Quỷ Bí Chi Chủ - Chương 21 : Xa quê gặp bạn cũ
Chỉ trong giây lát Klein còn cho là mình đã xuyên việt trở lại, nhưng đèn khí gas thanh lịch với phần lồng làm từ đồng thau và chiếc lon thiếc viền bạc đựng cà phê trong tay Neil làm cho hắn nhận rõ sự thật. Vị tiền bối xuyên việt Russel đại đế này thật sự là đồng bào? Ông ta dùng thứ tiếng Trung giản thể không tồn tại ở thế giới này để ghi chép bí mật?
Mang theo tâm tình “xa quê gặp bạn cũ” không thể miêu tả được, Klein nhanh chóng đọc ba trang bản thảo trong tay:
“Ngày 18 tháng 11, thật là một chuyện thần kỳ, một thí nghiệm kỳ quái và một sai lầm ngẫu nhiên xuất hiện đã khiến tôi phát hiện một tên đáng thương bị nhốt trong gió lốc, bị lạc ở sâu trong bóng tối. Thậm chí là anh ta chỉ có thể tới lúc trăng tròn hàng tháng mới có thể tới hơi gần thế giới hiện thực, tuy nhiên không thể truyền tiếng la hét của mình tới đây. Anh ta may đó, vì đã gặp tôi, nhân vật chính của thời đại này.”
“Viết xong mấy dòng trên, tự mình đọc lại mà bỗng thấy thổn thức. Cho dù là dùng chữ Hán mà bất tri bất giác đã mang theo cái giọng phiên dịch rồi. Bốn mươi năm trôi qua trong chớp mắt, những ký ức xưa cũ hệt như một giấc mơ.”
“Ngày 1 tháng 1 năm 1184, bữa tiệc tối long trọng, phu nhân Fronal đúng là tuyệt vời!”
“Ngày 2 tháng 1, đám người trong Uỷ ban Ngoại giao của mình đúng là đám con lừa!”
“Ngày 3 tháng 1, quyết định lúc trước đúng là quá qua loa rồi. Hiện giờ xem ra, bất kể là ‘Người Học Việc’, ‘Thầy Bói’, hay là ‘Kẻ Trộm’ đều tốt hơn, tiếc là giờ không còn cách nào quay đầu rồi.”
“Ngày 4 tháng 1, vì sao đám con cái của mình lại ngu xuẩn như vậy? Tôi đã nói cả vạn lần rồi, đừng để đám thần côn đó lừa dối, không, bản thân đám thần côn đó cũng bị lừa, mấu chốt của ma dược không phải là nắm giữ, mà là tiêu hoá! Không phải đào bới, mà là đóng vai! Mà tên của ma dược không chỉ là tượng trưng, mà là ý tưởng cụ thể, là ‘chìa khoá’ để tiêu hoá!”
“Ngày 22 tháng 9, liên minh phản đối tôi đang được thành lập, từ Fusark phương bắc, Ruen phía đông và Finebot ở phương nam, kẻ địch của tôi cuối cùng đã tụ tập lại. Nhưng tôi không sợ, tôi sẽ dùng sự thật nói cho bọn họ biết rằng sự chênh lệch về vũ khí và kiến thức không phải do nhân số và người của danh sách thấp có thể bù đắp. Hơn nữa tôi nào phải là không có thuộc hạ, mà còn là cấp cao cơ. Ha ha, bọn họ quên mất tôi là ai rồi à?”
“Ngày 23 tháng 9, tôi mất liên lạc với con tàu tìm kiếm ‘Vùng đất bị Thần bỏ rơi’. Tôi hẳn là nên suy nghĩ phát minh ra điện báo vô tuyến thôi, chỉ mong nó không bị ảnh hưởng bởi bão lốc.”
“Ngày 24 tháng 9, quý cô Isaka còn quyến rũ hơn cả phu nhân Fronal, có lẽ là tôi đang hoài niệm tuổi xuân.”
