Quỷ Bí Chi Chủ - Chương 28: Tiếng Nói Ô Uế
Phòng sinh hoạt chung chỉ có một ngọn nến chiếu sáng, bầu không khí tĩnh lặng cũng như bị ngưng đọng lại.
Phải mấy giây qua đi thì người đàn ông nghi là Thầy Thuốc kia mới lẩm bẩm một câu: “Tại sao chú em không để lại địa chỉ nhỉ? Vậy thì anh đây còn lấy được vài thứ trên thi thể của chú em.”
Nghe thì như thể nguyền rủa, thực ra là đang khuyên nhủ… Klein làm bộ như nghe không hiểu, nhìn Rắn Đen nói: “Không cược, tôi cũng chẳng có khả năng sống sót. Cược rồi, ít nhất tôi còn có chút xíu hy vọng.”
“Tôi sẽ không ngồi chờ chết.”
Nghe được lời này, ngài Con Mắt Trí Tuệ vốn định lên tiếng đành ngậm miệng lại, bởi vì ông cũng chẳng thể cho hắn thấy được hy vọng khác.
“Tôi rất thích tính cách này của cậu!” Rắn Đen cười hả hả.
“Tôi cũng rất thích, mấy người bạn trước của tôi đều là tính cách này. Mỗi năm tôi đều đặt một bó hoa trước trước bia mộ của bọn họ.” Người đàn ông nghi là Thầy Thuốc kia bề ngoài như đang phụ họa mỉa mai nhưng thực tế đang âm thầm khuyên nhủ.
Gã ta không hề bận tâm Rắn Đen giỏi đánh nhau hơn mình, muốn nói gì liền nói.
Ông anh Thầy Thuốc chắc chắn đã ăn đủ với cái tính cách này của mình… Klein âm thầm cảm kích một câu.
Hắn nhét đặc tính phi phàm của Thợ Săn vào trong hộp thuốc lá bằng sắt giao cho người hầu dẫn hắn vào đây, nhìn đối phương đi đến trước mặt Con Mắt Trí Tuệ.
Ô ta đếm 400 bảng tiền mặt từ trong cái túi da bên cạnh mình, bảo người hầu đưa cho Rắn Đen.
Rắn Đen tùy ý liếc mắt nhìn, nói: “Tôi tin tưởng ngài Con Mắt Trí Tuệ.”
Anh ta móc ra một chiếc hộp gỗ nhỏ trước ngực, cúi người đặt trên mặt đất, dùng sức đẩy một cái, vật phẩm đó trượt đến trước mặt Klein, không thông qua người hầu.
Ngón tay Klein vừa chạm đến hộp ngoài, bên tai lập tức xuất hiện hiện tượng huyễn thính khe khẽ, sinh ra cảm giác xóc nảy mạnh mẽ dẫn đến choáng váng.
Với hắn thì đây không hề là chuyện khó chấp nhận, trình độ này thậm chí còn không bằng âm thanh khẩn cầu hư ảo của đám người Chính Nghĩa.
Sau khi ngồi thẳng người dậy, Klein cẩn thận mở hộp gỗ ra, thấy bên trong có một “Lỗ tai”!
Lỗ tai này giống như thật, chỉ là màu sắc hơi đen, có mấy nơi đã thối rữa chảy mủ.
“Tôi phải sử dụng nó thế nào?” Klein mở lời hỏi.
Rắn Đen trả lời một cách thờ ơ: “Cậu cầm nó mà không mang bao tay là đang sử dụng nó rồi. À, tốt nhất cậu nên về nhà rồi hãy thử, thử khi ở một mình ấy.”
Klein không hỏi thêm nữa, đóng nắp hộp lại, đặt vào trong túi áo, sau đó bày ra nụ cười gượng, nói: “Nó làm tôi cảm thấy choáng váng.”
Sau mấy giây trầm mặc ngắn ngủi, người đàn ông nghi là Thầy Thuốc đột nhiên hét lên: “Tôi muốn mua tủy kết tinh của Suối nguồn Tinh Linh, ai có?”
