Quỷ Bí Chi Chủ - Chương 156: Ám chỉ
Bị nhận ra rồi!
Klein cả kinh, suýt nữa trực tiếp tiến vào trạng thái chiến đấu.
Chẳng sợ anh ta chưa mở ra linh thị, cũng có thể từ miệng cùng lời nói Emlyn White xác nhận người này không có nói dối, người này rất có tin tưởng, cực kỳ chắc chắc!
Cảm giác căng thẳng vừa mới dâng lên, Klein đột nhiên nghĩ tới một vấn đề:
Mình vì sao phải lo lắng chuyện này?
Bất chợt, anh ta ở trong đầu tự đưa ra câu trả lời đối với vấn đề của mình:
Bị nhận ra thì bị nhận ra thôi, tình huống hiện tại so với gần hai tháng trước đã khác!
Mình từng ở trước mặt những người theo dõi của chính phủ, nhân chuyện đại sứ Bechlangen mà hốt hoảng thất thố, chạy trốn chung quanh, cố gắng bắt lấy từng cọng cỏ một, trong quá trình này, tiếp xúc đến giới siêu phàm, thậm chí chuyển biến thành người phi phàm, đều là tồn tại khả năng không nhỏ, cho nên, cho dù thân phận người phi phàm bị sáng tỏ, bọn họ cũng sẽ không nghĩ quá sâu, đào ra quá khứ của mình.
Hơn nữa, thám tử Isengard Stanton đại khái tỷ lệ rất lớn là người phi phàm, cùng cùng cảnh sát cùng tổ chức chính phủ vẫn duy trì quan hệ tương đối tốt, ông ta trước đó mơ hồ có suy đoán mình là đồng loại, cùng nhu hòa mượn sức mình, từ phương diện này mà nói, mình miễn cưỡng xem như thành viên bên ngoài của chính phủ, thực xảy ra chuyện, cũng chưa chắc đã bị bắt.
Quan trọng hơn là, mình đã làm cho hình tượng trước mắt xâm nhập lòng người, không sợ ảnh chụp lên lệnh truy nã, một khi tình huống không đúng, có thể trực tiếp bỏ qua số 15 phố Minsk cùng thân phận Sherlock Moriarty này!
Cho nên, mình có gì phải lo lắng?
Ừm, trước khi mình đến đây, cũng có bói toán qua, gợi ý là hầu như không tồn tại nguy hiểm.
Trong khi suy nghĩ xoay chuyển trong đầu, trạng thái đồng tử co rút lại, sắc mặt khẽ biến cùng vận sức chờ phát động của Klein, toàn bộ dịu đi, tựa như đối phương đang nói chuyện về thời tiết hôm nay vậy.
Thấy hắn vẻ mặt như thường, Emlyn White nhướng mày, đi vài bước ở bên cạnh, chen qua trước người hắn, chậm rãi ngồi ở bên cạnh.
Quỷ hút máu này nhìn Giám mục Utravsky đang dẫn dắt tín đồ làm nghi thức tiệc thánh ở phía trước, hắc một tiếng rồi nói:
“Ngài thám tử, anh không sợ tôi đi cục cảnh sát hô to anh là người phi phàm sao?”
Klein cũng nhìn về phía trước, không có quay đầu:
“Tôi sẽ đi cùng cậu, cùng hô to đây là một quỷ hút máu!”
Đến đi, thương tổn lẫn nhau thôi! Ai sợ ai!
Emlyn White vẻ mặt cứng ngắc một chút, dựng thẳng lên ngón trỏ tay phải nói:
“Huyết tộc, Huyết tộc cao quý! Hiểu chưa?”
Không đợi Klein mở miệng, thấy Giám mục Utravsky đang chuyên chú vào nghi thức tiệc thánh, Emlyn White cười nhẹ một tiếng rồi nói:
“Mặc kệ thế nào, tôi cuối cùng đã được tự do.
