôi đã là người bị hại thứ sáu rồi.” Phu nhân Olean tới giờ vẫn còn thấy sợ, dù chuyện đó đã trôi đi mười mấy năm.
“Nghe nói tên sát thủ liên hoàn, à không, đồ tể kia là một người phi phàm?” Klein cẩn thận gấp tiền lại rồi bỏ vào túi bên trong áo vest, sau đó sờ mấy cái bên ngoài để xác nhận.
“Đúng thế.” Phu nhân Olean gật đầu rất mạnh: “Lúc trước hắn ta đã nhiều lần giết người, chẳng qua lần đó bị bắt là vì hắn đang chuẩn bị một nghi thức ác ma nhất.”
“Thảo nào mới lấy những nội tạng khác nhau… Xin lỗi, làm chị nhớ lại chuyện không vui.” Klein thành khẩn nói.
Olean cười khẽ:
“Tôi đã không sợ từ lâu rồi… Khi đó tôi còn đang học kế toán ở trường thương mại, rồi sau này thì tới nơi này. Được rồi, không làm chậm trễ cậu nữa, còn phải đi tìm lão Neil nữa mà.”
“Tạm biệt chị.”
Klein ngả mũ chào, rồi đi ra khỏi căn phòng, lại xuống cầu thang. Trong lúc đi hắn nhịn không được mà sờ túi, xác nhận 12 bảng tiền mặt kia vẫn còn ở nguyên bên trong.
Hắn đi tới ngã tư, rẽ vào bên phải. Không lâu sau hắn thấy một một cửa sắt đóng kín.
Cốc cốc cốc!
Trong tiếng đập cửa, một giọng nói già nua vang lên từ bên trong:
“Vào đi.”
Klein đẩy cửa sắt ra, phát hiện đây là một căn phòng khá hẹp, chỉ có thể đặt được một bàn và hai ghế dựa. Ở mặt khác của phòng này còn có một cửa sắt đã khoá. Mà sau bàn thì một ông già tóc hoa râm mặc áo choàng kiểu cổ điển đang đọc những tranh giấy ố vàng dưới ánh đèn khí gas.
Ông ta ngẩng đầu, nhìn về phía cửa rồi nói:
“Cậu chính là Klein Moretti à? Vừa rồi Roxanne nhỏ bé tới đây nói rằng cậu rất lễ phép.”
“Roxanne đúng là một người thân thiện. Chào buổi chiều, ông Neil.” Klein ngả mũ chào hỏi.
“Ngồi đi.” Neil chỉ vào lon thiếc viền bạc có hoa văn phức tạp: “Muốn uống cà phê mài không?”
Khoé mắt và bên miệng ông có những nếp nhăn rất sâu, đôi mắt đỏ sậm kia trông khá đục ngầu.
“Hình như ông không uống?” Klein chú ý thấy thứ trong chiếc cốc sứ của Neil là nước trong.
“Ha ha, đây là thói quen của tôi, sau ba giờ chiều thì không uống cà phê.” Neil cười giải thích.
“Vì sao?” Klein thuận miệng hỏi.
Neil mỉm cười nhìn vào đôi mắt Klein:
“Tôi sợ tối ngủ không ngon, như vậy sẽ nghe thấy những tiếng thì thầm khó hiểu.”
… Klein không biết nên nói tiếp như nào, đành hỏi:
“Ông Neil, tôi nên đọc tài liệu và điển tịch nào?”
Hắn vừa nói vừa đưa “tờ giấy” mà Dunn Smith viết ra.
“Những thứ liên quan tới lịch sử, phức tạp và vụn vặt. Nói thật tôi vẫn luôn cố gắng học, nhưng chỉ nắm giữ được sơ bộ, những cái khác phiền phức quá. Cái gì mà nhật ký của người đương thời, bộ sách lưu hành rồi văn mộ chí vân vân…”
Neil than phiền:
“Ví dụ như những thứ trong tay tôi đây này, càng cần những ghi chép lịch sử chi tiết để suy đoán nội dung cụ thể.”
“Vì sao?” Klein nghe mà thấy lơ mơ không hiểu.
Neil chỉ vào trang sách ố vàng trước mặt, nói:
“Đây là nhật ký thất lạc trước khi chết của Russel Gustav. Vì giữ bí mật nên ông ta toàn dùng những ký hiệu kỳ quái do chính ông ta phát minh ra để ghi chép lại.”
Russel đại đế? Tiền bối xuyên việt? Klein ngẩn ra, lập tức chăm chú nghe.
“Bởi vì rất nhiều người tin rằng ông ta chưa thật sự chết đi, mà đã trở thành một vị thần linh bí ẩn, nên vẫn có các tín đồ tà giáo sùng bái ông ta tiến hành đủ loại nghi thức hòng có được sức mạnh. Thi thoảng chúng ta lại gặp được chuyện này, nhận được những bản bút ký nguyên bản hoặc sao chép lại.”
Neil lắc đầu:
“Cho tới hôm nay còn chưa ai có thể đọc được những biểu tượng chân chính của các ký hiệu đặc biệt này, cho nên ‘Thánh đường’ cho phép chúng ta lưu trữ bản sao để nghiên cứu, hy vọng tìm được niềm vui bất ngờ.”
Nói tới đây, Neil cười đắc chí:
“Tôi đã giải đọc được vài ký hiệu trong đó, xác nhận là để thể hiện con số. Nhìn xem tôi đã phát hiện ra gì này, đây thật ra là một cuốn nhật ký! Ừm, tôi hy vọng dùng những sự kiện lịch sử của những ngày ở thời đó, lại thêm sự kiện bên người hoàng đế và những ghi chép tương ứng cùng trong nhật ký để so sánh, từ đó đọc được nhiều ký hiệu hơn. Cách nghĩ của thiên tài, đúng không?”
Ông già có mái tóc hoa râm và những nếp nhăn hằn rõ trên khuôn mặt dùng đôi mắt toả sáng nhìn Klein.
Klein gật đầu đồng ý:
“Đúng vậy.”
“Ha ha, cậu cũng có thể xem xem. Ngày mai bắt đầu giúp tôi làm việc này đi.” Ông già Neil đưa trang giấy ố vàng kia cho Klein.
Klein chuyển nó về phía mình, chỉ liếc qua cái là toàn thân đơ ra tại đó!
Tuy những “ký hiệu” này bị sao chép lại quá xấu, một số còn biến dạng, nhưng hắn không thể nào nhận sai được… Bởi đây là thứ chữ viết mà hắn quen thuộc nhất: Tiếng Trung!
Mà lại còn là chữ giản thể!