Quỷ Bí Chi Chủ - Chương 176: Kẻ trực đêm
Trăng đỏ ngoài cửa sổ bị tầng mây che lấp, ánh trăng xuyên thấu màn cửa chỉ có thể miễn cưỡng chiếu ra hình dáng những vật tương đối lớn quanh phòng ngủ, ảm đạm cùng u ám chính là tông chính của căn phòng.
Klein ngồi ở trong hoàn cảnh như vậy, không nóng lòng rời khỏi.
Anh nhìn bác sĩ Alan đang ngủ say trên giường, lẳng lặng phân tích những hình ảnh thấy được ở cảnh trong mơ vừa rồi:
“Will Onsetin cuối cùng nắm ở trong tay là lá bài ‘Bánh xe vận mệnh’, mà trong giấc mộng như vậy, toàn bộ đều chứa ý nghĩa tượng trưng, đều là tinh linh thể bản thân thu được gợi ý. . . Nói cách khác, chuyện Will Onsetin là có liên quan đến ‘Vận mệnh’, hơn nữa con rắn lớn màu trắng bạc nọ rất có khả năng đại biểu cho ‘Rắn thủy ngân’, đứa nhỏ này có lẽ có liên quan đến vị cường giả danh sách cao con đường ‘Quái vật’ hoặc vật phong ấn quỷ dị nào đó. . .
“Nơi phát ra nguy cơ của nó là từ ‘Rắn thủy ngân’, hoặc là mơ ước của nó liên quan đến vật phong ấn quỷ dị?
“Nhưng ‘Rắn thủy ngân’ là danh sách 1 đó, thuộc về loại tồn tại gần với thần linh nhất, chỉ cái tên bản thân đã thể hiện ra địa vị cao của nó, không thể nào không làm gì được một đứa nhỏ như Will Onsetin, Amon kia còn không biết đến cùng là danh sách 1, hay là danh sách 2, danh sách 3, chỉ dựa vào một phân thân, thiếu chút nữa đã xâm nhập phía trên sương mù xám. . .
“Chuyện này xem ra không đơn giản như vậy, khẳng định cất giấu bí mật rất lớn.”
Nghĩ đến đây, Klein quyết định lùi bước.
“Cái này nghe qua là thấy cực kỳ nguy hiểm, hơn nữa bộ bài Tarot nọ vị tất là vật phẩm thần kỳ, khả năng rất lớn đặc thù có thể là bản thân Will Onsetin, ừm, bác sĩ Alan trừ bỏ gặp ác mộng, thì đã thoát khỏi việc này, mình hoàn toàn không có lý do nhúng vào chuyện này, chủ động biểu diễn ở trên đó, khiêu chiến không có khả năng, cái này hầu như cùng cấp với tự sát. . . Ừm, đúng, mình phải tuân theo ý nguyện trong lòng!” Klein dùng tay phải mang bao tay màu đen chống ở mặt ngoài bàn trang điểm, chậm rãi đứng lên.
Trải qua lần đi vào giấc mộng vừa rồi, anh hoàn toàn có thể xác định, nơi phát ra ác mộng của bác sĩ Alan là bản thân tinh linh thể thu được gợi ý từ linh giới, mà gợi ý nọ là tồn tại tầng cấp cao địa vị cao nào đó cố ý chế tạo cùng cung cấp, hạc giấy thuộc về đạo cụ định vị.
Căn cứ chương tiết ở trên “Sách bí mật”, Klein cũng có thể thử lợi dụng hạc giấy nọ tìm được tinh linh thể bác sĩ Alan ngao du trong linh giới, âm thầm quan sát gợi ý này đến từ đâu, nhưng anh vừa rồi đã quyết định không nhúng tay vào.
Hoạt động thân thể, Klein mang theo sự to mò cuối cuối cùng, lấy ra túi tiền bằng da của bác sĩ Alan, lấy ra từ bên trong con hạc giấy nọ.
Anh mang hạc giấy đặt ở trên đầu ba toong, đồng thời nắm lấy chúng, sau đó đôi mắt chuyển sâu, thấp giọng lẩm bẩm:
“Vị trí hiện tại của Will Onsetin.”
