Quỷ Bí Chi Chủ - Chương 14: Nhà phát minh Repad
Sáng sớm mờ sương, Klein ngồi trước bàn ăn nhà mình, lấy bánh mình yến mạch bẻ nhỏ thả vào trong sữa bò, cải thiện bữa ăn.
Tuy thân thể của hắn đã sớm biến đổi, nhưng truy cầu và chấp nhất với mỹ thực lại như được khắc sâu vào tận linh hồn, hoàn toàn không thể nào thích ứng với phong cách bữa sáng đơn điệu cứ lặp đi lặp lại của vương quốc Ruen được. Klein chỉ có thể cố gắng thử nhiều cách mới, không chỉ hạn chế bởi mấy loại như bánh mì nướng, bánh mì, thịt lợn xông khói, lạp xưởng, mỡ bò và bơ. Hắn cố gắng vượt qua khỏi ranh giới đó, khiến bữa ăn thêm phong phú. Ví dụ như trong thực đơn của hắn sẽ có thêm bánh nhân thịt heo đang thịnh hành ở phía Nam. Các thực phẩm như mì Finnebot, bánh bắp ngô nướng vv…
“Trứng cá của đế quốc Fusak cũng không tệ, nhưng mà đắt quá, chỉ thích hợp cho mấy bữa tiệc chính thức…” Klein dùng thìa múc một miếng bánh mì yến mạch nhỏ đã được ngâm mềm, đưa vào trong miệng. Hắn chỉ mới nhai khẽ, cũng đã cảm giác được trong vị sữa chảy ra nhuốm đầy hương vị lúa mạch, mà miếng bánh mì trong miệng càng thêm thơm ngọt.
Ăn xong bữa sáng, Klein buông thìa xuống, chẳng vội thu dọn. Hắn cầm lấy mấy tờ báo vừa được đưa tới, nhàn nhã mở ra đọc.
Chờ chút nữa sẽ xem bói, nếu không có chuyện gì thì đến phố Thatch quận Thánh George ghé thăm ngài Repad. Xem thử phương tiện giao thông mới của anh ta có đáng giá đầu tư không… Backlund đúng là lớn thật, mỗi một quận gần như bằng cả thành phố Tingen. Quận Đông là khoa trương nhất, lớn gấp đôi… cách đi lại nhanh gọn mà tiết kiệm tiền nhất vẫn là dùng hai chân đi bộ, sau đó chuyển qua ngồi tàu hơi nước, tiếp đó lại dùng hai chân đi bộ, nhưng mà có hơi lãng phí thời gian… Suy nghĩ của Klein lan man vô tận.
Hệ thống xe ngựa công cộng của Backlund giống với Tingen, giá quy định không khác mấy. Vấn đề duy nhất là, một số trong chúng nó phần lớn chỉ hạn chế trong một quận duy nhất. Nếu muốn từ Jowod đến Thánh George, giữa đường cần phải chuyển xe mấy lần, giá cả tất nhiên sẽ tăng lên.
Tình trạng thế này khiến triển vọng của phương tiện giao thông loại hình mới trở nên cực kỳ mê người.
Rầm! Rầm! Rầm!
Đúng vào lúc này, tiếng gõ cửa như chùy nện vang vọng lại, chui vào trong tai Klein.
Ai vậy… Không biết kéo chuông sao… Hắn lẩm bẩm mấy câu, chỉnh lại cổ áo, đi ra mở cửa.
Xuất hiện trước mặt hắn là một người quen, là người đàn ông cao nguyên từng đuổi theo Ian nhỏ bé trên tàu hơi nước. Làn da gã ngăm đen, hốc mắt hãm sâu, người gày còm nhưng khá sắc bén.
Dựa vào kết quả “thông linh” của Klein, gã tên là Meursault, Người Xử Phạt của đảng Zhemage, là một đầu mục có địa vị không thấp.
“Xin hỏi anh tìm ai vậy? Có chuyện gì muốn ủy thác tôi sao?” Klein cố ý bày ra vẻ mờ mịt.
Meursault mặc áo khoác đen, đội một chiếc mũ phớt tơ lụa xốc nổi, nhưng chẳng hề thân sĩ chút nào.
Ánh mắt của gã lạnh lẽo quan sát Klein, dùng tiếng Ruen mang đậm khẩu âm cao nguyên hỏi ngược lại: “Cậu chính là Sherlock Moriarty?”
