Quỷ Bí Chi Chủ - Chương 213: Gặp lại lần cuối
Ince Zangwill đi Backlund… Không biết ông ta sẽ ở đó bao lâu.. Ừm… Cứ một đoạn thời gian ta lại xác nhận một lần… Klein đưa người ra phía trước, xóa nội dung trên tấm da dê rồi viết câu nói xem bói khác: “Vị trí hiện tại của Lanlus.”
Theo hắn thấy, kẻ cầm đầu khiến đám người đội trưởng hy sinh, làm cho hắn suýt thì rơi vào giấc ngủ vĩnh hằng chính là Ince Zangwill, nhưng tên điên Lanlus cũng là đồng lõa, không thể chối bỏ trách nhiệm, bắt buộc phải trả giá cho điều này.
Klein lẩm nhẩm bảy lần, rồi lại tiến vào cảnh mơ. Nhưng sau khi thế giới u ám kia vỡ ra thì lại hiện ra hình ảnh giống hệt những gì hắn vừa nhìn thấy!
Con sông rộng lớn với dòng nước hơi đục ngầu, những bến tàu nối tiếp nhau, các tòa nhà được xây dựng san sát với các loại kiến trúc với phong cách Ruen là chính, xen lẫn với Gothic. Con phố chật hẹp, cảnh tượng phồn hoa, những ống khói không ngừng bốc lên “sương mù”. Dãy các cung điện xa hoa tột độ sừng sững đứng đó, tháp chuông kiểu Gothic mang tính đặc trưng…
Lanlus cũng đang ở Backlund, “vùng đất của hy vọng”, “thủ đô của mọi thủ đô”!
Klein mở mắt ra, hơi có chút nghi hoặc, bởi vì hắn muốn bói vị trí cụ thể của Lanlus, nhưng kết quả lại trả cho hắn một phạm vi mơ hồ và khá là rộng lớn.
“Điều này nói rõ danh sách của Lanlus cao hơn mình suy đoán rất nhiều… Không đúng, cũng có thể là hắn ta đã đạt được lợi ích to lớn nào đó trong quá trình giúp ‘Chúa Sáng Thế Chân Thực’ giáng con nối dòng xuống. Ví dụ như, một chút thần tính, hoặc là đồ vật tương tự như cuống rốn mà đứa bé trong bụng Megos để lại… Ừm, cuống rốn kia quá nửa là bị Ince Zangwill lấy đi rồi…” Klein cấp tốc suy nghĩ, thì thào tự tiến hành phán đoán bước đầu.
Sau khi xác nhận xong vị trí mơ hồ của hai kẻ thù, hắn lại lo lắng tới một vấn đề thực tế, đó chính là hiện tại hắn chưa có thực lực để báo thù.
Cho dù Lanlus chỉ là danh sách 7, thậm chí là danh sách 8, nhưng khi nhận được chỗ tốt rồi hắn ta không phải là dễ đối phó. Vả lại hắn ta có giỏi về lừa bịp, việc lừa chết kẻ còn mạnh hơn mình là chuyện bình thường với hắn ta… Ince Zangwill lại càng kinh khủng hơn, bản thân ông ta là Á thần danh sách 4, còn có được vật phong ấn cấp “0” rất khủng bố… Việc xuyên qua của mình tuy còn cất giấu chút bí mật, nhưng rõ ràng không thể chuyển thành sức chiến đấu, có lẽ còn không nhìn thấy nó trong một thời gian lâu nữa… Chỉ có hai biện pháp là tăng danh sách của thân lên, sưu tầm vật phẩm thần kỳ mạnh mẽ… Có nhiều thứ khác biệt thì sẽ tốt hơn…
Nghĩ như thế, Klein quyết định bói thêm một lần nữa.
Hắn suy xét từ ngữ, rồi trịnh trọng cầm bút viết: “Hy vọng để ta trở nên mạnh mẽ.”
Klein nhẹ nhàng buông chiếc bút máy thân tròn kia, ngả người ra sau, nhắm mắt lại.
Hắn vừa lẩm nhẩm câu nói xem bói vừa mượn minh tưởng tiến vào ngủ say.
Trong thế giới u tối mù mịt, hắn lại nhìn thấy cảnh tượng vừa rồi. Hắn nhìn thấy con sông, bến tàu, ống khói, đám đông, dãy cung điện, các loại máy móc và gác chuông kiểu Gothic, thủ đô Backlund của vương quốc Ruen.
Ngay sau đó, hình ảnh biến đổi. Hắn nhìn thấy một ngọn núi nguy nga chọc thẳng vào mây trắng, thấy một tòa cung điện to lớn và cổ kính, thấy chiếc ghế dựa cực lớn được khảm bảo thạch và vàng, và con mắt dựng thẳng kỳ dị được tạo nen từ vô số ký hiệu thần bí.
