Quỷ Bí Chi Chủ - Chương 30: Bắt gian
Buổi sáng thứ 4, quận Jowod, đối diện công ty Qaim.
Klein ngồi trên băng ghế gỗ dài bên ngoài cửa công ty bách hóa Garter, một tay cầm túi giấy, bên trong là bánh Dispy Tân Ký nổi tiếng ở gần đây, tay còn lại thì cầm ly trà ngọt.
Cạnh bên hắn là kẻ lang thang cuộn tròn ngủ ở đầu kia băng ghế, nhưng mười mấy phút sau đã bị bảo vệ cửa hàng gọi dậy đuổi đi.
Klein mang mắt kính gọng vàng không độ, đội chiếc mũ phớt tơ lụa, chẳng khác gì số đông thân sĩ đang qua lại gần đây.
Hắn nhàn nhã nhìn công ty Qaim ở bên kia đường, nhấc tay, cắn một ngụm bánh Dispy Tân Ký, cảm nhận được nước tương nồng mùi thịt, hương vị quanh quẩn trong miệng.
Loại bánh đến từ vịnh Dispy này sở dĩ có thể cạnh tranh với rất nhiều loại bánh ở phương Nam là nhờ có dầu, có thịt mỡ, còn được băm rất nhuyễn, mỡ và thịt được trộn lẫn nên sẽ không ngán.
Nước tương kèm theo mùi thịt nồng đậm xuyên qua vỏ bánh bên ngoài, trung hòa được lớp vỏ khô cứng, bổ sung được khuyết điểm, để hương lúa mạch được thể hiện ra một cách rõ ràng. Mà những miếng táo nhỏ được trộn lẫn bên trong có vị chua kèm ngọt kích thích đến cảm giác thèm ăn, xua tan đi vị ngấy của dầu.
Cũng được… Tuy thời tiết ở Backlund không tốt, ô nhiễm nghiêm trọng. Nhưng ở những phương diện khác đều bỏ xa Tingen, đặc biệt là mỹ thực khác biệt của mỗi vùng miền đều có thể tìm được ở đây. Đủ loại ca kịch và hí kịch, chỉ cần không sợ tốn tiền, thì đều có thể xem được… Tuy chưa chắc đã ăn, đã đi xem, nhưng ít nhất vẫn có được quyền lựa chọn. Đây chính là chỗ tốt của thành phố lớn… Klein bưng ly trà đá ngọt lên, thoải mái uống một ngụm.
Tầm mắt của hắn chưa từng rời khỏi cửa công ty Qaim. Vì khoản thu nhập 10 bảng, hắn từ 8 giờ sáng đã đến đây ngồi, bữa sáng cũng là mua ở trên đường.
Tất nhiên là đối với đa số thám tử tư, một ủy thác thu nhập được 10 bảng tuyệt đối là một cuộc mua bán khiến người ta hâm mộ. Nó tương đương với tiền lương 3 tuần của tầng lớp trung cấp.
Dựa vào tư liệu Mary Gaelle cung cấp, chồng của bà ta hiện nay đang giữ chức giám đốc quan trọng nhất của công ty Qaim, là cấp trên của Luke Sammer. Nhưng cổ phần công ty Qaim mà bọn họ đang nắm giữ là được thừa kế từ tài sản của cha của Mary.
Nguyên nhân trực tiếp nhất khiến bà ta hoài nghi chồng có tình nhân là vì có nhân viên trong công ty tiết lộ cho bà biết. Delaco Gaelle vào buổi sáng thứ tư và thứ sáu hàng tuần sẽ rời đi một mình, đến tận buổi chiều mới quay lại. Ngoài ra mỗi tuần ông ta sẽ có hai buổi tan ca sớm, mà Mary lại chưa từng thấy chồng của bà về nhà trước 7 giờ tối.
Ăn sáng xong, Klein lại đợi hơn 1 tiếng đồng hồ mới thấy mục tiêu ra khỏi công ty Qaim.
Ông ta đội mũ phớt, mặc một chiếc áo khoác dạ với hai hàng nút, chiếc nơ được thắt rất tiêu chuẩn. Dáng người ông ta hơi mập, tóc mai vàng nhạt, đôi mắt nâu, mặt có hơi dài.
Delaco Gaelle… Klein đọc thầm tên của mục tiêu. Hắn đứng dậy, cầm gậy batoong và chiếc máy ảnh nặng nề lên, đi về phía đối diện.
Delaco không gọi người đánh xe của mình tới đón, ông ta đứng bên lề đường, nhìn xung quanh tìm kiếm xe ngựa thuê.
Nhân cơ hội đó, Klein băng qua đường tới bên cạnh ông ta, làm bộ như sơ ý va phải đối phương.
“Xin lỗi, tôi đang tìm đường.” Klein cúi đầu xin lỗi.
Delaco lập tức nhíu mày, nhưng vẫn giữ im lặng. Ông ta khoát tay, tỏ ý không sao.
Klein cúi người cám ơn, sau đó đi về phía đầu phố.