Sau khi lặp lại câu bói toán bảy lần, trong phòng bỗng nhiên có gió nhẹ xoáy lên, mang theo cảm giác mát mẻ như thổi thấu linh hồn.
Klein buông lỏng tay phải, gậy ba toong đầu tiên là vững vàng đứng thẳng, sau đó mang theo hạc giấy ngã xuống, chỉ về phía giường ngủ.
“Nơi đó. . .” Klein hơi nhíu mày, thay đổi vị trí, lặp lại bói toán vừa rồi, cùng thuận lợi thu được sự hồi đáp.
Mà giao lộ của hướng mà hai lần bói toán chỉ đến là, bác sĩ Alan!
Vị trí Will Onsetin trùng điệp với bác sĩ Alan. . . Cái này có chút thú vị. . . Klein vừa buồn cười vừa ngạc nhiên tự nói hai câu.
Lòng hiếu kỳ của anh ta đã được kéo lên đến cực điểm.
Tuy anh không tính nhúng tay vào chuyện này, nhưng anh muốn biết rõ ràng vì sao lại sẽ xuất hiện tình huống trùng điệp.
Ừm. . . Mang hạc giấy lên phía trên sương mù xám bói toán một chút, có sương mù xám chống đỡ, có thể sẽ không ra ngoài ý muốn gì. . . Klein nhanh chóng có ý tưởng mới.
Bởi vì ở trong phòng ngủ bác sĩ Alan không có thuận tiện cử hành nghi thức tự mình triệu hồi chính mình, anh quyết định trước mang hạc giấy về nhà.
Đối với cái này, anh thật ra đã sớm có chuẩn bị —— trước khi đến, Klein cũng không xác nhận tính nghiêm trọng của sự việc, ôm tâm tư có khả năng sẽ đi tìm Will Onsetin, có khả năng xem được bộ bài Tarot kia, cho nên, anh đã chuẩn bị trước một con hạc giấy khác, tính dùng để thay điệu chính phẩm, thuận tiện để mình thực hiện các loại bói toán, chờ vấn đề xong giải quyết, lại đổi trở về.
Nghĩ là làm, Klein lấy từ trong túi áo ra dự con hạc giấy đã chuẩn bị sẵn.
Đây là anh cố ý gấp ở phía trên sương mù xám, dự phòng bác sĩ Alan đột nhiên quyết định mang vật phẩm có liên quan đến Will Onsetin nộp lên cho giáo hội Nữ Thần Đêm Tối, từ đó làm cho người chế tạo là anh bị bói toán ra.
Trước suy xét chu toàn cùng chi tiết quả nhiên có thể làm cho sự việc đơn giản hơn rất nhiều. . . Klein tự mình khen ngợi một câu.
Nương ánh trăng mỏng manh, anh còn thật sự đối chiếu giữa hạc giấy của Will Onsetin cùng hạc giấy do mình gấp, xem có khác nhau rõ ràng hay không.
Vừa xem qua, Klein nhất thời lâm vào lặng lẽ.
Khả năng thủ công của anh còn không bằng một đứa nhỏ. . .
Thật ra, đều là hạc giấy, cũng không có khác nhau quá lớn, con của mình chỉ là thô ráp một chút, Alan chỉ cần không nghiên cứu qua nguyên bản nhiều lần, khẳng định sẽ nhìn không ra đã bị đánh tráo. . . Klein không tiếng động tự nói vài câu, lấy ra đồng tiền, dùng biện pháp bói toán làm xác nhận cuối cùng.
Sau khi được gợi ý khẳng định, anh mang con hạc giấy do mình gấp để vào ví tiền bằng da của Alan, thả lại vị trí nguyên bản, bản thân xử lý hiện trường, mang theo hạc giấy của Will Onsetin rời khỏi sô 3 đường Berningham.
Dựa vào “Bói gậy”, Klein thuận lợi về tới nhà, thừa dịp đợi nước tắm nóng, dùng biện pháp tự mình triệu hồi chính mình, mang con hạc giấy nọ tính cả “Chìa khóa vạn năng” đưa đến phía trên sương mù xám.
