Quỷ Bí Chi Chủ - Chương 242: Kẻ cầu cứu
Trong thần miếu bán sụp đổ, chỉ có mấy cây cột đá coi như hoàn hảo, cùng chống đỡ non nửa gian chủ.
Phía trước nhất của gian chủ có một tòa thánh đàn vết nứt gãy chằng chịt, trung ương thánh đàn dựng đứng một giá chữ thập thật lớn tối đen.
Phía trên giá chữ thập, có một người nam treo ngược, mắt cá chân của hắn, đùi của hắn, thân thể của hắn, có đinh sắt rõ ràng vết rỉ sét lộ ra, cùng với vết máu đỏ tươi.
Dereck tinh tường biết đây là tượng thần “Đọa lạc tạo vật chủ”, nhưng vẫn nhịn không được đưa tầm mắt xuống, đánh giá mi mục tiêu ặt.
Cậu thấy bộ mặt, mũi, miệng, lỗ tai vân vân của tượng thần đều tương đối mơ hồ, duy chỉ có mắt là điêu khắc cực kỳ rõ ràng.
“Đọa lạc tạo vật chủ” nhắm chặt mắt lại, giống như đang chịu tội cùng đau đớn.
“Dời ánh mắt của các cậu đi, không cần nghiên cứu pho tượng Tà Thần!” “Kẻ săn ma” Colin trầm giọng nhắc nhở một câu.
“Vâng, thủ tịch các hạ.” Mấy đội viên tiểu đội thăm dò vội vàng thu hồi tầm mắt.
—— Trước hôm nay, tuy thành Bạc Trắng ở trong nhiều lần thăm dò phát hiện không ít thành thị bị hủy diệt, tìm được một ít văn tự ghi lại chỉ hướng Tà Thần, nhưng đại bộ phận cư dân cũng chưa thấy qua cái gọi là pho tượng Tà Thần.
Bộ phận còn lại trên mặt đất thần miếu cũng không lớn, tiểu đội thăm dò rất nhanh đã lấy hình thức hai ba người một tổ phân công nhau kiểm tra hết, không phát hiện gì dị thường.
Thủ tịch “Nghị sự đoàn sáu người” Colin thấy thế, cân nhắc vài giây rồi nói:
“Trước khi đi vào trong lòng đất.”
Đồng thời khi nói chuyện, ông ta rút ra một trong song kiếm mang trên lưng, bôi lên trên đó thuốc mỡ ánh lên màu xám bạc.
Sau đó, ông ta lấy xuống một bình nhỏ kim loại trong ngăn ngầm của đai lưng, mở ra nút lọ, ừng ực uống sạch thuốc ở bên trong.
Trong nháy mắt, Dereck cảm thấy đôi mắt màu lam nhạt của thủ tịch tựa như trở nên sáng lên một ít.
Nhóm đội viên tiểu đội THĂM dò lần lượt làm tốt chuẩn bị thận trọng nhất, ở dưới bốn ngọn đèn lồng da thú chiếu sáng, dọc theo cầu thang bên tượng trái thần, từng bước một đi xuống khu vực trong lòng đất.
Dereck thay phiên đến vị trí cầm đèn lồng, đi ở phía trước bên trái, thật cẩn thận xâm nhập bóng tối.
Cậu nghe thấy tiếng bước chân của mình cùng đồng bạn từ mặt ngoài bậc thang bằng đá lan truyền ra bên ngoài, sinh ra hồi âm trống trải xa xưa.
Hồi âm này không bị quấy nhiễu gì, chứng tỏ phía dưới tĩnh lặng tuyệt đối, nhưng ở trong lòng các đội viên tiểu đội thăm dò, nó tựa như tiếng đập cửa, đang ý đồ mở ra một bí ẩn đã chôn vùi không biết bao nhiêu năm, mà cái này làm cho tinh thần bọn họ không thể không căng thẳng cao độ.
Không biết đi bao lâu, Dereck rốt cuộc thấy đường ở phía trước trở nên bằng phẳng, cũng thấy được bích hoạ được phát hiện mà Dark Reggins bị ô nhiễm đã miêu tả.
