Quỷ Bí Chi Chủ - Chương 22: Thứ 2 bận rộn
Sau khi có được suy đoán đại khái, Klein chẳng vội đi chứng thực. Hắn giả bộ như chẳng xảy ra chuyện gì, quay hướng giấy lại đối diện với bản thân.
Tình báo hắn viết về Ian Wright tuyệt đối chân thực, cho dù có dùng kỹ xảo xem báo để xác nhận thì chỉ nhận được đáp án khẳng định mà thôi. Cho nên hắn tin tưởng người bên phía đại sứ sẽ điều tra theo manh mối này và sẽ đạt được thu hoạch gì đó. Trong thời gian ngắn chẳng có động cơ chẳng có thời gian để tìm mình báo thù.
Hắn vẫn tiếp tục bày tờ giấy trên bàn, để người giám sát bên phía bộ phận đặc thù của quân đội nhìn thấy, khiến bọn họ buông lỏng sự chú ý với mình. Chuyển mọi trọng tâm về phương hướng của Ian Wright và vị đại sứ đang giành giật từng phút từng giây để tìm người nọ.
Cứ như vậy, Klein sẽ an toàn hơn.
“Cảm giác cứ như đang đi xiếc trên dây, chẳng lẽ đây là thể chất đặc thù của Thằng Hề?” Klein bật cười lắc đầu, mở cửa sổ ra, muốn hít thở không khí tươi mát buổi sáng, nhưng bên ngoài là sương mù đen đặc khiến hắn phải lặng lẽ đóng cửa sổ lại.
Dùng bình mực nước chặn tờ giấy viết tình báo của Ian lại, Klein đến phòng rửa mặt cách vách nhanh chóng thanh lý bản thân. Tiếp đó lấy chiếc áo lễ phục dài với hai hàng nút và chiếc mũ phớt tơ lụa nửa cao từ trên giá xuống, đi thẳng xuống lầu một.
Hắn đã hẹn với luật sư Jurgen hôm nay sẽ cùng ăn sáng.
Klein rút cây gậy batoong nạm bạc màu đen từ kệ đựng ô ở cửa ra, men theo con đường ngập trong sương mù tầm nhìn không quá 10m. Hắn đi thẳng đến số 58 phố Minsk, kéo chuông cửa ngôi nhà u ám này.
Trong tiếng ding dang vang vọng, đầu hắn chợt xuất hiện một con mèo đen mắt xanh nhếch cao đuôi. Mèo đen Brody đi một đường thắng đến sau cửa, súc thế hai giây rồi chợt bật lên, vươn móng vuốt bắt lấy tay nắm cửa. Sau đó nó không tránh né rơi xuống đất, dựa vào thể trọng đã xoay được tay nắm cửa, cửa được mở ra.
Cọt kẹt một tiếng, gió sáng thổi tới, cửa lớn chậm rãi lùi về sau.
Mèo đen Brody cao ngạo nhìn Klein, tự nhiên đi qua bên cạnh.
“Đúng là một con mèo thông minh.” Klein ca ngợi với bà Doris đang mang tạp dề trắng.
Doris cười đến mức các nếp nhăn đều giãn ra.
“Việc này phải xem tâm trạng của nó nữa, phần lớn thời gian nó sẽ giả bộ rất ngu ngốc, như thể nghe không hiểu cậu đang nói gì. Ồ, tôi đã chuẩn bị canh củ cải đậu mà tôi sở trường nhất, chấm ăn với bánh mì.”
Canh củ cải đậu… Nghe tên thật giống thức ăn hắc ám… Klein mỉm cười nói: “Tôi rất mong chờ.”
Trong lúc nói chuyện, luật sư Jurgen từ trong phòng rửa mặt đi ra. Cho dù đang ở nhà mình, cho dù vừa mới rời giường chẳng bao lâu, anh ta vẫn mặc rất chỉnh tề, áo sơ mi trắng không một nếp nhăn, áo gi lê nâu nhạt bó sát người, đường cong nơi ống quần như thể vừa được là phẳng.
