Quỷ Bí Chi Chủ - Chương 199: Thư
Sau khi nghĩ đến khả năng chủ nhân chó ác ma này, Klein lập tức cải biến sách lược, mang quá trình mình kết bạn cùng Isengard Stanton từ án giết người liên hoàn kể lại một lần cực kỳ chi tiết.
Mặt khác, anh còn chủ động đề cập đến chuyện Isengard Stanton tổ chức một nhóm thám tử điều tra án giết người liên hoàn cùng thành công lấy được bộ phận treo thưởng.
“Ở trong ủy thác đó, tôi tuy chỉ đưa ra một ít ý tưởng, ừm, dùng thuật ngữ chuyên nghiệp của thám tử tư mà nói chính là, cung cấp ý kiến cố vấn, nhưng vẫn được ngài Stanton cho rằng có cống hiến lớn nhất, cho nên tôi lấy được tiền thưởng nhiều nhất.” Klein cuối cùng đưa ra tổng kết.
Hai vị cảnh sát phụ trách thẩm vấn xoát xoát ghi lại tình huống, cùng hỏi ai có thể chứng minh những nội dung này hay không không, Klein đưa ra tên cùng địa chỉ mấy thám tử tư như Stuart, Cassanna.
“Phi thường tốt, ngài Moriarty, trả lời của anh đủ tường tận.” Một vị cảnh quan dừng bút, chuyển hỏi, “Anh hôm nay ở trong nhà Isengard Stanton bao lâu? Tôi là chỉ từ khi tiến vào đến bị chúng tôi phát hiện.”
Klein hơi suy tư, không đi trưng cầu ý kiến của luật sư Jurgen, trực tiếp hồi đáp:
“Chừng hai đến ba phút.”
Anh nói là cảm giác chân thật cá nhân.
Một vị cảnh quan khác nhướng mày nói:
“Nhiều cư dân phụ cận có thể chứng thật anh ở chừng hai giờ mười phút trưa tiến vào nhà Isengard Stanton, mà thời điểm chúng tôi đến hiện trường là hai giờ buổi hai mươi tám phút chiều, nói cách khác, anh ở trong phòng đợi chừng mười tám phút, mà không phải hai đến ba phút!
“Trong thời gian dài như vậy, anh đến cùng là làm cái gì? Vì sao không rời khỏi không báo cảnh sát?”
Qua mười tám phút? Klein bỗng nhiên nhíu mày.
Anh cảm giác mình cùng vị không tiếng động nhìn chăm chú kia giằng co nhiều lắm chừng một phút đồng hồ, sao lại đã trôi qua ước chừng mười tám phút?
Là cái loại cảm giác kỳ quái bị nhìn chằm chằm vào này hỗn loạn nắm bắt của mình đối với thời gian, hay là nguyên nhân gì khác? Đây là năng lực phi phàm của đối phương? Như quả thật là chủ nhân ác ma khuyển, hắn ít nhất cũng là danh sách 6, đại khái có thể danh sách 5. . . Trong khi Klein nghi hoặc trầm tư, Jurgen thân thể ngã tới trước, chuẩn bị chỉ trích cảnh sát dẫn dụ đi theo hướng khả nghi.
Cái này không phải lý do quá đầy đủ, anh ta chỉ muốn lấy phương thức này đánh gãy tiết tấu thẩm vấn, để cho vấn đề rõ ràng bất lợi vừa rồi có sự trì hoãn.
Đúng lúc này, Klein đưa tay day day thái dương nói:
“Toàn bộ những gì tôi nói vừa rồi là chân thật, ở trong cảm giác cá nhân tôi, tôi tiến vào nhà của thám tử Isengard Stanton chỉ có hai đến ba phút.”
Nói tới đây, anh cường điệu một chút:
“Ừm, ở trong cảm giác cá nhân của tôi.”
Hai vị cảnh quan liếc nhau, ghi lại điểm này.
Sau im lặng ngắn ngủi, vị cảnh quan vừa rồi đặt câu hỏi nói:
“Trong mười tám phút đó, có người hầu ra ngoài trở về kéo chuông cửa, kết quả không ai trả lời, vì thế anh ta thông qua cửa sổ nhô ra nhìn vào trong nhà, thấy thi thể rải đầy đất cùng với anh đứng ở cửa phòng.
“Anh ta cực kỳ sợ hãi, chạy như điên đến cục cảnh sát báo án, rất nhiều người qua đường cùng bộ phận cư dân có thể chứng thực điểm ấy.”
Klein không để ý tới ánh mắt ra dấu của luật sư Jurgen, lắc lắc đầu nói:
“Tôi không có nghe thấy tiếng chuông cửa.”
Hai vị cảnh quan lại liếc nhau, không có bình luận gì, chỉ đơn thuần ghi lại.
Bọn họ lại đưa ra một ít vấn đề ở những chi tiết khác, Klein không có làm chuyện gì cũng không chột dạ tất cả đều trả lời chi tiết.
Gần đến cuối, anh nhịn không được quan tâm một câu:
“Có tìm được thám tử Isengard Stanton không? Tôi thấy bên trong phòng không có thi thể, ông ta hẳn là còn sống. . .”
