Quỷ Bí Chi Chủ - Chương 195: Giả thiết lớn mật
Dorian kéo màn, để cho văn phòng trở nên tối tăm, sau đó ngồi xuống.
Tay trái ông ta nâng thủy tinh cầu kia, tay phải hơi chạm vào đỉnh chóp, vuốt ve qua lại, trong miệng thì không ngừng nói nhỏ, giống như lẩm bẩm.
Dần dần, các điểm lấp lánh trong thủy tinh cầu càng ngày càng sáng, càng ngày càng rõ ràng, giống như ảnh ngược của bầu trời đêm vậy.
Những ngôi sao thường thường dùng để xác định hướng đi vận mệnh, quỹ tích cuộc đời hiện lên từng cái một, hình thành một cái tinh bàn lập thể, cùng xen vào rất nhiều phù hiệu tượng trưng nghi ngờ là gợi ý từ linh giới.
Dorian Gray rốt cuộc dừng động tác, vùi đầu xem kỹ.
“Không có nói dối. . . quỹ tích sự việc quả thật là như vậy. . . Cô ta tựa như còn có thể mang đến cho gia tộc Abraham thay đổi nhất định, thay đổi lạc quan. . .” Hào quang thủy tinh cầu dần dần tối đi, Dorian đứng lên, trong lòng đã có quyết định.
Thời gian bữa trưa, bên trong nhà hàng Four Wings.
Trước mặt Furth bày ra một con cá chiên, có rắc rau thơm, da nó dòn thơm, thịt rất ngon, không có xương nhọn, tương đương mỹ vị, vấn đề duy nhất là, đầu bếp thẩm mỹ cực kỳ cổ quái, thế mà giữ lại hai mắt cá, cùng dựa vào kỹ xảo bày món, để cho chúng đồng thời nhìn lên phía trên, tựa như đang nói ra không cam lòng đối với tử vong.
. . . Furth đẩy ngã đầu cá, cắt xuống vây cá, che khuất con mắt kia.
Lúc này, Dorian Gray vừa động dao nĩa, vừa giống như lơ đãng nói:
“Anissa rất thích thần bí học, ở phương diện này có nghiên cứu nhất định, cô ở thời điểm cuối cùng thu don di vật của bà ta, có nhìn thấy bộ sách, bút ký hoặc vật phẩm tương ứng hay không?”
“Có một số bút ký cùng bộ sách.” Furth thản nhiên hồi đáp, “Tôi bởi vậy trở thành người đam mê thần bí học, nhưng làm cho người ta tiếc nuối là, có nội dung tôi hoàn toàn xem không hiểu.”
Ví dụ như bản “Hiểu biết linh giới” nọ, không chỉ có hoang đường, hơn nữa logic hỗn loạn, lời không ra ý, cho dù có thể bắt buộc mình đọc, cũng sẽ làm cho bản thân nôn nóng, khó mà nhớ kỹ nội dung bên trong, xem qua sẽ quên, càng đừng nói lý giải. . . Furth bồi thêm một câu ở trong lòng.
Dorian hơi hơi gật đầu, nở nụ cười nói:
“Vậy cô có thể hỏi tôi, tôi cũng là một người đam mê thần bí học, tương đối tinh thông loại này.”
“Thật vậy sao? Vậy thật sự là quá tốt rồi!” Furth phối hợp nói.
Thấy cô quả thật có hứng thú, Dorian lúc này mang đề tài dẫn đường về phía thần bí học, khi thì đề cập linh giới, khi thì giảng thuật thể nghiệm minh tưởng của bản thân—— Ông ta sớm có chuẩn bị khi vào nhà hàng đã cố ý chọn lựa vị trí hẻo lánh im lặng, không sợ nội dung hai người nói chuyện bị khách xung quanh nghe được.
Cuối bữa trưa, Dorian chủ động đề nghị:
“Tôi vẫn không biết nên biểu đạt lòng biết ơn của tôi như thế nào, hiện tại rốt cuộc không cần phiền não vấn đề này nữa, ha ha, tuy Lawrence đã cho cô thù lao, nhưng tôi cho rằng cái này không đủ để xứng với thiện lương, lòng tốt cùng giữ lời của cô.
“Cô Wall, cô ở thần bí học lĩnh vực có vấn đề gì đều có thể viết thư hỏi tôi, đây là cảm tạ bé nhỏ không đáng kể của tôi.”
“Đây đúng là tôi hy vọng có được.” Furth không có cự tuyệt.
Từ trong trao đổi vừa rồi, cô có thể nhìn ra rõ ràng Dorian Gray có được hệ thống tri thức thần bí học vững chắc dày dặn, không hổ là thành viên gia tộc Abraham xa xưa.
Mà phương diện này có thể xem như là khuyết điểm của Furth, cô tuy nắm giữ không ít thường thức thế giới phi phàm, nhưng những cái này đều xuất phát từ mấy bản sách cùng bút ký không tính là đi sâu, cùng với các loại lời nói rải rác gặp được nghe được cảm nhận được ở trong các loại tụ hội, không đủ toàn diện, không thành hệ thống, nhiều chỗ thiếu hụt.
