Quỷ Bí Chi Chủ - Chương 29: Beckron
Sáng sớm thứ ba, Klein ngủ đến lúc tự nhiên tỉnh. Hắn tự chuẩn bị cho mình hai miếng bánh mì nướng, một miếng bơ, một phần thịt xông khói và một tách cà phê, nhàn nhã vừa đọc báo vừa dùng bữa sáng.
Có được bùa chú Tiếng Nói Ô Uế đáng sợ này, hắn đã yên tâm hơn rất nhiều, chẳng còn căng thẳng như trước đây nữa.
Loạt xoạt, Klein xem xong “Bưu báo Backlund”, cầm lấy “Báo Torquack”, nhìn thấy một tiêu đề ở trang thứ 2:
“Hai giờ sáng hôm nay, xảy ra một cuộc nổ súng dữ dội ở ngõ Gạch Đỏ quận Đông. Cảnh sát nói rằng, đây có thể là cuộc xung đột của hai nhóm xã hội đen, một trong số đó là đảng Zhemage tiếng xấu vang xa.”
Đảng Zhemage… Ngõ Gạch Đỏ quận Đông… Klein bỗng lóe ra một ý nghĩ, hắn rời khỏi bàn ăn, tìm lấy bản đồ Backlund.
Hắn chỉ mới nhìn lướt qua thì đã phát hiện ngõ Gạch Đỏ cách phố White Rum không hề xa, mà Ian Wright từng xuất hiện ở cục điện báo phố White Rum.
Ngõ Gạch Đỏ là chỗ ẩn nấp của Ian Wright? Xảy ra xung đột dữ dội giữa bộ phận đặc biệt của quân đội và nhân viên tình báo của Entis? Không biết kết quả thế nào… Klein xiên thịt xông khói lên, nhét vào trong miệng, chậm rãi nhai nuốt.
Sáng sớm hôm qua hắn mới “Báo” cho song phương biết tình báo xem bói được, tối hôm qua bọn họ đã khóa được vị trí của Ian, hiệu suất khá cao đấy.
Klein uống một ngụm cà phê, đặt tờ báo xuống, rơi vào trầm tư.
Bỗng nhiên hắn nghe được tiếng chuông cửa vang lên, không ngừng quanh quẩn.
“Ai?” Klein dùng khăn ăn lau miệng, nghi ngờ bước đến cửa.
Chẳng lẽ là ủy thác mới? Mấy ngày nay mình phải bôn ba bên ngoài vì chuyện của đại sứ Entis, không biết bỏ lỡ bao nhiêu ủy thác, mất bao nhiêu khách hàng tiềm năng rồi… Đúng là lãng phí tiền quảng cáo của mình mà… Cứ tiếp tục như vậy, tình hình tài chính của mình phải giật gấu vá vai mất… Klein nghĩ rất nhiều, vươn tay mở cửa.
Bên ngoài có hai quý bà, một người là phu nhân Sammer mặc lễ phục khá chỉnh chu, khuôn mặt được trang điểm tinh xảo, xinh đẹp hơn lúc ở nhà nhiều, chẳng hề có dáng vẻ gì là đã hơn 30 tuổi. Một người khác đội mũ rộng vành có lụa đen che trước mặt, mặc một chiếc váy màu sắc khá tối, buông xõa vừa phải.
“Thám tử Moriarty, tôi có một người bạn cần sự giúp đỡ của cậu.” Stalin Sammer cầm mũ sa trong tay, trong đôi mắt xanh lam không hề có xíu ý cười nào.
“Mời vào.” Klein chỉ vào phòng khách. Trong lúc xoay người, hắn cài lại nút áo trên cùng, chỉnh chỉnh chiếc áo ghi lê màu đen.
Stalin khẽ gật đầu, không lên tiếng, dẫn quý bà được lụa đen che mặt vào phòng.
Phu nhân Sammer rất quen thuộc với chỗ này, chẳng cần phải chờ Klein nhắc nhở, đã tìm được sofa ngồi xuống.
Klein vốn định đặt câu hỏi ngay, nhưng nhớ đến phong cách của Stalin Sammer, thế là hắn mỉm cười hỏi: “Cà phê hay là hồng trà?”
Phu nhân Sammer trong mắt hắn là một quý bà theo đuổi cuộc sống vật chất, tới đâu cũng phải thể hiện cảm giác ưu việt.
“Không cần.” Quý bà còn lại tháo mũ rộng vành kèm lụa đen mỏng xuống.
Ngũ quan của bà nhìn từng bộ phận thì cũng không tệ, nhưng tổ hợp lại với nhau lại khiến người ta thất vọng. Ngoài xương gò má của bà quá cao ra thì bề ngoài nhìn già dặn hơn so với tuổi thật rất nhiều.
Một chút phẫn nộ, một chút bi thương, một chút lưỡng lự, một chút sợ hãi… Klein đọc ra được cảm xúc của quý bà nọ.
Chỉ là vì đối phương biểu hiện quá rõ ràng, chứ không phải hắn đột nhiên có năng lực của Khán Giả đâu.