Giọng nói gã vẫn quanh quẩn, nhưng không ai trả lời.
Dược Sư trề môi, lầu bầu: “Thật là, chẳng khi nào hỏi mà có cả.”
“Có lẽ cậu nên đặt vé tàu đến đảo Sunya.” Ngài Con Mắt Trí Tuệ mỉm cười trêu ghẹo một câu.
Suối nguồn Tinh Linh còn được gọi là Suối vàng Sunya, nghe tên đã biết nơi sản sinh ra nó. Nước của Suối nguồn Tinh Linh khá thường thấy, là một thứ rất có linh tính. Tủy kết kinh lại thuộc về vật liệu phi phàm, không dễ mua được.
Cuộc tụ hội về sau lại có thêm mấy giao dịch thất bại, ngài Con Mắt Trí Tuệ vỗ bàn nói: “Hôm nay chỉ đến đây, dựa theo lệ cũ, rời đi từng người một, mỗi lần cách nhau 3 phút.”
Từng người rời đi… Mỗi lần cách nhau 3 phút… Là sợ có người ra khỏi đây sẽ theo dõi thậm chí là cướp bóc thành viên khác của cuộc tụ hội? Klein nhận được nhắc nhở của ngài Con Mắt Trí Tuệ, đứng dậy, được người hầu dẫn rời khỏi căn phòng, đến bên cạnh cửa lớn.
Klein cởi áo choàng mũ trùm, trả cho đối phương. Sau đó hắn dọc theo con đường trong trí nhớ, trở lại cửa sau quán rượu Người Dũng Cảm. Tiếp đó hắn tháo mặt nạ sắt, băng qua phòng bếp, trong đống tạp âm chó sủa người rống, nhìn thấy Kaspars đứng bên ngoài phòng chơi bài.
“Cậu có thể trở lại, tôi thấy rất vui mừng.” Ông già mũi đỏ này rõ ràng thở phào một cái, mấy vết thương dữ tợn trên mặt ông như đang run run.
Klein đến gần ông ta, đè thấp giọng hỏi: “Về sau vẫn còn tụ hội thế này chứ?”
“Coi bộ cậu chưa nhận được thứ cậu muốn. Bão Táp trên cao, tôi cho rằng cậu không cần phải lãng phí thời gian thêm nữa.” Kaspars đảo mắt nhìn vị khách khiến người lo lắng này, “Có lẽ qua vài ngày nữa, cụ thể tôi cũng không rõ lắm, coi cậu có theo kịp không.”
Klein gật đầu, sau đó hỏi: “Marik có ở đây không?”
“Cậu muốn thử thuyết phục anh ta? Không, nó chỉ chọc giận anh ta thôi!” Kaspars trầm giọng cảnh báo, “Anh ta đang ở trong phòng đánh bài phía sau.”
Không, tôi không tính thuyết phục anh ta, mà phải cố hết sức cách xa anh ta, để tránh đống xác sống của anh ta tạo phản… Klein sờ chiếc kèn Azcot trong túi áo nói: “Tôi hiểu rồi.”
Hắn lập tức rời khỏi quán rượu Người Dũng Cảm, đến căn phòng ở quận Đông lượn lờ một vòng mới trở về phố Minsk.
Mà trong phòng đánh bài, Marik đặt cược tất cả thẻ đánh bạc, tự tin tràn đầy lật ra lá bài cuối cùng.
Anh ta có ba lá K, một đôi 9, xác sống ngồi đối điện anh ta lại là một đôi 6, một con 8.
Đột nhiên xác xống chủ động lật ra lá bài cuối, một đôi 6!
Ván này, bốn con 6 thắng!
Marik sắc mặt tái nhợt sững sốt, chợt cảm giác ánh mắt của tất cả xác sống xung quanh đều lạnh lùng nhìn về phía mình.