Nghe đối phương trả lời, Dorian giơ ly lên, cười cười nói:
“Hy vọng có một ngày, chúng ta cũng có thể có được năng lực thần bí phi phàm này.”
. . .
Khu bắc Backlund, giáo đường St.Samuel.
Một đám người mặc áo gió màu đen, mang bao tay màu đỏ tiến vào khu vực trong lòng đất, cầm đầu là một người nam chừng bốn mươi tuổi, hình dáng ngũ quan nhu hòa, tóc mai để dài.
Đầu ông ta đội mũ dạ lòe loẹt tiêu chuẩn, tay cầm một cây ba toong màu đen nạm vàng, im lặng đi ở phía trước dẫn đường Kẻ Gác Đêm sau lưng, tiến vào một căn phòng khá rộng rãi.
Trong phòng có một giá sách, bày đầy hồ sơ, một cô gái mang trường bào màu đen, mắt lam cùng má hồng, có mỹ cảm yêu dị nhàn nhã ngồi ở trên ghế dựa cao, cũng không có đứng dậy nghênh đón, đúng là “Kẻ thông linh” Dailey.
“Soest, tư liệu các người cần đều ở nơi đó.” Dailey dùng cằm hất chỉ cái bàn cạnh cửa.
Người nam trung niên được gọi là Soest cười cười nói:
“Dailey, cô sao lại bị phái đến trông giữ nơi này? Cô hẳn nên phụ trách những chuyện quan trọng hơn.”
“Không, đây là ý nghĩ của bản thân tôi, tôi cần lắng đọng lại một chút, xem nhiều tư liệu một chút.” Dailey cười nhẹ một tiếng, “Cái này là vì đi tới tốt hơn, nhân loại là một loại sinh vật yếu ớt, cần thời kỳ nhất bằng phẳng định, không có ai có thể luôn ở đỉnh, thời khắc không ngừng hưởng thụ kích thích cùng sung sướng.”
“. . . Phong cách của cô thật sự vẫn không thay đổi, đáng tiếc là, cô chưa bao giờ cho tôi cơ hội.” Soest nhất thời bật cười.
Dailey thật sự lắc đầu nói:
“Rât hiển nhiên, anh vẫn không hiểu tôi, tôi hiện tại càng thêm ham muốn tìm kiếm cái lạ, nếu anh có thế làm cho bản thân biến thành một khối thi thể hư thối, thậm chí là lộ ra xương trắng, tôi khẳng định sẽ tràn ngập hứng thú đối với anh.”
Nàng chuyển nhìn về phía một vị “Bao tay đỏ” đứng ở phía sau Soest: “Leonard, anh sao lại lựa chọn gia nhập đội ngũ của anh ta? Người này vừa tự đại vừa ngạo mạn lại không có can đảm, vẫn ảo tưởng những cô gái mình thích sẽ chủ động nằm đến trên giường chờ, thẳng thắn mà nói, có lẽ đây là đặc điểm của ‘Ác mộng’?”
Thời điểm nói đến ác mộng, Dailey rõ ràng tạm dừng một chút.
Leonard bất đắc dĩ đáp lại:
“Cô Dailey, đây là ngài Cecil an bài.”
“Như vậy à. . . Nhìn ra được anh cũng rất đồng ý cái nhìn của tôi đối với Soest.” Dailey giọng nói mang theo một chút khàn khàn đưa ra kết luận.
. . . Leonard nhất thời cũng không biết nên giải thích như thế nào.
May mà “An hồn sư” Soest cùng không để ý đến cách nói của Dailey, tự đi đến trước cái bàn chất đầy tư liệu, cầm lấy một phần hồ sơ lật xem, đám người Leonard chợt vây quanh, bắt chước chấp sự nhà mình.
Trong tiếng lẩm nhẩm đọc, Soest thuận miệng hỏi một câu:
“Gần đây Backlund có tình huống gì mới? Cô cảm thấy đáng chú ý.”
Thấy truyện hay thì bấm quảng cáo giúp truyenconvet duy trì
Dailey đôi mắt khẽ nhúc nhích, ngẫm nghĩ nói:
“Vài người phi phàm hợp tác cùng chúng ta đều truyền đến tin tức, nói gần đây có không ít người đang tìm một tổ chức thờ phụng ‘Kẻ Khờ’, cùng đưa ra tôn danh tương ứng. . .”
Sau khi dùng tiếng Ruen miêu tả tôn danh “Kẻ Khờ”, cô khẽ cười một tiếng:
“Tôi tựa như thấy một tà giáo hoàn toàn mới sinh ra, đương nhiên, có lẽ là hóa thân của người bạn cũ nào đó.
“Soest, ông có ý kiến gì không?”
Soest tập trung suy nghĩ một chút rồi nói:
“Không có, tôi hoàn toàn không nghe nói qua tổ chức cùng loại.”
Đúng lúc này, Leonard từ trong đống hồ sơ ngẩng đầu lên, trầm ngâm nói:
“Cái này có thể có liên quan đến nghi thức Tarot trong hai vụ mà chúng ta đang điều tra không?
