Quỷ Bí Chi Chủ - Chương 3: Tụ hội không thay đổi
Sáng sớm đầu tiên của Klein ở Backlund là khung cảnh bầu trời tràn ngập sương mù màu nhạt, tầm nhìn rất thấp, hoàn cảnh thì ẩm ướt lạnh lẽo. Hắn ăn hai miếng bánh mì nướng kẹp mỡ bò loại kém và uống nước trà giá rẻ 1 penny 1 lít.
Klein bận rộn suốt một buổi sáng. Đầu tiên, hắn đi đến tổng bộ “Bưu báo Backlund” ở quận Jowod mua một quảng cáo nhỏ mất 3 bảng trong một tháng.
Bắt đầu từ thứ ba, các vị độc giả trung thành của “Bưu báo Backlund” sẽ nhìn thấy một bố cáo nho nhỏ ở vị trí khe gấp giữa tờ thứ bảy và tờ thứ tám:
“Sherlock Moriaty, thám tử tư am hiểu xử lý các loại sự vụ, thu phí hợp lý, nghiêm chỉnh tuân thủ nguyên tắc bảo mật, địa chỉ tại nhà số 15 đường Minsk quận Jowod.”
Sở dĩ lý do mà Klein không chọn những tờ báo lớn bao trùm toàn bộ vương quốc Ruen như “Báo Torquack”, “Nhật báo Backlund” là bởi vì nghiệp vụ của hắn tạm thời chỉ giới hạn trong tòa thành thị Backlund này. Hơn nữa, hắn cũng không hy vọng mình sẽ trở nên nổi tiếng.
Thế nên, lựa chọn đầu tiên của hắn là “Bưu báo Backlund” vì nó có giá quảng cáo không đắt và rất được hoan nghênh tại địa phương.
Sau khi rời khỏi tổng bộ “Bưu báo Backlund”, Klein tay cầm bản đồ, đến từng cửa hàng thảo dược, cửa hàng hoa cỏ, tiệm châu báu, cửa hàng trang sức, chia ra mua các loại bột phấn thực vật, phiến kim loại mỏng làm bằng bạc để chuẩn bị kỹ càng cho việc cử hành nghi thức— trừ vật phẩm liên quan đến linh tính, đại đa số các vật liệu thần bí học đều có thể mua được tại các cửa hàng bình thường, chỉ có điều không bán tập trung mà cần đi tới rất nhiều nơi mới có thể gom góp đủ.
Vì thế Klein dùng trọn vẹn 5 bảng, số tiền kếch xù 200 bảng rút ra hơn 100 bảng, giờ chỉ còn lại 92 bảng.
“Đúng là tiêu tiền như nước…” Klein tìm một nhà hàng nhỏ ở phụ cận, gọi một miếng bít tết sốt tiêu đen giá 8 penny, thêm 2.5 penny súp khoai tây ăn kèm với lạp xưởng thịt heo, 1 penny cà phê, 1 penny rau quả. Bởi vì tổng số tiền vượt quá 1 saule nên hắn được tặng thêm một phần bánh mì phết mỡ bò giá trị 1 penny nữa.
Một giờ chiều, hắn trở lại số 15 đường Minsk, chưa kịp nghỉ ngơi đã dùng bột phấn thảo dược của hoa thâm miên, cỏ máu rồng, đàn hương đỏ và bạc hà đắng để điều chế ra “phấn Thánh Dạ”. Đây là vật liệu để chế tạo bức tường linh tính.
Trước khi chân chính mua được muỗng bạc, hắn chỉ có thể miễn cưỡng dùng loại phương thức này.
Klein suy đoán có lẽ chính mình phải tấn thăng danh sách 7 mới có thể thoát khỏi hạn chế của phương diện này.
“Chà, tiểu thư Chính Nghĩa, Người Treo Ngược, Thái Dương đều không xin nghỉ, nên tụ hội đúng hẹn triệu tập hôm nay… Không biết Người Treo Ngược sẽ mang đến bất ngờ nào cho mình, không biết anh ta có thể cung cấp bao nhiêu trang nhật ký Russel nhỉ…” Klein nằm trên giường trong phòng ngủ lan man nghĩ ngợi đến mọi chuyện.