Bởi vì là bản sao chép lại, căn cứ vào sự phức tạp của chữ Hán mà mỗi một chữ đều bị phóng to lên không ít, nên nội dung trên mỗi một tờ giấy là không nhiều. Thậm chí vì để lưu trữ và nghiên cứu nên chỉ viết một mặt. Nhưng dù là vậy Klein vẫn thấy cảm xúc sôi trào, lại thêm những miêu tả mấu chốt của Russel đại đế với ma dược càng làm cho hắn có cảm giác vui mừng như điên khi đã tìm được cách “giải quyết vấn đề”, nắm giữ bí mật vô giá.
Có lẽ đây chính là ngọn đèn chỉ lối cho con đường người phi phàm mai sau của mình! Ồ, ba trang bản thảo là những dòng nhật ký của thời gian khác biệt, có thể thấy Russel đại đế có thói quen ở một năm nào viết năm đó. Hai tháng 9 và 11 kia tạm thời không phán đoán được là của năm nào… Tên đáng thương mà ông ta phát hiện ra là ai? Cụ thể thì tiêu hoá và đóng vai là chỉ cái gì? Vùng đất bị Thần vứt bỏ là nơi nào?? …
Vô số những nghi vấn sôi trào theo niềm vui trong lòng Klein, làm cho hắn hận không thể lập tức sưu tập đầy đủ nhật ký của Russel đại đế để đọc từ đầu tới cuối!
“Klein?” Đúng lúc này, Neil ở phía đối diện ngỡ ngàng gọi hắn.
Klein choàng tỉnh, vội cười che giấu:
“Tôi cho rằng mình sẽ là kẻ đặc biệt nhất, muốn thử tìm hiểu và dịch.”
“Đúng là người trẻ tuổi.” Neil cười ha ha, gật đầu: “Tôi cũng từng cho rằng mình chính là kẻ đặc biệt nhất.”
Klein lật ba trang bản thảo trong tay một lần nữa, sau khi xác định mình không bỏ sót chỗ nào thì hắn trả mấy tờ đó lại, rồi lơ đãng hỏi:
“Chúng ta chỉ có mấy tờ này thôi à?”
Tôi muốn được đọc nhiều nhật ký của Russel đại đế nữa!
“Cậu cho là sẽ có nhiều lắm hả?” Neil vuốt ve bản thảo, cười nhạo khiến vết nhăn trên khuôn mặt càng sâu hơn:
“Bản thân những sự kiện liên quan tới thần bí và phi phàm hàng năm đều không nhiều, ôi, chủ yếu là những giống loài siêu phàm đang dần biến mất khỏi bắc lục địa chúng ta. Nếu không có chúng nó thì sẽ không có ma dược, vì thế người phi phàm ngày càng ít. Chậc, mấy trăm năm qua, rồng khổng lồ, người khổng lồ và tinh linh đã trở thành những thứ được ghi lại trong sách, thậm chí hải tộc cũng không hề xuất hiện vùng ven biển nữa.”
Nghe được câu này, Klein bỗng nghĩ tới một câu, bèn đùa:
“Tôi cảm thấy đây chính là lúc thành lập ‘Hiệp hội Bảo vệ Rồng và Người khổng lồ’.”
Neil nghe mà mờ mịt, hồi lâu sau mới hiểu được hắn có ý gì. Mà sau khi hiểu rõ, ông ta vỗ nhẹ lên bàn, cười trông rất sung sướng, không hề thân sĩ chút nào:
“Ha ha, Klein, cậu đúng là người hài hước mà. Đây là truyền thống của vương quốc Ruen chúng ta, người trẻ tuổi hài hước chút cũng không tệ. Tôi cảm thấy không thể chỉ giới hạn như vậy, sao chỉ có rồng và người khổng lồ? Phải gọi là ‘Hiệp hội Bảo vệ Động vật thần kỳ’ mới đúng.”
“Không không không, sao có thể quên mất những thực vật đáng thương chứ?” Klein lắc đầu.