Cảnh tượng lặng lẽ vỡ nát. Klein chậm rãi ngồi thẳng dậy, thò tay gõ nhẹ lên mép chiếc bàn dài.
“Backlund có hy vọng để mình trở nên mạnh hơn.”
“Cảnh tượng thứ hai là chỉ ngọn núi cao nhất của dãy Hornaces, kho báu còn sót lại của gia tộc Antigenous? ‘Con mắt dựng thẳng kỳ dị’ được tạo nên từ vô số ký hiệu thần bí, cuốn bút ký gia tộc Antigenous ô nhiễm ‘Búp Bê Xui Xẻo’ xong rồi giao lại cho ta là chìa khóa để mở ra mọi thứ…”
Từng ý nghĩ hiện lên, Klein quyết định không vội tới dãy Hornaces, bởi nơi đó ẩn giấu nguy hiểm cao tới mức đến cả Á thần danh sách 4 cũng chưa chắc có thể tiếp nhận được.
Cho nên là, thôi cứ đi Backlund vậy… Klein thở dài một tiếng, đưa ra quyết định. Hắn lấy linh tính bao trùm bản thân, tưởng tượng cảm giác rơi xuống rồi rời khỏi không gian thần bí này.
Sau khi trở lại thế giới hiện thực, hắn chậm rãi ra khỏi chỗ ẩn náu, quay về chỗ mộ của Dunn Smith.
Klein nhìn thật kỹ ảnh chụp và dòng chữ khắc trên bia mộ, chậm rãi vẽ mặt trăng đỏ rực trên ngực rồi hắn quay người đi ra khỏi nghĩa trang.
Là một cựu Kẻ Gác Đêm thường phải tuần tra nghĩa trang Raphael, Klein rất quen thuộc với quy luật hoạt động của người gác mộ và cảnh tượng xung quanh, nên hắn thoải mái rời khỏi khu vực tĩnh lặng đầy lạnh lẽo này mà không tạo ra bất cứ nhiễu loạn nào. Hắn đi dọc theo con đường được đầm kỹ đất, dùng bóng của cây cối xung quanh che giấu mà đi vào nội thành Tingen.
Ban đêm bình yên đến thế, mặt trăng đỏ mộng ảo thế kia, Klein cô độc bước đi, ý nghĩ lại như con ngựa thoát cương lao vụt đi, khi thì hắn nghĩ tới kế hoạch báo thù, khi lại nhớ về trí nhớ không đáng tin của đội lúc, lúc lại hồi tưởng nỗi đau chôn giấu dưới vẻ hài hước của lão Neil…
Klein như một hồn ma du đãng đi tới con phố gần nhất, sải bước qua những ngã rẽ từ lúc nào chẳng hay.
Chờ khi hắn hoàn toàn thoát khỏi trạng thái này, hoàn toàn tập trung lại tinh thần thì đã là hai giờ sau.
Hắn phát hiện mình đang đứng ở phố Hoa Thuỷ Tiên, phía đối diện là căn nhà của hắn, anh trai và cô em gái.
Klein đã quay về chỗ này theo bản năng.
Hắn có chút mừng rỡ bước lên được nửa bước thì đột nhiên dừng lại. Hắn nở nụ cười chua xót, tự giễu bản thân:
“Nếu mình mà qua đó gõ cửa, sợ là Melissa sẽ ngất ngay tại chỗ… Benson hẳn là sẽ căng thẳng tới mức bắt đầu lắc đầu, sau đó cố gắng bình tĩnh thuyết phục mình trên danh nghĩa khỉ đầu chó lông xoăn…”
Klein lắc đầu, nhìn vào cánh cửa vô cùng quen thuộc kia thật kỹ rồi bước tới phố Chữ Thập Sắt.
Thế này cũng tốt, thế này cũng tốt… Mai sau chuyện mình cần làm sẽ không liên lụy tới bọn họ… Tiền an ủi mà tiểu đội Kẻ Gác Đêm và sở cảnh sát đưa cho chắc chắn đủ để bọn họ sống một cuộc sống trung lưu ổn định. Cho dù Melissa không tìm được việc, và Benson cũng thất nghiệp…
Klein lặng lẽ đi được một lúc thì bắt đầu cảm thấy mệt nhừ. Nhưng là một “người đã chết”, hắn ngoài quần áo đang mặc với con lắc thủy tinh và còi đồng Azcot theo người thì không còn thứ gì khác, kể cả kim bảng, đồng Saule hay penny.
