Quỷ Bí Chi Chủ - Chương 257: Danh tự
Bên ngoài trang viên Red Rose, Klein cầm ba toong, đi xuống xe ngựa.
Nhìn binh sĩ mặc đồng phục đỏ gác ở cửa, anh nhắm mắt lại, để cho bản thân bảo trì bình tĩnh.
Nếu vật phong ấn nghi ngờ là “0—08” kia luôn luôn chế tạo trùng hợp, ngăn cản cô gái mang nhẫn ngọc bích gặp mặt với mình, như vậy, hôm nay cũng sẽ không ngoại lệ, không cần quá lo lắng gặp cô ta, chỉ cần có thể dựa vào biểu diễn lừa gạt vương tử Edsack, vậy sẽ không có vấn đề gì. . . Klein suy nghĩ lắng đọng lại, cất bước đi đến cửa vào trang viên.
Sau khi nộp lên bao súng cùng súng ngắn, anh thông qua kiểm tra ở dưới người giúp việc nam dẫn dắt, xuyên qua con đường trải phiến đá màu xám, vòng qua suối nước phun trong suốt, tiến vào nhà chính, đi vào lầu hai, đến căn phòng phía ngoài dựa theo bố cục hẳn là phòng phơi nắng.
Trong quá trình này, Klein thủy chung lòng vẫn nơm nớp, sợ hãi gặp phải ngoài ý muốn, sợ hãi thế cục phát triển về hướng xấu nhất ác liệt nhất.
Thùng thùng thùng, sau khi khẽ gõ cửa phòng, người giúp việc nam tiến đến trước cửa, đè thấp giọng nói:
“Thám tử Moriarty đến.”
Im lặng ước chừng mấy chục giây, trong phòng mới có thanh âm truyền ra:
“Vương tử điện hạ mời anh ta tiến vào.”
Cùng với những lời này là cửa phòng mở ra, cảm giác ấm áp lan tràn ra bên ngoài, càng hơn một chút so với ngoài hành lang.
Ở dưới hai vị hộ vệ cao lớn nhìn chăm chú, Klein bước trên tấm thảm êm dày có hoa văn màu vàng.
Anh đi về phía trước vài bước, vòng qua tủ trưng bày ngăn cách trong và ngoài, thấy vương tử Edsack ngồi ở bên cửa sổ, hưởng thụ mặt trời hiếm thấy Backlund vào đông.
Trên khuôn mặt làm cho người ta có cảm giác thân thiết cùng ấn tượng khắc sâu lại không mang chút ý cười nào, tự nhiên tạo ra không khí nghiêm túc trầm ngưng.
Bởi vì tác dụng hợp lại của lò sưởi trong tường thanh lịch cùng ống dẫn kim loại, phòng còn ấm áp hơn so với cuối xuân, vương tử Edsack không có mặc áo khoác, nửa thân trên chỉ có áo mỏng màu trắng cổ tay áo như đóa hoa nở rộ cùng ghi lê màu vàng nhạt, thêm ghim tay áo, ghim cổ áo, huy chương các phụ tùng không tính thấy được, cũng đủ sang quý.
Thấy một màn như vậy, Klein ngược lại âm thầm thở phào nhẹ nhõm một hơi, bởi vì cô gái mang nhẫn ngọc bích không có làm bạn ở bên cạnh vương tử.
Vì thế, anh nhanh tiến lên cúi chào.
Edsack trong tay cầm ly hồng trà đang bốc khói nóng, cũng không có mời Klein ngồi xuống.
Anh ta duy trì vẻ mặt vừa rồi, trầm giọng hỏi:
“Điều tra có kết quả không?”
“Không có, bói toán của tôi, thông linh của tôi, thăm dò của tôi, tra xét của tôi, đều nói cho tôi biết, Talim là đột ngột phát bệnh tim mà qua đời.” Klein vẻ mặt trong đau đớn mang theo tự trách rõ ràng đáp lại, “Vô luận mặt nào, tôi đều quá mức nhỏ yếu, vương tử điện hạ, ngài nên mời sự giúp đỡ mạnh mẽ lợi hại hơn.”
