Quỷ Bí Chi Chủ - Chương 13: Hugh hoảng sợ
Số 15 phố Minsk quận Jowod.
Klein ăn uống no nê, ngồi trên ghế bành trong phòng khách, cạnh một chiếc lò sưởi âm tường đang thiêu đốt tí tách.
Trong hoàn cảnh ấm áp như đầu hè này, hắn chỉ mặc áo sơ mi trắng, khoác áo gi lê đen và quần dài mỏng. Hai tay cầm báo, mở đến trang có nhiều tin quảng cáo nhất.
“Một loại phương tiện giao thông mới, cần vốn đầu tư gấp, gặp mặt bàn bạc cụ thể…” Klein đọc nhẩm hai lần, vươn tay cầm lấy bút chì trên chiếc bàn tròn nhỏ đỏ sậm bên cạnh, khoanh tròn tin tức này lại.
Nếu ngày kia không có ủy thác gì, hắn tính sẽ đi xem thử cái gọi là phương tiện giao thông kiểu mới này có đáng để đầu tư hay không.
Mấy chuyện kiểu này, Klein cũng chẳng thể nào xem bói và dự đoán được, bởi vì tin tức thiếu hụt.
“Hy vọng là sản phẩm giống như xe đạp…” Klein lẩm bẩm không thành tiếng, chợt bên tai quanh quẩn hư ảo trùng điệp mấy lời khẩn cầu.
Ai? Tiểu thư Chính Nghĩa? Anh Người Treo Ngược? Hay bạn học Mặt Trời? Hay là vị nhân viên nào đó trong ngân hàng Backlund đang sao chép mật mã của mình chăng? Những suy nghĩ lướt qua trong đầu Klein. Hắn thả tờ báo xuống, trở về phòng ngủ, khóa cửa phòng lại.
Đi ngược bốn bước, tiến vào thế giới sương mù sám, hắn nhìn thấy bên mép chiếc bàn dài đồng đen loang lổ cổ xưa, bên cạnh chiếc ghế dựa Kẻ Khờ, có những vòng sáng rực rỡ đang tỏa ra.
Klein xem như kinh nghiệm phong phú bình tĩnh ngồi xuống, kéo linh tính ra, dùng tư thế đáp lại lời khẩn cầu chạm vào những gợn sóng sáng rực nọ.
Cảnh tượng trước mắt hắn đột nhiên biến hóa, hiện ra một bộ sofa mờ ảo, một cô gái nhỏ nhắn mặc trang phục của kỵ sĩ thực tập đang cuộn người bên trên.
Không có cảnh sao chép mật mã… đang xem một tờ giấy… Klein chợt hiểu ra, biết được lí do của chuyện này:
“Cô ta chắc là một trong hai người phi phàm cần mình kiểm tra mà tiểu thư Chính Nghĩa từng nhắc đến…”
Trầm mặc mười mấy giây, Klein không thật sự đáp lại, tính nửa đêm mới tiến hành bước này, sau đó mới từ phản ứng, thái độ và cách xử lý của đối phương để kiểm tra tính cách và năng lực của cô ta.
Tất nhiên, hắn tuyệt đối sẽ không cưỡng ép người khác gia nhập hội Tarot.
…
“Kẻ Khờ không thuộc về thời đại này…” Hugh đọc xong đoạn văn Hermes cổ mới sững ra mấy giây, chợt bật người ngồi dậy.
Hình như có khả năng nó là danh xưng của một tồn tại thần bí nào đó! Cô hoảng sợ nhận ra điều này.
Mà thường thức về thần bí học và các loại tin tức cô nàng nghe được đang nói với cô nàng rằng: Một khi đọc lên danh xưng hoàn chỉnh của tồn tại thần bí nào đó, nó thường có nghĩa là đang hấp dẫn sự chú ý của đối phương!
Hậu quả của sự chú ý này có lẽ sẽ không tốt đẹp lắm, thậm chí có khả năng rất thê thảm!
Mấy tồn tại thần bí đó có không ít đều là hóa thân của Tà thần Ác ma!