Vừa nãy hắn va vào Delaco không phải vì muốn trộm vật phẩm tùy thân của đối phương để dùng xem bói gậy, cách theo dõi này rất dễ bị phát hiện.
Trong nháy mắt va vào người đối phương, Klein chỉ làm một việc đó là mượn nhờ năng lực nhanh nhẹn của Tên Hề, lặng lẽ nhét nút áo dự bị trên lễ phục của mình vào một trong những túi áo chỉ để trang trí của mục tiêu.
Quẹo vào một con đường khác, hắn dừng bước quay đầu nhìn lại, đúng lúc thấy Delaco leo lên một chiếc xe ngựa.
Klein không vội theo dõi, kiên nhẫn chờ đợi mười mấy phút mới thong thả ung dung leo lên một chiếc xe ngựa khác, nói với người đánh xe: “Đi theo chỉ thị của tôi, đầu tiên đi đến cuối con đường này.”
“Được.” Người đánh xe không hỏi gì cả.
Trong khoang xe, Klein cầm gậy bắt đầu xem bói.
Nhưng câu nói xem bói của hắn chẳng phải là chỉ dẫn phương hướng của Delaco Gaelle, mà là “Tung tích nút áo dự bị trên lễ phục của tôi”!
Công dụng thực tế nhất lúc ban sơ của “Xem bói gậy” là để tìm đồ vật, chỉ có Thầy Bói mới mượn nhờ nó để tìm người. Lần này Klein để nó khôi phục lại công dụng ban sơ.
Mà vật phẩm tiện lợi nhất dễ tìm nhất chính là đồ vật của chính mình!
Cả đường đi, Klein không ngừng bảo người đánh xe thay đổi phương hướng, cuối cùng đến được một ngôi nhà nằm ngay cạnh đường cái ở quận Hilston. Lúc vừa mới vòng qua, hắn phát hiện thấy đằng sau chỗ này có vườn hoa và bãi cỏ, khác với những căn nhà ở bình thường.
Xem bói gậy nói cho hắn biết, Delaco Gaelle ở trong ngôi nhà này.
Trả 2 saule tiền xe, Klein đi về phía cửa có pho tượng cẩm thạch điêu khắc, thấy bên trong có hai người đàn ông mặc đồng phục đen trắng như mô phỏng của cảnh sát.
“Tôi không nhận ra anh, thẻ hội viên của anh đâu?” Một người đàn ông trong số đó có huyết thống đại lục Nam, làn da có màu nâu nhạt. Gã vươn tay ngăn Klein lại.
“Thẻ hội viên?” Klein giấu chiếc máy ảnh nặng nề ra sau lưng, nhíu mày hỏi ngược lại.
Người đàn ông da nâu lập tức nói: “Đây là câu lạc bộ Cragg, chỉ có hội viên của chúng tôi và khách do hội viên dẫn theo mới được vào, giới hạn là một người.”
Klein à một tiếng: “Vậy làm sao mới được gia nhập cậu lạc bộ của các anh?”
“Chỉ khi được hai hội viên giới thiệu thì mới có thể gia nhập.” Người đàn ông da nâu không thô lỗ đuổi hắn đi, mà còn rất kiên nhẫn trả lời vấn đề của đối phương.
Bởi gã không dám chắc đối phương về sau có được gia nhập câu lạc bộ hay không.
“Được.” Khóe miệng Klein giật giật, quyết định sử dụng kế hoạch B.
Hắn tìm một khách sạn ở gần câu lạc bộ Cragg, thuê một căn phòng 4 tiếng.
Tiếp đó hắn khóa cửa, kéo màn, tiến vào màn sương xám, cụ thể hóa tấm da dê và bút bi bụng tròn ra trước mặt.
Hít một hơi, Klein viết ra câu coi bói giống hệt với vừa nãy:
“Tung tích nút áo dự phòng trên lễ phục của tôi.”
Lần này không phải là “Xem bói gậy” nữa mà đổi thành “Xem bói trong mơ”!
Sở dĩ hắn không tiến hành bên ngoài thế giới thực, là bởi vì Klein thấy được câu lạc bộ Cragg có vẻ rất cao cấp, hoài nghi bên trong có người phi phàm với năng lực khá mạnh. Hắn thì chẳng muốn lãng phí thời gian, nên dứt khoát làm một lần luôn.
Trong mộng cảnh mờ mịt, Klein nhìn thấy chiếc áo khoác nỉ màu đen của Delaco đầu tiên, nó được treo trên giá, phía trước là một chiếc bàn tròn được đặt trên thảm.
Thấy truyện hay thì bấm quảng cáo giúp truyenconvet duy trì
Hình ảnh được kéo dài ra, đôi nam nữ lăn lộn đập vào mí mắt của Klein, nam chính là Delaco Gaelle, nữ thì có mái tóc vàng xán lạn, tuổi khá là trẻ, chỉ cỡ đôi mươi.
Vẻ mặt đau đớn nhíu mày của cô nàng khá quyến rũ… Tại sao mình cứ phải xem mấy cái cảnh này nhỉ… Klein bịt mắt, tỉnh lại.