“Tôi làm bộ khuất phục, nói với ông lão kia tôi nguyện ý đổi đức tin Đại Địa Mẫu Thần, cùng khắc sâu sám hối những gì đã làm trong quá khứ, tuy tôi không biết tôi cần sám hối cái gì, nhưng làm bộ dáng vẫn không thành vấn đề.
“Ông lão kia thế mà đã tin, hơn nữa thật cao hứng, lập tức để lại tôi đi ra, để cho tôi trở thành giáo sĩ, nói cho tôi biết, nếu tôi có thể đọc hết thánh điển giáo hội Đại Địa Mẫu Thần, sẽ để cho tôi về nhà.
“Ha ha, loại người trong đầu đều là thịt hơn nữa tin giáo tin đến ngu người này, thật sự là dễ lừa mà!”
Dễ lừa? Klein nghiêng đầu liếc mắt nhìn quỷ hút máu đắc ý dào dạt một cái, nhìn về phía trước nói:
“Utravsky thần phụ trước kia là một hải tặc, giết người có lẽ còn nhiều hơn so với cha của cậu cứu, mà đại đa số hải tặc đều là không tin đồng bọn, giữa bọn họ là tràn ngập lừa gạt cùng phản bội. Có thể trở thành một gã hải tặc tương đối thành công lại vẫn còn sống, Utravsky thần phụ cho dù không am hiểu động não, cũng tuyệt đối sẽ không là một người dễ bị lừa.”
Thấy Emlyn White vẻ mặt không tin, muốn phản bác, hắn vuốt ve cây ba toong của mình, thản nhiên bồi thêm một câu:
“Trong tay thần phụ có một vật phong ấn cường lực, tên là ‘Ngọn nến tâm yểm’, nó có thể làm cho người nắm giữ tiến vào chỗ sâu nhất trong tâm linh mục tiêu, ở nơi đó, không ai có thể nói dối.
“Hơn nữa, cái này chỉ là một trong những tác dụng của nó, nó còn có năng lực gì khác hay không, tôi cũng không biết.”
Emlyn dần dần ngây người, ánh mắt chậm rãi mất đi tiêu cự.
Qua mấy chục giây, cậu ta mới sắc mặt trắng bệch nói nhỏ:
“Thời điểm tôi nói tôi nguyện ý đổi đức tin, ông lão kia lấy ra một ngọn đèn bão, bên trong đèn bão có một đoạn nến, tôi không có nhìn kỹ đoạn nến nọ bộ dáng là gì nữa. . .”
Klein nghiêng đầu, thương hại liếc mắt nhìn Emlyn White một cái:
“Có lẽ Utravsky thần phụ lợi dụng nó hạ ám chỉ cho cậu, để cho cậu dần dần, hoàn toàn, chân chính tín ngưỡng Đại Địa Mẫu Thần.”
Emlyn khẽ động khóe miệng, lộ ra một nụ cười có thể so với xác sống:
“Tôi hoàn toàn không có cảm giác, hẳn không phải như anh nói.
“Hơn nữa, cha mẹ tôi không phải sắp tìm đến đây sao? Bọn họ có thể thông qua người thường chỉ trích thần phụ, nói ông ta giam cầm tôi, để cho ông ta đưa ra lựa chọn giữa danh dự giáo hội Đại Địa Mẫu Thần cùng thả cho tôi đi
“Biện pháp này có phải rất tuyệt hay không?”
Klein vẫn duy trì ánh mắt đồng tình, hai tay giao nắm nhau, để ở trước mũi miệng, làm ra bộ dáng thật sự sám hối:
“Nếu tôi là Utravsky thần phụ, tôi sẽ lựa chọn báo cảnh sát, để cho cảnh sát đến làm sáng tỏ sự thật.
“Cậu nói, chịu thiệt cuối cùng sẽ là Giám mục có tư cách truyền giáo hợp pháp, hay là một quỷ hút máu?”
