Quỷ Bí Chi Chủ - Chương 37: Kinh nghiệm tìm chết phong phú
“Vâng.” Klein trịnh trọng gật đầu.
Cảnh sát trưởng Faxine sờ mái tóc ngắn của mình, nói: “Ngoài ra còn có vài bố trí, tôi giải thích kỹ càng cho cậu, cậu hãy tự mình quyết định.”
Ánh mắt của ông ta nhìn về phía phòng khách.
Klein không để thất lễ đưa tay làm tư thế mời, nhìn cảnh sát trưởng Faxine đóng cửa đi vào trong, đi đến bên cạnh sofa ngồi xuống.
“Có bố trí gì sao?” Klein không cởi áo khoác, hai tay vẫn cắm trong túi áo.
Thân thể Faxine hơi nghiêng về phía trước, hai tay đan xen, nói: “Chắc cậu hiểu rõ mình chọc đến vị đại sứ đó, đêm nay hoặc ngày mai sẽ là giai đoạn nguy hiểm nhất của cậu.”
“Cấp trên cho cậu ba lựa chọn, một là đến giáo đường Thánh Phong ở hai ngày. Tôi biết cậu là tín đồ của Thần Hơi Nước Và Máy Móc, nhưng giáo đường của St. Hiland quá xa, trên đường rất dễ xảy ra vấn đề.”
Klein gật đầu khẽ đến mức không thể thấy được, chờ đợi đối phương đưa ra lựa chọn thứ hai.
Chợt tầm mắt của hắn mờ ảo, đầu óc tê dại, chỉ cảm giác xung quanh như có thêm một tấm thủy tinh dày đặc.
Hắn nhìn thấy miệng cảnh sát trưởng Faxine đóng mở trở nên chậm chạp, phát hiện suy nghĩ của mình dần trở nên trì trệ.
Cảm giác này quen thuộc đến lạ, Klein bỗng chốc nhớ đến con rối của gia tộc Antigenus, vật phong ấn “2-049”!
Hồi đó hắn nhiều lần nhận phải ảnh hưởng tương tự, nhưng được đám đội trưởng Dunn Smith gọi tỉnh. Vì để người khác kịp thời phát hiện dị thường, bọn họ còn phải không ngừng làm động tác gập tay!
Gia tộc Antigenus nắm giữ đường tắt Thầy Bói… Năng lực của người này tương tự với con rối của gia tộc Antigenus… Chắc là tên danh sách giữa của đường tắt Thầy Bói rồi… đúng thật là gã… Klein lập tức hiểu ra. Nhưng lúc này đã không còn Dunn Smith đánh tỉnh hắn nữa rồi.
Cơ thịt trên khuôn mặt của cảnh sát trưởng Faxine bắt đầu nhúc nhích một cách quỷ dị, ông ta biến trở thành một quý ông tóc đen mắt xanh, có một khuôn mặt anh tuấn cùng với dấu vết râu quai nón mờ nhạt.
Gã dùng vẻ mặt mỉm cười nói: “Chỉ cần cho tôi thời gian, đây sẽ là một trong những năng lực khó đối phó nhất dưới danh sách cao.”
Trong lúc gã nói chuyện, Klein nhìn thấy trên tấm thủy tinh nơi cửa sổ Bay hiện ra cô gái mặc váy cung đình màu đen.
Cô nàng cứng ngắc chậm chạp đi từng bước ra khỏi cửa sổ thủy tinh. Mái tóc vàng, khuôn mặt tinh xảo và sắc mặt tái nhợt khiến cô nàng không giống người sống mà nhìn giống con rối hơn.
“Không ngờ cậu có thể mời được một vệ sĩ lợi hại đến vậy. Nếu không phải tôi xem bói ra có vấn đề trước, có lẽ đã chết ở chỗ này rồi. Rốt cuộc cậu đã trả bao nhiêu thù lao? Đúng rồi, tên của tôi là Rosago.” Rosago không thèm quay đầu, mỉm cười nhìn Klein. Nhưng gã không hề trông đợi kẻ bị mình khống chế có thể trả lời trôi chảy được.