“Đúng vậy.” Klein trả lời ngắn gọn.
Meursault cứng nhắc gật đầu: “Tôi muốn ủy thác cậu tìm một người.”
“Tình huống cụ thể thế nào vào nhà rồi hẵng nói.” Klein không để bản thân hiện ra chút dị thường nào.
Meursault lạnh lùng lắc đầu: “Không cần.”
Nói xong, ánh mắt gã chợt trở nên sắc bén: “Người tôi cần tìm tên là Ian Wright, nó có một đôi mắt đỏ tươi, chừng 15 16 tuổi, thích mặc đồ màu nâu, áo khoác cũ kỹ, đội một chiếc mũ cùng màu. Tôi nghĩ chắc cậu nhận ra nó.”
Klein mỉm cười nói: “Tôi không hiểu anh đang nói gì.”
Meursault dường như không muốn nghe lời phủ nhận của đối phương: “Nó là một tên trộm, nó đã trộm một vật phẩm quan trọng của tôi. Chỉ cần cậu có thể tìm được nó thì có thể nhận được mức thù lao ít nhất là 10 bảng.”
“Đầu mối anh cung cấp quá ít.” Klein tùy ý tìm cái cớ.
“30 bảng.” Meursault báo giá mới.
Klein liếc nhìn gã, nói: “Không, chuyện này trái với nguyên tắc bảo mật của tôi.”
“50 bảng.” Meursault lạnh lẽo trả lời.
“… Rất xin lỗi, tôi sẽ không nhận nhiệm vụ này.” Klein ngớ ra hai giây, cuối cùng vẫn lựa chọn từ chối.
Meursault chậm rãi xem xét kỹ lại hắn chừng mấy giây, ánh mắt dần trở nên lạnh lùng và hung ác.
Gã chẳng báo giá mới nữa, cũng chẳng có từ biệt lễ phép, quay phắt người bước nhanh về phía cuối đường.
Năng lực tình báo của đám hắc bang này rất không tệ nha… Thế mà biết Ian từng tới tìm mình… Klein âm thầm cảm khái mấy câu, nhưng không hề vì chuyện này mà sinh ra quá nhiều lo âu và sợ hãi.
Tôi còn từng đối mặt với con nối dõi của Tà thần đó, tuy cách một cái bụng… Nghĩ đến đó, nụ cười của hắn bỗng chốc trở nên xán lạn, ném đồng xu quyết định xem hôm này có nên ra ngoài không.
Đáp án là chắc chắn.
…
Phố Thatch quận Thánh George.
Ngồi xe ngựa theo tuyến, chuyển qua ngồi tàu hơi nước, sau đó lại chuyển qua xe ngựa không có tuyến cố định, cuối cùng Klein đã tới được đích đến, tổng cộng tốn 11 penny.
Hắn vừa mới ra khỏi toa xe, bên ngoài trời đang đổ mưa tí tách, mà hắn lại không cầm theo ô.
“Theo như những gì trên báo và trên tạp chí viết, đây là chuyện thường ngày ở Backlund. Sở dĩ mũ được thịnh hành chính là bởi vì những quý bà và quý ông không phải lúc nào cũng mang theo ô…” Klein đè chiếc mũ phớt tơ lụa của mình xuống, chạy bước nhỏ đến bên ngoài căn nhà số 9, nương nhờ mái hiên che đi màn mưa.
Hắn vỗ những giọt nước trên người mình, kéo vang chuông cửa.
Nhưng hắn không hề nghe được tiếng cúc cu, cũng không nghe được tiếng leng keng.
“Chuông cửa hỏng rồi?” Klein đang định giơ tay gõ cửa, chợt phát hiện có tiếng bước chân từ xa đến gần.
Trong đầu hắn tự nhiên hiện ra bóng dáng của người tới. Một người đàn ông chừng 30 tuổi với dáng vẻ cao gầy, đôi mắt xanh đen. Đối phương mặc trang phục công nhân màu xanh lam, nhưng lại để lộ ra sự hào hoa phong nhã.
Kẽo kẹt, cửa được mở ra, người đàn ông đó xoa thái dương: “Xin hỏi cậu tìm ai? Có chuyện gì?”
Klein tháo mũ xuống, hơi cúi người: “Tôi tới tìm ngài Repad, tôi rất có hứng thú với phương tiện giao thông loại hình mới của anh ấy.”