Đối với hắn mà nói, thám tử tư là một nghề nghiệp hành động và kiếm thêm tiền. Nghề này có thể giúp hắn tiếp xúc đủ loại người, chậm rãi phát hiện giới người phi phàm ở Backlund, dần dần tìm được manh mối của Hội Mật tu.
Đương nhiên, nếu vận khí tốt thì hắn có thể trực tiếp từ bên trong giới người phi phàm tìm được đối ứng danh sách 7 của “Tên hề”, cũng như mua được phối phương ma dược tương ứng và các loại vật liệu chủ yếu.
Về phần hành tung của Ince Zangwill, Klein tạm thời sẽ không chủ động tìm kiếm, thậm chí có chút tránh né đối phương nữa. Nhưng nếu như có thể ngẫu nhiên phát hiện hành tung kẻ thù này mà không bại lộ bản thân, hắn không ngại làm người tốt việc tốt, nặc danh gửi thư đến giáo hội nữ thần Đêm Tối.
“Tiền lời của thám tử tư nhiều lắm cũng chỉ trang trải được sinh hoạt phí của trung sản, nếu muốn có đủ tiền để mua được phối phương ma dược và tài liệu phi phàm thì một là phải xem tiểu thư Chính Nghĩa, hai là đầu tư, dùng 100 bảng còn lại trong tài khoản ẩn danh. Ừ, không thể động đến 92 bảng trên người được, không chừng một thời gian rất dài nữa, mình cũng không kiếm ra tiền đâu…” Nghĩ tới đây, Klein đột nhiên xoay người ngồi dậy, đi đến lầu 1 bắt đầu đọc các loại báo chí mà trước đó hắn thuận tay mua về.
Trên báo chí thường sẽ đăng một ít tin tức, ví như ai đó phát minh ra vật phẩm gì, hoặc tìm kiếm đầu tư, kiểu như người ta muốn tìm người cùng hùn vốn, làm ra sự nghiệp.
Klein dựa vào kiến thức lúc còn ở trái đất và lý giải của thời đại này để chăm chú tuyển chọn các hạng mục, nhưng đáng tiếc, hôm nay không có hạng mục nào đáng tin cậy.
2 giờ 45 phút chiều, hắn trở lại phòng ngủ, khóa trái cửa, kéo rèm, dùng “phấn Thánh Dạ” chế tạo bức tường linh tính.
Đi ngược 4 bước, tới phía trên sương mù xám, Klein ngồi ngay ngắn ở cái ghế lưng cao dành cho Kẻ Khờ, kéo dài linh tính, dùng phương thức đáp lại khẩn cầu đụng vào biểu tượng ngôi sao đỏ thẫm tượng trưng cho Thái Dương.
Đây là sự việc không thay đổi trong sinh hoạt hoàn toàn thay đổi của mình… Hắn đột nhiên cảm thán một câu.
***************
Nơi nào đó bên ngoài thành Bạch Ngân, trong tòa tháp cao màu đen xám đã đổ sụp một nửa, chín thành viên của đội tuần tra vây quanh đống lửa đang cháy hừng hực, tán gẫu về những chuyện đã trải qua trong thời gian này.
Ngoài ra còn có mấy vị đội viên canh giữ bên ngoài, đề phòng trong bóng tối đột nhiên có tập kích bất ngờ.
Không biết bao nhiêu người phi phàm của thành Bạch Ngân đã dùng máu giáo huấn cho bọn họ:
Không bao giờ buông lỏng cảnh giác, bởi vì quái vật trong bóng tối rất có thể ở sau lưng ngươi!
Vào ban đêm tần suất của thiểm điện thấp, nhất định phải giữ lửa cháy, giữ cho ánh sáng chiếu rọi, một khi đã hoàn toàn sa vào bóng tối thì cũng có thể xảy ra chuyện toàn đội mất tích —ai cũng không nói được trong bóng tối sẽ phát sinh chuyện kinh khủng cỡ nào, bởi vì sự thật mỗi lần đều phá bỏ cực hạn tưởng tượng của họ.