Nói tới đây, hắn và Neil liếc nhau một cái, đồng thanh:
“Hiệp hội Bảo vệ Sinh vật thần kỳ!”
Dứt lời, hai người ăn ý mà cười, không khí quái lạ ban nãy đã tan đi không ít.
“Những thanh niên thú vị như cậu giờ càng ngày càng ít… Tôi vừa nói tới đâu nhỉ?” Khuôn mặt nhăn nheo của Neil đầy tươi cười, ông ta nói: “Nhớ ra rồi, bản thân những sự kiện liên quan tới phi phàm và thần bí hàng năm không có nhiều, những kẻ ngu sùng bái hoàng đế Russel lại là những phái ít ỏi trong những phái ít ỏi khác. Chúng ta có thể lấy được ba tờ bản thảo đã là không tệ rồi… Ừm, các giáo đường lớn hoặc giáo khu chắc là vẫn có…”
Ông ta lẩm bẩm vài câu, cầm “tờ phê chuẩn” mà Klein đặt lên bàn từ trước, đọc thoáng qua:
“Là đạn cho súng lục hay cho súng trường, hoặc là đạn cho súng hơi nước áp lực cao?”
“Một khẩu súng lục.” Klein đáp theo thực tế.
“Ok, để tôi đi lấy. Khụ, cậu có bao súng đeo mạng sườn chưa? Là một thân sĩ, cậu không thể để phần eo và phần dưới của mình phình to lên ngay trước mặt công chúng được.” Neil đùa một câu mà cánh đàn ông đều hiểu.
“À, chưa có, có cần tìm đội trưởng viết thêm không?” Klein cười phối hợp.
Neil đứng lên, nói:
“Không cần, ghi lại là được rồi, đó vốn thuộc ‘vật phẩm đồng bộ’. Đọc theo tôi nào, ‘vật phẩm đồng bộ’.”
“Lúc trước ông từng làm giáo viên à?” Klein buồn cười hỏi.
“Từng một thời gian ở trường học miễn phí và trường Chủ nhật của giáo hội.” Neil giơ tờ lấy lên, lấy chìa khoá trong ngăn kéo ra rồi mở cửa sắt dẫn vào phòng trong.
Cảm thấy người phi phàm và người thường không khác nhau là mấy… Klein lặng lẽ thì thầm một câu, lại quăng mắt về phía ba trang nhật ký trên bàn.
Russel đại đế quả thật nhắc đến lĩnh vực thần bí… Nhật ký của ông ta là vô giá… Đối với người khác mà nói, nó chỉ là một tờ giấy lộn không biết khi nào mới có thể dịch ra được, nhưng với ta thì đây chính là kho báu!
Không biết phần nhật ký còn lại ở đâu… Phải nghĩ cách tìm ra nhiều hơn mới được… Klein mải mê suy nghĩ, khó mà bình tĩnh được. Mãi tới khi Neil ra khỏi căn phòng kia, đóng sầm cửa sắt lại.
“Mười viên đạn săn ma, ba mươi viên đạn súng lục, một bao súng đeo dưới nách, một huy hiệu của tiểu tổ thứ bảy Bộ phận Hành động Đặc biệt. Cậu kiểm tra lại và thử xem thế nào, sau đó ký vào bản ghi chép này.”
Neil đặt những thứ trong tay lên bàn.
Thấy truyện hay thì bấm quảng cáo giúp truyenconvet duy trì
Đạn súng lục được đặt trong hộp giấy, chia làm ba tầng, sắp xếp ngay ngắn, màu vàng óng giống mấy viên đạn ở nhà Klein, có vẻ dài và nhỏ hơn xíu.
“Đạn săn ma” thì đặt trong hộp sắt, hình dạng thì giống với viên đạn súng lục bình thường, nhưng màu trắng xám, nhìn kỹ thì thấy có hoa văn phức tạp loá mắt. Dưới đáy đạn còn khắc thánh huy nhỏ “Nền đen các ngôi sao và nửa mặt trăng đỏ”.
