Quỷ Bí Chi Chủ - Chương 23: Ủy thác trong hội
Khi sự hiểu biết của Klein với thần bí học ngày một sâu sắc hơn, cũng bắt đầu thử nghiệm một phần năng lực trong không gian sương xám thần bí này. Lúc đối diện với Chính Nghĩa, Người Treo Ngược và Mặt Trời, hắn chẳng còn thiếu tự tin như trước nữa, cũng không cần phải nghĩ cách duy trì hình tượng cao thâm khó dò như trước đây, để tránh các thành viên hội Tarot nhạy bén đâm thủng lớp ngụy trang của hắn.
Klein biết thần linh của thế giới này có đủ cả mạnh mẽ và kỳ dị, nhưng không hề toàn trí toàn năng. Miêu tả này cũng chỉ có Chúa sáng thế sáng tạo tất cả trong truyền thuyết mới có thôi, mà cũng chỉ còn có thành Bạch Ngân thờ cúng.
Thần linh có cực hạn, thần linh cũng có thể rơi vào hoàn cảnh khó khăn, đây là điều mà hiện nay Klein có thể khẳng định. Bất luận “Sách Bão Táp”, hay “Ghi chép về bóng đêm”, hoặc nhiều hoặc ít đều có nội dung tương tự.
Nên gần đây Klein mới có ý muốn tạo một “Vỏ bọc” trong hội Tarot, muốn từng chút đắp nặn mình là một kẻ mạnh gần như Thần nhưng bởi vì nguyên do nào đó nên chịu hạn chế không thể nào hành động tự do được.
Cứ như vậy, thỉnh thỉnh hắn có biểu hiện không hiểu chuyện gì, thỉnh thoảng đưa ra mấy yêu cầu trợ giúp, cũng sẽ không khiến các thành viên hội Tarot nghi ngờ.
Tất nhiên, tiền đề của tất cả chính là hắn phải thông qua mấy lần thử trước đây, thông qua thực lực mạnh mẽ mà bề tôi Azcot bày ra, cắm rễ hình tượng gần như là thần linh, không thể nghi ngờ vào trong lòng của Chính Nghĩa, Người Treo Ngược và Mặt Trời.
Hà, hy vọng hình tượng đắp nặn này có thể thành công, vậy sau này không cần lo lắng tình huống không trả lời được vấn đề của bọn họ rồi… Tất nhiên, mấy thứ “Thường thức” phải cố giữ, không thể để lộ được… Ngón tay Klein gõ nhẹ mép bàn đồng dài cổ xưa, cười khẽ nói: “Ta muốn ban bố một nhiệm vụ.”
Nhiệm vụ? Lỗ tai Chính Nghĩa Audrey khẽ nhúc nhích, đôi mắt trừng lớn, vừa kinh ngạc vừa chờ mong lại vừa thấp thỏm.
Cô nhớ rất rõ, đây là lần đầu tiên ngài Kẻ Khờ ban bố nhiệm vụ chính thức!
Tuy trước đó Thần đã làm một vài ủy thác, nhưng đều là mấy loại dự đoán được thù lao, nhìn có vẻ giống như tùy tiện tìm vài nhiệm vụ thu thập để phù hợp với nguyên tắc trao đổi đồng giá… Đây là lần đầu tiên Thần dùng từ “Ban bố”… Là một Người Đọc Tâm, Audrey cực kỳ am hiểu đọc hiểu được ý tứ ẩn tàng bên trong ngôn ngữ.
Cùng với lúc đó, cô nàng nhạy bén phát hiện Người Treo Ngược nhìn thì có vẻ chẳng thay đổi gì cả, thực tế lại cực kỳ căng thẳng. Mà Mặt Trời lại khá hồ đồ, coi đây là một chuyện rất bình thường.
“Các vị có thể lựa chọn nhận hoặc không nhận.” Klein mượn nhờ năng lực của Tê Hề, khiến giọng điệu của mình nghe có vẻ nhẹ nhõm. “Một bề tôi khác của ta đã đến Backlund, cậu ta muốn hoàn thành một chuyện, nhưng lại không tiện ra mặt.”
