Quỷ Bí Chi Chủ - Chương 211: Tang lễ
Trong phòng trực bên ngoài cửa Chianese ở trong lòng đất bên dưới giáo đường Thánh Selina.
Leonard Mitchell ngả người ra chiếc ghế tựa phía sau, hai chân gác lên mép bàn, đôi mắt trống rỗng không chút tiêu cự.
Cho dù được nghi thức ma pháp chữa trị, sắc mặt của anh ta vẫn vô cùng kém, hệt như bị bệnh nặng, dù đã được chữa trị nhưng vẫn chưa có chuyển biến tốt đẹp vậy.
Giờ phút này, các cường giả mà Thánh Đường phái tới đang bố trí lại phong ấn phía sau cửa Chianese. Bởi vì tro cốt Thánh Selina bị đánh cắp, bọn họ bắt đầu mâu thuẫn về ý kiến. Có người hy vọng dùng thánh vật mới để bù đắp sức mạnh bị khuyết thiếu, cũng có kẻ cho rằng không cần phải phiền toái như vậy, dù sao với toàn bộ giáo hội Nữ Thần Đêm Tối mà nói, thánh vật là thứ cực kỳ ít ỏi và hiếm có. Ý kiến của bọn họ là, giảm địa vị của tiểu đội Kẻ Gác Đêm ở thành phố Tingen này xuống, dời những vật phẩm có đặc tính sống hoặc khó phong ấn về giáo đường Ninh Tĩnh hoặc giáo khu Backlund, chỉ để lại một bộ phận dễ trông coi.
Bọn họ định gửi điện tín thỉnh cầu Giáo hoàng triệu tập cuộc họp, để các Tổng giám mục và chấp sự cấp cao bỏ phiếu quyết định.
Đối với cuộc tranh luận này, Leonard hoàn toàn không có chút cảm nhận gì. Anh ta cảm thấy bản thân dường như đã biến thành một xác sống, không đau đớn, không bi thương, không kích động, và không hưng phấn, thay vào đó là sự chết lặng khác thường, thậm chí là không muốn đối mặt với ai khác, chỉ muốn một mình cô độc trong một góc tối mà thôi.
Thi thoảng anh ta lại có chút nghi ngờ, đó chính là vì sao “hung thủ” chỉ lấy đi đặc tính phi phàm của Klein, mà để lại đặc tính phi phàm của đội trưởng Dunn Smith.
Cộp, cộp, cộp, tiếng bước chân vang vọng trong hành lang, Syja Tron, với cánh tay phải quấn băng vải trắng, xuất hiện ở cửa phòng trực.
Khi đám người Dunn bao vây tấn công Megos hòng giải cứu thành phố Tingen, cô đang cùng Người canh giữ ở trong cửa Chianese đối kháng với một bộ phận vật phong ấn. Nếu không phải thành viên của Kẻ Trừng Phạt và Trái Tim Máy Móc đến đúng lúc, nếu không phải viện binh mà Thánh Đường phái tới cuối cùng cũng đến nơi, có lẽ cô cũng đã mất đi sinh mệnh ở nơi đây rồi.
Nhưng dẫu cho như vậy, vị Người canh giữ già nua kia cũng không thể kiên trì tới phút cuối, ông đã hy sinh với chức trách cương vị của mình.
“Leonard, tôi phát hiện trong phòng của đội trưởng còn có một bức điện tín chưa giải mã, hẳn là lúc trước Thánh Đường gửi tới.” Syja Tron lên tiếng.
Đôi mắt xanh biếc của Leonard chớp chớp, toàn thân như sống lại. Anh mang máng nhớ rằng lúc trước quả thực có nghe thấy tiếng báo điện tín tới, nhưng tình hình chiến đấu hết sức căng thẳng, anh ta và Klein không có tâm tư chú ý tới điều này.
“Nội dung là gì?” Leonard phát hiện giọng của anh ta vô cùng khô khốc.
Syja Tron trả lời không chút do dự:
“Cẩn thận Ince Zangwill, cẩn thận vật phong ấn 0 – 08.”
“Ince Zangwill, Tổng giám mục đã phản bội và bỏ trốn, thất bại trong việc thăng cấp lên ‘Người Giữ Cưa’… Vật phong ấn 0 – 08, một chiếc bút lông chim thoạt trông rất bình thường…” Đầu tiên là Leonard ngơ ngác nói ra những gì mình còn có thể nhớ được, rồi chợt nghiêng tai lắng nghe.