Một vị cảnh quan dùng bút đặt xuống mặt bàn nói:
“Cái này cũng là một điểm chúng tôi rất nghi hoặc, cả căn nhà chỉ có bên trong căn phòng đó là có dấu vết đánh nhau, hơn nữa cửa sổ đóng chặt, rất nhiều ngày chưa từng mở ra, anh cũng biết, cái này ở thu đông Backlund là rất bình thường.
“Kẻ tập kích cùng ngài Isengard Stanton lại kỳ quái rời khỏi căn phòng kia, không biết đi nơi nào, chúng ta ở những căn phòng khác cùng khu vực xung quanh không tìm được manh mối gì, thậm chí ngay cả vết máu cũng không có phát hiện.”
Không đợi Klein mở miệng, ông ta tự hỏi tự đáp:
“Anh khẳng định muốn nói đến cửa phòng cùng cửa lớn, nhưng mà, rất nhiều người chứng thực, phụ cận không phát sinh truy đuổi, cũng không ai kèm con tin hoặc mang theo thi thể rời khỏi.”
Có lẽ thời gian sự việc chân thật phát sinh là ở nửa đêm? Có lẽ bọn họ sẽ xuyên tường? Klein ở trong lòng yên lặng cung cấp khả năng khác, đồng thời im lặng cầu nguyện một câu:
Nguyện nữ thần phù hộ thám tử Isengard Stanton tránh khỏi tai nạn.
—— Nữ Thần Đêm Tối là nữ hoàng tai nạn cùng sợ hãi.
Thẩm vấn xong, Klein được đưa đến một căn phòng nhỏ, cảnh sát thì phái người đi theo luật sư Jurgen đi số 15 phố Minsk lấy ra lá thư vật chứng.
Mãi đến chạng vạng, Klein rốt cuộc được cho phép nộp tiền bảo lãnh, kim ngạch 50 bảng.
“Lần này đắt hơn so với lần trước, thám tử tư rất khó ở trong khoảng thời gian ngắn xuất ra nhiều tiền mặt như vậy.” Ra cửa lớn cục cảnh sát Hisak, Klein kéo kéo cổ áo khoác len, oán giận một câu đối với luật sư Jurgen.
Jurgen vẫn là vẻ mặt chuyên nghiệp đứng đắn kia:
“Tình huống lần trước là có lợi đối với anh, mà lần này rất nhiều điểm đáng ngờ đều chỉ hướng về anh.”
Anh ta vừa gọi xe ngựa dừng lại, vừa nghiêm túc nghiêng đầu, liếc mắt nhìn Klein một cái:
“Sherlock, tôi là luật sư của anh, trước khi anh trả lời vấn đề của cảnh sát, tốt nhất có trao đổi nhất định với tôi, cho dù chỉ là ánh mắt.
“Không cần tự mình cảm thấy không thành vấn đề thì cứ mở miệng, người thường không trải qua luyện tập rất dễ lưu lại nhược điểm ở trong lời nói.”
Cái này. . . mình đã quen tự biên câu chuyện, tự giải quyết vấn đề. . . Klein hồi tưởng lại vừa rồi, cười gượng hai tiếng:
Thấy truyện hay thì bấm quảng cáo giúp truyenconvet duy trì
“Tốt, tôi sẽ chú ý.”
Jurgen không nói thêm gì nữa, đi lên xe ngựa.
Klein ngồi vào đối diện anh ta, suy nghĩ về sự việc thám tử Isengard Stanton bị tập kích.
Nghĩ nghĩ, anh đột nhiên nghe thấy tiếng bụng kêu rột rột.
Đã qua thời gian bữa tối bình thường nửa giờ. . . Klein lấy ra đồng hồ bỏ túi vỏ vàng, mở nhìn thoáng qua.
Anh không tính lại lãng phí tinh lực chuẩn bị đồ ăn, bắt đầu suy xét có nhà hàng nào đáng để chờ mong.
Lúc này, Jurgen nâng mí mắt nói:
“Tôi đã bảo bà nội tôi chuẩn bị bữa tối cho ba người.”
“Cái này thật xấu hổ?” Klein ngẩn ra một chút, chợt cười nói, “Tay nghề bà Doris luôn làm cho người ta hướng tới.”
. . .
Khi hai người trở lại phố Minsk khu JoWod, sắc trời đã tối, hào quang đèn đường khí gas thậm chí càng thêm sáng ngời so với trăng đỏ như có như không ở giữa không trung.
Sau khi ở nhà luật sư Jurgen dùng bữa tối, trêu mèo xong, Klein ở trong không khí rét lạnh ẩm ướt đi thong thả bước về tới bên ngoài căn nhà số 15 kia.
Anh theo thói quen tính mở hộp thư báo, lấy ra một phần “Báo chiều Backlund” vừa đưa tới không bao lâu.
Klein cầm tờ báo, mở cửa vào nhà, vừa đặt xuống ba toong, đột nhiên cảm thấy có chút không đúng.
Linh tính trực giác Nhà bói toán của anh nói cho anh, có người lạ tiến vào nhà mình!