Bích hoạ này tồn tại ở trên tường hai bên đường, màu sắc đơn giản, có vẻ xa xưa, tang thương, ảm đạm.
Dereck tùy ý liếc mắt nhìn một cái, đã bị một bộ bích hoạ trong đó hấp dẫn ánh mắt:
Trên tường phía trước bên trái, giá chữ thập trắng nõn sừng sững ở trung ương nhất, xung quanh là màu đen nước biển như, bao phủ rất nhiều nhân loại giãy dụa đưa ra cánh tay.
Trên giá chữ thập là “Đọa lạc tạo vật chủ” treo ngược, đinh sắt rỉ sét, vết bẩn màu máu không có khác với tượng thần bên ngoài.
Nhưng ở trong bộ bích hoạ này, “Đọa lạc tạo vật chủ” đang thừa nhận màu đen ăn mòn, thế cho nên giá chữ thập trắng nõn có bộ phận đã trở nên tối đen.
Trừ cái đó ra, giá chữ thập chống đỡ một mảng đại địa mông lung, vô số nhân loại đang quỳ xuống đất cầu nguyện về phía “Đọa lạc tạo vật chủ”.
Bốn phía hình ảnh, nơi sâu nhất của bóng tối , lại có bóng người giống như ẩn chứa lục đạo Tà Thần.
Góc trên bên trái là một cô gái mặc váy dài màu đen cổ điển, quần áo của cô ta cũng không rắc rối, được khảm những vật phát ra ánh sáng giống như những ngôi sao, thân thể của cô ta tương đối hư hóa, có dấu hiệu gợn sóng ra bên ngoài, khuôn mặt của cô ta mơ hồ không rõ, tựa như mang một chiếc mặt nạ không có ngũ quan.
Xung quanh cô ta, bóng tối ở trạng thái bắt đầu khởi động, một ánh mắt quỷ dị như ẩn như hiện.
Ở phía trên nhất là một người nam trẻ tuổi khoác trường bào thuần trắng, bộ mặt hắn bị đồ thành màu vàng thuần túy, mọc ra những sợi hào quang giống như xúc tu.
Hai tay của hắn phân biệt nắm cuốn sách màu xanh lá cây cùng trường mâu từ ánh sáng ngưng tụ thành, trước ngực cùng sau lưng điên đảo vị trí.
Góc trên bên phải là quái vật cầm trong tay tam xoa kích, đầu nó như bạch tuộc, mắt trợn lên, thân quấn quanh tia chớp.
Vô số lông chim hợp thành áo choàng của nó, bóng tối biến thành sóng cuộn, nâng hai chân nó.
Phía dưới bên phải là một cô gái đẫy đà ôn nhu, ngực của cô ta nhô cao lên, lộ ra bên ngoài áo, trong lòng cô ta đang ôm một đứa trẻ bộ mặt đã hư thối, dưới chân cô ta là lúa mì màu đen, nước suối mấp máy như những khối thịt, thảo dược chảy ra mủ cùng động vật giao phối cuồng loạn.
Phía dưới nhất là một ông già đội mũ trùm, lộ ra cái miệng, nếp nhăn cùng chòm râu màu trắng.
Ông già này cầm cuốn sách đang mở ra, phía trên có một con mắt tượng trưng cho sự toàn tri (cái gì cũng biết).
Chợt nhìn qua, ông già này là bình thường nhất, nhưng góc miệng ông ta lại mỉm cười mang theo vẻ tà dị khó có thể mô tả.
Góc dưới bên trái là chiến sĩ Người khổng lồ mặc khôi giáp rách nát, hắn cầm trường kiếm, ngồi trên vương tọa, bối cảnh là hoàng hôn thê lương.
