Quỷ Bí Chi Chủ - Chương 174: Linh giới đặc thù
Ở dưới Klein giải thích cùng trấn an, Alan yên tâm không ít, chuẩn bị quan sát vài ngày, xem còn gặp loại ác mộng như vậy nữa không.
Mỉm cười tiễn vị bác sĩ ngoại khoa nổi danh này ra khỏi cửa, Klein vẻ mặt đột nhiên trở nên trầm ngưng, tựa như đang suy nghĩ sự việc gì đó.
Giải thích của anh vừa rồi đối với cảnh trong mơ không có vấn đề, tháp cao tối đen, vách tường cùng cửa lớn trùng trùng ngăn trở, cùng với con rắn lớn màu bạc, quả thật tượng trưng cho tình cảnh Will Onsetin bị dạng sự vật nào đó uy hiếp, tượng trưng cho tâm tính sợ hãi bất lực, ý đồ trốn ra sau tầng tầng phòng hộ của đứa nhỏ này.
Nhưng vấn đề mấu chốt ở chỗ, cái này đại khái không phải là linh tính của bác sĩ Alan tự chủ thu được gợi ý, nếu không ông ta không có khả năng đợi cho đến tối hôm qua, đợi cho lấy ra con hạc giấy kia, mới có giấc mộng như vậy, từ trước khi Will Onsetin xuất viện, từ lúc linh tính của ông ta trong vô ý thức nhận thấy được sự việc kỳ quái tình nào đó, thì nên có phát triển như vậy rồi.
Cho nên, Klein hoài nghi cảnh trong mơ này là người khác đưa vào cho bác sĩ Alan, môi giới chính là con hạc giấy kia!
Klein mở “Linh thị” cẩn thận quan sát vật phẩm thủ công này, nhưng không phát hiện nó có ánh sáng linh tính gì, bất quá, anh có linh cảm, trực giác của anh đều nói cho anh con hạc giấy kia có một số chỗ kỳ diệu, có lẽ liên quan đến vận mệnh hư vô khó nắm bắt nhất đáng để kính sợ nhất.
Đứa nhóc tên là Will Onsetin kia không đơn giản. . . Xem ra thần kỳ rất có khả năng không phải là bộ bài Tarot kia, mà là bản thân nó. . . Con rắn lớn màu trắng bạc là tượng trưng cho nguy hiểm, việc này lại có liên quan đến các nhân tố xui xẻo, may mắn, chẳng lẽ nó đại biểu cho “Rắn thủy ngân”, danh sách 1 con đường “Quái vật”, “Rắn thủy ngân” ? Klein suy nghĩ phát tán ra, lại không thể khẳng định sự việc gì.
Anh chuyển sang phân tích cảnh trong mơ là hướng về vấn đề nào.
Lấy kiến thức về thần bí học của Klein trước mắt, cái này cũng không phải là chuyện gì quá phức tạp quá khó khăn để lý giải, anh rất nhanh đã có ý nghĩ:
“Đầu tiên có thể bài trừ ảnh hưởng của oan hồn u linh, cái này sẽ làm cho màu sắc khí tràng của bác sĩ Alan nhiễm màu xanh đen hoặc nông hoặc sâu, mà mình vừa rồi không có phát hiện dấu hiệu phương diện này.
“Có thể dẫn vào mà vẫn làm cho chủ nhân cảnh trong mơ không phát hiện ra tình huống dị thường đại khái có hai loại biện pháp, một là năng lực phi phàm cùng loại với ‘Ác mộng’, giống như đội trưởng, dựa vào dẫn đường để đạt được mục đích, hơn nữa bản thân không thể xâm nhập quá sâu, nếu không cũng sẽ lưu lại dấu vết, hai là thủ đoạn càng xảo diệu cấp bậc càng cao hơn.
“Nguyên lý của cảnh trong mơ là, tinh linh thể ngao du linh giới, để cho ở dưới bình thường vô ý thức chú ý tới chi tiết bên ngoài nào đó kích thích, chuyển hóa thành gợi ý có ý nghĩa tượng trưng, hoặc là, trực tiếp từ bộ phận bên ngoài thu được một ít gợi ý có liên quna đến bản thân, sau đó mang chúng nói cho tinh thần thể, nói cho linh thể của bản thân, mà bởi vì chủ nhân đang ở trạng thái giấc ngủ, cái này sẽ xuất hiện với hình thức cảnh trong mơ.