Ngồi vào cung điện yên tĩnh không người, anh cầm lấy hạc giấy, cẩn thận xem kỹ vài giây, không phát hiện gì dị thường.
Sau đó, Klein thể hiện ra giấy bút, viết xuống câu bói toán giống như trước đó:
“Vị trí hiện tại của Will Onsetin.”
Lúc này đây, anh đổi sang sử dụng “Bói cảnh trong mơ”, ở trong thế giới thế giới xám xịt rời rạc kia bất ngờ nhìn thấy có hình ảnh hiện ra:
Đó là một căn phòng đen tuyền, Will Onsetin khoẻ mạnh kháu khỉnh, đôi mắt tối đen đang tựa vào ghế dựa, ngồi trước bàn học bên cửa sổ, ngắm nhìn phong cảnh bên ngoài.
Hai tay cậu ta đang cầm một xấp bài Tarot, bên cạnh còn bày một đống xếp gỗ.
Xếp gỗ nọ sắp ra một con rắn đầu đuôi nối thành một vòng tròn.
Cảnh tượng phía bên ngoài cửa sổ cũng là bóng tối, chỉ mơ hồ có tiếng nước chảy rào rào truyền đến.
Cảnh trong mơ đến đây đã vô thanh vô tức kết thúc, Klein mở to mắt, đưa ngón tay khẽ gõ mép bàn dài đồng xanh, không tiếng động lẩm bẩm:
“Rắn ngậm đuôi, quả nhiên là ‘Rắn thủy ngân’ sao? ‘Rắn thủy ngân’ đại biểu vận mệnh. . .
“Ngoài cửa sổ có tiếng nước chảy, thuyết minh vị trí của Will Onsetin trước mắt là gần sông Torquack?
“Trước đó mình bói toán vị trí của cậu ta trùng điệp với bác sĩ Alan, là bị quấy nhiễu đến từ vận mệnh?”
Thấy bói toán phía trên sương mù xám cũng chỉ có thể được loại gợi ý như thế này, Klein không hề bị lòng hiếu kỳ làm phức tạp, miễn cưỡng đưa ra giải thích, cùng tính đêm mai mang hạc giấy đổi trở về, tìm cơ hội lại chỉ điểm bác sĩ Alan, để cho ông ta đi giáo đường Nữ Thần Đêm Tối nói việc này cho Giám mục.
Thấy truyện hay thì bấm quảng cáo giúp truyenconvet duy trì
Loại chuyện này vẫn là để phía quân chính làm có vẻ tốt hơn. . . Klein cười nhẹ một tiếng, quay trở về thế giới hiện thực.
Sau khi nhàn nhã tắm xong, anh không làm gì nữa, chui vào ổ chăn.
Không biết qua bao lâu, Klein bỗng nhiên giật mình, thanh tỉnh lý trí biết mình đang nằm mơ, mơ đang ở trong phòng khách lật xem “Sách bí mật”.
Cái cảm giác này quen thuộc. . . Anh theo thói quen làm ra biểu hiện mờ mịt, nghiêng đầu nhìn về phía cửa.
Cửa phòng kẹt một tiếng mở ra, một bóng người mặc áo khoác màu xám đi vào.
Người này đại khái chừng ba mươi tuổi, hai má gầy dài, trán rộng lớn, có đôi mắt lam sậm xem qua có chút cơ trí.
Không phải đội trưởng. . . Klein đột nhiên cười tự giễu, không tiếng động thở hắt ra, cùng làm cho “Sách bí mật” trong tay biến thành một quyển tạp chí “Thẩm mỹ phụ nữ”.
Anh lật lật tạp chí, vừa tùy ý chào hỏi đối với người tới.
Người nam mặc áo gió màu xám sĩ lấy mũ xuống, ngồi ở đối diện anh, như nói chuyện phiếm hỏi:
“Alan sớm hôm nay tìm tới anh?”
Quả nhiên là Kẻ Gác Đêm, là một vị “Ác mộng” . . . Klein khắc chế xúc động thở dài, mỉm cười hồi đáp:
“Đúng vậy.”
