Quỷ Bí Chi Chủ - Chương 12: Dẫn dắt không dấu vết
Klein không chạm vào thi thể của Zarel, hắn rời khỏi lối rẽ.
Cộp! Cộp! Cộp
Tiếng động từ phía xa truyền đến, không ngừng vang vọng trong cống thoát nước trống rỗng và quạnh quẽ này.
Klein nghiêng tai lắng nghe mấy giây, quyết đoán dọc theo đoạn đường xi măng bẩn thỉu cạnh đường ống dẫn nước trở về lối ra.
Đối với hắn mà nói chuyện không liên quan tới mình thì không cần thiết phải mạo hiểm.
Sau khi Klein leo lên rời khỏi cống thoát nước, lần nữa đóng nắp cống lại. Hắn liền xử lý sơ qua dấu vết gần đó, rồi trở về căn phòng thuê ở quận Đông. Sau đó Klein mới đổi bộ đồ khác, tháo bỏ lớp ngụy trang.
Tiếp đó hắn mang mắt kính gọng vàng, bước về phía một đoạn đường lạ lẫm, thuê một chiếc xe ngựa. Trong sự yên tĩnh và lạnh lẽo lúc ba giờ sáng, Klein trở về quận Jowod, nhưng không phải phố Minsk.
Sau đó Klein lại lượn một vòng lớn, xác nhận không có ai theo dõi mới đi về nhà. Hắn ngủ thắng cẳng đến trời sáng, chuông cửa lại lay động “đing đang”.
Klein chợt bật người ngồi dậy, mặc áo sơ mi, khoác thêm áo gi lê. Sau đó, hắn bước nhanh xuống lầu một, mở cửa ra.
Mà trước đó, trong đầu hắn tự khắc hoạ ra chân dung của vị khách đến thăm, cũng nhờ vào năng lực dự cảm của Tên Hề mà có.
Chiếc áo khoác cũ rộng thùng thình, chiếc mũ tròn màu lá cọ, một chiếc túi đeo rách lỗ chỗ, đôi mắt đỏ tươi, khuôn mặt thanh tú, khí chất trầm tĩnh. Đó chính là cậu bé Ian hôm qua tới ủy thác nhiệm vụ.
“Chào buổi sáng, thám tử Moriarty.” Ian chào hỏi, nhìn xung quanh nói, “Có thu hoạch gì không? Ừm… Tôi chỉ đi ngang qua nên tiện thể ghé hỏi thăm.”
Klein trịnh trọng gật đầu: “Có.”
“…” Ian tựa như bị dọa giật mình, thế mà một lúc lâu vẫn không nói câu nào.
Lúc sau, cậu ta mấp máy miệng, ngạc nhiên hỏi: “Anh đã xác nhận tình trạng của ngài Zarel rồi?”
“Đúng vậy.” Klein dừng lại, nghiêm mặt nói: “Tôi đã phát hiện thi thể của Zarel.”
“Thi thể…” Đồng tử Ian co rút, khẽ lặp lại.
Cậu ta cũng quá ngạc nhiên, như đã dự đoán được khả năng sẽ xuất hiện kết quả xấu nhất.
Klein lẳng lặng đứng nhìn, không chen lời.
“Phù…” Ian thở hắt ra. Cậu ta cảnh giác nhìn xung quanh một vòng, “Hiệu suất của anh khiến người kinh ngạc thật. Anh có thể dẫn tôi đi xem thi thể của ngài Zarel chứ?”
“Không vấn đề, thực tế tôi cũng đang tính làm vậy.” Klein nghĩ gì đó lại nói: “Tôi hy vọng lúc cậu báo cảnh sát sẽ không nhắc đến tôi, cứ nói do bản thân phát hiện. Tôi nghĩ cậu hiểu được cách thêu dệt lý do.”
Ian không hề kinh ngạc gì với chuyện này, cậu ta hiểu rõ, không phải vị thám tử nào cũng đều thích dính dáng đến cảnh sát. Thực tế thì ngoài mấy đại thám tử nổi danh, thường giúp đỡ và cung cấp ý kiến cho cục cảnh sát, thì những người còn lại thường bị cảnh sát kỳ thị, bị bọn họ bài xích, thậm chí dọa dẫm vơ vét tài sản.
