Quỷ Bí Chi Chủ - Chương 208: Tiếng khóc
Tít tít tít, chiếc máy thu phát trong văn phòng đội trưởng chợt vang lên, có vẻ như sắp có điện tín mới.
Nhưng Klein và Leonard không hề chú ý đến nó một chút nào, cả hai đang mắt đỏ ngầu đếm thầm từng giây một.
“10”
“9”
“8”
…
Lúc này, Dunn Smith dùng tay trái nâng một chiếc hộp hình vuông dường như làm bằng bạc, trông khá giống với xương cốt, vẻ mặt nghiêm trọng tiến vào sảnh tiếp khách.
Megos, vốn đang không ngừng giật xuống từng nhúm tóc vàng và cào ra mấy vết rách be bét máu sâu tới tận xương, như bị cái gì đó kích thích mà đột nhiên đứng bật dậy, giơ tay chỉ vào đội trưởng Dunn Smith trong chiếc áo khoác mỏng màu đen, miệng thét lên the thé:
“Mày muốn hại chết con tao!”
“Mày muốn hại chết con tao!”
Ầm! Trong sự vang vọng của thứ âm thanh chói tai đáng sợ này, đầu Klein hệt như bị một thanh búa sắt bổ mạnh, hắn bỗng quên cả việc đếm thầm, vừa nhức đầu vừa chóng mặt.
Tầm mắt hắn lập tức bị nhuộm bởi một mảng đỏ rực, nơi chóp mũi như có chất lỏng gì đó đang chảy ra mà không cách nào ngăn được.
Klein vô thức nghiêng đầu liếc nhìn Leonard Mitchell, thấy khóe mắt, mũi và khóe miệng đồng đội đều là máu tươi, khuôn mặt anh ta vô cùng tái nhợt, cơ thể thì lung lay như sắp té ngã.
Mình chắc là cũng giống vậy… Klein thu hồi suy nghĩ, rồi lại tiếp tục đếm thầm, chủ động bỏ qua 2 giây.
“5”
“4”
…
Trong thứ âm thanh chói tai vô cùng này, đôi mắt xám sâu thẳm của Dunn Smith kín đầy tơ máu, từng tia tơ máu có thể thấy rõ nét.
Mạch máu trên mặt anh cũng lồi lên, trông chúng giống hệt những con rắn độc, trong lỗ tai máu cũng ào ào chảy ra.
Nhưng anh cũng không vì thế mà choáng váng, tay phải chỉ dừng lại một giây rồi dưới sự điều khiển của ý chí mạnh mẽ, Dunn Smith mở nắp hộp tro cốt của Thánh Selina.
Bên trong là bóng tối thâm trầm tới cùng cực, trong bóng tối lại có từng hạt cát óng ánh, cảnh tượng này đẹp đẽ như mộng ảo, hệt như bầu trời sao trong đêm được cất vào trong hộp.
Bốn phía bỗng nhiên tối sầm lại, sảnh tiếp đãi bị âm u bao phủ, trong không khí có vô số sợi tơ mảnh trơn bóng lạnh buốt màu đen.
Chúng nó phóng tới phía Megos, trong nháy mắt đã quấn lấy người cô ta.
Chúng không giống tơ nhện, mà càng giống như những xúc tu của sinh vật không biết tên nào đó!
Tròng mắt bên phải của Megos đã bị cô ta móc xuống, treo lơ lửng dưới hốc mắt bằng một bó dây thần kinh nhuốm máu, cô ta căm tức nhìn Dunn Smith rồi hét to:
“Mày phải chết!”
Ầm!
Dunn bị một sức mạnh vô hình đánh bay, đâm mạnh vào bức tường đối diện, tới mức khiến tường nứt ra, gạch bay tán loạn.
Anh phun ra một ngụm máu tươi, nhưng đôi tay vẫn bưng chặt hộp tro cốt của Thánh Selina, không để nó rơi xuống đất.
Mấy sợi tơ trơn bóng lạnh buốt màu đen kia càng trói chặt Megos tại chỗ, cho dù ngọn lửa nhuộm đầy “nấm mốc” bất thình lình bốc lên hay chất lỏng tràn ngập ý vị khinh nhờn bài tiết ra từ làn da của Megos đều không thể tạo nên chút thương tổn nào tới nó.
“3!”
“2!”
“1!”
Klein và Leonard lập tức đồng thời lao ra khỏi vách ngăn, một người cầm tầm vàng mỏng ấm áp, người kia thì đã quấn “Mạch Máu Trộm Cắp” quanh cổ tay trái, giơ năm ngón tay nhắm thẳng vào Megos.
Megos trông gần như không còn giống con người nữa, cô ta đang ra sức giãy dụa, hai bên vai cô ta đều gồ lên những cục thịt. Chúng trộn lẫn với mạch máu và gân xanh, và tròn vo trông như đầu của đứa bé.
Trên hai cái “đầu” này, có vết nứt đang nhanh chóng lan ra, dường như sắp biến thành mắt.
Megos chợt phát giác nguy hiểm đang kéo đến, cô ta há to mồm, làm cho khóe miệng rách tới tận mang tai.
