Quỷ Bí Chi Chủ - Chương 102: Trở lại giáo đường Bội Thu
Thành Bạch Ngân, bên trong một căn phòng chật chội.
Mặt Trời Dereck Berg đang ngồi trên giường, bình tĩnh nhớ lại phần tư liệu của 7 vị Thần thu hoạch được lần này.
Tên của những vị Thần Linh mà cậu ta chưa bao giờ nghe thấy, như là những câu chuyện thần thoại viễn cổ thật giả lẫn lộn, chúng đều đang chứng tỏ cho cậu ta thấy một thế giới mới lạ khác biệt hoàn toàn với thành Bạch Ngân.
“Đó là vùng đất không bị Thần vứt bỏ? Hoặc là nói là vùng đất được Thần phù hộ?” Dereck ngồi trong bóng tối không hề có bất cứ động tác nào, bên ngoài cửa sổ thỉnh thoảng lập lòe tia chớp, mang theo ánh sáng rất mãnh liệt.
Cậu ta chậm rãi nghĩ về quyền hành được tập trung trong tay 7 vị Thần, đồng thời so sánh chúng Thần với các vị Thần viễn cổ như ‘Rồng Ảo Tưởng’ Angelweed…
“Vị được gọi là Chiến Thần rất giống với ‘Vua Người Khổng Lồ’ Ormill; Quyền hành của Chúa Tể Bão Táp lại tương tự với ‘Tinh Linh Vương’ Suniathrym; Nữ Thần Đêm Tối thì lại là kết hợp của ‘Vua Ma Sói’ Fregela và Thủy tổ ‘Ma Cà Rồng’ Lilith; Mặt Trời Vĩnh Hằng, Mẫu Thần Đại Địa, Thần Tri Thức Và Trí Tuệ, Thần Hơi Nước Và Máy Móc thì không tìm được đối tượng để so sánh…”
“Liên quan đến truyền thuyết thần thoại, lúc mình đi học không chăm chú nghe giảng, bỏ sót rất nhiều chỗ…”
“Haiz, nhân dịp khoảng thời gian này không có nhiệm vụ tuần tra, mình nên đến thư viện tháp nhọn lật xe tư liệu.”
Dereck đứng bật dậy, nói là làm.
Vấn đề của cậu cũng là vấn đề của phần lớn cư dân thành Bạch Ngân. Lúc đi học, đều chú tâm vào các môn học siêu phàm cơ bản thực dụng như ‘Ác ma học’ ‘Phân loại quái vật’ ‘Bùa chú’ vv… Đều là những tri thức có thể dùng để đối phó với đám quái vật ở sâu bên trong bóng tối và dùng để kiếm thêm các loài thực vật lương thực. Còn lúc nghe giảng các môn học phụ trợ như ‘Thần thoại’ thì thường không chú tâm lắm.
Nếu không phải lịch sử thành Bạch Ngân khiến dân cư ở đây đoàn kết hơn, đề cao cảm giác vinh dự và sứ mệnh của mọi người, ‘Đoàn nghị sự 6 người’ cũng rất nghiêm khắc về vấn đề này thì Dereck tin rằng mình nhiều nhất chỉ nhớ được những chuyện xảy ra trong hai ba mươi năm gần đây thôi.
Dereck cầm cây rìu Gió Lốc đi ra ngoài, dọc theo con đường lát đá sạch sẽ giản dị nhưng cổ xưa, đi thẳng đến bên ngoài tòa tháp đôi ở thành Bắc.
Tòa tháp nhọn của tháp đôi là thư viện của thành Bạch Ngân và là nơi đổi điểm công huân và phát vật tư sinh hoạt. Tòa tháp tròn là chỗ của ‘Đoàn nghị sự 6 người’, là nơi đặt vật phẩm thần kỳ bảo vệ thành Bạch Ngân hơn hai ngàn năm, là kho tàng cất chứa phối phương và vật liệu phi phàm.
Tiến vào tháp nhọn, Dereck đi thẳng lên lầu 3. Cậu theo trí nhớ tìm được giá sách đặt các tài liệu về thần thoại và các đầu sách liên quan về nó.
Cậu ta vừa nhìn trúng một quyển sách về Thần thoại sáng thế, đang định rút nó ra thì lại phát hiện một bàn tay thon dài đẹp đẽ với làn da trắng nõn giành trước một bước, lấy quyển sách đó.