Ngài nên mời cao minh khác đi. . . Anh ở trong lòng yên lặng bồi thêm một câu.
Trong nháy mắt này, Edsack tựa như mới nhìn rõ khuôn mặt thám tử Sherlock Moriarty, chỉ cảm thấy đối phương già đi vài tuổi so với trước đây, như đã lâu không thể ngủ ngon.
Cái này không phải là anh ta nhìn nhầm, bởi vì Klein trước khi ra ngoài, đã lợi dụng năng lực “Người không mặt” hơi điều chỉnh trạng thái bộ mặt, để cho làn da xem qua không có ánh sáng, để cho chòm râu cao thấp lởm chởm, để cho túi mắt lớn hơn cùng vệt đen càng thêm rõ ràng.
Edsack lặng lẽ một hồi, buông ly sứ kim tuyến màu trắng trong tay xuống rồi nói:
“Tôi đã biết, quả nhiên là quá miễn cưỡng. . .
“Tôi sẽ cho người đến tiếp nhận, cậu nghĩ một phần báo cáo điều tra đi, không được quên.”
Tốt! Klein ở trong lòng xiết nắm tay, nhanh chóng lấy ra từ trong túi áo một xấp giấy đã viết sẵn:
“Vương tử điện hạ tôn kính, ngài không cần chờ đợi, tôi vẫn có thói quen ghi chép lại bằng văn bản.”
Phân phó người hầu lấy báo cáo điều tra qua, vương tử Edsack tùy tay lật lật, đặt sang một bên nói:
“Cậu còn có việc gì không?”
“Không có, vương tử điện hạ, xin cho phép tôi đưa ra cáo từ, ừm, đúng rồi, tôi sẽ đến phía nam một đoạn thời gian, tôi muốn dùng ánh mặt trời ấm áp nơi đó hòa tan đau đớn trong lòng tôi.” Klein cảm thán đáp lại.
“Đây là thói quen năm mới của rất nhiều người Ruen.” Vương tử Edsack nhẹ nhàng gật đầu, quay đầu nhìn về phía lão quản gia Finkel, “Ông đưa thám tử Moriarty đi ra ngoài, cùng phái một chiếc xe ngựa cho anh ta.”
Trang viên Red Rose cách trấn nhỏ gần nhất đi bộ cũng phải 15 đến 20 phút, đến nơi đó, mới có thể thuê xe ngựa.
“Vâng, vương tử điện hạ.” Lão quản gia cẩn thận cúi người nói.
Klein không có thả lỏng cảnh giác, nhanh chóng cáo từ.
Anh đi theo lão quản gia một đường ra ngoài, đi đến cửa vào trang viên, lấy lại bao súng dưới nách cùng vũ khí tùy thân.
Không đến một phút sau, anh ngồi trên xe ngựa của trang viên Red Rose.
Lưng dựa vào vách xe, nhìn trang viên càng ngày càng xa, càng ngày càng nhỏ ngoài cửa sổ, Klein trầm tĩnh lại, chậm rãi thở hắt ra, để cho “tâm” đang treo lên trở lại chỗ cũ.
Anh rõ ràng lúc này mình đã rời khỏi sân khấu trung ương.
Kế tiếp, chính là cáo biệt Backlund, đi đến phía nam, triệt để hạ màn. . . Sau đó, đổi một gương mặt khác ẩn nấp trở về. . . Anh bình tĩnh suy nghĩ đến kế hoạch tiếp sau.
Đúng lúc này, linh cảm của anh chợt động, linh tính khẩn trương, thấy cửa lớn thùng xe mở ra rất nhanh, rồi khép lại không tiếng động!
Trước khi anh làm ra ứng đối, một bóng người đã hiện ra, mặc váy đen trầm trọng, tay mang nhẫn ngọc bích.