Chợt gã cảm nhận được nơi cổ có gió lạnh thổi vèo vèo, khiến lông tơ gã dựng đứng cả lên, da gà nổi đầy người.
Phía sau như thể có một người vô hình đang hà hơi lên cổ gã.
Rosago cười một tiếng, nhấc tay trái lên, búng tay cái tách.
Tách!
Sau lưng gã bỗng chốc dâng lên một ngọn lửa, một hư ảnh trong suốt bốc cháy hừng hực, nhanh chóng hóa thành tro tàn.
Trong tầm mắt của Klein, những động tác này đều phân giải thành từng hình ảnh một. Đây không phải vì đối phương trở chậm chạp, mà vì đầu óc của hắn đã trở nên ngưng trệ.
Gã đã khống chế được mình… Tại sao không trực tiếp… giết mình đi chứ… nhân vật phản diện đều thích nói chuyện phiếm à… Không, gã không phải kẻ ngu xuẩn… Gã muốn tán gẫu để che giấu gì đó… Klein cố gắng suy nghĩ, tìm kiếm vấn đề, nhưng suy nghĩ phập phòng vẫn không thể át chế được sự trì trệ.
Hắn nhìn Rosago chăm chú, quan sát mỗi một chi tiết nhỏ xíu của đối phương.
Cuối cùng hắn nhìn thấy được trong mỗi bên mắt của Rosago đều hiển hiện một bóng dáng. Mái tóc vàng, đôi mắt xanh lam, sắc mặt tái nhợt và chiếc váy dài cung đình kiểu dáng Gothic màu đen.
Mà lúc này, cô gái đó vẫn đang ở sau lưng Rosago, gần cạnh vị trí cửa sổ Bay, chậm chạp bước từng bước về phía bên này, hệt như một con rối gỗ bị người điều khiển.
Gã vẫn chưa thể hoàn toàn khống chế được cô ấy… Cô ta vẫn đang cố gắng phản kháng và giãy dụa… Bọn họ đang không ngừng giằng co trong lĩnh vực thần bí… Mình cần phải làm chuyện gì đó… để cán cân đổi hướng… Klein chuyển sự chú ý về phía lá bùa đang nắm trong bàn tay trái, cảm giác lạnh lẽo trơn trượt tràn đầy tà dị.
Hắn rất may mắn vì bản thân không hề thả lỏng cảnh giác, vẫn luôn giữ vững trạng thái có thể chiến đấu bất cứ lúc nào.
Đành phải tổn thương cả ta cả địch vậy! Klein cố lấy sức, giãy dụa lên tiếng.
Dây thanh của hắn như bị đứt, cổ họng của hắn nhúc nhích rất gian nan.
Hắn khàn giọng gián đoạn đọc lên tiếng Hermes cổ: “Ô Uế!”
Giọng nói vang vọng, lòng bàn tay trái của Klein cảm nhận được đau đớn như bị ăn mòn, bên tai nghe được lời thì thầm hư ảo trùng điệp khiến người điên cuồng.
Đây là trạng thái mà hắn quen thuộc, cũng không hề ảnh hưởng thử nghiệm tiếp theo của hắn.
Thử nghiệm tiếp theo chính là rót phần lớn linh tính vào trong lá bùa Tiếng Nói Ô Uế, việc này không bị chi phối bởi động tác của tứ chi.
Ba giây sau, giọng nói của Chúa Sáng Thế Chân Thật giáng lâm thế giới vật chất, chui vào trong tai của sinh linh gần với Thần nhất!
“3!”
Như khúc nhạc dạo, ồn ào, hư ảo, giọng nói tà ác đó chớp mắt lan rộng. Da đầu Klein tê rần, đầu óc vang ong ong, chỉ cảm giác mạch máu đang giật giật không ngừng, tư duy lại lần nữa khó có thể tập trung.