“Cho nên loại biện pháp thứ hai chính là thông qua linh giới để đưa vào!
“Trước dùng thủ đoạn thần kỳ nào đó, chế tạo gợi ý xuất phát từ nhu cầu của bản thân, tiếp theo tự nhiên để cho tinh linh thể của mục tiêu ở lúc ngao du linh giới thu được, lại mang trở về, cứ như vậy, mục tiêu có thể mơ thấy cảnh tượng mà người khác muốn hắn mơ, mà bên ngoài lại không có một chút dấu vết nào.
“Đây là chuyện trước mắt mình không làm được, cho dù là trạng thái linh thể có thể thoáng dẫn động một chút lực lượng phía trên sương mù xám, cũng không được.”
Klein hơi dừng một chút, lại tăng thêm một suy đoán có khả năng:
Bác sĩ Alan bị người thông qua hạc giấy ám chỉ, một khi tìm kiếm ra nó, sẽ có cảnh trong mơ tương ứng.
Cái này thật ra dễ xác nhận, chỉ cần mình sử dụng “Thông linh thuật” đối với bác sĩ Alan, hẳn có thể phát hiện dấu vết tương ứng. . . Bất quá, dùng “Thông linh thuật” đối với ông ta có phải là không quá thân thiện hay không? Hoặc là mượn “Tâm yểm ngọn nến” chỗ Utravsky thần phụ? Không đúng, nhận ra thân phận của mình là quỷ hút máu nọ, Emlyn White đam mê con rối cuồng nhiệt, không phải Utravsky thần phụ cơ bắp rắn chắc, giống như Người khổng lồ. . . Klein thu hồi suy nghĩ, suy xét kế tiếp nên làm như thế nào.
Hắn quyết định đợi bói toán trình độ nguy hiểm ở phía trên sương mù xám, nếu có thể xác nhận, vậy đêm nay sẽ lẻn vào nhà bác sĩ Alan, lợi dụng thủ đoạn “Phù chú cảnh trong mơ” âm thầm quan sát, xem nơi phát ra cảnh trong mơ là trực tiếp dẫn đường, hay là gián tiếp giả tạo.
Bất quá, lấy thực lực cùng tầng cấp của Klein, muốn tìm thấy dấu vết của cái sau là tương đương khó khăn, chính anh cũng không có tin tưởng quá lớn.
Cái này không phải nói, ngồi bên cạnh bác sĩ Alan cùng tiến hành minh tưởng, tinh linh thể có thể ngao du cùng linh giới với ông ta, cái này phải có đủ định vị mới có thể làm được.
Căn cứ miêu tả của “Sách bí mật”, linh giới tồn tại là tương đương kỳ diệu, nó hoàn toàn trùng điệp với thế giới hiện thực, toàn bộ trùng điệp, cho nên mỗi người bất cứ lúc nào cũng có thể thu được gợi ý từ linh giới, nhưng linh giới không có phân cao thấp trái phải, quá khứ, tương lai cùng hiện tại đều có khả năng giao hội ở trong này, giống như là vô số tri thức vô số tin tức vô số linh hồn hư ảo tụ tập áp súc mà thành hải dương cổ quái, cùng khái niệm bình thường logic bình thường ở trong “thế giới” là hoàn toàn khác nhau.
Nguyên nhân là như thế, gợi ý thu được từ linh giới chỉ có thể là các loại tượng trưng, mà không phải đáp án trực tiếp, nguyên nhân là như thế, tinh linh thể mỗi người sẽ ngao du ở một bộ phận nào đó của linh giới, không chỉ có cùng địa điểm, vị trí thời gian của bản thân có liên quan, còn liên quan chặt chẽ đến trạng thái thân thể, tinh thần hiện tại, không có biện pháp định vị đối ứng, muốn xác định cùng tìm được tinh linh thể của một người nào đó ở linh giới là không có khả năng thành công, chẳng sợ ngươi ngay ở bên cạnh đối phương.
Cũng bởi vì như thế, tinh linh thể ngao du linh giới cũng có cực hạn, là không dám xâm nhập quá mức, nó một khi lạc lối, không về lại được thân thể, chủ nhân sẽ biến thành si ngốc, nghiêm trọng hơn thì sẽ trở thành người thực vật.
Mà muốn thân thể cũng tiến vào linh giới, coi đây là ván cầu để hoàn thành truyền tống, thì càng gian nan, hơi không chú ý sẽ lạc đường, vĩnh viễn không về lại được thế giới hiện thực, cho đến hư thối tử vong.