Cô ta định dùng “tiếng nói khinh nhờn” để nguyền rủa lũ kẻ địch đang hòng muốn làm hại con của cô ta!
Đúng lúc này, năm ngón tay của Leonard đột nhiên khép lại, phần cổ tay xoay theo nửa vòng.
Khuôn mặt tái nhợt của anh ta sung huyết thành màu gan heo, mạch máu nổi lên trên khuon mặt, hệt như những con sâu độc nho nhỏ.
“…” “Tiếng nói khinh nhờn” kẹt trong cổ họng Megos, im bặt.
Cô ta dường như đánh mất năng lực ngôn ngữ, mất năng lực nguyền rủa người khác.
Klein bắt lấy cơ hội này, trầm giọng mở miệng thốt lên một từ của tiếng Hermes cổ:
“Ánh sáng!”
Ta muốn ánh sáng, là có ánh sáng!
Hắn chợt cảm thấy tấm vàng mỏng phủ kín thứ hoa văn thần bí trong lòng bàn tay hắn trở nên nóng bỏng, thấy nó tỏa ra thứ ánh sáng chói mắt, hệt như đã biến thành một mặt trời nhỏ.
Thấy truyện hay thì bấm quảng cáo giúp truyenconvet duy trì
Ngay sau đó, Klein rót hơn nửa linh tính vào bùa chú Dương Viêm này, rồi ném tới Megos, kẻ đang bị giam cầm!
Sảnh tiếp đãi lập tức sáng ngời, sự u tối và sâu thẳm đồng thời biến mất. Dây nhỏ quấn quanh người Megos đột nhiên rút đi, dường như đang vô thức né tránh cái gì đó.
Nhưng Megos còn chưa kịp lấy được tự do thì đã nhìn thấy ánh sáng mặt trời.
Trần nhà của công ty Bảo an Gai Đen đã vỡ ra một lỗ hổng thật lớn từ lúc nào không rõ. Lỗ hổng này xuyên suốt cả ba tầng nhà, làm cho bầu trời xanh thẳm với ánh mặt trời chói mắt đồng thời chiếu rọi vào trong.
Tấm vàng mỏng kia tan vào với ánh nắng mặt trời trên đỉnh đầu Megos, chợt phình to ra, thắp sáng một quả cầu ánh sáng ngay tại chỗ đó, một quả cầu ánh sáng mà xung quanh nó đầy những ngọn lửa vờn quanh.
Ầm!
Cả tòa nhà rung chuyển dữ dội, những tấm kính trên con phố gần đó vỡ vụn toàn bộ.
Nhưng uy lực của quả cầu ánh sáng tập trung vào vị trí chính giữa, không hề lan đi bao nhiêu.
Nó bao lấy Megos, ánh sáng chọc vào mắt Klein, Dunn và Leonard, khiến cả ba không mở mắt ra được.
Klein cố nén nước mắt, híp mắt để nhìn, chỉ thấy ánh sáng đã tan biến, ngọn lửa vẫn đang bốc lên, mà ở giữa bọn họ là những lớp tro bụi màu đen đang nhảy múa.
Megos và đứa bé trong bụng cô ta đã không thấy dấu vết đâu nữa, hệt như bàn trà, cốc nước, tờ báo và bộ ghế sô pha ở chỗ đó vậy.
Giải quyết rồi? Giải quyết được Tà Thần và mẹ của Tà Thần trước khi đứa bé, con của Tà Thần, được thành hình thực sự, giáng sinh tới thế giới hiện thực? Klein nhất thời có chút không dám tin tưởng.
Với kinh nghiệm chơi game của hắn mà nói, loại BOSS cuối này sao có thể bị xử lý dễ dàng như vậy cho được!
Đột nhiên, tóc gáy của hắn dựng thẳng, dự cảm của “Tên Hề” nói cho hắn biết rằng có một nguy hiểm cực kỳ mãnh liệt đang sắp xảy ra!
Klein bất chấp việc suy nghĩ, lập tức lăn mình sang bên trái.
Đúng lúc này, một thanh đao xương trắng bệch dài bằng cánh tay và vô cùng sắc bén đâm ra từ chỗ nào không biết, rồi lơ lửng giữa không trung, toát lên vẻ đẹp có phần yêu dị khác thường. Tốc độ của nó nhanh đến thế, tư thái của nó làm cho người ta khó mà tránh né đến vậy.
Xoẹt!
Phần áo nơi ngực phải của Klein bị cắt thành hai nửa, làn da của hắn cũng bị rạch đôi ra, máu thịt của hắn cũng như thế, và phần xương cũng là như vậy!
Vết thương này sâu tới mức gần như có thể thấy được phổi của hắn!
Nếu không phải hắn nhận ra nguy hiểm từ trước, để rồi tránh né đúng lúc, có lẽ một đao này đã có thể bổ đôi người hắn ra, khiến hắn chết thảm ngay tại chỗ!
Nhưng dù là như vậy, Klein cũng khựng người lại, cơn đau đớn dữ dội choán hết đầu óc hắn, xua đuổi suy nghĩ của hắn.