Bề tôi khác… Người Treo Ngược như đang suy xét. Anh ta gật đầu, chẳng hề kinh ngạc gì về chuyện này.
Ở trong mắt anh ta, tồn tại đạt đến cấp bậc Thần linh như ngài Kẻ Khờ, có nhiều bề tôi là sự thật được ngầm thừa nhận.
Không biết vị bề tôi này của ngài Kẻ Khờ là danh sách mấy… Ôi, thực ra mình còn nợ tiền thưởng cho vị bề tôi trước của Thần… Tuy thù lao của ngài Kẻ Khờ do Người Treo Ngược trả. Thần cũng chẳng quan tâm tiền tài, nhưng lúc đó quả thực mình đã ôm tâm trạng xin giúp đỡ để cầu khấn, mà Trung Tướng Gió Lốc là do vị bề tôi đó giết… Bề tôi của Thần chắc vẫn cần sinh hoạt phí… Chính Nghĩa Audrey bỗng chột dạ.
Nói thẳng thì trong mắt của cô, 30 ngàn bảng cộng thêm một vườn cây lớn đúng là thuộc về khoản tài phú kếch xù, nhưng cũng chính vì vậy, nó sẽ không tạo thành ảnh hướng quá rõ ràng với cuộc sống của cô.
Có thì tốt, không có cũng chẳng sao. Ôi, vẫn có một chút xíu xiu tiếc của… Audrey thành khẩn thầm gật đầu với bản thân mình.
Là một cô gái tạm thời còn chưa chân chính trưởng thành, không nhắc đến khu vườn lớn. Cho dù là 30 ngàn bảng còn thừa lại, kỳ thực cô chẳng có quyền khống chế tuyệt đối, chỉ có thể dựa theo sắp xếp của cha Bá tước Hall, mua một ít cổ phần của tập đoàn vũ khí đạn dược, đầu từ vào một công ty đang mưu cầu đưa kỹ thuật của chiến hạm bọc thép vào lĩnh vực thuyền thương dụng ở Backlund.
Điều này khiến cô chỉ nhận được số tiền 5000 bảng mà chỉ coi như chút tiền tiêu vặt. Nhưng lợi nhuận cố định năm của cô thường nằm ở mức từ 15 ngàn bảng cho tới 25 ngàn bảng, tăng lên ít nhất 2000 bảng.
Thấy đám Chính Nghĩa không nói gì, Klein ban bố nhiệm vụ: “Chuyện cậu ta cần hoàn thành là ám sát đại sứ nước cộng hòa Entis trú đóng ở vương quốc Ruen, Beckron Jean Matan.”
“Ám sát đại sứ nước cộng hòa Entis?” Chính Nghĩa Audrey đã ngay lập tức không khống chế được bản thân, ngạc nhiên hỏi ngược lại.
Đây là hành vi sẽ dẫn đến tranh chấp giữa hai nước, thậm chí là bùng nổ chiến tranh! Là một tiểu thư quý tộc hợp cách, điều cô nghĩ đến đầu tiên là quan hệ quốc tế.
Còn về vấn đề ngài Kẻ Khờ không tự mình ra tay, cô nàng lại cảm thấy rất đương nhiên: Làm gì có nhân vật lớn nào lại đi làm chuyện thay cho cấp dưới chứ?
Sau khi vương quốc thất bại trong cuộc chiến ở bờ Đông Hải Balam, chưa từng nhìn thấy quốc vương bệ hạ tự mình xuất chinh nữa, nhiều nhất đổi một vị tướng quân, phái quân đội đi lần nữa.
Ôi, nghe nói quốc vương bệ hạ cũng rất muốn tự mình xuất chinh, nhưng bị đám quý tộc và đại thần ngăn cản…
Người Treo Ngược Arges chỉ khá kinh ngạc về nhiệm vụ này, sự chú ý của hắn nằm ở mặt khác.