Ánh mắt quý ông đó sáng bừng lên: “Tôi chính là Repad, mời vào.”
Anh ta nghiêng người, để Klein tiến vào, nhưng vị trí sảnh cửa không hề đặt giá treo đồ.
Klein đành phải để gậy batoong tựa vào tường, không cởi áo khoác đi theo Repad vào phòng khách.
Thấy truyện hay thì bấm quảng cáo giúp truyenconvet duy trì
Không thể không nói, nhà của người đàn ông này cực kỳ lộn xộn. Trên bàn trà ở phòng khách để rất nhiều vật phẩm liên quan đến máy móc, ví dụ như cờ lê, ổ trục và tua vít.
“Cậu muốn đầu tư bao nhiêu? À, đúng rồi, cậu muốn uống cà phê hay là hồng trà, ớ… Hình như hồng trà hết rồi…” Repad bật thốt ra miệng.
Quý ông đây có hơi ngay thẳng nhỉ, hình như không giỏi giao tiếp cho lắm… Suy nghĩ chợt lóe lên trong đầu Klein, thay đổi mấy lí do thoái thác đã chuẩn bị trước, trả lời dứt khoát: “Tôi cần xem phương tiện giao thông loại hình mới của anh trước mới có thể quyết định được.”
“Tôi không thể hứa hẹn trong tình huống không biết gì cả cả.”
Trong lúc nói chuyện, hắn còn nhìn ngắm xung quanh, nhìn thấy Thánh huy tam giác được treo ở trên tường.
Đây là tượng trưng của Thần Hơi Nước và Máy Móc, trong hình tam giác cố định còn bỏ thêm mấy ký hiệu hơi nước, bánh răng và đòn bẩy vv…
Repad không hề phản cảm với phương thức đi thẳng vào vấn đề chính của Klein, lập tức nói: “Tôi dẫn cậu đi xem.”
Vừa dứt lời, anh ta lại vỗ mạnh đầu: “Thiếu chút nữa quên, chúng ta cần phải ký một bản hợp đồng giữ bí mật trước, bảo đảm cậu không đánh cắp phát minh của tôi.”
Ngài Repad, trí nhớ của anh không tốt lắm nhỉ… Klein mỉm cười, nói: “Không vấn đề.”
Ký xong một hợp đồng đơn giản, Repad dẫn Klein tiến vào một căn phòng nhìn như phòng khách, anh ta nối thông nơi này với tầng hầm và phòng khách ở cách vách, khiến nó trở nên rộng lớn và trống trải hơn nhiều.
Mặt đất lộn xộn để đầy các loại linh kiện, một đồ vật thô sơ cao nửa người như là xe ngựa đứng ở trung ương.
Ngoài ra dây chuông cửa nối thẳng đến nơi này, nó được sắp xếp khá tài tình, chỉ cần có người kéo sợi dây thừng, các trang bị máy móc sẽ bắn ra một viên bi, khiến nó lăn trên một quỹ đạo đặc biệt, va chạm vào đồ vật nằm ở trung ương, sinh ra tiếng vọng.
Âm thanh chắc chắn không quá lớn, nhưng đủ để Repad trầm mê trong đống máy móc tỉnh lại.
“Đó chính là phương tiện giao thông loại hình mới do anh phát minh?” Klein chỉ vào đồ vật thô sơ nằm chính giữa.
“Đúng vậy, tôi phát minh dựa vào tưởng tượng của Russel đại đế đó!” Ánh mắt Repad cuồng nhiệt trả lời.
“Tưởng tượng của Russel đại đế?” Klein ngạc nhiên trả lời.
Repad dùng giọng điệu sùng bái giải thích: “Russel đại đế để lại một bản thảo, bên trong vẽ tưởng tượng của ông ấy với các loại trang bị máy móc tương lai. Ông ấy đúng là một thiên tài trác tuyệt, không, đại sư chứ! Rất nhiều thứ bên trong đều biến thành hiện thức! Ha ha, bản thảo này được cất giữ trong giáo hội Hơi Nước và Máy Móc, không phải tín đồ thành kín thì không thể nào mượn đọc được.”
… Đại đế, ông còn chừa đường cho người ta sống nữa hay không hả… Khóe miệng Klein giật giật, xuýt nữa không giữ được nụ cười.