Bức bích hoạ này ý tứ là, đại tai biến tiến đến, nhóm Tà Thần đi ra từ trong vực sâu, “Đọa lạc tạo vật chủ” vì cứu vớt thế nhân, thừa nhận tuyệt đại bộ phận tội lỗi cùng đau đớn, cùng bởi vậy mà xuất hiện tình huống tượng trưng cho ăn mòn, hình tượng có thay đổi. . . Nhưng mà, mình cho rằng hắn mới là Tà Thần lớn nhất. . . Dereck cầm theo đèn lồng da thú, vừa đi vừa xem bích hoạ trên tường, phát hiện cơ bản nhất trí cùng Dark Reggins miêu tả, chủ đề trung tâm là khu vực trống không bị thần vứt bỏ, ngược lại được “Tạo vật chủ” phù hộ, duy trì văn minh ở trong tận thế.
Đương nhiên, Dark Reggins trước đó chỉ miêu tả giản lược, nội dung không có chi tiết như bản thân bích hoạ thể hiện ra.
Toàn bộ quá trình, Dereck cũng không có thả lỏng đề phòng, chịu giáo huấn ngu ngốc trước đó, cậu ta thủy chung đề phòng phát sinh ngoài ý muốn, làm tốt chuẩn bị lập tức ứng đối.
Trong ánh nến mờ nhạt ảm đạm, tiểu đội thăm dò xuyên qua từng hành lang, từng căn phòng, xâm nhập khu vực trong lòng đất của thần miếu.
Bỗng nhiên, phía trước bọn họ xuất hiện một cánh cửa đá xám lớn mở ra một nửa.
Bên ngoài cửa lớn mà từng hàng những vật xinh đẹp giống như cây nấm, chúng lớn bằng bàn tay, thân trắng nõn, tán đỏ tươi, trong suốt điểm thêm những vệt nhỏ màu vàng lợt.
Vừa thấy “cây nấm” này, các đội viên tiểu đội thăm dò chợt xuất hiện sự thèm ăn mãnh liệt, chỉ muốn xông qua, nhổ xuống một gốc, nhét vào trong miệng.
Ực ực, không ít người đã nuốt nước miếng.
Thấy truyện hay thì bấm quảng cáo giúp truyenconvet duy trì
Bất quá, đại bộ phận có thể gia nhập tiểu đội thăm dò đều có được kinh nghiệm phong phú cùng danh sách tương đối không tệ, ở dưới tình huống trước đó đã được nhắc nhở, lúc này có người đứng dậy, thấp giọng nói:
“Đó là thịt thối rữa cùng da đầu còn cả tóc.”
Dereck biết vị đội hữu này, biết cậu ta gọi là Joshua, có một vật phẩm thần kỳ thu được trong một lần thăm dò.
Joshua vươn tay trái mang Bao tay đỏ, nhắm ngay cửa lớn.
Lưu quang chợt lóe, hỏa cầu hừng hực thiêu đốt nhanh thành hình, bắn ra ngoài, chính giữa những “cây nấm” cực kỳ mê người này.
Oành đùng! Đại địa chấn động rất nhỏ, sóng lửa khuếch tán về bốn phía hai thước.
Đợi cho ánh lửa bình ổn, những cây nấm này đã biến mất toàn bộ, chỉ để lại những mảnh thịt vụn cùng vết máu, những người phi phàm trước đó nhìn thấy suýt nữa không khống chế được bản thân ghê tởm một hồi.
“Kẻ săn ma” Colin vẫn không can thiệp vào hành động của nhóm đội viên, im lặng ở bên cạnh nhìn, thường thường gật đầu một chút.
“Sao lại có máu thịt lông tóc biến thành nấm? Máu thịt lông tóc từ nơi nào đến?” Joshua thu hồi tay trái, nghi hoặc tự nói một câu.
Một đội viên khác lớn mật suy đoán:
“Cư dân nguyên bản của tòa thành thị này?”
Có khả năng. . . Có lẽ bọn họ tử vong chính là biến thành máu thịt lông tóc thuần túy. . . Dereck ở trong lòng tỏ vẻ đồng ý.
Hơi thảo luận một chút, tiểu đội thăm dò lại chia làm mấy tổ, thanh lý bên ngoài cửa đá lớn màu xám này.