Dereck men theo cánh tay nhìn lên, chỉ liếc mắt một cái đã lập tức cúi gầm đầu, để tay lên ngực, trầm giọng hỏi thăm:
“Chào trưởng lão Lorwaya.”
Người lấy đi quyển sách đó chính là thành viên của ‘Đoàn nghị sự 6 người’, Người Chăn Cừu Lorwaya.
Lorwaya mặc một một chiếc áo bào màu đen được thêu rất nhiều hoa văn tím thần bí, mái tóc xám bạc dày rậm hơi xoăn. Khuôn mặt của bà ta trắng nõn nà, mặt mày xinh đẹp diễm lệ, nhìn chỉ giống như mới chừng 30. Đôi con ngươi màu xám nhạt như có thể nhìn xuyên qua linh hồn.
“Ừm.” Lorwaya chỉ khẽ gật đầu đáp lại lời chào hỏi của Dereck, không nói gì nhiều. Bà ta trầm mặc lấy đi quyển sách, rời khỏi không gian giữa hai giá sách.
Trưởng lão Lorwaya hình như trở nên bình thường rồi, không giống trước đây, luôn hoán đổi giữa những trạng thái khác nhau mà chẳng hề có quy luật gì. Có lúc sẽ khóc, có lúc thì cười lạnh, có lúc thì tức giận, có lúc lại thờ ơ… Ý nghĩ này vô ý thức lóe ra trong đầu Dereck.
Bất chợt cậu tự dưng lại cảm thấy sợ hãi, bởi vì trưởng lão Lorwaya trở nên bình thường rồi…
Bình thường rồi…
… …
Klein lật xem toàn bộ hồ sơ, nhưng không tìm được ghi chép nào liên quan đến động vật.
Có thể thấy được hồi đó việc điều tra đã xem nhẹ vấn đề này.
“Ừm, phải nhớ kỹ dự định ban đầu, không thể lỗ mãng tự mình đi điều tra được. Trước hết không nói đến việc mình có đủ đặc biệt để lẩn tránh được dự cảm và sự nắm chắc của Ác Ma với nguy hiểm hay không, chỉ với khả năng có thể đụng độ Kẻ Gác Đêm thôi đã là chuyện cực kỳ phiền phức rồi. Mục tiêu của mình là phụ trợ, phân tích tình tiết vụ án, đưa ra các suy đoán, phán đoán các đầu mối là thật hay giả…” Klein đang cân nhắc mình phải nên làm gì.
Sau khi biết được năng lực của Ác Ma, hắn tạm thời không dám giao việc điều tra mấy kẻ tình nghi lúc trước có sủng vật hay không cho Stuart, việc này có khả năng rất lớn sẽ hại chết đối phương.
“Giờ mới chỉ là điều tra sơ bộ chứ không hề nhắm vào ai cả, chắc hẳn Stuart sẽ không gặp phải chuyện gì. Ác Ma không phải là đám điên hội Cực Quang, sẽ không chủ động bại lộ bản thân. Mai hoặc mốt Stuart chắc chắn có thể giao báo cáo, có lẽ bên trong cất chứa manh mối mà không ai phát hiện được.” Klein đứng dậy, hai tay cắm túi quần đi qua đi lại trong phòng khách.
Vấn đề khó khăn bây giờ của hắn là làm sao để khiến các thám tử chủ lực đang điều tra vụ án cũng chú ý đến động vật.
Nói thẳng chắc chắn là không được, sẽ bị hoài nghi. Âm thầm dẫn dắt mà quá rõ ràng thì cũng vậy… Aizz, mình không phải Khán Giả, chả có năng lực phi phàm ở phương diện này… Klein suy nghĩ cẩn thận, sau cùng quyết định phương án.
Hắn rút ra một tờ giấy viết thư, cầm bút máy, viết:
“Ông Stanton tôn kính.”
“Tôi nhớ đến một vấn đề, lúc trước khi các thám tử thảo luận, đều cho rằng động tác lúc hung thủ giết người rất thành thạo, không nhìn ra được dấu vết nào của một tay mơ, cực kỳ lão luyện. Tôi tin điều này không phải là trời sinh, chắc chắn phải có kinh nghiệm phong phú làm nền tảng. Ví dụ bác sĩ ngoại khoa của bệnh viện, ví dụ đồ tể của hàng thịt.”