Là cảnh sát lúc trước tới lấy chứng chứ? Klein cảnh giác nhìn xung quanh, phát hiện trên bàn trà có đặt một phong thư.
Nơi đó vốn chỉ có báo chí!
Klein thời khắc phòng bị tập kích tiến vào phòng khách, đến bàn trà, trong toàn bộ quá trình, xung quanh im lặng không tiếng động, không chút dị thường.
Cúi đầu xem kỹ lá thư này vài lần, Klein trước lấy ra bao tay màu đen mang vào, sau đó mới cầm lấy nó mở ra.
Bên trong phong thư là một trang giấy viết thư mỏng manh, sau khi mở ra lập tức có màu đỏ sậm đập vào đôi mắt Klein, mùi máu tươi nhàn nhạt theo đó quanh quẩn bên mũi của anh.
Phía trên lá thư nọ, có một hàng chữ viết bằng máu:
“Chúng mày đều phải chết!”
Cái này. . . Thật sự là chủ nhân chó ác ma? Hắn đang trả thù những người liên quan làm cho thủ hạ bỏ mình? Thật sự là bắt nạt kẻ yếu mà, sao lại không trực tiếp tìm cường giả Kẻ Gác Đêm phụ trách hành động thanh trừ? Klein trong lòng căng thẳng, nháy mắt hiện lên các ý tưởng.
Bất quá anh rất nhanh đã phủ định oán giận của bản thân. Báo thù trước hết bắt đầu từ người có thể đối phó là lựa chọn bình thường nhất, tựa như mấy tháng nay anh đến Backlund, thủy chung không nghĩ tới tìm Ince Zangwill, lại đuổi theo Ranus không tha vậy.
Lại nhìn quanh một vòng, Klein dần dần cảm thấy chuyện này có chút làm cho người ta mê hoặc:
“Dùng phương thức trả thù đường hoàng như vậy, không sợ bị cường giả chính phủ truy bắt sao? Đây là sắm vai ma dược của hắn ta yêu cầu?
“Hoặc là nói, bởi vì thám tử Isengard Stanton trốn thoát, hắn ta biết mình đã không thể ẩn nấp mà nhất nhất thanh trừ mục tiêu, chỉ có thể đổi biện pháp, nhưng biện pháp này cũng không có ý nghĩa gì?
“Còn nữa, thời điểm ở nhà thám tử Stanton, hắn rõ ràng đã muốn khóa vào mình, thủy chung nhìn chăm chú vào mình, vì sao không động thủ? Hắn chẳng lẽ còn cố kỵ một thám tử tư bình thường như mình?
“Không, tuyệt không có khả năng này. . . Hắn biết mình là người phi phàm? Có khả năng, mình bởi vì tác dụng phụ lạc đường của Chìa khóa vạn năng, đã trực tiếp chạm mặt cùng chó ác ma, nó có thấy bộ dáng cùng thân hình của mình, tuy lúc ấy mình có ngụy trang nhất định, nhưng cũng không biết ‘Ác ma’ có thể nhìn thấu hay không. . .
“Có lẽ, sau chuyện đó, nó đã dùng phương thức nào đó thể hiện ra cho chủ nhân của nó xem. . .
“Nhưng mà, mình lúc ấy ngay cả chó ác ma cũng không đánh thắng nổi, chỉ có thể chật vật chạy trốn, hắn có gì mà cố kỵ? Trừ khi, hắn còn có chuyện để cố kỵ, ví dụ như Isengard Stanton bị thương nấp ở phụ cận?
“Hắn cực kỳ phô trương viết thư cho mình, là cho rằng người phi phàm hoang dại như mình khẳng định không dám tìm kiếm trợ giúp từ chính phủ?”
Klein mang theo cả đầu nghi vấn kiểm tra các phòng, một đường đi vào lầu hai.
Khi anh mở ra cửa phòng ngủ, lại có một phong thư nhảy vào tầm mắt.
Phong thư này lẳng lặng nằm ở trên bàn, tựa như đã chờ đợi thật lâu.
Klein cầm lấy phong thư, nhẹ nhàng mở ra, thấy một hàng chữ màu máu đỏ sậm:
“Mày là kế tiếp.”
Kế tiếp. . . thực kiêu ngạo mà. . . Klein nhịn không được cảm thán hai câu.
Đúng lúc này, anh bỗng nhiên lòng có cảm giác, ngẩng đầu lên, nhìn về ngoài cửa sổ.
Đối diện là mấy căn nhà hai tầng, đều đang sáng đèn.
Ánh sáng đèn đường khí gas chiếu rọi ở ngoài tường của chúng, hình thành những khu vực sáng tối thay đổi.
Đột nhiên, những cái bóng ở trong khu vực này mấp máy vặn vẹo, hợp thành một cái bóng mặc áo bành tô màu đen.
Cái bóng này nâng tay phải lên, tạo hình khẩu súng, nhắm ngay Klein điểm một cái.
Chợt, nó thu hồi cánh tay, thổi thổi “họng súng” .
Theo sát sau đó, nó vô thanh vô tức ngã về phía sau, một lần nữa hóa thành vô số cái bóng không kết nối với nhau.