Anh ta đột nhiên nheo mắt lại, vẻ suy sụp và uể oải trên người lập tức biến mất không chút tăm hơi.
“Hóa ra là như vậy…” Leonard bỏ chân xuống khỏi mép bàn, trong đôi mắt xanh biếc kia dường như đang có ngọn lửa hừng hực bốc cháy.
Anh ta nhìn Syja Tron và nói:
“Tôi định xin gia nhập ‘Găng Tay Đỏ’.”
‘Găng Tay Đỏ’ là danh xưng cho một đội ngũ tinh nhuệ trong Kẻ Gác Đêm. Nói chung các tiểu đội Kẻ Gác Đêm đều đóng trực ở địa phương, đều có khu trực thuộc riêng, không được phép và cũng không thể ra khỏi khu trực thuộc để đuổi bắt tội phạm, mà một số kẻ tà ác thì lại luôn kiểu bắn một phát rồi lại đổi chỗ khác, tạo nên khá nhiều điều bất tiện.
Vì thế mà giáo hội Nữ Thần Đêm Tối đã đặc biệt thành lập “Găng Tay Đỏ” trong Kẻ Gác Đêm, bọn họ là những con người tinh nhuệ được lựa chọn nghiêm ngặt, thậm chí có nắm giữ một phần thánh vật. Nhiệm vụ của bọn họ là tiếp viện cho tiểu đội Kẻ Gác Đêm đã phát tín hiệu, cùng với việc được truy tìm và vây bắt kẻ tà ác bị bọn họ để ý tới mà không phải chịu bất cứ hạn chế gì.
Ở trong giới nào đó, bọn họ còn được gọi là “Kẻ truy lùng dấu vết” và “Chó săn”.
“Găng Tay Đỏ’? Nhưng yêu cầu thấp nhất của bọn họ là danh sách 7… Vả lại những hiểm nguy mà ‘Găng Tay Đỏ’ phải đối mặt cao gấp mấy lần so với tiểu đội Kẻ Gác Đêm thông thường.” Syja Tron nói với chút nghi hoặc kèm theo sự quan tâm lo lắng.
Leonard nở nụ cười lạnh lùng: “Tôi gần như sắp thăng cấp được rồi.”
Đôi mắt của anh ta trở nên lạnh lùng, anh ta nghiến răng nghiến lợi lẩm bẩm trong lặng lẽ: Tôi muốn báo thù!
Ince Zangwill, tốt nhất mày hãy sống chờ tới lúc tao mạnh lên!
“Được rồi…” Syja dường như đoán được ý nghĩ của Leonard, bèn thở dài nói: “Thành viên của đội chúng ta sẽ có quá nửa, thậm chí là nhiều khuôn mặt mới hơn, cho dù là tiểu đội Kẻ Gác Đêm, sự thê thảm thế này cũng rất hiếm thấy…”
Đôi mắt Leonard tối sầm lại, anh ta cắn răng nói: “Xử lý xong thi thể chưa?”
“Rồi.” Syja gật đầu nhẹ tới mức gần như không thể nhìn ra.
Leonard đột nhiên cất bước đi tới cửa:
“Tôi đi thông báo cho người nhà bọn họ.”
Tôi đi đối mặt với cảnh tượng mà tôi không muốn đối mặt nhất.
Tôi đi…
…
Trong căn nhà số 2 ở phố Hoa Thủy Tiên, Melissa ngồi trên chiếc ghế sô pha đơn, lật đi lật lại ba tấm vé trong tay, nghiên cứu những câu chữ bên trên, cùng với ngày và số ghế đã in sẵn.
Benson ngồi bên cạnh cô với dáng vẻ vô cùng thả lỏng, mỉm cười nhìn cô em gái đang chăm chú xem mấy tấm vé.
Bỗng nhiên cả hai nghe thấy tiếng chuông cửa được ai đó kéo, vang lên tiếng, coong coong, coong coong.
Melissa nhìn cô hầu gái Bella đang bận rộn trong bếp, bèn tiện tay cầm ba tờ vé, đứng dậy đi tới cánh cửa với vẻ nghi hoặc.