“Lúc ấy tôi dựa vào điều này đoán rằng gã trước đây đã từng gây ra các vụ án tương tự. Đây là một phương hướng để điều tra, cũng là trọng điểm hiện giờ tôi đang chú ý.”
“Nhưng hai ngày nay nhiều lần suy nghĩ, tôi cho rằng nó không được hoàn mỹ. Có lẽ, gã không chỉ có được kinh nghiệm nhờ giết người.”
“Một khả năng mới là, gã dùng các động vật đáng thương để luyện tay? Những loài động vật khác nhau và chúng vẫn còn sống.”
“Động vật chết đi mỗi ngày tại Backlund không thể nào thống kê được. Những con biến mất dưới cống ngầm thì càng chẳng có ai biết, đây là đối tượng rất tốt để luyện tay.”
“Bên trên là một quan điểm không được chín chắn lắm của tôi, hy vọng có thể trao đổi nó với ông.”
“Sherlock Moriarty.”
Klein không trực tiếp nhắc đến hung thủ có khả năng là động vật đã Ác Ma hóa. Hắn tìm lý do là để luyện tay, hy vọng Isengard Standon dựa vào điều này chú ý đến ‘Thế giới động vật’ đã bị xem nhẹ, từ đó nhắc nhở đám người phi phàm chính thức phụ trách vụ này.
Viết một hồi hắn tự dưng phát hiện đây cũng là một phương hướng.
‘Ác Ma’ nọ sở dĩ vẫn chưa bị bắt, bởi vì nó đa phần chỉ săn giết động vật.
Mà động vật giết động vật thì chẳng phải là chuyện gì đó đáng để quan tâm.
Cứ như vậy đi, hy vọng có thể mang linh cảm đến cho bọn họ… Klein gấp giấy viết thư lại, ăn mặc chỉnh tề mang nó đến gửi ở hòm thư cuối phố.
Mười lăm phút sau, luật sư Jurgen qua khung cửa sổ Bay thấy thám tử Sherlock cứ chốc chốc lại đi ngang qua, cuối cùng anh ta nhịn không được đi ra mở cửa, lễ phép hỏi thăm:
Thấy truyện hay thì bấm quảng cáo giúp truyenconvet duy trì
“Anh Moriarty, anh quên mang chìa khóa sao?”
“Hở, cứ cho là vậy đi.” Klein nặn ra nụ cười.
“Hay là vào nhà tôi làm khách? Chờ ăn tối xong, sau khi trời hoàn toàn tối đen thì anh hãy về. Tôi biết thám tử tư các anh rất giỏi trèo tường.” Jurgen vẻ mặt nghiêm túc đưa ra lời mời.
Vậy cũng được hả? Klein sững sờ, thật lòng thật dạ cười nói:
“Đây là vinh hạnh của tôi.”
Bà của luật sư Jurgen là một đầu bếp rất có tay nghề đó nha!
Hơn nữa còn có thể thuận tiện sờ mó mèo nữa!
… …
Sau khi trời hoàn toàn tối đen, Klein ăn uống no say trở về nhà nghỉ ngơi một lúc, sau đó cầm gậy ba-toong rời khỏi phố Minsk.
Hắn tính lại đến phố Hoa Nguyệt Quý ở quận Đại Kiều Nam một chuyến, tìm giám mục Otlowski hỏi rõ nguồn gốc của ‘Chìa khóa vạn năng’.
Nhờ vào ‘Bói gậy’, đêm khuya vắng người hắn thuận lợi tới được giáo đường Bội Thu, lẻn vào theo con đường lần trước.
Nhưng đêm nay giám mục Otlowski không có xám hối bên trong sảnh lớn của giáo đường, trong không gian tĩnh lặng và mờ tối chỉ có những hàng ghế chỉnh tề.
“Đi nghỉ rồi sao?” Klein tò mò đi vào khu sinh hoạt đằng sau sảnh lớn.
Vừa quẹo vào chỗ ngoặt, hắn chợt nhìn thấy giám mục Otlowski cao lớn như một người khổng lồ đang đi lên từ cầu thang nối với tầng hầm, cánh cửa đá nặng nề nơi đó đang bị người đập đến rung động.