Đây chính là hiện trạng của vương quốc Ruen.
“Được.” Ian thoải mái đáp ứng.
Klein cân nhắc đến chuyện phải xuống cống thoát nước, nên hắn đi thay một bộ đồ công nhân bình thường, đội mũ hai lưỡi, lấy một ngọn đèn bão.
Hai người ngồi xe ngựa công cộng đến quận Đông, đi bộ nửa tiếng trong cái nhìn chăm chú của những ánh mắt chết lặng hoặc ác ý, đến nắp cống thoát nước hoang vu.
“Sao tìm được vậy?” Ian nhìn Klein mở nắp cống leo xuống, nửa là kinh ngạc nửa là tò mò hỏi một câu.
Klein nhìn chăm chú bên dưới, thuận miệng trả lời: “Nghiệp vụ thành thạo, bên trong bao gồm rất nhiều kỹ xảo suy luận, điều tra, theo dõi và đặt ra câu hỏi.”
Ian theo hắn xuống cống thoát nước, gật đầu mà không hề thấy buồn nôn: “… Dường như anh được huấn luyện rất chuyên nghiệp.”
Klein không trả lời, xách đèn bão đã chuẩn bị sẵn, dẫn Ian quẹo vào lối rẽ, đến cái góc âm u nọ.
Vừa mới đến gần, ánh mắt của hắn đã nheo lại, bởi vì thi thể của Zarel còn khiếm khuyết hơn cả tối qua rất nhiều, thiếu đi một cánh tay và nửa bên xương sườn.
Không phải chuyện đám chuột có thể làm ra được… Klein lặng lẽ lẩm bẩm một câu, không hề nhắc nhở Ian.
Nhờ vào ánh sáng của đèn bão, Ian thấy rõ bộ dáng của thi thể.
Cậu ta chợt ngồi xổm xuống, nôn mửa, dần dần còn nôn ra cả mật xanh mật vàng.
Klein lấy ra dầu Cragg đã chuẩn bị từ sớm, vặn mở nắp bình, khom người để miệng bình vào trước mũi Ian.
Ian đột nhiên rùng mình, chậm rãi hòa hoãn.
Mười mấy giây sau, cậu ta yếu ớt nói: “Cảm ơn…”
Cậu chậm rãi đứng dậy, lại cẩn thận xem xét kỹ thi thể khiếm khuyết không đầy đủ này mấy lần: “Tôi có thể xác định ông ấy chính là thám tử Zarel.”
“Thật lấy làm tiếc.” Klein lễ phép trả lời, “Tôi kiến nghị cậu nên báo cảnh sát.”
“Vâng.” Ian gật đầu khẽ đến mức không thấy được, theo đối phương trở lại mặt đất.
Lúc này, Klein vỗ tay: “Nhiệm vụ của tôi đến đây là kết thúc, về sau nên làm thế nào sẽ do cậu tự quyết định.”
Ian trầm mặc mấy giây, nói: “Tôi còn nợ anh ba chuyện, bây giờ anh có thể nói cho tôi.”
“Thực tế thì tạm thời tôi chỉ mới nghĩ ra một chuyện.” Klein thản nhiên trả lời: “Tôi muốn biết ở đâu có thể mua được súng và đạn mà không cần phải có giấy phép sử dụng.”
Ian gần như là không cần suy nghĩ đã nói: “Quán rượu Người Dũng Cảm, phố Cửa Sắt, quận Brigde, Backlund, tìm Kaspars Calening, cứ nói là “ông già” giới thiệu.”
“Được, hai chuyện còn lại chờ sau hẵng nói. Tôi có dự cảm, chúng ta sẽ còn gặp mặt nữa.” Klein ra vẻ ung dung gật đầu.
Ian nhìn hắn, vẫn giữ trạng thái im lặng, chẳng nói gì cả.
Thấy truyện hay thì bấm quảng cáo giúp truyenconvet duy trì
Hai người tách ra ở đây, đi về hai con đường khác nhau ở quận Đông, nơi hoang vu này lần nữa khôi phục vẽ tĩnh lặng.
