Quỷ Bí Chi Chủ - Chương 240: "Cầu thang "
Trang viên Red Rose, bên ngoài căn phòng bày đầy các loại đồ cổ xa hoa.
Klein đứng ở cửa, hỏi vị nữ hầu thứ sáu hôm nay gặp được.
Nữ hầu trẻ tuổi mặc váy người hầu đen trắng có đặc điểm của thời đại, dung mạo khá tốt, rất trẻ trung, tóc nâu hơi chút quăn tự nhiên, mang theo vài phần tinh nghịch.
“Thời điểm ngài Talim tới nơi này, đã tiếp xúc với người nào?” Klein vẻ mặt chết lặng lặp lại vấn đề trước đó.
Nữ hầu hầu như không có tạm dừng trả lời:
“Ngài Talim vẫn luôn gặp vương tử điện hạ, hoặc là cùng cưỡi ngựa, hoặc là thương lượng chuyện cần thiết, nếu vương tử điện hạ không ở đây, ông ấy sẽ gặp mặt vị tiểu thư kia, bọn họ là bạn bè tốt, được ngài quản gia cho phép.”
Talim là bạn bè tốt với cô gái bình dân mà vương tử Edsack thích? Thường thường lén gặp mặt? Ông ta hẳn là khuyên đối phương rời khỏi nơi này, miễn cho ảnh hưởng danh dự của vương tử. . . Klein có chút suy nghĩ gật gật đầu:
“Bọn họ, tôi là nói, ngài Talim cùng vị tiểu thư kia sẽ nói những chuyện gì?”
Thời điểm đưa ra vấn đề này, Klein chợt nhớ tới một đoạn thời gian trước Talim có biểu hiện như rơi vào bể tình, bằng vào “kinh nghiệm” phong phú đến từ thời đại tin tức, chợt xuất hiện ra một câu chuyện ngôn tình cẩu huyết tới cực điểm.
Nữ hầu cùng không e ngại đại thám tử, lộ ra nụ cười, lắc đầu nói:
“Vào thời điểm đó chúng tôi đều bị mời ra khỏi phòng.”
Cái này. . . Klein càng thêm không thể khắc chế bản thân triển khai liên tưởng, thậm chí cảm thấy mũ dạ cùng mũ giáp linh tinh của vương tử Edsack nên đổi sang một loại mới (ý mũ xanh – tương đương với bị cắm sừng).
Không đợi anh hỏi lại, nữ hầu khẽ cười nói:
“Thám tử Moriarty, nếu ngài muốn biết rõ tiểu thư kia hàn huyên cùng ngài Talim cụ thể là cái gì, ngài có thể trực tiếp đến hỏi cô ta.”
“Lão quản gia không cho phép.” Klein đúng lý hợp tình đưa ra thuẫn bài ngăn tên.
Anh chuyển cười nói:
“Cô tựa như biết càng nhiều hơn so với mấy người hầu trước, thậm chí biết gọi tôi là thám tử Moriarty.”
Nữ hầu nhìn thoáng qua trái phải, vẫn duy trì nụ cười nói:
“Bởi vì tôi thay phiên hầu hạ vị tiểu thư kia, cô ta vẫn muốn gặp ngài thám tử Moriarty, dù sao cô ta là bạn tốt với ngài Talim, rất để ý đến cái chết của ông ấy.
“Đáng tiếc là, cô ta luôn bỏ lỡ với anh.”
“Luôn?” Klein đối với những từ như “luôn”, “vừa lúc”, “bỏ lỡ” này cực kỳ mẫn cảm.
Nữ hầu chân thật gật đầu nói:
“Thời điểm vương tử điện hạ lần đầu tiên mời ngài đến làm khách, cô ta đã cố ý phát giận, muốn thừa dịp xuống lầu tản bộ gặp mặt với ngài, ai biết, ngài đã vội vã rời khỏi.