“. . . Huyết tộc, Huyết tộc!” Emlyn White cơ bắp trên mặt tựa như xuất hiện co rút.
Cụa ta nắm lại nắm tay, đập vào lưng ghế dựa phía trước một cái:
“Tôi có thể chờ đợi, chờ tôi đọc xong thánh điển, sẽ cầu ông lão thả tôi trở về! Ông ta là một người thực sự sùng đạo, sẽ tuân thủ lời hứa!”
Thấy truyện hay thì bấm quảng cáo giúp truyenconvet duy trì
Klein không có quay đầu, cười một tiếng rồi nói:
“Tôi đã đến số 48 đại lộ ven sông, cha mẹ của cậu đã dời đi rồi.”
“Tất nhiên, họ không chỉ sẽ dời đi, còn sẽ dời đến một nơi mà tôi không biết.” Emlyn White không chút do dự đáp lại.
Klein giọng điệu tương đương thoải mái bổ sung:
“Bọn họ dời đi rất vội vàng, rất nhiều thứ cũng không có mang đi, ví dụ như, những thứ trong phòng của cậu.”
Emlyn White vẻ mặt nhất thời trở nên cực kỳ phấn khích, miệng hắn mở ra, đột nhiên đứng lên, từ bên cạnh Klein chen ra ngoài, xông về phía Giám mục Utravsky ở trước thánh huy sinh mệnh.
“Thần phụ, Giám mục, tôi muốn về nhà, tôi muốn về nhà, tôi muốn về nhà!” Emlyn lớn tiếng hô.
Thấy còn có tín đồ vẫn chưa xong nghi thức tiệc thánh, Utravsky thần phụ không có đáp lại, chỉ bình tĩnh liếc mắt nhìn quỷ hút máu đáng thương nọ một cái.
Emlyn bỗng nhiên ngậm miệng lại, trở nên im lặng.
Hắn thong thả bước qua lại, lộ ra vẻ vạn phần lo lắng.
Klein cười đứng dậy, cầm lấy ba toong cùng mũ, như tản bộ dọc theo lối đi đến hàng đầu đại sảnh cầu nguyện của giáo đường.
Đợi cho nghi thức tiệc thánh chấm dứt, anh ta đi tới bên cạnh Utravsky thần phụ, vẻ mặt nghiêm túc mở miệng nói:
“Giám mục, tôi không biết ông vì sao lại để Emlyn ở tại chỗ này, tôi cũng không muốn biết, tôi chỉ biết là một việc, cha mẹ cậu ta ủy thác tôi đưa cậu ta trở về.”
Nếu thần phụ như Người khổng lồ này thoải mái đáp ứng thỉnh cầu của mình, vậy chỉ có thể thắp nến cho Emlyn quỷ hút máu này, không, từ hôm nay trở đi, cậu ta khẳng định sẽ rất chán ghét nến, hay là bi ai đi. . . Klein âm thầm nghĩ.
Utravsky thần phụ cúi đầu nhìn bọn họ, vẻ mặt ôn hòa hồi đáp:
“Emlyn có thể về nhà bất cứ lúc nào.”
. . . Klein liếc mắt nhìn Emlyn White một cái, nâng lên tay phải, điểm một cái ở ngực.
Anh ta vốn định điểm bốn cái thuận kim đồng hồ thành vầng trăng đỏ rực, nhưng cuối cùng vẫn mạnh mẽ vẽ ra thánh huy tam giác.
Emlyn bị anh ta nhìn xem có chút lo sợ bất an, không nói cái gì cả, trực tiếp đi về phía cửa giáo đường, thuận lợi rời khỏi nơi này.
Klein tốc độ không chậm theo ở phía sau cậu ta, không vội không nóng.