Đi được một đoạn, Klein đột nhiên xoay người trở về lại đường cũ, sau đó núp trong một chỗ ngoặt bí ẩn, nhìn về phía cửa vào cống thoát nước.
Chờ đợi hai ba phút, hắn thấy Ian không một tiếng động trở về, cảnh giác nhìn xung quanh.
Klein kịp thời thu hồi tầm mắt, lưng dựa sát vào tường, lắng nghe động tĩnh.
Hắn nghe thấy tiếng ma sát nắp cống bị đẩy ra, nghe được tiếng động có người trèo xuống.
Cẩn thận thò đầu ra, Klein phát hiện Ian đã lần nữa đi xuống cống thoát nước.
Trên thi thể của Zarel có giấu manh mối, hoặc vật phẩm nào đó? Hố này quả nhiên rất sâu… Hắn gật đầu đăm chiêu.
Klein đã thỏa mãn được lòng hiếu kỳ nên không ở lại lâu, thật sự rời đi. Hắn tính qua hai ngày nữa sẽ đi tìm Kaspars Calening.
…
Vào buổi chiều, trong nhà Tử tước Glyrintt ở quận Hoàng Hậu.
Cửa thư phòng đang đóng chặt, tách biệt hoàn toàn bốn người bên trong với những tân khách đến tham gia tiệc ở phòng khách bên ngoài.
“Hugh, Filth, đây là thù lao mà các cô nên nhận được.” Audrey mặc chiếc váy dài vàng nhạt có rất nhiều viền ren trang trí, đẩy một chiếc phong bì dày cộm đến trước mặt hai quý cô ngồi bàn đối diện.
Hugh vốn định khách khí hai câu, nhưng tay của cô đã nhanh hơn một bước nắm lấy phong bì, cảm nhận được trọng lượng của tiền mặt.
Cô đành phải nói một cách thành khẩn: “Tiểu thư Audrey, cảm ơn sự rộng rãi, thành tín của cô. Hôm nay cô trông xinh đẹp hơn rất nhiều.”
Trong lúc nói chuyện, cô đã mở dây nhỏ quấn bên ngoài phong bì, nhìn đống tiến mặt bên trong.
Đó là một xấp tiền giấy thật dày có đường văn xám với màu sắc chỉnh tề, tỏa ra mùi mực in đặc thù, một mùi mực in thơm nức làm cho lòng người sung sướng.
“10 bảng…” Hugh rút ra một tờ, xác nhận mệnh giá. Filth bên cạnh nhìn như chẳng thèm quan tâm tới tiền không biết đã sáp lại lúc nào.
Chừng này, ít nhất… Hugh quan sát độ dày, phỏng đoán xem thử tổng cộng có bao nhiêu tờ.
Cô nhịn không được cùng Filth đưa mắt nhìn nhau, nhìn được kinh ngạc trong mắt của nhau: Rõ ràng nhiều hơn mức thù lao trong tưởng tượng của họ không biết bao nhiêu lần!
Audrey cười khẽ nói: “Tổng cộng 800 bảng, các cô quyết định tự phân chia thế nào đi.”
“Chuyện đó để hai cô gặp nguy hiểm, tôi rất xin lỗi vì nó.”
800 bảng… Không, không cần xin lỗi… Thêm một lần nữa, cho dù biết được hậu quả, tôi cũng sẽ tiếp nhận ủy thác… Dù chỉ chia đều, cộng thêm tích góp của tôi, cũng đủ để mua được phối phương ma dược “Quan Trị An”… Hugh với chiều cao 1m5 ngơ ngác nhìn xấp tiền giấy trong phong bì, hận không thể rút hết toàn bộ chúng nó ra, đếm đi đếm lại.
Cô tin tưởng tiểu thư Audrey rộng rãi hào phóng xinh đẹp chắc chắn sẽ không cắt xén thù lao, nhưng lỡ như đối phương đếm sai thì sao?
Người nào chả có lúc sai lầm! Hugh nâng tay phải lên, đơ mấy giây rồi chậm rãi thả xuống.