Nhẫn ngọc bích! Thấy một màn như vậy, Klein vốn định tiến công hoặc nhảy xe đồng tử co rụt lại, ngồi trở về không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Đó là người mang vật phong ấn cấp “0” hoặc là bản thân chính là nhân vật khủng bố tầng cấp Bán Thần!
Cái này. . . thật sự là sợ cái gì đến cái đó. . .”0—08″ hoặc là cái gì khác, trùng hợp chế tạo ra đâu? Klein tinh thần cùng thân thể nháy mắt căng thẳng cao độ, trơ mắt nhìn bóng người nọ hoàn toàn hiện ra.
Cô gái kia tuổi tác là hoàn toàn khác với phong cách trang phục mà cô ta mặc, bộ dáng cũng chỉ mười mấy hai mươi tuổi, khuôn mặt hơi tròn, ánh mắt dài nhỏ, khí chất tao nhã, ẩn chứa ngọt ngào, là một mỹ nữ cực kỳ xuất sắc.
Thấy truyện hay thì bấm quảng cáo giúp truyenconvet duy trì
Cô ta. . . Klein đầu tiên là ngẩn ra, chợt nhận ra đối phương, thốt ra lời:
“Teresa!”
Đây không phải là cái tên từ “Kẻ xúi giục” Tris biến thành “Vu nữ” Teresa kia sao?
Cô ta bị truy nã sao lại trở thành cô gái của vương tử?
Cô ta thân là thành viên giáo phái Ma Nữ sao lại lăn lộn đến bên cạnh vương tử Edsack?
Còn lại mang theo vật phong ấn cấp “0” hoặc là vật phẩm thần kỳ cùng tầng cấp!
Cẩn thận nhìn lại, anh phát hiện Teresa có thay đổi nhất định so với trước đây, chỉ nhìn một cách đơn thuần thì ngũ quan không đủ xuất sắc đã càng thêm ôn nhu tinh xảo, tổ hợp lại càng động đến tâm linh người khác.
Nghe được lời nói ngạc nhiên của anh, Teresa không giật mình mà còn lấy làm mừng, lộ ra nụ cười ngọt ngào nói:
“Anh biết tôi. . .
“Tôi đã biết anh biết tôi mà!
“Một vị thám tử có được năng lực phi phàm khẳng định đặc biệt lưu ý những tờ lệnh truy nã!”
Anh ta, ừm, cô ta bộ dáng thật cao hứng. . . Klein trong cẩn thận mang theo nghi hoặc hỏi:
“Cô muốn làm cái gì?”
Anh tinh tường nhớ đối phương không là người thiện lương gì, Tris thông qua xúi giục, một tay chế tạo thảm án “Cỏ linh lăng”, Teresa lúc đó ở thành phố Tingen đã làm cho các bình dân vô tội bỏ mình.
Teresa hé miệng cười nói:
“Rất đơn giản, anh nhanh chóng tố cáo về phía Kẻ Gác Đêm, Kẻ Trừng Phạt, Quả Tim Máy về tôi! Để cho bọn họ tới nơi này bắt tôi!”
Mình báo cảnh sát bắt chính mình? Cái này, tên này, ừm, cô gái này điên rồi sao? Klein nghe mà có chút mờ mịt.
Rất nhanh, anh nghiệm ra ý tứ hàm xúc trong đó:
Teresa tình nguyện bị nhốt ở sau cửa Chanis, cũng không muốn lưu lại trang viên Red Rose, cô ta đang cố gắng thoát khỏi nơi này!
Đơn giản mà nói chính là, cô ta cho rằng cái này càng nguy hiểm, càng tuyệt vọng so với bị đám người Kẻ Gác Đêm Kẻ Trừng Phạt bắt. . . Klein cố gắng khống chế vẻ mặt của mình, trầm giọng hỏi ngược lại:
“Cô đang sợ cái gì?”