“Sau đó, cô ta chủ động đề nghị, thay thế vương tử điện hạ đi tặng hoa trước mộ ngài Talim, nhưng bởi vì không rõ diện mạo của ngài, nên không có thể tìm được ngài.
“Mà hôm nay, cô ta vừa vặn đến sân golf phía sau cưỡi ngựa giải sầu, nếu không, cho dù ngài quản gia không cho phép, cô ta cũng sẽ nghĩ biện pháp gặp ngài một lần.”
Thật sự là trùng hợp mà. . . Klein vừa có cảm thán, bỗng nhiên nắm bắt được một điểm mấu chốt:
Ngày tang lễ talim, thay thế vương tử đi tặng hoa là cô gái bình dân mà anh ta yêu thích!
Mà hôm đó làm cho Klein để ý là cô gái mang khăn che mặt màu đen, tay đeo nhẫn ngọc bích kia, đối phương rất có khả năng mang vật phong ấn cấp “0” bên người, hoặc bản thân chính là tồn tại cường đại cùng tầng cấp!
Bỗng nhiên trong đầu Klein lóe ra hình ảnh lúc đó:
Cô gái tay đeo nhẫn ngọc bích kia mặc váy dài màu đen trầm trọng, có hai thị nữ cùng đi, dần dần đi xa. . .
Một trong hai thị nữ có tóc quăn tự nhiên màu nâu. . .
Hình tượng thị nữ nọ nhanh chóng trùng điệp với nữ hầu trước mặt Klein cùng một chỗ, cực kỳ ăn khớp!
Klein thân thể chợt căng thẳng, nơi ngực mồ hôi từng giọt thấm ra, nhưng vẻ mặt lại vẫn không chút biến hóa.
Lợi dụng năng lực “Thằng hề”, anh làm ra bộ dáng nhớ lại, mỉm cười hỏi:
“Ngày tang lễ Talim, cô cũng đi theo vị tiểu thư kia?”
Nữ hầu không chút để ý đáp lại:
“Đúng vậy.”
. . . Cái đệch, thật là cô ta! Klein vẫn duy trì nụ cười:
“Tốt lắm, một vấn đề cuối.”
Anh giống như không có phát sinh chuyện gì vậy, tiếp tục hỏi từng bước một, rồi lại đổi một người hầu khác để hỏi.
Bất quá, Klein âm thầm thu ngắn lại lưu trình, tiến độ nhanh hơn.
Anh muốn khỏi trang viên Red Rose trước khi vị tiểu thư kia cưỡi ngựa trở về!
Bốn giờ chiều, thời điểm sắc trời còn khá sáng, Klein cáo từ sớm hơn so với dự tính rất nhiều, cưỡi xe ngựa do lão quản gia phái đi quay về thành phố.
Ngồi ở trong xe, lưng tựa vào vách thùng xe dùng tơ lụa, vải bông bao bọc, anh cuối cùng nhẹ nhàng thở ra, suy nghĩ lại cả câu chuyện:
Chú sát Talim là cô gái bình dân mà vương tử Edsack yêu thương. . .
Cô ta vì sao lại đối phó một hậu duệ quý tộc lụi bại, trả thù hành động muốn chia rẽ cô ta cùng vương tử của Talim?
Thấy truyện hay thì bấm quảng cáo giúp truyenconvet duy trì
Nhưng mà, cô ta hoàn toàn không cần thiết phải đích thân ra tay, tìm một cơ hội, ở trên giường mang chuyện này đẩy ra, vương tử Edsack có rất nhiều biện pháp làm cho Talim biến mất trong im lặng. . .
Talim trước khi chết hoàn toàn bị vây ở trong trạng thái yêu đương cuồng nhiệt,. . . Dấu hiệu xuất hiện sớm nhất là sau khi ông ta thành công khuyên bảo cô gái bình dân kia rời khỏi vương tử Edsack. . . Bọn họ có gian tình? Cho nên, cô gái bình dân một lần nữa bị đưa về trang viên vì tiêu trừ tai hoạ ngầm, mà chú sát Talim?