Gần như chạy chậm đi tới một hồi, Emlyn đột nhiên chậm lại bước chân, dại ra nói:
“Tôi cảm thấy tôi bắt đầu tưởng niệm giáo đường Harvest, tưởng niệm cảm giác ngâm nga thánh điển, tưởng niệm thánh huy sinh mệnh, muốn đi quét tước cùng tẩy rửa, chỉ cần làm một giờ là được, một giờ. . .”
Cái ám chỉ này còn “ác độc” hơn so với mình tưởng tượng, mặc kệ quỷ hút máu này đi nơi nào, mỗi ngày đều về giáo đường Harvest báo tin, cưỡng chế lao động một giờ? Thật ra hoàn hảo, ít nhất không mạnh mẽ dùng biện pháp ám chỉ thay đổi tín ngưỡng của Emlyn, coi như có vẻ tôn trọng cậu ta, mình vì sao lại dùng từ “tôn trọng” này. . . Ngọn nến gọi là “Tâm yểm” kia, nghe nói đến từ một cự long, con đường “Người quan sát” có chút đáng sợ. . . Klein gõ ba toong trên tay một cái rồi nói:
“Còn cần tôi nhắc nhở cái gì không?”
“Không cần!” Emlyn vẻ mặt vặn vẹo, giọng điệu phẫn nộ nói, “Tôi sẽ đối kháng loại cảm giác này! Tôi muốn dời đến Between Sea, dời đến Fossack, tôi không tin rời xa Backlund, tôi vẫn sẽ muốn trở về!”
Cậu ta cắn chặt răng, bỗng nhiên thở hắt ra:
“Chúng ta ngồi xe ngựa về đại lộ ven sông.”
“Tốt.” Klein không để ý đáp lại.
Đi vài bước, Emlyn ngăn lại một chiếc xe ngựa.
Khi đang muốn vào thùng xe, bóng lưng cậu ta đột nhiên cứng ngắc hai giây, lập tức, cậu ta cực kỳ nhỏ giọng, thiếu chút nữa làm cho Klein nghe không ra:
“Trên người tôi không có tiền.”
“Tôi có.” Klein mỉm cười mở miệng.
Emlyn không thèm nhắc lại, tiến vào thùng xe, Klein ngồi ở đối diện cạu ta, sau khi cho xe ngựa bắt đầu chạy, giống như đang tự hỏi tự nói:
“Cha của cậu là một bác sĩ? Có được trình độ xuất sắc?”
Emlyn tuy buồn bã ỉu xìu, nhưng vẫn theo thói quen hất cằm lên:
“Cái này là thiên phú Huyết tộc chúng tôi. Ma dược đại sư xuất sắc nhất, đều là Huyết tộc!”
“Như vậy à. . .” Klein thấp giọng tự nói, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Emlyn lặng lẽ một hồi rồi nói:
“Nhớ viết thư cho bạn của anh, nói cho ông ta tôi đã trở lại đại lộ ven sông, cha mẹ tôi sẽ tìm đến tôi.”
“Tốt.” Klein hồi đáp ngắn gọn.
Qua gần hai mươi phút, xe ngựa đi vào đại lộ ven sông, dừng ở trước căn nhà số 48.
Sau khi trả tiền, Klein đi xuống xe ngựa, thấy Emlyn White nhìn về phía phòng ngủ, vẻ mặt trở nên kích động dị thường.
Quỷ hút máu này khắc chế cảm xúc bản thân, đối với Klein, lấy thủ ấn ngực, cúi người chào rất sâu:
“Mặc kệ thế nào, tôi đều phải cảm tạ anh.”
Klein nhất thời lộ ra nụ cười:
“Không cần cảm tạ.
“Tiền thưởng tìm được cậu, cùng với tiền xe vừa rồi, tôi sẽ đòi từ cha mẹ của cậu.
“Hơn nữa các người còn phải điều phối thuốc có hiệu quả phi phàm, giúp tôi trị liệu một bệnh nhân.
“Cái này là thù lao mà một nhà các người hẳn phải trả.”