Mái tóc của cô trông đen bóng hơn trước rất nhiều, khuôn mặt không còn gầy gò, mà trông hồng hào, đôi mắt càng sáng và hữu thần hơn.
Cô vặn nắm tay rồi mở cửa nhà ra.
Melissa hơi sửng sốt, bởi vì cô không nhận ra người tới là ai.
Đây là một người đàn ông trẻ tuổi có mái tóc đen và đôi mắt xanh biếc, trông khá đẹp trai, nhưng sắc mặt anh ta lại tái nhợt khác thường. Trong đôi mắt anh ta chất chứa nỗi buồn sâu đậm.
“Xin hỏi anh là?” Melissa ngơ ngác hỏi.
Leonard đặc biệt khoác thêm bộ âu phục màu đen bên ngoài áo sơ mi, nghe Melissa hỏi vậy thì khàn giọng trả lời:
“Tôi là đồng nghiệp của Klein anh trai cô.”
Thấy truyện hay thì bấm quảng cáo giúp truyenconvet duy trì
Melissa đột nhiên giật thót trong lòng, theo bản năng liếc nhìn phía sau Leonard, nhưng không thấy gì cả.
Cô chợt run run hỏi: “Klein đâu rồi?”
Leonard nhắm chặt mắt lại, hít vào một hơi thật sâu rồi nói:
“Xin lỗi, anh trai Klein của cô vì cứu một số người, đã chết trong tay một tên tội phạm hung ác. Anh ấy là anh hùng, một vị anh hùng chân chính.”
Melissa lập tức trợn to mắt, cơ thể khe khẽ lắc lư, bàn tay khẽ buông thõng, khiến ba tấm vé trong tay cô rơi xuống đất.
Mặt chính của chúng nó hiện lên trên, có tên của vở kịch “Bá tước trở về”.
…
Trong phòng khách của nhà Moretti, Leonard gần như không dám nhìn thẳng vào Melissa và Benson.
Nhưng trong đầu hắn luôn không kiềm được mà hiện lên hình ảnh của bọn họ lúc này:
Cô gái tràn đầy hơi thở thanh xuân đang mở to mắt, không nói được lời nào. Đôi mắt cô không có tiêu cự, lặng yên ngồi đó hệt như một con búp bê.
Người đàn ông trông giống Klein mấy phần kia thì đang cố gắng duy trì dáng vẻ bình thường, nhưng anh ta luôn thường sững người, lúc nói chuyện cũng chậm đi nửa nhịp.
“Chuyện chính là như vậy, về chuyện này, tôi rất xin lỗi vì đã không thể ngăn cản đúng lúc. Công ty Bảo an Gai Đen, sở cảnh sát và những người được giúp đỡ lần này hứa sẽ đưa cho các vị một khoản tiền, chừng sáu nghìn bảng…” Leonard nói với tầm mắt có chút vô định.
Đột nhiên Benson cất giọng nói khàn khàn cắt ngang lời Leonard:
“Xác của nó đâu? Tôi hỏi xác của Klein đâu?”
Anh mím chặt môi, dừng lại một chút rồi mới hỏi tiếp: “Bao giờ chúng tôi mới có thể nhìn thấy nó?”
“Trong công ty, bây giờ là được rồi.” Leonard trả lời mà gần như không thể ghìm nén sự bi thương trong lòng.
“Được.” Benson khẽ nhếch khóe miệng đã cứng ngắc: “Tôi đi rửa mặt trước đã.”
Không chờ Leonard đáp lại, anh đã bước nhanh vào phòng rửa mặt ở tầng một, rồi đóng sầm cánh cửa gỗ lại.
Benson đi tới trước bồn, vặn mở vòi nước, làm cho nước rào rào chảy xuống.
Anh cúi người, dùng đôi tay vốc lấy nước, không ngừng vỗ lên trên mặt.
Rồi đột nhiên anh dừng lại, hơn nữa hồi lâu cũng không thay đổi, toàn bộ phòng này chỉ có tiếng nước chảy vang vọng.
Chừng khoảng mấy chục giây sau, Benson mới ngẩng đầu lên nhìn vào gương, chỉ thấy trong gương, nước vẫn còn chảy trên mặt anh, nhưng đôi mắt thì đã đỏ bừng tới mức không cách nào che giấu.
…
Vài ngày sau, trong một góc của nghĩa trang Raphael.