Trên logic nói là thông, nhưng vấn đề ở chỗ, một đại lão mang theo vật phong ấn cấp “0” hoặc là cường giả cùng tầng cấp sao có khả năng bị vương tử Edsack hạn chế? Cho dù Augustus là gia tộc thiên sứ, có được đủ tích lũy, cũng phải vận dụng lực lượng thật lớn, chọn dùng biện pháp đặc thù, mới có thể giam cầm được, cái này không phải là chuyện một vương tử có thể làm được. . .
Hơn nữa, nhân vật như vậy sao có khả năng để ý đến alim?
Cô ta vì sao vẫn muốn gặp mình? Có cảm nhận được mình lợi dụng sương mù xám xem xét?
Không, nếu là như thế, ngày tang lễ Talim mình đã bị hạ táng theo rồi. . . Mặt khác, thời điểm sớm nhất mà cô ta muốn gặp mình, mình còn chưa lấy được máu thịt, tóc cùng vật phẩm tùy thân, chưa có bói toán gì cả!
Klein nghi hoặc khó hiểu suy nghĩ, cuối cùng quyết định, mang vấn đề chôn ở đáy lòng, không đi tìm hiểu nghiên cứu, không đi điều tra nữa!
Hy vọng “Quả Tim Máy” có nhắc nhở của mình trước đó, có thể phát hiện vương thất ở chuyện này coi trọng khác thường, đúng, bọn họ coi trọng có lẽ không phải vì danh dự của vương tử Edsack, mà là có nguyên nhân khác! Hy vọng vương thất có thể hạn chế cô gái kia, không cho cô ta đến gặp mình. . . Qua vài ngày, thời cơ thỏa đáng, mình sẽ trả lại nhiệm vụ này, tỏ vẻ bất lực, sau đó lấy cớ đi phía nam nghỉ phép, biến hóa thân phận, tránh né một đoạn thời gian! Klein tâm tình dần dần bình tĩnh.
. . .
Hoàng hôn Backlund luôn sẽ bị tầng mây ảm đạm cùng mưa nhỏ tí tách thay thế, Klein thân thể cùng tinh thần đều có chút mỏi mệt tay ấn mũ dạ tơ lụa, hơi cúi thân thể, bước chân nhanh xuyên qua con đường ướt sũng nước, ở dưới đèn đường khí gas chiếu rọi về tới số 15 phố Minsk.
Hơi nghĩ ngơi hồi phục, thừa dịp hoàn cảnh tối tăm, anh đi nghịch bốn bước, tiến vào phía trên sương mù xám.
Sau khi tấn thăng danh sách 6 “Người không mặt”, anh vẫn muốn kiểm tra không gian thần bí kia có biến hóa hay không, nhưng ngại cho tối hôm qua quá mệt mỏi, nửa đêm không có thể tỉnh lại, mà ban ngày đều “bận rộn” ở bên ngoài, chỉ có thể chờ tới giờ.
Mặt khác, Klein còn muốn bài trừ quấy nhiễu, bói toán một việc.
Đó chính là lần này sau khi tấn thăng, khi linh tính chưa ổn, anh không có nghe được những lời vô nghĩa hư ảo “Honakis. . . Freguera. . . Honakis. . . Freguera” kia nữa!
Anh muốn biết rõ ràng đây là sau khi tăng lên tới danh sách 6, bản thân tự nhiên thay đổi, hay là có nguyên nhân khác.
Trong cung điện to lớn hùng vĩ, bàn dài đồng xanh loang lổ cùng hai mươi hai ghế dựa cao lưng ghế có phù hiệu khác nhau im lặng sừng sững, tựa như mãi mãi không thay đổi.
Sương mù xám phía dưới chúng nó, cùng với sự trống rỗng nhìn không tới cuối, cũng là như thế.
Nhưng Klein vừa tiến vào nơi này, linh tính trực giác đã sâu sắc phát hiện không gian thần bí có một chút khác với trước đây.