Anh đã muốn rõ ràng Kẻ Gác Đêm vì sao lại đột nhiên đi vào giấc mộng của mình.
“Ác mộng” trước mặt hẳn là đội trưởng một tiểu đội Kẻ Gác Đêm, phụ trách sự kiện Will Onsetin, nhưng vẫn không thể tìm được manh mối hữu dụng.
Dưới tình huống như vậy, chuyện bác sĩ Alan cùng thám tử Sherlock Moriarty tới cửa hỏi Will Onsetin ở đâu, tối hôm qua hoặc là buổi sáng hôm nay bọn họ hẳn đã được biết, cùng lúc đó, bọn họ phát hiện bác sĩ Alan vừa dùng xong bữa sáng, đã vội vã đi phố Minsk gặp thám tử Sherlock Moriarty.
Căn cứ tinh thần chuyên nghiệp, ban đêm đi vào giấc mộng thuộc về phát triển bình thường nhất tự nhiên nhất, mà chỗ của bác sĩ Alan tương đối mẫn cảm, tùy tiện đi vào giấc mộng rất có khả năng làm cho manh mối bị đứt, cho nên vị thám tử đó không hề nghi ngờ đã trở thành lựa chọn thứ nhất.
“Anh ta gặp chuyện gì?” Đội trưởng tiểu đội Kẻ Gác Đêm kia “thuận miệng” hỏi.
Klein hồi đáp chi tiết:
“Anh ta gặp ác mộng. . .”
Klein mang các cảnh tượng tháp cao tối đen, con rắn lớn màu trắng bạc, Will Onsetin dưới tầng tầng bảo vệ vân vân miêu tả một lần, cuối cùng nói:
“Trước khi gặp ác mộng này, Alan đi đến nhà Will Onsetin tìm đứa nhỏ kia, bởi vì lo lắng sức khỏe của cậu ta, bởi vì lăn tăn về vận xấu trước đó, đáng tiếc là, một nhà Will Onsetin đã dời đi, bất quá, Alan hồi tưởng lại, đứa nhỏ kia có đưa cho ông ta một con hạc giấy tự gấp, cùng chúc ông ta may mắn.
“Có thể là bị hai sự việc này kích thích, ông ta mới có thể gặp ác mộng như vậy.”
Người nam mặc áo khoác màu xám lộ ra vẻ mặt bất ngờ nói:
“Hạc giấy?”
“Đúng.” Klein nhẹ nhàng gật đầu, “Đứa nhỏ kia trước khi xuất viện đã đưa cho Alan, Alan tùy tay bỏ vào trong ngăn kéo văn phòng, sau đó đã quên đi chuyện này, thẳng đến tối hôm qua mới nhớ lại.”
“Tôi rõ ràng, cảm tạ sự giải thích của anh.” Đội trưởng tiểu đội Kẻ Gác Đêm nọ đứng lên, rất lễ phép đưa tay ấn ngực chào.
Cảnh trong mơ đột nhiên có chớp động như nước gợn, anh ta trực tiếp biến mất khỏi phòng.
Nhìn vị trí mà anh ta đã ngồi, Klein thản nhiên phỏng đoán phát triển kế tiếp:
Nhóm Kẻ Gác Đêm đêm nay có khả năng đi đến chỗ của bác sĩ Alan, đi vào giấc mộng kiểm tra cùng đưa đi hạc giấy, vì thế vấn đề đã đến rồi, con hạc giấy là Klein gấp, chính phẩm ở phía trên sương mù xám.
Bỏ đi, vô luận dùng con hạc giấy nào, bọn họ cũng không có khả năng bói toán ra đáp án, chỉ nhận về những thứ không liên quan. . . Klein tự nói một câu.
Thu lại suy nghĩ, anh tiếp tục ngồi ở nơi đó, không có nóng lòng thoát ly cảnh trong mơ, suy nghĩ xuất thần khá lâu.
Qua một hồi, anh nhếch lên khóe miệng, nhỏ giọng cảm thán
“Thật sự là hoài niệm mà. . .”