Dereck Berg vẫn duy trì im lặng, an tĩnh nghe các đồng bạn nhớ lại lần gặp quái vật hình người trên thân mọc đầy con mắt.
Vì giải quyết quái vật này nên đội tuần tra của họ đã có 5 người bị thương, hai người đã trả giá đắt.
Đột nhiên, Dereck thấy hoa mắt, cậu cảm giác như mình bị bao vây bởi màn sương xám dày đặc.
Ở phương xa không cách nào miêu tả, ở chỗ sâu nhất trong màn sương xám có một thân ảnh mờ ảo ngồi ngay ngắn trên chiếc ghế dựa lưng cao cổ xưa, dùng tư thái trên cao nhìn xuống cậu ta.
“Chuẩn bị tụ hội.”
Bên tai Dereck vang lên âm thanh của Kẻ Khờ, nhưng các đồng đội xung quanh cậu không một ai phát hiện ra.
Cậu thu hồi tầm mắt, quan sát hoàn cảnh xung quanh mười mấy giây. Cuối cùng, Dereck dời về phía xa tít ở rìa đống lửa, lưng tựa vào bức tường đổ, đối diện với mọi người, giả vờ ngủ.
Từ khi phát hiện ra thành viên của “Nghị sự đoàn sáu người” và trưởng lão Lorwaya đều không thể phát hiện ra sự tồn tại của ngài Kẻ Khờ, cậu ta dần dần tin tưởng rằng chỉ cần mình không lơ là, sơ suất bộc lộ một số vấn đề ra ngoài, vậy thì dưới các loại ánh mắt cậu cũng có thể yên lặng tham gia Tarot tụ hội ở phía trên màn sương xám.
*******************
Backlund, quận Hoàng Hậu.
Audrey lấy cớ mỏi mệt, về phòng ngủ của mình.
Cô nàng kiềm chế sự kích động, không bước qua bước lại mà lặng yên ngồi trên giường chờ đợi triệu hoán của ngài Kẻ Khờ.
Cha mình đang bận rộn cùng với các nghị viên khác đưa ra chương trình nghị sự kia, vệ sĩ người phi phàm cũng không còn ở cạnh mình mọi lúc nữa, cảm tạ nữ thần, cuối cùng cuộc sống của mình cũng khôi phục lại bình thường! Hai tuần qua rồi, anh Người Treo Ngược chắc chắn đã chuẩn bị xong tuyến yên của thằn lằn bảy màu, mình có thể tấn thăng danh sách 8 rồi! Audrey chớp mắt suy nghĩ.
Đối với cô nàng mà nói, so với việc được 3 vạn bảng tiền treo thưởng và vườn ươm giá trị ít nhất 8000 bảng, điều này càng làm cô kích động và chờ mong hơn!
Cuối cùng cô cũng trông thấy ánh sáng đỏ thẫm hư ảo tuôn ra như thủy triều, nhấn chìm chính mình.
******************
Trên một chiếc thuyền buồm tạo hình xưa cũ.
Arges Wilson khóa lại cửa phòng thuyền trưởng, ngồi dưới kính lục phân phía sau bút ký hàng hải, anh ta không ngừng ghi nhớ nội dung trên những trang giấy xếp chồng dày kia.
Sau khi thông qua cuộc điều tra và được phía trên ca ngợi, anh ta cũng không lưu luyến Backlund phồn hoa mà chủ động rời khỏi tòa thành thị ấy, quay trở về biển, và mang theo một vài tờ ghi chép nhật ký của Russel.
“Chờ tiêu hóa xong ma dược “Nhà Hàng Hải” mình có thể bình thường tấn thăng, công lao của mình đã đủ đổi lấy phối phương và vật liệu rồi. Nhưng lúc này lại bại lộ chuyện mình biết vụ “đóng vai”, có điểm lợi cũng có mặt hại…” Arges lắc đầu, đột nhiên thất thần.