“Hợp đồng cậu muốn đã soạn xong rồi, cậu xem thử xem có nơi nào sơ sót không.” Đôi mắt lam của Jurgen quét đến, chẳng có quá nhiều chào hỏi, đi thẳng vào chủ đề.
Mái tóc màu nâu của anh ta được chải chỉnh tề ra đằng sau, có thể nhìn thấy rõ được sự sáng bóng của gel bôi tóc.
“Được.” Klein tựa gậy batoong vào tường, tháo mũ xuống, cởi áo khoác, đi theo Jurgen vào phòng sách ở lầu một, nhận lấy một bản hợp đồng thật dày.
Hắn đứng ở đó, tiện tay lật xem, càng xem càng đau đầu, cuối cùng chỉ vội vã xem mấy điều khoản quan trọng.
Những điều mình hy vọng có đều có cả, mấy điều khoản lúc trước mình lơ là cũng được thêm vào. Ví dụ, không phải trả 100 bảng cho Repad trong một lần, mà là đặt ra ba mốc thời gian, trả theo từng giai đoạn tiến độ của anh ta, kỳ thứ nhất là 50 bảng… Không tệ, như vậy thì mình có thể tạm thời không cần đến ngân hàng Backlund, rút 100 bảng trong tài khoản ẩn danh của mình ra. Chỉ với số tiền trên người mình là đã đủ rồi… Klein khép văn kiện lại, nói với Jurgen: “Tôi rất hài lòng. Tố chất nghề nghiệp của anh còn tốt hơn cả tưởng tượng của tôi.”
Hắn vừa nói vừa lấy ra hai tờ tiền 1 bảng đã chuẩn bị trước.
Jurgen nhận lấy tiền mặt, đưa hết mấy phần hợp đồng còn thừa lại cho Klein, nói với vẻ nghiêm cẩn đứng đắn: “Nếu lúc ký tên xảy ra sai sót, nơi này còn có hai phần khác. Mấy phần hợp đồng còn lại nhớ dùng máy cắt giấy xử lý.”
Máy cắt giấy hiện có là máy cắt giấy dạng tay cầm.
Klein đang định gật đầu, bà Doris trong phòng ăn đã lớn giọng gọi: “Hai tên nhóc con, đến lúc ăn sáng rồi!”
“Thính lực của bà nội tôi có chút giảm sút.” Jurgen giải thích một câu, bày ra tư thế mời.
Klein theo hắn vào phòng ăn, trông thấy bà Doris múc một thìa chất lỏng đậm đặc trong vàng còn kèm theo cả xanh từ trong nồi canh màu đen ra, đổ vào trong đĩa.
“Nào, thử xem, canh củ cải đậu, đây là bánh mì của cậu.” Bà Doris vẻ mặt tươi cười chỉ đống thức ăn khả nghi.
Klein nhìn Jurgen, chỉ thấy biểu cảm của anh ta còn nghiêm túc hơn so với hồi nãy, trong lòng hắn lập tức hồi hộp.
Ráng chống đỡ ngồi xuống, Klein bẻ một miếng bánh mì trắng, chấm vào nước canh màu xanh vàng nọ, dùng tinh thần của nhà mạo hiểm nhét vào miệng.
“…” Hắn kinh ngạc phát hiện mùi vị không tệ chút nào. Trong vị mặn vừa phải lộ ra vị ngọt kích thích ham muốn ăn, vừa vặn kéo được hương nồng xốp của bánh mì ra, phân cấp rất rõ ràng.
“Bà của tôi đã từng là một đầu bếp xuất sắc.” Động tác của Jurgen ung dung thưởng thức bữa sáng, thuận miệng nói một câu.
… Vậy tại sao anh lại bày ra vẻ mặt nghiêm túc đó… Nhìn anh ăn mà chẳng có ham muốn ăn gì cả… Klein oán thầm hai câu, tập trung vào trong sự vui sướng và thả lỏng do mỹ thực mang lại.