Làm xong tất cả cái này, bọn họ tập kết lại, thong thả thông qua cánh cửa lớn nọ, thời khắc chuẩn bị chiến đấu.
Sau cửa lớn, là một nơi giống như tế đàn, khu vực thâm trầm u ám hào quang bốn phía khó có thể chiếu đến, không biết chứa cái gì.
Mà ở phía trên tế đàn, cũng dựng đứng giá chữ thập tối đen cùng “Đọa lạc tạo vật chủ” treo ngược.
Dereck cầm theo đèn lồng da thú cách gần nhất, theo bản năng nhìn lướt qua.
Mắt cậu ta đột nhiên ngẩn ra, bởi vì cậu phát hiện tượng thần “Đọa lạc tạo vật chủ” nơi này khác với bên ngoài.
Mắt của nó là mở!
Tròng mắt màu máu, con ngươi màu đen, tựa như có sinh mệnh nhìn thẳng vào những kẻ xâm nhập phía trước.
Đát đát đát, Dereck nghe được thanh âm răng va chạm vào nhau.
Cậu nguyên tưởng rằng cái này đến từ đội viên nào đó, nhưng rất nhanh đã hiểu được, đang run rẩy là mình!
Tuy cậu hiểu biết không đủ nhiều đối với nguy hại của Tà Thần, nhưng giờ khắc này khớp hàm lại rung lên theo bản năng.
Đát đát đát.
Nhóm đội hữu của cậu ta cũng có phản ứng cùng loại.
Đúng lúc này, một chút bột phấn bay lên, “Săn ma nhân” Colin nắm lại nắm tay.
Oành đùng!
Tiếng động lôi đình quanh quẩn, đám người Dereck tỉnh táo lại, thoát khỏi trạng thái như gặp ác mộng trước đó.
Bọn họ còn chưa kịp xem kỹ bốn phía, sau lưng tế đàn đột nhiên truyền ra tiếng khóc mơ hồ.
“Hu, hu, hu. . .”
“Hu, hu, hu. . .”
Trong im lặng làm cho người ta ê răng, “Kẻ săn ma” Colin không chút hoang mang ra lệnh:
“Dereck, Joshua, các cậu vòng qua nhìn một chút.”
Dereck thân thể có chút run rẩy cầm theo đèn lồng da thú, nắm “Rìu gió lốc”, cùng với Joshua chậm rãi vòng về phía sau lưng tế đàn.
Theo bóng tối dần dần bị hào quang xua tan, bọn họ thấy phía sau tế đàn có một bóng đen đang cuộn mình lại.
Lại tiến tới hai bước, bóng đen thể hiện ra bộ dáng nguyên bản của nó.
Đó là một đứa nhỏ chừng bảy tám tuổi tóc vàng đang phục ở nơi đó.
Nó nhắm chặt mắt, tựa như có chút không thích ứng ánh sáng, miệng thì kích động địa hô:
“Cứu cứu tôi, cứu cứu tôi. . .”
Dereck đồng tử co rụt lại, nghĩ tới tiếng cầu cứu nghe thấy ở trong bóng tối thuần túy trước đó, theo bản năng liền nâng lên “Rìu gió lốc” .
Lúc này, “Kẻ săn ma” Colin đã đi đến bên cạnh bọn họ tiến lên một bước, chăm chú hỏi:
“Ngươi là ai?”
Đứa nhỏ nọ đình chỉ cầu cứu, như nhớ lại nói:
“Tôi gọi là, tôi gọi là Jack. . .”
. . .
Dùng xong bữa tối, Klein mặc áo khoác, đội mũ, chuẩn bị ra ngoài.
Anh muốn đi tìm tiểu thư Sharon, giải quyết vấn đề vị tòng Nam tước kia đào hầm, cùng thuận tiện hỏi manh mối về mỹ nhân ngư, gắng ở trước khi thám tử Sherlock Moriarty đi phía nam “nghỉ phép”, hoàn thành chuyện này.