Phía cuối của thanh đao xương kia, đường nét một bóng người nhanh chóng hiện ra. Nếu không thấy phần bụng phồng to, e rằng không ai có thể nhận ra đây chính là Megos.
Tóc của ả đã bị đốt cháy sạch sẽ, làn da trên mặt và cơ thể đã cháy đen toàn bộ, đang rơi rụng từng mảng một xuống đất. Mũi của ả của đã bị đốt tan, vị trí của mũi trước đó nay chỉ còn hai cái lỗ nhỏ màu đen. Tròng mắt của ả đã biến mất đâu không rõ, nơi hõm xuống còn có ngọn lửa màu trắng nhạt đang bùng lên.
Hai chiếc “đầu” mọc lên hai bên vai của ả cũng bị đốt rụi. Cánh tay trái của ả biến thành thanh đao xương mà ả đang cầm trong tay, trông vừa yêu dị lại vừa thánh khiết.
Choang!
Sàn nhà rung lắc, Megos mặc kệ Dunn, mặc kệ Leonard, cũng mặc kệ những sợi tơ màu đen trơn bóng và lạnh lẽo như băng đá đang lại chuẩn bị quấn tới, nhoáng cái đi tới trước mặt Klein khi mà hắn đang đình trệ ở động tác lăn người. Ả giơ thanh đao xương kia lên, nhắm thẳng vào cổ của Klein, chuẩn bị chém xuống.
Đột nhiên, ả nghe thấy một giọng nói chứa đầy ý vị khinh nhờn mãnh liệt:
“Khuất phục!”
Leonard giơ tay trái lên, dùng lòng bàn tay nhắm thẳng Megos. Vật phong ấn “2 – 105” quấn quanh nơi cổ tay anh từ hình dáng một mạch máu to và tái nhợt có nhuốm màu đỏ biến thành một phần “ruột” đỏ sậm, phồng to lên như sắp vỡ tung.
Ban nãy Leonard đã sử dụng “Mạch Máu Trộm Cắp” để đánh cắp thành công “lời nói khinh nhờn” của Megos, hiện giờ anh đang định sử dụng năng lực của đối phương để khống chế đối phương!
Cũng chỉ có năng lực ở mức ngang bằng nhau mới có thể nảy sinh tác dụng!
Megos bị ảnh hưởng bởi “Lời nói khinh nhờn”, lưng hơi khom xuống, đôi chân đang không ngừng run rẩy, động tác của cô ta khựng ngay lại. Vô số sợi tơ đen xung quanh dường như phát hiện con mồi mỹ vị mà ào ào phóng tới. Klein cũng nắm bắt cơ hội này, lăn sang hướng khác, để lại vệt máu đỏ đậm trên đường lăn.
Nhưng lúc này hắn cũng hòa hoãn lại từ cơn đau nhức, hắn thò tay vào túi áo, lấy ra chiếc bùa chú Dương Viêm cuối cùng.
Nhân lúc Megos đang bị khống chế, phải giải quyết triệt để ả!
Nếu để ả chống đỡ được đến lúc “đứa bé” giáng sinh thành công, như vậy hậu quả sẽ khó mà tưởng tượng được!
Bùm!
Đầu của Megos tự dưng nổ tung, các mảng da cháy đen với thịt văng ra bốn phía.
Nhưng cơ thể không đầu của ả lại nhờ điều này mà thoát khỏi ảnh hưởng của “Lời nói khinh nhờn”.
Rầm!
Cơ thể cháy đen của Megos hóa thành một quả đạn pháo, dùng tốc độ như được bắn mà lao tới Leonard. Mà vì “Lời nói khinh nhờn” bị cưỡng ép cắt ngang, Leonard lại nhất thời cứng đờ người ngay tại chỗ.
Lúc này, Dunn Smith vẫn đang cầm thật chặt hộp tro cốt của Thánh Selina, khuôn mặt anh tái nhợt vô cùng. Còn những sợi dây màu đen được chế tạo ra thì còn chút nữa mới có thể bao vây, nhuộm đen toàn bộ không gian xung quanh được.
Rầm rầm!
Megos đánh lên người Leonard, khiến anh bị đâm vào tường, làm cho bức tường ầm ầm sụp xuống.
Những đoạn xương trên người Leonard rạn nứt, miệng anh không ngừng trào ra máu tươi, thậm chí còn chẳng kịp giãy dụa, mà hôn mê ngay lập tức.
Megos giơ thanh đao xương màu trắng lên, nhưng lúc này vô số sợi dây màu đen lan ra từ hộp tro cốt của Thánh Selina đã bao vây ả lại, quấn chặt lấy ả, giam cầm ả ngay tại chỗ.
Klein không có thời gian quan tâm vết thương của mình, hắn móc tấm vàng mỏng kia ra.
Ngay khi hắn định đọc câu thần chú bằng tiếng Hermes cổ, chợt trong căn phòng sâu thẳm, u tối và tĩnh lặng này đột nhiên vang lên một âm thanh đột ngột:
“Oe!”
Đó là tiếng khóc của trẻ con.