“Có phải là mình nên thổi còi đồng gửi thư cho thầy Azcot, làm cho thầy ấy mau chạy tới cứu tế không?” Klein cười một tiếng, không quên mua vui trong đau khổ: “Thôi, tạm thời không cần liên lạc thầy ấy, có lẽ Ince Zangwill còn đang âm thầm quan sát thầy. Chờ tới thời cơ thỏa đáng, mình sẽ đi tìm thầy… Là một ‘lão quái vật’ chuyên phục sinh, sống hơn nghìn năm, hẳn là thầy ấy có thể hiểu được loại chuyện ‘chết rồi phục sinh’ này nhỉ… Ừm, đêm nay không quá lạnh, tìm tạm một chỗ ngả lưng nghỉ ngơi, sáng mai tới ngân hàng Backlund chi nhánh Tingen lấy số tiền tiết kiệm trong tài khoản không ký danh mới được.”
Vì dạo gần đây bận quá nhiều chuyện, hắn còn chưa kịp thử nghiệm phần sau của “hiến tế”, cho nên số tiền 300 kim bảng trong tài khoản ẩn danh vẫn còn nguyên đấy.
“Số tiền này đủ để mình chi tiêu trong một khoảng thời gian khá dài… Ngày mai mua một tờ báo để xem bây giờ đang là tuần mấy… Đám người tiểu thư ‘Chính Nghĩa’ không gửi lời cầu khẩn mới, chứng tỏ mình chưa lỡ buổi tụ họp…” Klein vừa nghĩ vừa tìm một góc tránh gió. Hắn ngồi xuống, cởi áo khoác phủ lên người rồi dựa lưng vào từng chìm vào giấc ngủ.
Không lâu sau, hắn đột nhiên bị người đánh thức. Hắn nhìn thấy đó là một vị cảnh sát cầm dùi cui.
Quân hàm chỉ có một chữ “V”, là nhân viên cảnh sát có cấp hàm thấp nhất… Klein liếc nhìn một cái, xác định thân phận của đối phương.
Vị nhân viên cảnh sát kia hung tợn nói: “Không được ngủ ở đây! Đường phố và công viên không phải là chỗ ngủ cho những kẻ lang thang lười biếng, không chịu làm việc như chúng mày! Đây là quy định của ‘luật tế bần”!”
Vậy sao? Klein ngẩn ra, lại vì thân phận nhạy cảm nên hắn không tranh cãi với đối phương. Hắn cầm áo khoác, lại bước đi trên đường cho tới tận hừng đông.
Rồi hắn nhanh chóng cúi đầu tiến vào ngân hàng Backlund chi nhánh Tingen, sử dụng “mật mã” đặt sẵn lấy hai trăm bảng tiền mặt, một phần ba còn lại thì hắn để lại trong tài khoản đề phòng điều bất trắc.
Khi viết mật mã là câu chú ngữ tiếng Hermes cổ kia, không chút nghi ngờ khi Klein nghe thấy tiếng “cầu khẩn”.
Tiếp đó hắn chi tổng cộng 38 bảng mua hai bộ âu phục, hai chiếc áo sơ mi, hai cái quần dài, hai đôi giày da, hai cái nơ, bốn đôi tất, và thêm hai bộ áo khoác ngoài có hai hàng cúc dọc, hai chiếc áo lông đơn sắc, hai cái quần dày chuẩn bị cho mùa đông. Ngoài ra hắn còn mua thêm một gậy batoong, một ví đựng tiền, một vali hành lý xách tay.
Sau khi làm xong, Klein tìm một nhà nghỉ tắm táp thay đồ, sau đó để tránh khả năng gặp phải người quen nên hắn trực tiếp lên xe ngựa cho thuê đi tới bến tàu hơi nước của thành phố Tingen. Dọc đường đi hắn mua một tờ báo, xác nhận hôm nay là Chủ nhật.
Đi tàu hơi nước từ Tingen tới Backlund mất chừng có bốn tiếng. Toa tàu hạng sang nhất là ba phần tư bảng, cũng chính là 15 sau le, toa bậc hai là 10 sau le, nửa bảng. Còn toa hạng ba cực kỳ chật chội, điều kiện vô cùng kém thì giá khá rẻ, chỉ mất 5 saule.
Klein ngẫm nghĩ, mua ghế ở toa hạng hai của chuyến tàu hai giờ chiều.
Thấy truyện hay thì bấm quảng cáo giúp truyenconvet duy trì
Hắn cầm vé xe, xách va ly hành lý tìm tạm một chỗ ngồi trong phòng chờ tàu. Bấy giờ mới là 9 giờ sáng.
Hắn cảm thấy cực kỳ may mắn khi vương quốc Ruen không có chế độ quản lý hộ tịch nghiêm ngặt, chỉ cần sử dụng giấy tờ sử dụng hệ thống nước, khí than và tiền thuê nhà ba tháng là có thể chứng minh thân phận. Mà mua vé tàu lại càng đơn giản hơn, đưa tiền là được.
Klein ngồi trong sảnh chờ tàu, nghĩ tới việc tới chiều sẽ phải rời khỏi thành phố Tingen tới thủ đô Backlund, lòng hắn chợt trống rỗng.