“Đúng đó, dù là cà phê hay hồng trà đều không giải quyết được chuyện này.” Stalin học theo tư thế trên tạp chí, cố gắng khiến mình ngồi trông có vẻ khí phái, “Vị này là phu nhân Mary Gaelle, bà ấy là cổ đông của công ty Qaim.”
“Phu nhân Gaelle, bà muốn ủy thác chuyện gì?” Klein ngồi lên sofa đơn, người hơi nghiêng về phía trước, hai tay đặt lên đùi.
“Đừng gọi tôi là phu nhân Gaelle, cứ gọi là Mary đi.” Mary Gaelle mím môi, “Tôi hy vọng cậu có thể theo dõi chồng của tôi, xác nhận ông ấy có tình nhân bên ngoài không. Tốt nhất lấy được chứng cứ rõ ràng.”
Bởi vì nhiều năm nay giáo hội Nữ Thần Đêm Tối tích cực thúc đẩy, luật hôn nhân của vương quốc Ruen cấp tiến hơn các quốc gia như Fusak, Entis, Grunberg rất nhiều. Quy định rằng người phản bội hôn nhân cần phải bồi thường một khoản tiền lớn. Nói cách khác, lúc phân chia tài sản tuyệt đối sẽ nằm ở thế yếu.
Nghe nói thám tử tư khác, trong 10 ủy thác thì có tới 4 là điều tra về các cuộc ngoại tình… Không ngờ hắn cũng được gặp rồi… Klein đắn do nói: “Chứng cứ rõ ràng không dễ lấy được.”
“Tôi sẽ cho cậu mượn một chiếc máy ảnh cầm tay đời mới nhất.” Mary trả lời không chút do dự: “Chỉ cần cậu có thể lấy được chứng cứ, tôi sẽ trả cho cậu 10 bảng thù lao. Nếu đơn thuần xác nhận không có tình nhân, vậy thì chỉ có thể nhận được 3 bảng.”
Ý của bà thứ lớn bằng 2/3 cái đầu của tôi là máy ảnh cầm tay sao? 10 bảng, giá này không thấp đâu… Klein gần đây chú ý lập nghiệp, khá có hiểu biết với máy ảnh đời mới nhất.
Hắn do dự hai giây mới nói: “Được.”
“Nhưng bà cần phải cung cấp tài liệu kỹ càng về chồng của bà, cùng với quy luật sinh hoạt của ông ấy.”
“… Được!” Mary sững sờ chốc lát, tiếp đó mới gắng lấy sức lực toàn thân nói.
“Cảm ơn sự giúp đỡ của cậu, hy vọng cậu đừng nói chuyện này cho người khác.” Stalin ở bên cạnh dặn dò.
Nghe được lời này, Klein lập tức than thở: “Tôi là một người rất có nguyên tắc bảo mật, thường vì vậy nên dễ rước lấy phiền phức.”
…
Trong phòng khách nhà Bá tước Wolf, mỗi một quý ông quý bà đang khiêu vũ trong tiếng đàn violin du dương.
Audrey bưng ly Champagne vàng nhạt, “Tình cờ” gặp phải đại sứ Beckron Jean Matan của nước cộng hòa Entis thường trú ở Ruen.
“Cô là tiểu thư xinh đẹp nhất mà tôi từng gặp.” Beckron khuôn mặt thon gầy nuôi chút râu. Ông ta theo lễ nghi hôn khẽ lên mu bàn tay mang găng lụa trắng của Audrey, ánh mắt nhiệt tình lại lớn mật.
Con ngươi Audrey xoay chuyển, cười khẽ nói: “Đây là phong cách trò chuyện của Entis à?”
“Đúng vậy. Đối với những quý cô xinh đẹp, chúng tôi sẽ ca ngợi không chút keo kiệt.” Beckron cười ha hả, “Nếu không phải cân nhắc đến tập tục của Ruen, chắc tôi sẽ gọi cô là thiên sứ của tôi mất.”
Lão dê xồm… Audrey vẫn giữ nụ cười tao nhã: “Người Ruen và người Entis đúng là không giống nhau chút nào.”
“Ha, nó khiến tôi nhớ đến một câu chuyện cười, xin cho phép tôi được mạo muội.” Beckron hạ mắt: “Sau khi trải qua thời khắc tuyệt vời với các cô nàng xinh đẹp, đa số đàn ông Ruen sẽ nói. Ôi, em yêu à, anh muốn hút một điếu thuốc. Mà đa số đàn ông Entis sẽ nói…”
Ông ta cố ý dừng lại, Audrey khẽ nghiêng đầu, chịu đựng buồn nôn, bày ra dáng vẻ lơ mơ hỏi: “Sẽ nói gì?”
“Đa số đàn ông Entis sẽ nói: Ôi, honey, anh phải về rồi, không thể để vợ anh phát hiện được.” Beckron nâng ly cười nói.
“… Người tự biết bôi đen mình luôn rất có sức quyến rũ.” Audrey lễ phép cười khẽ nói.