“Giới thiệu cụ thể chút nào.” Hắn chuyển đề tài.
Repad dẫn Klein đến trước đồ vật kim loại thô sơ nọ, kéo mở cửa nói: “Đây là phương tiện giao thông không cần ngựa.”
“Người đánh xe ngồi ở phía trước, không ngừng đạp bàn đạp, thông qua đòn bẩy, dây xích vv… tiếp nối với bốn bánh xe, để chúng nó lăn về phía trước. Mà ở phía trên bánh xe, tôi đã bọc một lớp cao su lên, điều này sẽ khiến xe chạy vững vàng hơn.
Cho nên, nó chính là ô tô sức người? Klein nhịn không được châm chọc một câu.
Hắn châm chước nói: “Khoang xe lớn thế này, ít nhất cũng có bốn hành khách, chỉ dực vào sức người e là không thể đi được bao xa.”
“Đây chính là mục tiêu tiếp theo của tôi, giảm bớt trọng lượng và tăng gấp đôi lực đòn bẩy! Nhưng tình hình tài chính của tôi đã không quá lạc quan, không thể nào chèo chống nhiều thử nghiệm hơn được nữa.” Repad chờ mong nhìn về phía Klein.
“Tại sao không cân nhắc đến cách khác? Ví dụ như dùng hơi nước làm động lực?” Klein chậm rãi tổ chức ngôn ngữ.
Repad lắc đầu: “Cái này đã có người phát minh rồi, nhưng hình thể cực kỳ lớn. Ở trên nhiều con đường sẽ xuất hiện tình huống di chuyển khó khăn.”
Klein chỉ đang chờ câu này: “Vậy tại sao anh không làm một chiếc đơn giản thôi. Ví dụ như chỉ có hai bánh chẳng hạn, chỉ có thể chở một người, không cần khoang xe.”
“Cậu muốn nói đến xe đạp hả?” Repad hỏi ngược lại như thể đang suy xét.
Trên bản thảo của Russel cũng có? Klein gật đầu nặng nề: “Đúng vậy.”
“Mấy loại xe đạp người khác phát minh đều không thực dụng lắm… Giản hóa cái này… hình như làm được, đúng là không giống lắm… Nhưng ai sẽ mua chứ?” Repad tự lẩm bẩm một mình.
Klein không hề do dự chỉ ra một phương hướng: “Người đưa thư, giai cấp công nhân có chút tích góp, thương nhân không cần quá nhiều thể diện nhưng có thể tích góp được tiền… Những người này ở Backlund rất nhiều.”
Repad suy nghĩ, khẽ gật đầu: “… Tôi có thể thử xem sao, nhưng tôi hết tiền mua linh kiện rồi…”
“Tôi đầu tư 100 bảng, cộng thêm sáng kiến vừa nãy, tôi chiếm…” Klein do dự nên nói là 10% cổ phần, hay là 15% tốt hơn, dù sao 100 bảng nói một cách nghiêm khắc thì cũng không nhiều lắm.
“Cậu có thể chiếm 30% cổ phần! Nhưng chỉ giới hạn trong hạng mục xe đạp mà cậu miêu tả!” Repad giành trước nói, sợ đối phương đưa ra yêu cầu quá cao.
“Thành giao!” Klein lập tức mỉm cười: “Chúng ta phác thảo một bản hợp đồng đơn giản trước, xác định chuyện này. Sau đó tôi lại tìm luât sư sự vụ làm hợp đồng chính thức, cộng thêm một vài điều khoản chi tiết. Ví dụ như nếu có thêm người đầu tư, cần phải được sự đồng ý của tôi trước.”
“Không có vấn đề.” Repad khẩn cấp trả lời, chỉ muốn nhanh chóng mua được linh kiện.
…
Trong sự u ám do màn mưa kéo dài liên tục mang tới, Klein trở lại phố Minsk quận Jowod.
Hắn tiến vào nhà, lên thẳng phòng tắm ở lầu một, thoải mái giải quyết vấn đề trướng bụng dưới.
Rào rào.
Trong tiếng nước quanh quẩn, Klein cúi người rửa tay.
Chính vào lúc này, trong đầu hắn chợt hiện lên hình ảnh:
Trong chiếc gương trước mặt chiếu rọi hắn đang cúi đầu, trong hoàn cảnh mờ tối cùng với một đôi mắt ở bên cạnh.
Một đôi mắt!