Hắn nhớ tới cô em gái mà khiến hắn cảm thấy như một bà mẹ, nhớ tới ông anh trai thích kể mấy truyện cười trào phúng, nhớ tới cảnh ba người ăn tới quá no, ngồi im trên ghế không muốn động đậy… Từng cảnh tượng một.
Klein đột nhiên bật cười thành tiếng, cười tới mức cảm thấy có chút khó chịu, bởi hắn nhớ tới con rùa được Melissa gọi là “búp bê”, nhớ tới mép tóc đáng thương của Benson.
Hắn đột nhiên có một loại xúc động mãnh liệt rất muốn tới nhìn anh trai và em gái mình một cái.
Mãi cho tới lúc này, Klein mới hiểu tại sao mình không mua vé của chuyến tàu sớm hơn, mà lại chọn chuyến hai giờ chiều.
Hắn nhấc va ly làm từ da kia lên, bước nhanh ra khỏi sảnh chờ, lên xe ngựa cho thuê quay về phố Hoa Thuỷ Tiên.
Sau đó hắn núp trong bóng của căn nhà phía đối diện nhìn vào cửa nhà mình. Mấy lần hắn định đi sang, nhưng lại không thể vượt qua con phố rộng lớn kia.
Klein ngơ ngác nhìn phía đối diện, chợt cảm thấy mình không còn nhà để về. Lúc đầu khi hắn mới tới thế giới này, hắn cũng có cảm giác tương tự.
Đột nhiên hắn nhìn thấy cửa mở ra, Melissa và Benson đi ra ngoài.
Melissa mặc chiếc váy màu đen, đội mũ sa màu đen, còn Benson thì mặc áo sơ mi màu đen, áo ghi lê màu đen, quần đen, áo khác màu đen, mũ phớt cũng màu đen. Vẻ mặt cả hai đều đờ đẫn, cảm xúc cực kỳ sa sút.
Melissa gầy rồi… Sao Benson lại tiều tụy thế kia… Klein thấy lòng đau xót, hắn há hốc miệng, nhưng cuối cùng không thể thốt lên được hai cái tên kia.
Hắn vô thức đi theo Benson mà Melissa đi tới quản trường thị chính ở gần đây nhất, thấy nơi đó lại dựng rạp, một rạp xiếc mới đang biểu diễn.
Benson bỏ tiền mua vé vào cửa, dẫn Melissa vào trong, và cố nặn ra một nụ cười: “Rạp xiếc này nổi tiếng lắm.”
Melissa gật đầu không chút cảm xúc: “Vâng.”
Đột nhiên cô trượt chân, mắt cá chân hơi lệch đi, sắp té ngã.
Klein mua vé vào theo há miệng, muốn đỡ em gái mình nhưng lại chỉ có thể rụt đôi tay đã chìa ra theo bản năng, bất lực đứng im tại chỗ trong đám đông qua lại.
Benson hoảng sợ, không kịp giúp, nhưng bản thân Melissa đã tự mình đứng vững. Cô mím môi, không nói gì cả.
Lúc này, đám hề ùa tới, kẻ thì biểu diễn giẫm trên bánh xe mà không đổ, người thì nằm rạp trên quả bóng cao su thật lớn. Có người thì tung nhưng quả bóng lên cao, rồi dùng động tác buồn cười bắt lấy.
Melissa nhìn những trò biểu diễn này, vẻ mặt trầm tĩnh hệt như bọn họ không hề tồn tại. Benson nỗ lực vài lần, cũng hô hét cổ động nhưng cũng không thể thay đổi cảm xúc của em gái, khiến bản thân anh cũng dần trầm xuống.
Klein mím chặt môi, đứng đằng xa nhìn cảnh tượng đó, muốn lại gần mà không dám.
Đột nhiên hắn sờ ví tiền trong túi áo, nảy ra một ý tưởng.
Benson và Melissa tiếp tục bước đi, lẳng lặng quan sát các trò diễn hài.
Một lúc sau, bọn họ nhìn thấy một tên hề mặt bôi đủ thứ màu thuốc đỏ vàng trắng chạy tới. Đầu tiên là hắn ném một đống bóng lên trời, sau đó khi sức chú ý của mọi người bị kéo tới giữa không trung thì hắn lại biến đâu ra được một bó hoa, đó là hoa cúc Sevia.
Bó hoa đó tới gần Melissa và Benson. Sắc vàng của hoa cúc tượng trưng cho sự vui vẻ.
Melissa và Benson có chút mờ mịt nhìn tên hề đối diện, chỉ thấy trên khuôn mặt bôi đủ loại màu sắc của hắn là nụ cười vui vẻ với hai khóe miệng nhếch cao cố định, một nụ cười có chút hơi quá, có chút khôi hài.
– Hết quyển 1 –