Khóe miệng Filth không kìm được nhếch lên, cảm khái nói: “Chừng này còn nhiều hơn tổng số tiền nhuận bút cho tới tận bây giờ của quyển sách ‘Sơn Trang gió bão’ nữa…”
Tôi nên ca ngợi tiểu thư Audrey, hay là nên châm biếm tác giả nghèo túng đây? Cô âm thầm bổ sung thêm một câu.
Tử tước Glyrintt ngồi trên ghế sofa cũng có hơi hâm mộ, nhưng không phải hâm mộ Hugh và Filth. Là một Tử tước với tình hình tài chính khá tốt, 800 bảng không được xem là số lớn.
Anh ta chỉ hâm mộ Audrey ra tay hào phòng, chẳng hề có chút gánh vác nào.
“Khụ…” Tử tước Glyrintt hắng giọng, “Nếu các cô lấy được phối phương “Dược Sư”, tôi cũng sẽ trả thù lao cho các cô không ít.”
“Chúng tôi sẽ cố gắng hết sức!” Hugh trả lời chẳng chút do dự. Tiếp đó, cô nhìn về phía Audrey, “Chúng tôi gần đây tiếc xúc với người nghi là thuộc hội Tâm Lý Luyện Kim, ma dược Khán Giả cô muốn sẽ nhanh có manh mối thôi.”
Hugh, tôi đã là danh sách 8 rồi, còn lợi hại hơn cô… Audrey mỉm cười dè dặt: “Tôi rất chờ mong.”
Nói xong chuyện chính, bốn người vừa trò chuyện về các loại tin tức trong giới phi phàm, vừa trong sự dẫn dắt của Audrey tìm kiếm sách báo mà mình muốn đọc.
Đột nhiên mắt Hugh sáng lên, nhìn thấy hai quyển sách bìa cứng:
“Lịch sử quý tộc vương quốc Ruen” và “Hoa văn học”.
Cùng lúc đó Filth cùng tìm được sách mà mình hứng thú:
“Ghi chép địa lý và nhân vật đế quốc Fraser” và “Vòng quanh đại lục Bắc”.
“Tử tước Glyrintt tôn kính, tôi có thể mượn hai quyển sách này chứ? Tôi sẽ nhanh chóng trả lại.” Hugh cầu xin nhìn về phía chủ nhân của phòng sách.
Glyrintt không để ý lắm gật đầu: “Không vấn đề.”
Nghe thấy câu trả lời của anh, Filth tranh thủ đưa ra yêu cầu, cũng nhận được sự cho phép.
Audrey thấy tất cả, khóe miệng nhếch lên, cẩn thận nhìn về bên cạnh, giả bộ như đang tìm sách.
Làm một Khán Giả hợp cách và vừa mới được thăng cấp, sau nhiều lần tiếp xúc, cô đã nắm bắt được chính xác sở thích ở một vài phương diện của Hugh và Filth, lấy đó tiến hành bố trí trước, một bố trí không ai nhận ra được.
Để người bị dẫn dắt cảm thấy đó chính là ý muốn của mình, đã thể hiện được năng lực của Khán Giả.
…
Lúc chạng vạng tối, Hugh ườn người trên sofa, nhìn về phía lò sưởi, dưới ánh đèn khí gas lật xem “Lịch sử quý tộc vương quốc Ruen”, Filth thì đi tham gia tụ hội của giới tác giả.
Xem được một lúc, Hugh đột nhiên cảm giác được bìa cứng bên ngoài có chút kỳ lạ, thế là cẩn thận dè dặt kiểm tra thử xem, sờ được một lớp kép, tìm thấy một tờ giấy cổ xưa.
Chính giữa tờ giấy che đầy ký hiệu đặc thù do Russel đại đế sáng tạo, phía sau lại viết bằng một đoạn văn Hermes cổ.
“Tổ tiên của Tử tước Glyrintt đã giải mã được một ít ký hiệu đặc thù của Russel đại đế?” Hugh hưng phấn.
Cô khó khăn nhận ra đoạn văn Hermes cổ nọ, đọc không thành tiếng:
“Kẻ Khờ không thuộc về thời đại này.”
“Chúa tể thần bí phía trên màn xương xám.”
“Vị vương Hắc Hoàng chấp chưởng vận mệnh.”