Đúng lúc này, anh ta cảm nhận được triệu hoán của ngài Kẻ Khờ, trong đầu bỗng hiện ra gương mặt của Cụ Phong trung tướng Zellingoes, máu thịt nhanh chóng hư thối, từng khúc từng khúc rớt xuống.
Theo bản năng Arges cúi thấp đầu, mặc cho thủy triều đỏ thẫm nuốt lấy bản thân.
********************
Phía trên sương xám, trong cung điện như chỗ ở của Cự Nhân.
Klein mở linh thị, nhìn Chính Nghĩa, Người Treo Ngược và Thái Dương, xác nhận trạng thái hôm nay của bọn họ.
Audrey đang muốn vui vẻ chào hỏi, đột nhiên thấy Người Treo Ngược làm thủ thế, vượt lên trước mở miệng nói:
“Ngài Kẻ Khờ, lần này tôi thu thập được 19 trang Russel nhật ký.”
“Tôi nhất định phải cảm tạ ngài đã điều động thân tín giúp tôi trừ đi Zellingoes, mấy tờ nhật ký này là thù lao tôi trả giá!”
19 trang? Không tệ lắm… Klein không nói nhiều về thân tín mà chỉ lạnh nhạt cười:
“Đây chính là nguyên tắc trao đổi đồng giá.”
Không hổ là ngài Kẻ Khờ… Một vị hải tặc tướng quân mang theo thần kỳ vật phẩm căn bản không được Thần để tâm tới… Xem ra mình không nên nhắc tới tiền thưởng… Không biết ngài Kẻ Khờ có mấy vị thân tín danh sách cao nhỉ?… Audrey bất tri bất giác cũng bắt đầu quen với việc xưng Kẻ Khờ là Thần.
Nghe thấy câu trả lời của Kẻ Khờ, Người Treo Ngược Arges khiêm tốn nói:
Thấy truyện hay thì bấm quảng cáo giúp truyenconvet duy trì
“Ký ức cực hạn của tôi là 6 trang, xin phép cho tôi chia làm mấy lần dâng cho ngài.”
“Không có vấn đề.” Klein bị bao phủ trong làn sương xám nồng đậm, nhẹ gật đầu.
Thái Dương Dereck nhìn từng tờ nhật ký được Người Treo Ngược hiện ra, vô cùng tò mò về nội dung của nó.
Có kinh nghiệm mấy lần tụ hội trước, cậu ta tin tưởng rằng những vật phẩm mà ngài Kẻ Khờ thấy hứng thú chắc chắn bao hàm rất nhiều huyền bí.
Cậu ta nhìn tiểu thư Chính Nghĩa, thấy đối phương cũng không hỏi thăm nên lại cẩn thận bảo trì yên lặng.
6 trang nhật ký rất nhanh đã hoàn thành, đưa tới tay Klein.
Đám Audrey bắt đầu yên tĩnh chờ đợi, chuyện này đã thành thói quen.
Klein dời tầm mắt xuống, đọc nội dung tờ thứ nhất:
“Ngày 16 tháng 12, lại liên lạc với vị đáng thương kia đang bị vây khốn trong chỗ sâu phong bạo, bị lạc lối trong bóng đêm.”
Rốt cuộc có hậu tục phía trước của bút ký… Klein trong lòng vui mừng, thái độ càng thêm chăm chú:
“Hắn tự xưng là “Cửa” tiên sinh, có ý đồ dạy cho ta một nghi thức khó khăn phức tạp, để ta giúp hắn quay về thế giới hiện thực, và hứa hẹn sẽ thỏa mãn ba yêu cầu của ta.”
“Hắn cho rằng ta là đồ ngốc sao? Ta sống hai đời cộng lại hơn sáu mươi năm mà không nhìn ra đây là biểu hiện của ác ma và tà thần sao?”
“Nhưng hắn miêu tả một số lịch sử của niên kỷ thứ 4 thực sự làm người ta hứng thú đấy.”