Ngài Kẻ Khờ quả nhiên vẫn không cách nào đi sâu can thiệp vào thế giới hiện thực… Suy đoán của mình là chính xác… Không biết Thần có thể ảnh hưởng đến trình độ nào khi đã thành lập liên hệ với bọn họ… Có thể cướp đoạt mạng sống một cách nhẹ nhàng không? Arges có vẻ tự bỏ mặc suy nghĩ trôi đi.
Mặt Trời Dereck thì nghe đến vẻ hai mắt mờ mịt: Nước cộng hòa Entis là gì? Đại sứ là gì chứ? Tiếng Người Khổng Lồ như được chắp vá này kỳ lạ quá!
Klein nhìn quanh một vòng, duy trì thái độ ung dung hồi nãy, nói: “Trong các vị ai bằng lòng nhận nhiệm vụ này?”
“Muốn thu hoạch được thù lao gì?”
Ớ… Bảo mình đi giết hại một người vô tội mà chẳng có lý do gì, mình chẳng thể nào thuyết phục được bản thân… Mà chuyện này có khả năng lớn sẽ dẫn tới một tai họa, một tai họa bắt nguồn từ chiến tranh… Chính Nghĩa Audrey muốn giơ tay lại xuất hiện vẻ do dự.
Chính vào lúc này, Người Treo Ngược lên tiếng: “Tôi nghe nói đại sứ Beckron cũng đồng thời là thủ lĩnh tình báo của nước cộng hòa Entis tại vương quốc. Trong âm thầm ông ta ủng hộ mấy chính sách đẫm máu, bày ra một vài sự kiện phá vỡ quan hệ giữa quý tộc và các phú hào. Hơn nữa còn truyền bá rất nhiều lời đồn, kích động người dân đối lập với chính phủ.”
Anh ta dường như thấy được vẻ do dự của tiểu thư Chính Nghĩa, bèn diễn tả kỹ càng mặt trái của Beckron.
Tiếp đó anh ta bổ sung: “Tôi không biết vị đại sứ này có phải người phi phàm không, nhưng rất nhiều manh mối cho thấy ông ta có khả năng cao là người phi phàm.”
“Bên cạnh ông ta có rất nhiều người phi phàm, người phi phàm chịu sự quản lý của cơ quan tình báo Entis. Mà ban ngành này chịu ảnh hưởng lâu dài từ vương tộc Sauron, nắm giữ lấy mấy danh sách trước của đường tắt Thợ Săn.”
“Hơn nữa, hai nước có bùng nổ chiến tranh hay không, chỉ được quyết định bởi cấp cao của hai bên có muốn đánh hay không, chẳng liên quan gì đến sống chết của một vị quan ngoại giao cả.”
Sau khi Russel đại đế bị ám sát, Entis trải qua mấy lần chấn động lớn, cuối cùng đã duy trì được thể chế cộng hòa ổn định. Gia tộc Sauron bởi vì nhận phải đả kích tàn khốc vào thời kỳ của Russel, thực lực các phương diện giảm sút mạnh. Bọn họ chỉ có thể thừa nhận hiện thực, đổi mục tiêu qua tranh đoạt ghế nghị sĩ, đồng thời trong âm thầm ảnh hưởng ngành tình báo và phần nhỏ quân đội của quốc gia.
Nghe được tin tức do Người Treo Ngược cung cấp, do dự trong lòng Audrey thoáng cái bay biến, tao nhã gật đầu: “Mấy năm gần đây, đế quốc Fusak bành trướng rất lớn, liên tiếp đánh bại vương quốc và nước cộng hòa Entis ở bờ Đông Hải Balam và cao địa Stella. Chuyện xong xuôi chỉ cần đẩy vấn đề cho bọn hắn, đối với cấp cao và dân chúng nước cộng hòa Entis đều có thể chấp nhận được, cũng sẽ bằng lòng tin tưởng.”
Audrey không hiểu rõ lắm về chính trị, nhưng có một người cha Bá tước cha truyền con nối là nghị sĩ của thượng viện, nhiều hay ít vẫn sẽ tai nghe mắt thấy không ít chuyện.