Mấy phút trôi qua, anh ta bước chân phù phiếm rời khỏi phòng đánh bài, suýt nữa té ngã nơi cửa, mà đám thuộc hạ thường vây quanh anh ta lại ngã đầy trong phòng.
“Hôm nay trước hừng đông, đừng cho người tiến vào.” Marik nhìn Kaspars đang ngạc nhiên, dặn dò với giọng khàn khàn.
Anh ta móc khăn tay màu trắng ra, lau khóe miệng, phía trên nhiễm lên màu u lam kèm theo sắc đỏ.
Sau khi nhận được câu trả lời khẳng định của Kaspars. Marik tùy tiện tìm chiếc ghế tựa ngồi xuống, gọi một thùng bia South Wales. Anh ta ngồi uống với ánh mắt đờ đẫn, ngơ ngác rất lâu.
…
Số 15 phố Minsk, Klein tiến hành tuần tự rửa mặt về phòng, kéo rèm cửa sổ.
Thấy truyện hay thì bấm quảng cáo giúp truyenconvet duy trì
Chờ đợi mười mấy phút, xác nhận xung quanh đã không còn điểm sáng linh tính, hắn mới bắt đầu tự mình kêu gọi mình, tự mình hưởng ứng mình. Hắn mang theo cả hộp gỗ chứa lỗ tai vào trong không gian thần bí trên màn sương xám.
Ngôi sao đỏ thẫm hư ảo như điểm xuyến cho bên dưới, Klein ngồi vào chiếc ghế cao nhất bên chiếc bàn dài cổ xưa, mở hộp gỗ ra.
Lần này hắn không hề xuất hiện hiện tượng huyễn thính, cũng không có cảm giác bị choáng, sương xám bao la vô biên như đã ngăn cách tất cả âm thanh.
Klein lập tức thở phào nhẹ nhõm, có thêm lòng tin với thử nghiệm tiếp theo, lòng tin về phương diện an toàn.
Suy nghĩ xoay chuyển trong đầu hắn, che lấy thính lực của chính mình, đồng thời thử nghiệm mấy lần để xác nhận hiệu quả.
Không tệ… Klein hài lòng gật đầu, vươn tay, nắm lấy lỗ tai đen có dấu vết thối rữa nọ.
Xúc cảm lạnh lẽo trợt trượt xộc vào đầu, hắn không hề nghe thấy âm thanh của tồn tại vĩ đại như Rắn Đen miêu tả.
“Bị ngăn cách hoàn toàn luôn rồi? Như vậy không được… chỉ sử dụng thôi là không được…” Klein nghi ngờ tự nói, suy nghĩ xem nên dùng cách nào để kích phát hiệu quả.
Mười mấy giây trôi qua, hắn hiển hiện ra một tờ giấy, tính bắt chước lại quá trình thăm dò Mặt Trời Vĩnh Hằng lúc trước.
Lần đó là mượn nhờ Thần huyết, nhìn thẳng vào Mặt Trời Vĩnh Hằng, lần này chỉ là dùng vật phẩm còn sót lại của Người Lắng Nghe, khẳng định không nguy hiểm như lúc đó… Klein khẳng định viết ra câu xem bói:
“Nguồn gốc của vật phẩm này.”
Hắn hít vào một hơi, con ngươi trở nên đậm màu, tiến vào ngủ say.
Trong thế giới mơ hồ, vỡ vụn, mờ mịt, Klein nhìn thấy một người đàn ông đang giãy giụa trên mặt đất, gã lăn lộn, thét gào thảm thiết, con mắt lồi ra, cơ thể phồng to như bong bóng, vô số lông tóc trở nên vừa đen vừa dài.
Tiếp đó một giọng nói cực kỳ tà ác cực kỳ ô uế truyền vào trong tai Klein, nháy mắt đánh tỉnh hắn.
Khác với lời thì thầm và tiếng gào thét trước khi tiến vào không gian thần bí trên màn sương mù xám, giọng nói này có sức xuyên thấu, có tính mục đích, có tính chủ động hơn!