Teresa ngây người một giây, chợt mở to hai mắt, con ngươi mê ly không có tiêu cự nói:
“Có người đang thao túng cuộc đời của tôi, luôn có trùng hợp làm cho tôi sau đó kinh sợ.
“Hơn nữa tôi cũng càng ngày càng không giống chính mình.”
Nói tới đây, góc miệng của cô ta nhếch lên nói:
“Anh có thể tưởng tượng không? Tôi vốn thích nữ hầu thẹn thùng đáng yêu, luôn sẽ ở khi hừng đông phát hiện mình tỉnh lại từ trong lòng một người nam trần truồng, anh có thể tưởng tượng loại đau đớn này không?”
Tôi có thể, cho nên rời xa “Thích khách”, rời xa “Vu nữ” . . . Klein nhịn không được tưởng tượng cảnh tượng như vậy, nhất thời trong lòng phát lạnh rùng mình.
Teresa dùng nụ cười nhìn như tự giễu tiếp tục nói:
“Tôi nghĩ cố gắng tăng lên, biến thành ‘Vui vẻ’, có thể thoát khỏi loại trạng thái cổ quái này, vì thế mời người giúp tôi sưu tập tài liệu phi phàm tương ứng, kết quả, càng thêm nghiêm trọng.
“Đôi khi, tôi sẽ quên rất nhiều chuyện, nhưng chúng lại chân chân thực thực bày ra ở đó, tôi chịu đựng ghê tởm, dụ dỗ Talim, muốn cho ông ta giúp tôi chạy khỏi nơi này, ai mà biết, tôi không biết khi nào đã dùng nguyền rủa giết chết ông ta. . . Anh tin tưởng sẽ có loại chuyện này không?
“Ha ha, bọn họ còn đổi cả tên của tôi, muốn cho tôi hoàn toàn vứt bỏ bản thân trong quá khứ, không! Tuyệt đối không!
“Bọn họ cho rằng tôi chỉ có thể chiến thắng trùng hợp ở trong khoảng thời gian ngắn, rất nhanh sẽ trở về quỹ đạo, hừ, đây là tôi cố ý chế tạo cảm giác sai lầm cho bọn họ, cho nên, tôi mới gặp được anh, ngài thám tử!”
“Vui vẻ” . . . Ma nữ. . . Tài liệu. . . Klein bỗng nhiên nhớ lại một chuyện cũ, đó chính là ở trong tụ hội phi phàm do ông Isengard Stanton “Mắt trí tuệ” tổ chức, có người muốn mua tài liệu chủ “Ma nữ vui vẻ”, anh có phần phối phương này phát hiện ngay ở đó, nhưng cũng không đi quản, đến tiếp sau dần dần quên mất chuyện này.
Thì ra đó là giúp đỡ cho Teresa! Thời điểm đó, cô ta đã ngay ở bên cạnh vương tử Edsack? Vì sao mình lại không hiểu cảm thấy cô ta hiện tại cười thực đẹp. . .”Vui vẻ” có độc mà. . . Klein hít vào một hơi, suy nghĩ một mảng hỗn độn.
Thời điểm sửa sang lại ý tưởng, anh tùy ý hỏi:
“Bọn họ đổi tên của cô thành ra dạng gì vậy?”
Teresa cau lại chân mày xinh đẹp, ánh mắt có chút sương mù hồi đáp:
“Teresa Chirk.”
Teresa Chirk. . . Chirk. . . Chirk! Klein bỗng nhiên ngẩng đầu, lại có cảm giác toàn thân phát tê, cả người cứng ngắc giống như pho tượng đá cẩm thạch vậy.
Giờ này khắc này, trong đầu anh chỉ có trang nhật ký Russell đầu tiên đang điên cuồng quanh quẩn:
“5-6, thu được một quyển điển tịch xa xưa, bên trong thế mà nhắc tới tên của ‘Nguyên sơ ma nữ’. . .
“Hắn gọi là, Chirk. . .”