Rosago cách hắn một chiếc bàn trà vẻ mặt hoảng hốt, da mặt căng chặt lại thả lỏng, bóng dáng cô gái trong mặt chợt trở nên rõ ràng.
“2!”
Động tác của cô gái xanh xao mặc chiếc váy cung đình màu đen sau lưng gã thoáng chốc tăng tốc, nhưng sau đó cô lập tức nhíu mày, lộ ra vẻ mặt đau đớn.
Vào giờ phút này, Klein như mong muốn cảm nhận được ảnh hưởng yếu bớt, tìm lại được tư duy mạch lạc, phát hiện các khớp xương như đã lần nữa được rót đầy “dầu bôi trơn”!
Từng một thời gian dài thử thách của lời thì thầm, hắn chịu đựng sự điên cuồng, chịu đựng đau đớn, ném lá bùa Tiếng Nói Ô Uế bên trong bàn tay trái về phía Rosago đối diện.
“1!”
Lá bùa có rất nhiều ký hiệu tượng trưng và hoa văn tà dị bằng sắt đen đó hòa tan. Rosago vừa mới tìm về được trạng thái, muốn nhào qua bên cạnh. Nhưng gã nhìn thấy bóng tối dày đặc, nghe được lời thì thầm ẩn chứa rất nhiều tri thức và cực hạn điên cuồng.
Thấy truyện hay thì bấm quảng cáo giúp truyenconvet duy trì
Chẳng có bất cứ người nào có thể miêu tả rõ được giọng nói này.
Tất cả mạch máu trên phần đầu của Rosago lồi ra, như muốn nổ tung. Gã lăn lộn trên mặt đất, vặn vẹo giãy dụa, làn da đang nứt ra từng chút một, lộ ra máu thịt bên trong.
Cùng lúc đó, Klein và quý cô tóc vàng mắt xanh dù không hề trực tiếp nghe được giọng nói Chúa Sáng Thế Chân Thật nhưng cũng khó mà thừa nhận được ngã quỵ cả. Mỗi người đều kêu la thảm thiết, đau đớn như thể bị ai đó cầm khoan đâm vào huyệt thái dương.
Mắt của bọn họ bỗng nhiên sung huyết, mũi chảy ra chất lỏng đỏ tươi, vừa không thấy được vật gì cũng không cảm nhận được thế giới bên ngoài.
Klein có kinh nghiệm phong phú là người đầu tiên hồi phục, lảo đảo giãy dụa đứng lên. Hắn nhìn thấy Rosago xé nát quần áo trên người, cởi đi lớp da bên ngoài, lộ ra toàn bộ máu thịt và kinh mạch.
Gã như thể là quái vật đỏ bị lột da trong truyền thuyết, không ngừng lăn lộn la hét, như sắp sửa mất khống chế.
Klein không chờ đợi kết quả xuất hiện, bởi vì hắn không chấp được khả năng đối phương nhận được chỗ tốt, trở thành tín đồ thành kín của Chúa Sáng Thế Chân Thật.
Hắn tin vị Tà thần đó chắc chắn cũng sẽ tràn đầy thịnh nộ với mình.
Hắn rút súng lục ra, mở chốt an toàn, tiến về trước hai bước, vòng qua bàn trà, dí họng sung lên đầu của Rosago.
Pằng! Pằng! Pằng! Pằng! Pằng!
Hắn mặc bộ lễ phục hai hàng nút nhìn chăm chú vào kẻ địch, bắn liền 5 phát. Klein nhìn thấy phần đầu của đối phương phồng lên sau đó ngửa lui sau, thấy đầu của đối phương nổ tung, đỏ, trắng, đen văng đầy đất.
Đội trưởng, cảm ơn thị phạm của anh… Klein hạ súng lúc xuống, há miệng thở dốc, trên mặt hiện ra nụ cười.