Mặc kệ đẩy trách nhiệm cho ai, hay là chuyển thành mâu thuẫn trong nước, đám mọi rợ phương Bắc vẫn luôn không được yêu thích là cái bia mà đám quý tộc, đám đại thần thích dùng nhất và cũng dùng thuận tay nhất.
Còn về có phải do bọn hắn làm không thì chẳng hề quan trọng.
Tất nhiên hơn 100 năm trước, cái bia này là do Entis và Russel đảm nhiệm.
Trầm mặc mấy giây, tiểu thư Chính Nghĩa Audrey có hơi thấp thỏm có hơi chột dạ nhìn về phía cao nhất bên chiếc bàn đồng đen dài: “Ngài Kẻ Khờ, tôi có thể thử hoàn thành nhiệm vụ này. Nhưng không bảo đảm chắc chắn sẽ thành công.”
Một mặt cô muốn tìm cha xác nhận đại sứ Beckron có phải là thủ lĩnh tình báo của Entis không. Mặt khác lại chưa từng nghĩ sẽ tự mình đi làm. Bất kể là Khán Giả hay là Người Đọc Tâm, đều không phải loại hình am hiểu chiến đấu. Cô chỉ có thể cố gắng tìm hiểu thu thập tình báo về đại sứ Beckron ở xã hội thượng lưu, sau đó ủy thác nhiệm vụ này ra ngoài.
Ừ, có thể bảo Hugh và Filth đi mời ngài A ra tay… Hoặc là tìm người chủ trì trong mấy nhóm người phi phàm khác… Không thể bại lộ chình mình là được… Mọi chuyện cần phải bí mật, nói không chừng có nhân viên tình báo của Entis ẩn núp trong mấy nhóm đó… Không biết phải trả bao nhiêu tiền, 5000 bảng chắc là không đủ… Audrey đã bắt đầu nghĩ kế hoạch về sau.
Klein không hy vọng xa vời tiểu thư Chính Nghĩa danh sách 8 chắc chắn sẽ thành công, khẽ gật đầu nói: “Cô hy vọng nhận được thù lao gì?”
Thấy truyện hay thì bấm quảng cáo giúp truyenconvet duy trì
“Phối phương Bác Sĩ Tâm Lý.” Audrey bật thốt ra khỏi miệng. Tiếp đó cô nàng có hơi do dự bổ sung. “Và vật liệu phi phàm tương ứng. Ừm… điều này có thể chờ nhiệm vụ hoàn thành rồi bàn bạc. Nếu không thể thành công, phí tổn sẽ do tôi tự mình gánh vác. Tôi, tôi còn nợ, nợ bề tôi của ngài một khoản tiền thưởng.”
Tiền thưởng? Thì ra tiền thưởng là tiểu thư Chính Nghĩa trả… 10 ngàn bảng đó, chia nửa cũng có 5000 bảng… Klein được bao phủ trong màn sương xám suy nghĩ mấy giây về vấn đề đại sứ Beckron rốt cuộc đáng giá bao nhiêu, cuối cùng cho rằng ông ta chắc chắn đắt hơn Trung Tướng Gió Lốc Zilingus.
“Được.” Klein dùng giọng điệu bình thản trả lời.
Lúc này Người Treo Ngược Arges lên tiếng: “Tôi cũng nhận nhiệm vụ này, thù lao có thể chờ nhiệm vụ hoàn thành mới xác định.”
“Không phải anh đã ra biển lại rồi sao?” Audrey ngạc nhiên hỏi một câu.
“Tôi không ở Backlund không đại biểu tôi không thể nào ám sát đại sứ Beckron.” Arges cười nói, chẳng hề giải thích trực diện.
Mặt Trời Dereck bên cạnh vẫn luôn không dung nhập được vào đề tài này.
Klein gật đầu đồng ý: “Được.”
Sau đó hắn lập tức đưa mắt nhìn vào nhật ký của Russel ở trong tay.