Hô. . . Klein thở hắt ra, tạm thời mang vấn đề quẳng ra sau đầu.
Hắn lấy ra đồng hồ bỏ túi, xem thời gian, phát hiện mình đã suy nghĩ khá lâu, bữa sáng đều đã lạnh cả, mà phóng viên Mike đến giờ còn chưa có đến, cái này thuyết minh ủy thác đại khái sẽ chậm lại một ngày.
Không muốn lãng phí tinh thần, Klein ăn xong thực vật còn lại, sau đó đi phía trên sương mù xám thử bói toán, kinh ngạc được gợi ý việc này không có một chút nguy hiểm nào.
Làm xong tất cả cái này, thời gian hẹn trước cũng đã qua, anh không hề do dự, đổi jacket dày, mang mũ lưỡi trai, lấy ra cuốn vở, rời khỏi số 15 phố Minsk.
Kế hoạch ban đầu của anh là, nhân dịp đưa Mike Joseph đến khu đông phỏng vấn, tìm cơ hội cho lão Kohler một ít ám chỉ, để cho ông ta không đề cập đến chuyện mình từng hứa hẹn giúp Liv tìm kiếm con gái.
Về phần một nhà Liv, là từ lão Kohler đi nhắc nhở.
Mà hiện tại, Mike kéo công việc chậm lại một ngày, Klein cũng càng thêm thong dong, không hề lo lắng sẽ xuất hiện sai lầm cùng ngoài ý muốn.
. . .
Kết hợp địa chỉ lão Kohler đã đề cập qua, Klein căn cứ gợi ý thu được từ bói toán, tiến vào chỗ sâu trong khu đông, ở dưới từng ánh mắt hoặc cảnh giác hoặc đề phòng, hoặc chết lặng hoặc tham lam nhìn chăm chú, tìm được căn nhà ba tầng kia.
Nơi này bày hai cái giường tầng, trên đất còn trải một ít đệm giường cũ nát, mỗi một khoảng trống đều chất đầy tạp vật.
Klein trực tiếp nhìn về phía tầng dưới của cái giường tầng, hô một tiếng:
“Lão Kohler.”
Xoát một cái, lão Kohler xoay người ngồi dậy, vui mừng đi ra cạnh cửa:
“Ngài quả nhiên đã đến, ngày hôm qua sau khi gởi lá thư cho ngài, tôi đã đoán hôm nay ngài sẽ đến tìm tôi, cho nên tôi không đi bến tàu, vẫn chờ ở nhà.”
Tốt, không cần mình suy nghĩ biên lời nói dối để giải thích nguyên nhân làm thế nào mình trực tiếp đến chỗ này tìm được ông. . . Klein nhìn quanh một vòng, chuyển nói:
“Lão Kohler, lấy thu vào của ông hiện tại, hoàn toàn có thể thuê gian phòng tốt hơn, đổi một nơi tốt hơn, vì sao chỉ từ đệm dưới đất đổi thành giường tầng?”
“Đại bộ phận tiền này là phải giúp ngài sưu tập tin tức.” Lão Kohler cười cười nói, “Hơn nữa tôi đã không còn trẻ, tôi phải để dành chú tiền cho sau này khi thân thể hoàn toàn suy nhược.”
Klein im lặng hai giây rồi nói:
“Ông có thể suy xét mua chút bảo hiểm, ví dụ như ‘Bảo hiểm người già neo đơn’ kia, nó có thể cho ông sau khi chân chính già đi, mỗi tuần lĩnh được một phần tiền ít nhất có thể lấp đầy bụng có thể ngủ ở trong phòng.”
Thế giới này ngành bảo hiểm đã xuất hiện ở kỷ đệ tứ, trải qua Đại đế Russell thúc đẩy, hiện tại đã tương đối phát triển, chủ yếu có các loại bảo hiểm liên quan đến vận tải đường biển, bảo hiểm hoả hoạn, bảo hiểm thương tổn, lấy danh nghĩa khác xuất hiện bảo hiểm dưỡng lão vân vân, chỉnh thể càng tập trung ở phú ông cùng trung sản.
“Cái này tôi biết, thời điểm tôi còn là công nhân, mỗi tuần đều giao 3 penny phí bảo hiểm, nhưng sau đó không có thu vào. . .” Lão Kohler cảm thán nói.