Trước mặt hắn, thi thể không đầu của Rosago lay động, ngã xuống cạnh chiếc sofa ở phía sau.
Thẳng đến lúc này cô gái mặc váy dài cung đình kiểu dáng Gothic màu đen mới chậm rãi ngừng la hét, động tác lăn lộn cũng hòa hoãn lại, nhưng làn da của cô nàng đã trở nên trong suốt hơn nhiều.
Thấy máu thịt trên thi thể Rosago còn đang nhúc nhích, Klein không hề do dự lấy bùa chú An Hồn tự chế ra sử dụng.
Trong cảm giác bình tĩnh an hòa, thi thể của gã cuối cùng yên tĩnh lại.
Klein nhìn thấy cảnh tượng này, suy nghĩ chớp lóe, lại cầm ra một lá bùa, khẽ đọc: “Đỏ rực!”
Sau đó hắn rót chút ít linh tính vào, ném lá bùa này về phía cô gái sắc mặt tái nhợt tóc vàng mắt xanh vệ sĩ của mình.
Sức mạnh làm người khác ngủ say dập dờn lan tỏa, cô gái còn chưa thoát khỏi ảnh hưởng của dư âm vẫn đang ở trạng thái yếu ớt thoáng cái trở nên yên tĩnh, mê man.
Klein không yên lòng lắm lại ném thêm một lá bùa Ngủ Say, sợ đối phương quấy rầy thử nghiệm tiếp theo của mình.
Số 15 phố Minsk lại trở về yên tĩnh trong đêm. Lần này không hề có thứ gì bị hỏng, chỉ có mặt đất có vết bẩn, bởi vì cuộc đọ sức quỷ dị lại bí ẩn của ba người.
Klein nhìn thi thể của Rosago, lại nhìn vệ sĩ đã ngủ say, hắn tự giễu cười nói: “Thường xuyên tìm chết cũng có chỗ tốt, ít nhất mình đạt được chút ít sức miễn dịch.”
Hắn không vội vàng thử nghiệm nghi thức thông linh, bởi vì Rosago lúc này đang phải chịu ô uế của Chúa Sáng Thế Chân Thật, trực tiếp thông linh đồng nghĩa với tự sát.
Với trình độ linh thể bây giờ của hắn, cho dù được còi đồng Azcot gia cố, vẫn không thể di chuyển được cái máy ảnh cầm tay nữa chứ đừng nói đến thi thể nặng gấp mấy lần này, nhưng thông linh không phải là với thi thể mà là với linh tính còn sót lại của đối phương!
Klein lấy ra ngọn nến, nhanh chóng bố trí nghi thức, tự mình kêu gọi chính mình, tự mình hưởng ứng chính mình, hóa thành linh thể đặc biệt.
Sau khi biến thành linh thể, hắn nhìn thấy linh tính mơ hồ còn sót lại của Rosago, phát hiện trạng thái thân thể cô tiểu thư vệ sĩ của mình có chút kỳ lạ, gần giống với trạng thái của hắn bây giờ, nhưng lại có khác biệt rất lớn.
Klein không lãng phí thời gian suy nghĩ chuyện này, mang theo còi đồng Azcot, bao lấy linh tính còn sót lại của Rosago, tiến vào màn sương xám.
Klein hóa hình ra các vật phẩm cần cho nghi thức, bố trí một bàn tế đơn giản xong, hắn nhanh chóng tiến hành nghi thức thông linh.
Trong quá trình này, hắn bất ngờ phát hiện bản thân không cần khẩn cầu ai nữa, trực tiếp thông linh được luôn, hệt như Người Thông Linh chân chính vậy!
Phù… Đây là quyền hạn đặc biệt của mình trong không gian thần bí trên màn sương xám à? Ý nghĩ hiện ra trong đầu Klein.
Hắn đọc câu xem bói: “Phối phương ma dược của đường tắt Thầy Bói.”