Sau khi kết thúc lễ tang cho Dunn, tất cả mọi người tập trung lại trước một bia mộ mới, bên trên có bức ảnh đen trắng của Klein, một bức ảnh trông rất có phong thái người trí thức.
Melissa đứng trước huyệt mộ, đôi mắt trống rỗng không có tiêu cự. Elizabeth bên cạnh cô thì giơ tay lau nước mắt không ngừng.
Leonard, Benson, Frye và Bratt khiêng quan tài tới, rồi đặt nó vào trong huyệt.
Sau khi mục sư đọc lời chia buồn và cầu nguyện, rồi mọi người bắt đầu xới bùn đất vào trong huyệt. Chiếc quan tài màu đen được phủ lên bởi bùn đất từng chút một.
Lúc này, Melissa khom người, ném chiếc còi đồng cô tìm được trên người anh trai mình xuống huyệt.
Leonard nghiêng đầu nhìn cảnh đó, lòng vô cùng đau xót, và cũng rất khâm phục sự kiên cường của cô bé này.
Sau khi nhận được tin dữ, cô không hề khóc, không hề làm khó ai, chỉ lặng im tới mức khiến người ta đau lòng.
Huyệt được lấp đầy, phiến đá được phủ lên trên. Leonard ngắm nhìn bia mộ của Klein lần cuối cùng, trên đó chỉ khắc ba dòng chữ:
“Người anh trai tốt nhất;”
“Người em trai tốt nhất;”
“Vị đồng nghiệp tốt nhất.”
Trong bầu không khí tang thương, người của công ty Bảo an Gai Đen dần dần rời đi. Selina và Elizabeth bị người nhà thúc giục nên cũng cáo từ, nơi đây chỉ còn lại Benson và Melissa.
“Anh đi thuê một chiếc xe ngựa sang đây…” Trạng thái của Benson hiện giờ đang cực kỳ kém, dường như là đã lâu không ngủ.
“Vâng.” Melissa khẽ gật đầu.
Cô dõi mắt nhìn bóng lưng anh trai đi xa, rồi ngơ ngác quay đầu nhìn bia mộ.
Bỗng nhiên, cô ngồi thụp xuống, vùi mặt vào trong lòng bàn tay.
Trong sự lặng im, không biết bao lâu sau, Melissa đột nhiên rầu rĩ mắng một tiếng: “Đồ ngốc!”
Cô òa khóc, khóc trong im lặng, nước mắt không ngừng rơi mà không cách nào dừng lại được.
…
Nghĩa trang Raphael vào đêm.
Azcot da nâu cầm một bó hoa màu trắng đứng trước huyệt mộ của Klein, ông cứ đứng đó hồi lâu mà không nói gì, cuối cùng chỉ thở dài, lẩm bẩm:
“Xin lỗi, thầy đến muộn mười phút.”
“Nhưng thầy đã biết là kẻ nào rồi…”
Ông cúi người đặt bó hoa kia xuống, rồi xoay người rời khỏi nghĩa trang, cũng rời khỏi Tingen, nhưng không cầm chiếc còi đồng kia đi.
Ánh trăng đỏ rực chiếu lên nơi đây, mang tới sự yên tĩnh và lạnh lẽo khó nói thành lời.
Đột nhiên tảng đá che huyệt mộ bị đẩy ra, một bàn tay có vẻ tái xám chui ra từ trong bùn đất.
Thò ra ngoài!
Xoạt!
Phiến đá bị đẩy ra, nắp quan tài cũng bị đẩy sang một bên. Klein ngồi dậy, có chút ngơ ngác nhìn xung quanh.
Trí nhớ của hắn vẫn còn dừng lại ở hình ảnh đôi giày da bóng lộn và bàn tay cầm lấy hộp tro cốt Thánh Selina, sau đó hệt như chìm vào một giấc ngủ say không hề mơ mộng gì.
Theo bản năng Klein cúi đầu, cởi nút áo, rồi nhìn nơi ngực trái của mình. Chỉ thấy miệng vết thương trông rất dữ tợn và trái tim thiếu một khối đang lúc nhúc lành lại, hệt như hắn thấy vết súng trên huyệt Thái Dương đang nhanh chóng khôi phục lúc hắn đứng trước gương khi xưa. Điều khác biệt duy nhất là, lần này càng chậm hơn, càng khó hơn.