Thấy truyện hay thì bấm quảng cáo giúp truyenconvet duy trì
Vấn đề lớn nhất của ông ta hiện tại chính là thu vào không ổn định, không biết phí cung cấp thông tin đến từ ngài thám tử sẽ gián đoạn vào lúc nào.
Klein cũng không thể hứa hẹn cái gì, chỉ chỉ bên ngoài nói:
“Chúng ta đi nhà Liv, mang cuốn vở trả lại cho cô gái kia.”
Ra phòng, Klein giống như tùy ý nói một câu:
“Thật sự là làm trò cười cho người khác, tôi hôm trước mới nói làm tình nguyện viên, hỗ trợ tìm Daisy, kết quả ngày hôm qua cô bé đã được cảnh sát đưa trở lại, về sau không cần đề cập đến chuyện này, tôi cũng không muốn làm trò cười cho người khác.”
“Tốt.” Lão Kohler lập tức đáp ứng, tiếp theo mới nói, “Lòng tốt cùng thiện lương của ngài sẽ không có ai xem là trò cười.”
Xuyên qua từng con đường dơ bẩn, hai người tới nhà Liv, Klein thấy cô gái vừa được giải cứu kia lại bắt đầu công việc ủi đồ bất cứ lúc nào cũng có khả năng làm bỏng chính mình, thấy mỗi một món đồ nơi này đang nhỏ xuống từng giọt nước, không có gì khác so với trước đây, nhất thời cũng không biết nên nói cái gì.
“Daisy.” Qua một hồi, anh mới mở miệng hô, “Tập vở của cháu đây.”
Daisy mắt sáng lên, nhưng cũng không tiện đi qua, bận rộn một hồi mới đình chỉ công việc, đi ra cửa, không ngừng nói “Cảm ơn ”
Chờ Liv cùng Freia cũng buông ra công việc, lại đây nói tiếng cảm ơn, Klein mới lập lại một lần lời nói vừa rồi đã nói với lão Kohler.
Sau khi được trả lời khẳng định, anh lấy ra 2 bảng tiền lẻ đã chuẩn bị từ sớm, đưa cho Liv:
“Ngày mai sẽ có vị phóng viên đến phỏng vấn Daisy, đây là thù lao anh ta đưa trước, bất quá mọi người không cần đề cập đến ở trước mặt anh ta, bằng không rất nhiều chuyện sẽ xử lý không tiện, ha ha, anh ta ngày mai nói không chừng còn có thể cho thêm một ít, nhưng không nhiều như vậy.”
“Cái này, không, cháu nguyện ý tố giác kẻ xấu kia, không cần tiền!” Daisy lắc mạnh đầu nói.
Klein nở nụ cười rồi nói:
“Đây là quy tắc, không thể phá hư quy tắc, hiểu chưa?”
Hắn quay sang nhìn Liv nói:
“Nhận lấy đi.
“Suy nghĩ của cô là đúng, chỉ có Daisy cùng Freia biết được càng nhiều từ ngữ, học được càng nhiều thứ, các người mới có thể thoát khỏi tình cảnh hiện tại.”
Anh vốn chuẩn bị nói rất nhiều chuyện, muốn đề nghị một nhà Liv dời ra rìa khu đông, dù sao khách hàng có khả năng giặt ủi cũng sẽ không ở tại khu đông, nhưng cuối cùng cũng không đề cập tới cái gì cả.
Anh vốn tính cho đối phương nhiều trợ giúp hơn, nhưng vẫn khắc chế hành vi của bản thân.
Gia đình giống như nhà Liverpool này, ở khu đông đâu chỉ mấy ngàn, mấy vạn, mấy chục vạn, thậm chí cả trăm vạn, cá nhân đơn thuần muốn trợ giúp bọn họ, cho dù là ngân hàng lớn, cũng kích không nổi bọt nước gì, mà cái này chỉ là khu đông, mặt trên còn có toàn bộ Backlund, còn có vương quốc Ruen.
“. . . Cảm ơn, thay tôi cảm ơn vị phóng viên kia.” Liv lặng lẽ một hồi, rồi nhận lấy số tiền kia.
Klein không dừng lại nhiều, vội vàng rời khỏi, tựa như nơi này cất giấu một quỷ quái, sẽ cắn nuốt tâm linh của anh ta.
Sau khi cùng với lão Kohler đi ra bên ngoài, anh quay đầu nhìn thoáng qua, bỗng nhiên thở hắt ra, nhỏ giọng nói:
“Cho tới giờ cũng không có Chúa cứu thế nào. . .”