Sau khi rời khỏi nhà Jurgen, hắn đầu tiên là đổi xe đi đến phố Thatch quận Thánh George, ký kết hiệp nghị với Repad, thanh toán khoản tiền 50 bảng kỳ thứ nhất. Mà khoản tiền 300 bảng kỳ thứ hai sẽ vào hai tuần sau, để xem tiến độ của đối phương thế nào.
Đến lúc này trên người Klein chỉ còn lại 21 bảng 8 saule.
Tiếp đó hắn trở về quận Jowod, đến thư viện công lập của nơi này để xem “Báo Torquack” một năm trước, tìm kiếm tin tức liên quan đến đại sứ Entis đóng trú ở vương quốc Ruen.
Lúc gần trưa, hắn mới nhìn thấy một tấm ảnh trắng đen, xác nhận là vị nhìn thấy trong cảnh bói trong mơ của mình.
“Beckron Jean Matan.” Đọc thầm cái tên của đại sứ nước cộng hòa Entis, Klein ra khỏi thư viện, tùy tiện tìm lấy một nhà hàng nhỏ giải quyết bữa trưa.
…
Buổi chiều 2 giờ 50 phút, Klein giả bộ muốn nghỉ ngơi, kéo màn cửa sổ, đi ngược bốn bước tiến vào màn sương mù xám.
Hắn trước hết xem bói thử giám sát của bên phía bộ phận đặc thù quân đội với mình đã buông lỏng chưa, nhận được đáp ăn khẳng định. Tiếp đó hắn mới viết một câu xem bói đã nghĩ xong từ lúc sáng: “Kẻ đột nhập tối qua.”
Ngã người dựa vào lưng ghế, đọc thầm câu xem bói, mí mắt Klein rũ xuống, tiến vào giấc ngủ.
Trong thế giới sương mù hư ảo, phân tán, phòng ngủ của hắn hiện ra.
Chính vào lúc này, Klein nhìn thấy khe hở bên dưới cửa có một bóng đen nhúc nhích.
Một con trùng dài màu đen tiến vào, thân giữa nhô lên cao lại trườn xuống, không ngừng tuần hoàn bò về chỗ bàn sách.
Động tác của nó cực kỳ cứng nhắc, hệt như cảnh quay chậm bị chia tách, có cảm giác rất quỷ dị.
Thấy truyện hay thì bấm quảng cáo giúp truyenconvet duy trì
Con trùng đen dài này ngọ nguậy đến trước bàn sách, bò lên vị trí cao nhất, dọc đường còn để lại chất nhầy bốc hơi rất nhanh.
Nó dừng trước tờ giấy có viết tình báo về Ian Wright, phần đầu đột nhiên ngẩng cao, phần chính giữa theo đó đứng cao lên, chỉ còn lại phần đuôi chống đỡ thân thể.
Giây phút này nó như thể con người!
Xem xét một lúc, con trùng dài màu đen này đẩy tờ giấy chuyển hướng, tiếp đó quay ngược trở lại đường cũ, biến mất không thấy.
Thì ra là như vậy… Cũng chính là nói kẻ đột nhập đêm qua không phải không muốn báo thù mình, đơn giản là chẳng có năng lực đó thôi… Trừ phi con trùng dài màu đen này có độc… Klein bừng tỉnh gật đầu, lại dùng cách xem bói xác nhận người phi phàm thao túng con trùng dài màu đen là do đại sứ Entis – Beckron Jean Matan sai khiến.
Làm xong hết mọi thứ, hắn dùng sương mù xám bao phủ hoàn toàn chiếc túi nằm ở trong góc, sau đó truyền tin tức cho Mặt Trời Dereck.
Chờ đến khi kim đồng hồ bỏ túi quay đúng thời gian chỉ định, Klein đồng thời kéo Chính Nghĩa, Người Treo Ngược và Mặt Trời vào.
Hội Tarot tuần này đúng hạn lại đến!