Hơn nữa mình còn dùng ngôn ngữ Hermes cổ không được bảo vệ để đọc nữa… Mình ngu ngốc thật mà, tại sao mình phải dụng tâm nhận ra, rồi đọc một cách nghiêm túc chứ… Hugh sợ hãi nhìn xung quanh, rất sợ trong căn phòng yên tĩnh đột nhiên xuất hiện quái vật không thể nào miêu tả bằng ngôn ngữ được.
Các vật phẩm như sofa, bàn trà, tủ bát, bàn ăn, ghế, tranh sơn dầu… ánh vào tầm mắt của cô, không có bất cứ biến hóa nào.
Cảnh giác mười mấy giây, Hugh mới hơi thả lỏng được chút, tự an ủi mình: “Không cần sợ không cần sợ, vừa nãy mày chỉ mới đọc danh xưng thôi, không tiếp tục chú văn khẩn cầu phía sau.”
“Đây là nghi thức không hoàn chỉnh, chắc sẽ không đưa tới sự chú ý.”
“Hơn nữa có khả năng không nhỏ danh xưng là do chủ nhân của tờ giấy này dựa vào ký hiệu đặc thù của Russel đại đế dịch qua, chưa chắc đã chính xác.”
“Nhưng, nhưng mà nghe nói Tà thần Ác ma nếu sinh ra hứng thú, cho dù nghi thức không hoàn chỉnh, cũng sẽ đáp lại… Mày thật ngu, đúng là…” Nghĩ tới đó, Hugh lại bày vẻ mặt đưa đám, cảm thấy bản thân đã phạm phải một sai lầm nghiêm trọng.
Lại đợi thêm mười mấy phút, thấy không có đáp lại, Hugh mới phồng má, chậm rãi thở hắt ra.
Cô nàng kẹp tờ giấy về lại trong quyển sách “Lịch sử quý tộc vương quốc Ruen”. Cô nàng tiến vào phòng tắm với tâm trạng nặng nề, vặn vòi nước, tính dùng nước lạnh để rửa mặt.
Rào rào!
Dòng nước gần như trong suốt chảy xuống, Hugh cúi thấp lưng, vươn hai tay hứng nước.
Cô đang vốc nước lạnh lên mặt, khóe mặt đột nhiên nhìn thấy trong chiếc gương trước mặt hiện ra một mái tóc nâu dài hơi xoăn.
Mà mái tóc của cô là màu vàng ngang vai khá rối loạn.
Bất chợt từng sợi lông tơ của Hugh đều dựng đứng lên.
Chân cô dùng sức, chống hai tay, bắn mạnh về phía sau, quay người húc khuỷu tay.
Bộp!
Cô đụng vào một thân thể ấm áp, đâm vào người khiến đối phương hét toáng với chất giọng quen thuộc, ngã xuống đất.
Hugh ngừng động tác tiếp theo, nhìn bạn tốt đang ôm bụng đau đớn lăn lộn, nước mắt rưng rưng.
Khóe miệng cô nàng không tự giác giật giật: “Filth, cậu về lúc nào vậy?”
Filth không trả lời ngày, cơn đau dịu lại chút xíu mới chống tường chậm rãi đứng lên, oán giận: “Mình vừa, vừa trở về. Hugh, cậu điên rồi hả? Không nhìn rõ đã ra tay! Còn ra tay nặng như vậy nữa!”
“Cậu vào từ ngã nào đấy?” Hugh lúng túng hỏi ngược lại.
“Nhảy vào từ cửa sổ phòng tắm. Sao vậy, có vấn đề hả? Là một Người Học Việc, không cầm theo chìa khóa là hành vi rất bình thường.” Filth trả lời rất chi là có lý.
Hugh lập tức đứng thẳng lưng, đẩy toàn bộ trách nhiệm đi: “Vậy tại sao cậu không đi bằng cửa? Vừa nãy cậu thật sự đã dọa mình đó!”
Filth chớp chớp mắt: “Vậy còn phải lượn thêm nửa vòng, quá phiền. Mình quen đi đường thẳng.”
Cô nàng dừng chốc lát, nghi ngờ: “Nhưng mà Hugh à, phản ứng của cậu hơi kịch liệt nhỉ?”