Klein bịt lấy tai, ngăn cách những lời phía sau, nhưng trong đầu vẫn quanh quẩn giọng nói vừa nãy.
Hắn nhìn thấy mạch máu và gân xanh của mình đang gồ lên, như những con rắn độc to lớn đang nhúc nhích.
Bùm!
Mạch máu nứt tung, gân xanh thoát khỏi thân thể, lan tràn ra bên ngoài thành những xúc tu trơn trượt tràn đầy hoa văn tà ác, màn sương xám khẽ lắc lắc lư, làm cho cung điện như chỗ ở của người khổng lồ này cũng xuất hiện chút ít dấu hiệu bị ăn mòn.
Khác với lần của Mặt Trời Vĩnh Hằng, Klein vẫn sót lại lý trí, không lăn lộn trên đất. Hắn nắm chặt tay vịn, đau đớn chịu đựng.
Qua mấy giây thì màn sương xám lắc lư khẽ trở lại bình tĩnh, giọng nói tà ác quanh quẩn trong đầu Klein triệt để lắng lại.
Những sợi xúc tu rơi xuống mặt đất, miệng vết thương của hắn bắt đầu khép lại nhanh chóng.
“Chào hỏi với Thần linh rõ ràng rất nguy hiểm, mặc kệ bằng cách thức nào… May mà lần này không có nhìn thẳng vào Chúa Sáng Thế Chân Thật, bằng không điên cuồng và mất khống chế sẽ còn sót lại chút ít, ảnh hưởng đến thân thể trong thế giới hiện thực…” Klein suy yếu dựa vào lưng ghế, tự giễu.
Quá trình vốn nằm trong dự liệu, chỉnh thể cũng không vượt quá khả năng khống chế của hắn…
Điều duy nhất để Klein cảm thấy bất ngờ là Chúa Sáng Thế Chân Thật hình như mạnh hơn Mặt Trời Vĩnh Hằng một chút…
Vào lúc suy nghĩ của Klein sắp bay xa, hắn nhìn thấy cái lỗ tai đen trong tay mình đột nhiên vỡ vụn, trở thành những điểm sáng nhỏ bé, những điểm sáng đen nhạt.
Trở về là đặc tính phi phàm đơn thuần? Klein nghi ngờ, khóe mắt liếc thấy đám xúc tu có hoa văn tà ác vẫn còn đang giật giật trên đất, chính là điên cuồng và mất khống chế tách ra từ trên cơ thể hắn.
Đám xúc tu này dần trở nên trong suốt, sắp biến mất.
Ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu Klein, hắn vẩy những điểm sáng đen li ti trong lòng bàn tay lên mấy sợi xúc tu trợt trượt đó.
Khí đen hư ảo bốc lên, hóa thành bầu trời không ngừng có tia chớp xẹt qua, bối cảnh là sự tối tăm nồng nặc đến cực điểm.
Tất cả những thứ này nhanh chóng biến mất trong tầm mắt Klein, trên đất có thêm một miếng bùa chú sắt màu đen chứa rất nhiều ký hiệu tượng trưng, dấu hiệu ma pháp, hoa văn tà dị và số đếm vặn vẹo.
Klein cúi người nhặt lên, cảm giác được bên trong như phong ấn một người điên cuồng đang không ngừng gào thét.
Hắn mượn kỹ xảo xem bói, miễn cưỡng từ bên trong gợi ý đọc ra được tác dụng của bùa chú này, đó chính là làm đối thủ nghe được tiếng gào thét đáng sợ, lây nhiễm sự điên cuồng, thậm chí cuối cùng sẽ xuất hiện kết quả gì, thì phải xem năng lực chống cự của đối phương. Nếu mạnh, có lẽ đạt được chỗ tốt, cái giá là trở thành tín đồ thành kín của Chúa Sáng Thế Chân Thật. Nếu yếu thì lập tức sụp đổ, kêu gào thảm thiết chết đi.”
“Gọi là Tiếng Nói Ô Uế đi…” Klein nói thầm một câu, thiết lập chú văn khởi động.