Bao súng da trâu cho cảm xúc khá vững chắc, dây đeo có móc cài. Huy hiệu bên cạnh to bằng nửa bàn tay, lấy sắt đen làm nền, có gắn những dòng chữ bạc “Sở cảnh sát quận Akhova”, “tiểu tổ thứ bảy Bộ phận Hành động Đặc biệt”. Chúng vòng thành hai vòng kín kẽ, vây quanh ký hiệu “Hai thanh kiếm giao nhau vây quanh vương miện”.
“Tiếc là không phải huy hiệu của Kẻ Gác Đêm.” Klein nửa cảm khái nửa dò xét mà nói.
Neil cười, chỉ giục Klein thử đeo bao súng kia.
Klein cởi áo khoác, mất công sức mới móc được bao súng kia, kề sát phần nách dưới tay trái.
“Cũng không tệ lắm.” Hắn không bỏ ra mà mặc vest vào luôn.
Neil nhìn nhìn, hài lòng gật đầu:
“Rất vừa, mắt tôi vẫn cứ chính xác như vậy đó.”
Sau khi cất những thứ khác vào trong túi quần và ký tên ở bản ghi chép, Klein tán gẫu thêm vài câu nữa với Neil rồi mới cáo từ.
Đi được một nửa, hắn bỗng ảo não vỗ trán mình:
“Quên dò hỏi mấy thứ liên quan tới danh sách và ma dược rồi, đều tại nhật ký của Russel cả…”
Đến bây giờ hắn vẫn chưa rõ danh sách bắt đầu của “đường tắt” hoàn chỉnh mà giáo hội nữ thần Đêm Tối nắm giữ, cũng chính là danh sách 9, là cái gì. Hình như Roxanne có nhắc đến rồi… Kẻ Không Ngủ?
Ngay khi Klein chậm rãi đi lên bậc thang, một bóng người cộp cộp đi xuống. Anh ta mặc một chiếc quần dài bó sát người để tiện cho hành động, và chiếc áo trắng không thèm nhét vào trong quần, toả ra thứ khí chất nhà thơ rất rõ rệt, chính là vị sĩ quan cảnh sát tóc đen mắt xanh đã tới nhà Klein điều tra lần trước. Vừa nãy hai người đã gặp nhau ở tầng trên, chỉ là không nói chuyện.
“Chào buổi chiều.” Kẻ Gác Đêm trẻ tuổi hệt nhà thơ mỉm cười chào.
“Chào buổi chiều, tôi nghĩ là tôi không cần tự giới thiệu nữa nhỉ?” Klein đáp lại đầy hài hước.
“Không cần, tôi ấn tượng với anh lắm đấy.” Kẻ Gác Đêm trẻ tuổi giơ tay phải ra: “Leonard Mitchell, ‘Thi Sĩ Nửa Đêm’ của danh sách 8.”
Danh sách 8… Thật đúng là nhà thơ… Klein bắt tay với anh ta, mỉm cười hỏi lại:
“Có ấn tượng với tôi?”
Leonard Mitchell với đôi mắt màu xanh sâu thẳm, mỉm cười nhạt mà trả lời:
“Anh có một thứ khí chất đặc biệt.”
… Kiểu khí chất gay trong gay ấy hả… Klein giật giật khoé miệng, gượng cười nói:
“Chính tôi lại không biết điều đó.”
“Gặp chuyện như vậy, và lại còn chưa được chúng tôi bảo vệ từ đầu mà anh vẫn còn sống, bản thân việc này đã đủ đặc biệt rồi.” Leonard chỉ về phía trước: “Tôi phải đi thay đội trưởng, mai gặp.”
“Mai gặp.” Klein nghiêng người tránh đường.
Chờ khi hắn biến mất ở cuối cầu thang, Leonard Mitchell đột nhiên quay người nhìn ánh sáng mờ mờ và mặt đất lát đá kia, thì thầm với không khí:
“Có nhìn ra cái gì không…”
…
“Quả nhiên, cậu ta không có gì đặc biệt…”