Anh không nóng lòng thăm dò cùng thử, bình phục cảm xúc, ngồi ở trên cùng, thể hiện ra giấy bút, viết xuống một đoạn câu bói toán:
“Nguyên nhân mình sau khi tấn thăng không nghe thấy lời vô nghĩa nữa.”
Tay cầm tờ giấy, thấp giọng đọc, Klein dựa vào ghế dựa, mượn dùng minh tưởng, nhanh chóng tiến vào cảnh trong mơ.
Trong bầu trời xám xịt cùng đại địa, từng hình ảnh lóe ra, cuối cùng như ngừng lại ở trên một cảnh tượng.
Đó là Klein khi bộ cùng thân thể còn mọc đầy mụn thịt màu sáng, bốn phía của anh tràn ngập một tầng sương mù xám trắng hư ảo, mỏng manh, người khác không thể phát hiện.
Cảnh trong mơ thoát phá, Klein mở mắt, đại khái rõ ràng nguyên do:
“Sương mù xám cùng hiện thực đan vào nhau, giúp mình che chắn lời vô nghĩa không biết đến từ nơi nào. . .
“Sau khi tấn thăng danh sách 6, ta cùng với không gian thần bí phía trên sương mù xám này liên hệ càng thêm chặt chẽ, vì thế mang đến biến hóa nhất định, đồng thời có thể tự nhiên mượn dùng một chút lực lượng?
“Trước mắt mà xem, hẳn là như vậy.
“Ừm, thử thăm dò xung quanh, xem có biến hóa gì cụ thể.”
Klein chậm rãi đứng dậy, theo linh cảm, bước về một phía của cung điện xa xưa, dưới chân là sương mù xám lan tràn ra nước biển vậy.
Không biết đi bao lâu, khi anh đi đến mức muốn dưng lại, bỏ qua thăm dò, phía trước chợt có hào quang lóe ra.
Klein trong lòng vui vẻ, bước chân nhanh hơn đi qua đó.
Sau bảy tám giây, anh thấy một cái cầu thang, cầu thang như đi thông nhà trời vậy!
Cầu thang nọ từ hào quang thuần túy ngưng tụ thành, thần thánh, thông thấu, trong vắt, có thể rung động tâm linh mỗi người.
Cầu thang kéo dài hướng lên hư không, chỉ có bốn bậc, mỗi một bậc đều khá là cao, như là chuẩn bị cho sinh vật càng thêm khổng lồ hơn so với Người khổng lồ.
Klein theo phía đó ngẩng đầu nhìn lên, thấy một tầng sương mù màu xám trắng, chúng nó ngưng giữa không trung, tựa như đang nâng cái gì đó, mà cầu thang ánh sáng cùng nơi đó còn có khoảng cách nhất định.
Bốn bậc thang, đại biểu mình đã uống ma dược danh sách 9, danh sách 8, danh sách 7 cùng danh sách 6? Vậy phía trên tầng sương mù đó, đến cùng có cái gì? Klein cẩn thận đi tới, đến trước cầu thang ánh sáng, giẫm lên bậc thang.
Bậc thang không có cổ quái, kiên cố giống như làm bằng đá vậy.
Klein theo cầu thang, liên tục tiến lên bốn bậc, sau đó thử nhìn ra xa phía trên sương mù màu xám trắng kia, đáng tiếc là, tầm mắt của anh căn bản không xuyên qua được.
Anh ngẫm nghĩ, đi về phía trước hai bước, cố gắng nhảy lên phía trên.
Nhưng anh vừa rời khỏi chiếc cầu thang ánh sáng, liền mất đi lực nhảy lên trên cùng bản năng phi hành của linh thể, thẳng tắp rơi xuống, giẫm lên sương mù xám tầng dưới chót.
Xem ra còn phải tăng lên hai đến ba danh sách mới được, nếu danh sách 4 quả thật là chất biến, mình sau khi thành nửa thần nửa người, hẳn là có thể. . . Klein nhìn lên phía trên, có phán đoán.