Hugg đấu tranh 3 giây giữa mất mặt và mất mạng, trả lời thẳng thắn: “Bởi vì, bởi vì mình phạm một sai lầm, sai lầm chí mạng.”
Thấy truyện hay thì bấm quảng cáo giúp truyenconvet duy trì
“Sai lầm gì?” Filth xoa bụng, vừa mù mờ vừa quan tâm hỏi.
Hugh kể lại hết mọi chuyện từ lúc cô phát hiện trong sách có một lớp kép, tìm được một tờ giấy cổ xưa, không cẩn thận phân biệt rồi đọc ra cái danh xưng của vị tồn tại thần bí nào đó bằng chú văn Hermes cổ.
“Cậu, não của cậu đâu? Chắc, chắc không có chuyện gì đâu, nghi thức không hoàn chỉnh, hơn nữa ai biết là thật hay giả…” Filth dò xét xung quanh, chẳng hiểu sao lại cảm thấy lạnh lẽo.
Cô trở về phòng khách với Hugh, xem tờ giấy ố vàng nọ, nhìn ký hiệu đặc thù của Russel ở bên trên và đoạn văn Hermes cổ ở mặt sau.
Vừa nhìn qua, nhà nghiên cứu Thần bí học chuyên nghiệp Filth đã khẽ gật gù: “Không phải những Tà thần Ác ma và tồn tại thần bí mà mình biết, vấn đề không lớn.”
“Hơn nữa đến tận bây giờ vẫn không xảy ra chuyện gì, nói rõ chắc sẽ không có chuyện.”
Thấy Hugh đã thả lỏng, cô nhớ lại bụng mình phải chịu đau đớn, “ác ý” bổ sung thêm một câu: “Tất nhiên, nếu xảy ra chuyện gì thật, với năng lực của chúng ta, chẳng thể nào tự cứu được.”
Sắc mặt Hugh thoáng chốc trở nên trắng bệch, bật thốt ra tiếng: “Filth, đêm nay chúng ta ngủ cùng nhau. Thôi bỏ đi, mình vẫn nên ngủ một mình…”
Filth nhướng lông mày, cười ha hả: “Được rồi, thực ra không cần lo lắng. Cậu nghĩ xem, mỗi khi mình gặp trăng tròn sẽ nghe được mấy lời xì xào kỳ quái, nhưng không hề xuất hiện dấu hiệu điên cuồng hoặc mất khống chế.”
“Ừ… chúng ta nghiên cứu cả ba quyển sách kia nữa, nếu đều có tờ giấy và chú văn giống vậy, thì chứng tỏ rất có thể là trò đùa ác của Tử tước Glyrintt.”
Hai người vội mở mấy quyển sách “Hoa văn học”, nghiêm túc kiểm tra một lần, nhưng không phát hiện thêm gì khác.
Hugh nhìn Filth, Filth nhìn Hugh, bầu không khí lại trở nên trầm trọng.
“Hay là tối nay chúng ta lẻn vào sảnh Misa giáo đường Thánh Samuel ngủ?” Hugh đột phát ý tưởng đề nghị.
Đó là tổng bộ giáo xứ Backlund của giáo hội Nữ Thần Đêm Tối.
“Tại sao không phải là giáo đường Thánh Hiland? Mình không cho rằng Nữ Thần Đêm Tối sẽ phù hộ mình…” Filth vô ý thức trả lời.
Đó là tổng bộ giáo xứ Backlund của giáo hội Thần Hơi Nước và Máy Móc, ở quận Thánh George, tiếp giáp với rất nhiều nhà máy ở phương hướng Đông Nam.
Hai quý cô tín ngưỡng bất đồng rơi vào trầm tư, qua một lúc, Filth thở dài: “Hơn nữa sẽ khiến chúng ta bị Kẻ Gác Đêm, hoặc là Trái Tim Máy Móc để mắt tới, đây có lẽ chính là mục đích của vị tồn tại thần bí đó.”
“Được rồi, ngủ thôi, chờ đến sáng sớm mai sẽ biết đáp án. Nếu đến lúc đó vẫn không xảy ra chuyện gì, chứng tỏ sẽ không có vấn đề gì thật.”