Chuyện Delaco có tình nhân đã được xác định chắc chắn… Nhưng phải làm sao để lấy được chứng cứ thực chất đây… dùng cách đáp lại khẩn cầu? Nhưng chỉ có bản thể mới lấy được chứng cứ, chỉ có thể vẽ lại, chứ không thể chụp ảnh được… Chẳng lẽ mình lại cầm bức họa tới cho người ta? Coi bộ hôm nay không được rồi, chờ lần sau theo dõi người phụ nữ đó, tìm hiểu tên và địa chỉ của cô ta. Mình không tin, lần nào bọn họ cũng hẹn bên trong câu lạc bộ Cragg… Thám tử Klein nhanh chóng có ý tưởng tiếp theo.
Vào lúc hắn chuẩn bị rời khỏi không gian thần bí trên màn sương xám thì bất chợt nhớ đến một chuyện khác: chính là có nên tiện thể xem bói xác nhận con trùng sắt đen lẻn vào phòng mình đúng là do người phi phàm đường tắt Thầy Bói khống chế hay không.
Lúc trước hắn không làm là vì thấy thiếu thốn tin tức liên quan, khó mà từ không sinh ra có được. Nó chắc chắn cho ra kết quả thất bại, dù là ở trên màn sương xám cũng vậy cả thôi. Với thêm mấy lần trước tiến vào còn có chuyện phải làm, nên chẳng rảnh bận tâm vấn đề khác mới không quản đến. Mà bây giờ lại đang nhàn rỗi, xem bói thử cũng không chết được.
Còn về vấn đề liên lạc Azcot có nguy hiểm không thì hắn đã sớm xem bói từ lâu rồi, đáp án là chắc chắn, có nguy hiểm. Hơn nữa còn không nhỏ, chỉ đành để làm lựa chọn bất đắc dĩ cuối cùng.
Viết xong câu xem bói, Klein tháo dây chuyền trên cổ tay xuống, để mặt dây chuyền thạch anh vàng lơ lửng trên tờ giấy.
“Trùng sắt đen lẻn vào phòng tôi lúc trước là do người phi phàm đường tắt Thầy Bói khống chế.”
…
Sau khi đọc thầm bảy lần, Klein mở mắt, nhìn thấy mặt dây chuyền chuyển động thuận theo chiều kim đồng hồ, tốc độ nhanh, biên độ rất lớn.
Khẳng định… đáp án là khẳng định!
Không phải nên thất bại sao? Klein không ngờ lại nhận được đáp án này. Dựa vào bản năng của Thầy Bói của hắn, tỷ lệ xem bói kiểu này sẽ thất bại.
Tại sao? Hắn nhíu mày, suy nghĩ một lúc lâu, quyết định đổi cách xem bói khác, đổi thành xem bói mục tiêu.
Hắn muốn trực tiếp xem bói người khống chế đó luôn, dùng cách xem bói bằng giấc mơ!
Lần này Klein chẳng thấy được gì trong mơ cả, chẳng thu hoạch được gợi ý liên quan đến người phi phàm đường tắt Thầy Bói.
“Cái này mới đúng chứ…” Hắn nói nhỏ một câu, quay đầu nhìn kết quả xem bói trước đó, rơi vào trầm tư.
Bởi vì thiếu điều kiện nên xem bói thất bại, giống hệt như lần đó… Chẳng lẽ, chẳng lẽ không gian thần bí này đã tự bổ sung điều kiện cần thiết? Nó chứa một vài thứ của đường tắt Thầy Bói? Điều gì đó chợt lóe lên trong đầu Klein, hắn có một ý nghĩ lớn mật.
Có lẽ không gian thần bí trên màn sương mù xám này có liên hệ gì đó với đường tắt Thầy Bói!
Ừ… Klein gõ nhẹ mép bàn đồng đen dài cổ xưa, suy đi nghĩ lại vẫn không thể tìm được cách nào khác để chứng minh, đành phải tạm thời dằn chuyện này lại, chuẩn bị trở về thế giới hiện thực.
“Mặc kệ nó, ít nhất đã xác định được một chuyện, chính là bên cạnh đại sứ có người phi phàm danh sách giữa của đường tắt Thầy Bói. Mà gã có phải thành viên hội Mật Tu không cũng không quan trọng… Đây có lẽ là cơ hội để mình lấy được danh sách 7, thậm chí là phối phương ma dược của danh sách 6!” Klein kéo dài linh tính, bao bọc lấy bản thân, thả người rơi xuống khỏi màn sương xám.
…
Lúc này, trong phòng sách nhà Tử tước Glyrintt.
Audrey bảo chủ nhân ra ngoài trông cửa, mình thì trầm ngâm nhìn Hugh và Filth mấy giây, nói: “Tôi có một nhiệm vụ cần hai người giúp đỡ.”
“Nhiệm vụ gì?” Ánh mắt Hugh sáng lên, như thể ngửi được mùi mực in của tiền giấy.
Audrey lộ ra nụ cười lễ phép: “Ám sát đại sứ Entis thường trú tại vương quốc, Beckron Jean Matan.”