Quỷ Bí Chi Chủ - Chương 45: Vụ án giết người
Con đường láng bằng xi-măng vì mưa cơn mưa quá dài nên rất lầy lội bẩn thỉu, đèn khí than hai bên đường cao bằng một người đàn ông trưởng thành vì lồng thủy tinh đã ướt nên tỏa ra thứ ánh sáng mù mờ.
Một chiếc xe ngựa công cộng chạy trong bóng đêm, người đi đường xung quanh người đội mũ người thì che dù. Klein nhàn nhã tựa nghiêng vào vách xe thưởng thức cảnh đêm đường phố Backlund.
Đúng lúc này hắn chợt cảm thấy nhiệt độ trong xe giảm xuống một ít, gió lạnh thổi vào quanh quẩn.
Klein ngoảnh đầu lại nhìn tiểu thư bảo tiêu mặc chiếc váy cung đình kiểu dáng Gothic màu đen không biết đã xuất hiện ngồi đó từ khi nào.
Cô ta nói bằng giọng nói chập chờn hư ảo:
”Con Mắt Trí Tuệ đó có thể phát hiện sự có mặt của tôi.”
Biết ngay mà. . . Klein không có gì ngoài ý muốn gật đầu:
“Gã đó có mấy cái vật phẩm thần bí, thế nên chắc nhờ vào mấy cái này mới phát hiện ra đấy. Thậm chí tôi còn nghi rằng sau lưng gã phải có cả một tổ chức.”
Nếu không chỉ dựa vào mỗi năng lực của ‘Con Mắt Trí Tuệ’ thì cho dù phải hao hết thời gian ba mươi năm, cũng không có khả năng thu thập được mấy vật phẩm thần bí có năng lực mạnh mẽ. Trước kia ”Trung tướng Gió Lốc” Zilingus với tư cách là một trong bảy Đại tướng quân hải tặc khét tiếng cũng chỉ có vẻn vẹn một cái ”Đói Khát Ngọ Nguậy”. Dĩ nhiên, có khi người sau tầm mắt cao, ngứa mắt mấy vật phẩm thần bí khác. Dù sao thì ”Đói Khát Ngọ Nguậy” có thể làm được tất cả mà không hề có nhược điểm.
Ờ, chính bản thân ”Con Mắt Trí Tuệ” cũng rất giàu có là giải thích hợp lý nhất, tổ chức có nhiều buổi tụ họp như vậy, tìm thấy một hai vật phẩm thần bí phù hợp không để ý giá cả mà mua về, ba mươi năm qua đi có mấy vật sưu tầm cũng không lạ gì. . .Ầy, đây là kiểu trong nhà có mỏ quặng hoặc trong nhà mở ngân hàng này. . . Klein thầm rủa một câu.
Hắn không nói cụ thể bản thân suy đoán ”Con Mắt Trí Tuệ” là người giáo hội thần Hơi Nước và Máy Móc hoặc giáo hội thần Tri Thức và Trí Tuệ, sợ ở trước mặt tiểu thư bảo tiêu bại lộ hắn không phải vừa mới trở thành người phi phàm.
Tiểu thư bảo tiêu tóc vàng kim gật khẽ, giống như đồng ý suy đoán của Klein. Chợt cô nàng nhíu mày, nhìn về cửa sổ xe phía trước nói:
“Mùi máu tươi nồng nặc.”
Mùi máu tươi nồng nặc?. . . Klein nghi ngờ rồi quay đầu lại nhìn ra ngoài phía cửa sổ.
Trong cơn mưa thưa thớt, nơi đó có một cái hẻm nhỏ tĩnh lặng. Gần nơi đầu hẻm có một cô gái mặc váy dài rất xinh đẹp nằm đó.
Lúc này, có người đi ngang qua đấy liếc mắt nhìn qua, đột ngột thét lên một tiếng.
Trong tiếng thét chói tai, ngựa bị hoảng sợ, người đánh xe vội vàng nắm chặt dây cương, cùng với đó tốc độ xe ngựa chậm lại.
Nhờ ánh sáng đèn khí than, Klein nhìn thấy sắc mặt cô gái ngã dưới đất nơi con hẻm màu xanh trắng, phần bụng có một cái lỗ lớn, nội tạng bên trong như là bị người ta lấy hết.
Xung quanh mặt đất máu của cô gái ấy đang chảy chầm chậm, đỏ thẫm mà đằng đặc.
Đây là. . . Với tư cách là một Kẻ Gác Đêm tiền nhiệm hợp cách, hắn nhanh chóng nghĩ ngay đến rất nhiều ví dụ có phương pháp gây án như vậy.
Những việc này luôn luôn đều có liên quan đến việc thờ phụng ác ma!
Mà nhắc tới thờ phụng ác ma, rất khó bỏ qua một tổ chức cổ xưa xuất hiện sớm nhất ở kỷ thứ 4 – Bái Huyết Giáo!
Dựa vào tư liệu ghi chép, đây là một liên mình rời rạc hình thành vì thờ phụng ác ma, nội bộ có mấy cái tên là gia tộc ác ma. Ví dụ như gia tộc North, Andreu Rad và Belia, không lệ thuộc lẫn nhau.
Bọn họ rất cố chấp, muốn truyền bá tín ngưỡng ác ma rộng rãi, chế tạo ra nhiều vụ án đẫm máu, kế toán viên cao cấp của tiểu đội Kẻ Gác Đêm thành phố Tingen – phu nhân Olean – cũng là một trong những người bị hại nhưng may mắn đã được cứu thoát.
Đương nhiên cũng không phải tất cả các vụ án tương tự đều do bọn chúng làm, có không ít người cảm thấy mấy chuyện đó rất tàn khốc, bắt đầu bắt chước làm theo.