…
Vào nửa đêm, vầng trăng đỏ không được vẹn toàn bị mây đen che phủ ánh sáng, mà bầu trời Backlund thì rất ít khi nhìn thấy được trời sao lấp lánh.
Klein theo bản năng tỉnh lại, vén chăn xuống giường, tiến vào màn sương mù xám.
Ngồi trên ghế dựa lưng cao thuộc về Kẻ Khờ, hắn chuẩn bị đáp lại người bạn của tiểu thư Chính Nghĩa, để chuyện tiến vào “quá trình kiểm tra”.
Chính vào lúc này, hắn chợt có một ý nghĩ mới: Mình nên thử xem với tình huống này có thể kéo người vào trong thế giới sương mù xám được không!
Tiểu thư đó chắc đã ngủ rồi nhỉ, cho dù thử nghiệm của mình thành công, xong chuyện hơn phân nửa cô ta cũng chỉ cho rằng đó là một giấc mơ khá rõ ràng… Ừm… nếu thành công, sẽ lập tức cắt đứt, không để cô ta nhìn rõ cảnh tượng xung quanh…
Cân nhắc đắn đo một lúc, Klein vươn tay về phía vòng sáng đang không ngừng khuếch trương gợn sóng, dùng cách thức thành lập liên hệ.
Đột nhiên, hắn cảm nhận được linh tính của mình điên cuồng trào ra, khiến cả không gian thần bí trên màn sương mù xám đều khẽ rung động.
Vào lúc Klein tưởng rằng linh tính của mình sẽ bị hút khô, tất cả lại hồi phục bình thường, bên mép chiếc bàn dài đồng đen hiện ra một bóng dáng vặn vẹo mơ hồ.
Hugh buồn ngủ mở mắt, nhìn thấy sương mù xám vô biên, nhìn thấy một chiếc ghế dựa lưng cao cổ xưa, nhìn thấy một bóng đen đang trông xuống mình.
Klein mừng thầm trong lòng, lập tức dựa theo kế hoạch trước đó, cắt đứt liên hệ.
Bóng dáng nhỏ nhắn mông lung biến mất, nhưng trong màn sương mù xám trắng đã có thêm một ngôi sao hư ảo đỏ thẫm.
Klein thấy được màn này, xác nhận được một chuyện, đó chính là chỉ cần đọc tên của mình thì hắn có thể kéo đối phương vào thế giới sương mù xám. Mà ngôi sao đỏ thẫm là tượng trưng cho việc đã thành lập liên hệ vững chắc.
“Nhưng có một giới hạn nhỏ, với thực lực trước mắt của mình, nhiều lắm chỉ thành lập được thêm một liên hệ… Ừ… dựa vào trải nghiệm lúc nãy, trình độ linh tính bây giờ của mình nhiều nhất chỉ có thể kéo người phi phàm cao hơn mình một danh sách, hơn nữa chưa chắc đã được. Chỉ là phán đoán sơ bộ, người cùng danh sách hoặc thấp hơn mình thì lại không có vấn đề…” Klein thỏa mãn thầm nghĩ.
Hắn không cần phải đáp lại nữa, thử nghiệm vừa nãy đã đủ rồi.
…
Bất chợt, Hugh bật dậy khỏi giấc mơ.
Cô nàng vẫn luôn lo lắng tai họa ngầm vì mình đã đọc danh xưng. Vừa mới ngủ không bao lâu, kết quả đã mơ thấy một không gian thần bí, mơ thấy bóng dáng sương mù đang từ trên cao nhìn xuống mình.
Giấc mơ này rõ ràng đến vậy, rõ ràng đến mức khiến Hugh cảm thấy sợ hãi.
Cô nhìn về Filth đang ngủ say bên cạnh, run rẩy thầm nghĩ: “Là ác mộng do quá sợ hãi tạo thành, hay là bởi vì tồn tại thần bí đã chú ý đến mình, Tà linh quấn thân?”
“Ưm… mai có một cuộc tụ hội của người phi phàm, ngoài mua phối phương ra, mình còn phải tìm người am hiểu trừ tà tịnh hóa xem thử.”