…
Sương mù xám quen thuộc và bóng người mông lung đập vào mí mắt, Audrey thăng cấp thành công lên danh sách 8 đứng dậy, xách váy, vui vẻ chào hỏi: “Chào buổi chiều, ngài Kẻ Khờ, chào buổi chiều anh Người Treo Ngược, chào buổi chiều anh Mặt Trời.”
Klein đã sớm mở linh thị, mượn sự đặc biệt của màn sương mù xám, chú ý được chỗ sâu trong thái thể, tầng ngoài tinh linh thể của tiểu thư Chính Nghĩa lại có biến hóa, màu sắc thống nhất thuần túy hơn không ít, thế là cười khẽ nói: “Chào mừng tiểu thư Người Đọc Tâm của chúng ta.”
Audrey dè dặt cười một tiếng, khiêm tốn hai câu, quay đầu nhìn về phía đối diện: “Anh Người Treo Ngược, anh nên giao 6 trang nhật ký của tuần này rồi.”
Có lẽ sau khi ngài Kẻ Khờ xem xong, sẽ lại liên tưởng tới gì đó, sau đó lại nói cho chúng ta chút ít “thường thức”… Cô nàng nhếch khóe miệng chờ mong.
Arges gật đầu, được sự giúp đỡ của Klein cụ thể hóa ra 6 trang nhật ký Russel.
Lúc trước anh ta còn từng suy nghĩ có nên xin chỉ thị Kẻ Khờ, dùng phương thức hiến tế giao nhật ký trực tiếp luôn. Nhưng thấy đối phương dường như chẳng hứng thú lắm, không chủ động nhắc đến, nên anh ta từ bỏ tính toán này.
Mà điều này rất phù hợp với hiểu biết của anh ta, nhật ký của Russel có tác dụng nào đó với ngài Kẻ Khờ, nhưng không quá lớn. Thần sẽ thu thập, nhưng tuyệt đối không quá cấp thiết.
6 trang nhật ký nhanh chóng hoàn thành, Arges đang định hiến tế cho Kẻ Khờ cao nhất trên chiếc bàn đồng đen dài, nhưng đột nhiên anh ta nhớ tới một chuyện, vội cung kính mở lời: “Ngài Kẻ Khờ, tôi nghe ngóng được một tình báo liên quan đến hội Mật Tu.”
Ở ngoài biển khơi, tin tức lại không hề bế tắt, chỉ là không đủ kịp thời thôi.
Đám đại hải tặc đều rất xem trọng tình báo, thường sẽ phái người lên mấy hòn đảo thực dân, trao đổi các tin tức thu thập được. Arges chính là từ con đường này biết một chuyện của hội Mật Tu.
“Rất tốt.” Klein khẽ gật đầu, ra hiệu Người Treo Ngược kể, không hề kiêng kỵ sự tồn tại của tiểu thư Chính Nghĩa và bạn học Mặt Trời.
Điều này có trợ giúp cho việc Người Treo Ngược thu thập tin tức khác về hội Mật Tu, mà mấy người khác hoàn toàn nghe không hiểu.
Cùng lúc đó hắn cầm 6 trang nhật ký vào trong tay của mình.
Người Treo Ngược Arges nói với vẻ không nhanh không chậm: “Hội Mật Tu và nước cộng hòa Entis có liên hệ nhất định.”
Nước cộng hòa Entis… cũng phải, Russel đại đế là người của Entis, Zarathu lại ở thủ đô Terry nước Entis tìm đến ông ta… Người thừa kế hội Mật Tu còn tham gia lần biến cố nổi danh ở Entis… Ừ, hội Mật Tu đến bây giờ vẫn có liên hệ nhất định với nước cộng hòa Entis cũng không phải là tình huống khiến người quá bất ngờ… Klein kiểm chứng, xác nhận tin tức Người Treo Ngược cung cấp là thật.
Ha, vừa đúng lúc, tiếp theo mình muốn đối phó đại sứ nước cộng hòa Entis… Klein không vội xem nhật ký Russel, ngẩng đầu nhìn về phía ba thành viên hiện có.