” ‘Kẻ Khờ’ là bài Tarot đầu tiên, là chủ bài quan trọng nhất!”
Dailey ngẩn ra một giây, có chút suy nghĩ gật đầu:
“Ý tưởng này của anh rất thú vị. . .”
“Nhưng cái này không có chứng cứ gì, thuộc về suy đoán thuần túy, ngay cả suy luận cũng không tính.” Soest không quá tán thành nói.
Leonard lộ ra nụ cười nói:
“Đại đế Russell có nói qua, giả thiết lớn mật, chứng thực cẩn thận.”
. . .
Khu Hilston, câu lạc bộ Craig.
Klein sau khi rời khỏi giáo đường Harvest đã đi thẳng đến nơi đây, vừa mới tiến vào đại sảnh, đã thấy giáo sư cưỡi ngựa Talim Dumont ngồi ở nơi yên lặng, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Thấy bữa trưa còn phải chờ một hồi, Klein đi qua, cười chào hỏi:
“Chào buổi trưa, Talim, anh tựa như lại gặp phải vấn đề khó?”
Talim chợt bừng tỉnh, vội vàng lắc đầu nói:
“Không, không có.”
Ông tựa như đang có tâm sự? Klein nói thầm một câu, ngồi xuống, cười nói:
“Đáng tiếc Alan cùng Mike không ở đây, nếu không chúng ta có thể sẽ có buổi chiều vui vẻ.”
Talim cũng lộ ra nụ cười:
“Bọn họ đều bề bộn nhiều việc, rất ít khi rảnh rỗi.”
Không đợi Klein mở miệng, ông ta nhìn quanh trái phải rồi nói:
“Sherlock, có nhân vật lớn sau khi nghe tôi nhắc tới sự tích của cậu, cảm thấy rất hứng thú đối với cậu, muốn gặp cậu một lần, cậu có nguyện ý hay không?
“Thẳng thắn mà nói, cái này thật sự làm cho tôi hâm mộ, cái này là kỳ ngộ cực kỳ khó được.”
Đợi một chút, tôi có thể có sự tích gì? Giúp bà Mary bắt gian? Cùng phóng viên Mike đi kỹ viện? Cho dù mấy lần trước tới khu đông, cũng không có làm ra chuyện gì khó lường. . . Ông nhiều lắm cũng chỉ biết tôi có cống hiến nhất định ở trong án giết người liên hoàn, cùng thông qua cung cấp cố vấn giúp bác sĩ Alan giải quyết vấn đề ác mộng. . . Klein nghe mà cảm thấy mơ hồ.
Qua hai giây, anh bỗng nhiên rõ ràng nguyên do.
Khẳng định là khi vị nhân vật lớn nào đó hỏi Talim có quen biết với thám tử ưu tú nào không, ông ta chỉ có thể nghĩ đến mình, vì thế chủ động giúp mình tăng thêm một ít miêu tả nghe qua rất lợi hại, ví dụ như trong án giết người liên hoàn, là người phá án chân chính ở phía sau màn, trong án chồng bà Mary cùng tình nhân chuyển dời tài sản công ty Cowim, là đại thám tử lực hành động mạnh, khứu giác sâu sắc, ra tay tinh chuẩn. . . Đây là quảng cáo thổi phồng mà. . . Klein âm thầm cảm khái nói.
Anh cân nhắc rồi nói:
“Talim, thực có lỗi, làm một thám tử, tôi có nguyên tắc của mình, đó chính là tận lực không nhúng vào chuyện có liên quan đến nhân vật lớn, đối với thượng tầng mà nói có lẽ chỉ là va chạm tựa như một cái hắt xì, cũng rất có khả năng mang đến cho tôi tai nạn khó có thể thừa nhận.
“Tôi sẽ không tự dán nhãn cho bản thân, cho nên tôi sẽ không đi gặp nhân vật lớn kia.”
Cái này thật ra là hạng mục mà Klein trước khi làm thám tử đã suy nghĩ đến.
Một khi có liên lụy đến xã hội thượng lưu, sẽ dễ bị người tìm hiểu đến tận cùng, trước khi chưa trở thành “Người không mặt”, anh cũng không muốn thừa nhận phiêu lưu như vậy.
“. . . Cậu thực lý trí.” Talim trầm ngâm nói, “Vị nhân vật lớn nọ có đoán trước loại phản ứng này, cho rằng thám tử như vậy càng đáng giá tín nhiệm, cho nên ông ta hy vọng cậu tiếp một ủy thác, ủy thác này sẽ không liên quan đến xã hội thượng lưu.”
“Ủy thác gì?” Klein hỏi.
Talim ha ha cười nói:
“Chính là sự kiện Carpin mà cậu lần trước thảo luận cùng Mike, nhân vật lớn nọ đối với tổ chức dùng bài Tarot làm tượng trưng kia cảm thấy rất hứng thú, ông ta nói án cùng loại không chỉ có một lần như vậy, ông ta hy vọng cậu tìm được manh mối tương ứng.”