Thấy truyện hay thì bấm quảng cáo giúp truyenconvet duy trì
Đôi tròng mắt xanh biếc óng ánh xinh đẹp của cô đột nhiên nhìn ra phía sau đại sứ Beckron: “Rất xin lỗi, có bạn đang tìm tôi.”
“Nói chuyện với cô là một chuyện rất vui vẻ.” Beckron cúi người, đứng qua bên cạnh nhường đường.
Audrey nhịp bước ưu nhã tiến lên, chẳng thèm quay đầu nhìn lấy một cái.
Trong lúc cô còn đang cân nhắc xem nên tìm ai làm đối tượng cho cái cớ vừa rồi, một thân sĩ trẻ tuổi đã tới gần, đè thấp giọng nhắc nhở: “Audrey, đừng để tên đại sứ Beckron đó mê hoặc, ông ta là một tên dâm tặc! Không biết đã lừa bao nhiêu quý cô lên giường rồi.”
Beckron ham mê sắc đẹp? Điều này giống với kết quả mình quan sát được… Đây là một nhược điểm… Con ngươi Audrey xoay chuyển, chẳng hề che giấu ghét bỏ của mình: “Conze, anh đang hiểu sai về tôi đó? Nữ Thần ơi, tôi làm sao có thể bị tên đại sứ Beckron đó mê hoặc chứ? Nước hoa ông ta xịt khiến tôi thật buồn nôn, lời ông ta nói cũng dơ bẩn giống vậy, phẩm vị của ông ta hệt như một con khổng tước đực.”
Conze là con trai nhỏ của Tử tước Leerhsen, giao tình giữa nhà bọn họ và nhà Bá tước Holl khá tốt.
Theo sự hiểu biết của Audrey, Conze từ sau khi tốt nghiệp đại học Tingen thì đã vào Cục tình báo quân sự Khu 9, trở nên thần thần bí bí.
Kế hoạch trước đó của cô là trò chuyện với đại sứ Beckron, quan sát ở khoảng cách gần. Tiếp đó mượn cớ tức giận đối phương, tìm đám bạn bè Conze để nghe ngóng nhiều tình báo hơn. Ai ngờ không cần cô đi tìm thì Conze Leerhsen đã tự mình đến đây, hơn nữa còn chủ động nhắc đến đề tài liên quan.
“Cảm giác của em không sai.” Conze lộ ra nụ cười tự đáy lòng, đảo mắt nhìn quanh, đè thấp giọng nói: “Hơn nữa, Beckron còn là một tên cực kỳ nguy hiểm.”
“Nguy hiểm cỡ nào?” Audrey phối hợp tò mò hỏi lại.
“Em từng nghe nói đến người phi phàm chưa? Tôi biết em luôn rất hứng thú về phương diện này.” Conze đắn đo nói.
Audrey khẽ gật đầu: “Tôi hiểu biết rất nhiều, đa số đều là Glyrintt nói cho tôi.”
Conze nhìn một phu nhân đang nói chuyện phiếm với Beckron, vẻ mặt ngưng trọng nói: “Ông ta là thủ lĩnh tình báo của Entis tại vương quốc, làm rất nhiều chuyện xấu. Nhưng bọn tôi không cách nào lấy được chứng cứ hữu dụng, bản thân ông ta là danh sách 6, Nhà Âm Mưu.”
Anh ta không nói quá cặn kẽ cho Audrey người ở ngoài giới, không nhắc đến Nhà Âm Mưu thuộc đường tắt Thợ Săn.
Nhưng mà Audrey đã sớm biết, cố bày ra vẻ ngây thơ cảm khái: “Ông ta giỏi quá!”
“Sau lưng ông ta còn có trợ thủ, có lẽ là danh sách 5. Tất cả nhân viên tình báo của Entis tại vương quốc đều do ông ta quản lý, trong đó có không ít người phi phàm. Đáng tiếc, trước mắt bọn tôi chỉ mới biết được mấy người…” Conze nhắc nhở: “Cho dù Beckron đang khen ngợi em, em cũng đừng vui mừng. Đó không phải ý nghĩ thật của ông ta đâu, ông ta chỉ muốn nhờ nó để lấy được nhiều tình báo hơn thôi.”
Câu này của anh tôi chẳng thích nghe tí nào… Audrey nhìn ngước lên đèn treo lộng lẫy, suy nghĩ mấy giây, nói: “Beckron rất thông minh à? Các anh không lấy được chứng cứ của ông ta…”
“Ông ta rất am hiểu bày mưu kế. Nhưng ông ta cũng có không ít vấn đề, thích theo đuổi phụ nữ, thích cảm giác lãng mạn, làm việc rất mạo hiểm, khá cấp tiến. Nếu không phải thân phận đại sứ khiến rất nhiều hành động của bọn tôi không thể nào triển khai được thì ông ta đã sớm bị bắt rồi.” Conze bĩu môi nói: “Nhưng ông ta sẽ nhanh chóng bị thay thế thôi, rất nhanh.”
“Tại sao?” Audrey kinh ngạc hỏi ngược lại.
“Tiểu thư xinh đẹp thân yêu à, đây không phải chuyện em nên biết.” Conze kiên trì nguyên tắc giữ bí mật.