Ông ta giam ai dưới tầng hầm hả? Klein lập tức liên tưởng đến một series truyền hình không được khỏe mạnh cho lắm.
Giám mục Otlowski ngẩng đầu nhìn Klein vẫn ngụy trang giống như trước kia, ông ta cũng khá kinh ngạc, sững sốt hỏi:
“Anh vẫn chưa tìm được đường về nhà sao?”
… Nhìn tôi giống mấy thằng mù đường lâu năm thế hả? Klein cố nặn ra nụ cười, nói:
“Cha xứ, tôi không có lạc đường.”
“Anh cho rằng phối phương là giả? Không thể nào…” Giám mục Otlowski nhíu mày, dừng giữa cầu thang. Cứ vậy, ông ta lại cao ngang bằng với Klein.
“Không, nó là thật.” Klein thành thật trả lời.
Nhưng vào lúc này, cánh cửa đá dưới tầng hầm lại bị đập vang, càng lúc càng kịch liệt. Theo đó là một giọng nam “Thả tôi ra”.
“Đây là?” Klein nhịn không được hỏi một câu.
Giám mục Otlowski hòa nhã cười nói: “Một con ma cà rồng.”
Lời của ông ta vừa dứt, người đàn ông dưới tầng hầm lại lớn giọng gào thét:
“Ma cà rồng thì sao chứ? Ma cà rồng thì nên bị ông nhốt vào đây hả? Mỗi ngày nghe ông lải nhải, nghe ông đọc kinh thánh? Xì, tôi là Huyết tộc cao quý, đừng có dùng cái danh xưng thô tục đó để miêu tả về tôi!”
“Tôi nói cho ông biết, tôi thờ phụng mặt trăng, tuyệt đối sẽ không thay đổi tín ngưỡng thờ Mẫu Thần Đại Địa đâu! Hãy từ bỏ đi, đồ tên cha xứ đáng ghét!”
Klein còn là lần đầu tiên gặp được ma cà rồng ngoài đời thực, nhịn không được hỏi:
“Cha xứ, ông bắt được gã ở đâu vậy?”
Giám mục Otlowski liếc nhìn Klein với vẻ kỳ lạ:
“Gã là chủ cũ của ‘Chìa khóa vạn năng’. Một ngày nọ gã lạc đường nên đi vào giáo đường.”
… Klein nghiêm túc suy xét về vấn đề sau này có nên mang theo ‘Chìa khóa vạn năng’ trên người hay không.
May mà mình biết xem bói… Hắn cảm thấy may mắn nghĩ thầm.
“Vừa ngay lúc ấy gã lại tiến vào trạng thái thèm khát máu, bị tôi phát hiện dị thường.” Giám mục Otlowski mỉm cười bổ sung.
“Hứ, đừng có mà nhắc đến máu tươi với tôi! Tôi đây là cần máu của mấy cô em thiếu nữ xinh đẹp, không phải là máu của lão già bẩn thỉu như ông!” Tên ma cà rồng bên dưới tầng hầm chợt trở nên cáu kỉnh.
Giám mục Otlowski không hề tức giận, ông ta giải thích: “Lúc gã thèm khát máu, tôi sẽ lấy chút máu của mình cho gã.”
Klein gật đầu, hắn cẩn thận quan sát thì phát hiện trên cánh cửa đá dưới tầng hầm có khắc ‘Thánh huy Sinh Mệnh’ và rất nhiều ký hiệu thần bí, tạo nên một phong ấn hoàn chỉnh.
Vào ban ngày, người tới giáo đường cầu nguyện sẽ rất nhiều, chỉ sợ lúc đó tiếng động sẽ chẳng thể nào truyền ra ngoài được… Klein phán đoán.
“Tôi có thể giúp gì cho anh không?” Lúc này giám mục Otlowski lên tiếng dò hỏi.
Klein thản nhiên trả lời: “Tôi muốn biết nguồn gốc xuất xứ của ‘Chìa khóa vạn năng’ là tới từ đâu.”
“Vậy anh hãy hỏi gã đi.” Giám mục Otlowski chỉ về phía tầng hầm.
Tên ma cà rồng bên trong chợt trở nên yên tĩnh, sau đó cười nhởn nhơ: “Anh bạn, tôi có thể trả lời vấn đề của anh. Nhưng điều kiện đầu tiên là anh phải cứu tôi ra ngoài trước đã.”