“Rất giống Bái Huyết Giáo làm.”
Tiểu thư bảo tiêu nói nhỏ một câu, thân thể trong suốt nhanh chóng biến mất, không cần biết Klein nghe hay không nghe, hiểu hay không hiểu.
Lúc này xe ngữa đã đi qua hiện trường nơi phát hiện vụ án, Klein cũng phát hiện có cảnh sát tuần tra chạy đến, để áp chế ý muốn xuống xe quan sát Klein coi mình là một người dân thành phố bình thường đi qua đây.
Ờ hớ, ngài Moriarty dân thành phố. . .
Bái Huyết Giáo nắm giữ đường tắt Tội Phạm, còn có tên khác là đường tắt Ác Ma, nghe nói kẻ phi phàm sau danh sách 7 để thích ứng phù hợp sẽ từ từ biến thành ác ma, nhưng chỉ ở nơi đặc biệt với tình huống đặc biệt mới biểu hiện ra.
Danh sách 9 “Tội Phạm” có thân thể cường tráng, trực giác sắc bén cùng rất nhiều năng lực gây án nhưng lương trí chứa mất. Danh sách 8 tên gọi cổ là Kẻ Máu Lạnh, tên hiện đại là Thiên Sứ Sa Đọa, ý nói là từ đây về sau mất đi lương tri, cùng Ác Dục giống nhau, cơ thể cũng không còn là con người, có một số năng lực pháp thuật của Ác Ma. Danh sách bảy Sát Thủ Liên Hoàn nắm giữ rất nhiều tri thức cùng nghi lễ sùng bái ác ma, thích dùng những vụ án giết người liên hoàn nhằm lấy lòng ác ma.
Danh sách xa hơn mình không còn biết gì nữa…
Tri thức liên quan đến Bái Huyết Giáo, đến đường tắt Ác Ma tại trong đầu Klein từng cái hiện lên. Bên ngoài mưa phùn xem chừng lớn hơn rồi, nước mưa từ trên cửa sổ xe tụ lại chảy xuống, toàn bộ thế giới vì thế mà yên tĩnh lại, mọi thứ trở nên rõ ràng.
“Mình nghĩ nhiều như vậy làm gì nhỉ? Loại chuyện như thế này chắc rằng sẽ có tiểu đội người phi phàm tiếp nhận, có lẽ là Kẻ Trừng Phạt, có lẽ là Kẻ Gác Đêm, mình đâu cần lo làm gì.” Klein bật cười lắc đầu, trong lòng lẩm bẩm một câu.
Trở lại số 15 phố Minsk, hắn đã đem vụ giết người kia vất ra khỏi đầu, trước tiên đến nhà hàng xóm cách vách gõ cửa – nhà Sammer – nhờ phu nhân Starin chuyển lời cho bà Mary, rằng xế chiều ngày mai tới lấy chứng cứ, rồi tắm rửa đọc báo, hiểu rõ thế cục trước mắt cùng đủ loại tin tức ở Backlund.
Ngày hôm sau, cũng chính là sáng thứ bảy, Klein chậm rãi dùng bữa sáng, ra ngoài lấy ảnh vừa mới rửa, chọn một bức có thể nhìn thấy mặt Dolague Gaelle và Erika Taylor rõ ràng nhất, có thể thể hiện sự nhiệt tình như lửa của họ nhất.
Cất kỹ ảnh chụp, hắn tranh thủ trước khi phu nhân Mary tới cửa lại đi một chuyến tới phân cục cảnh sát Lais, thuận lợi lấy lại được 10 bảng tiền nộp bảo lãnh.
Trong cả quá trình ở đây hắn nhìn thấy cảnh sát trưởng Fasin chân chính, có chút gì đó không được tự nhiên.
Lấy ra 500 bảng tiền mặt còn dư lại trong tài khoản, cả một buổi sáng bận rộn cuối cùng Klein cũng rảnh rồi.
Trước khi chuẩn bị cơm trưa hắn đưa một hơi hết 600 bảng phí tổn cho tiểu thư bảo tiêu, trên người còn thừa tổng cộng 146 bảng 8 Saule 5 penny, đây là toàn bộ tài sản hắn có thể sử dụng.
Ngoại trừ chỗ tiểu thư Chính Nghĩa ra thì không còn nợ nần gì… Klein buông lỏng, xắt cho mình một miếng bò bít-tết có xương, rồi rưới lên nước hồ tiêu đen.
Đang lúc tâm trạng của hắn không tồi mà thưởng thức sở thích bảy phần chín thì có người kéo chuông cửa, thanh âm đinh đoong đinh đoong quanh quẩn không dứt.
“Phu nhân Mary? Sớm thế nhỉ?” Klein nghi ngờ buông dao nĩa xuống đi ra cửa.
Hắn dừng lại hai giây, trong đầu tự nhiên hiện lên vị khách tới thăm bên ngoài.
Đó là một quý ngài mặc áo khoác ngoài màu xám nhạt, đội chiếc mũ nửa cao bằng tơ lụa, cầm một chiếc gậy ba-toong nạm vàng thân sĩ lạc hậu. Ông ta có một đôi mắt xanh sắc bén, thái dương điểm vài sợi tóc hoa râm. Ngũ quan trên mặt có đường nhét khắc sâu nên da mặt có vẻ hơi xệ.
“Xin hỏi ngài tìm ai?” Klein mở cửa hỏi.
Vị thân sĩ lạc hậu dùng giọng nói đậm chất miền biển phía đông nói:
“Anh là thám tử Sherlock Moriarty?”
“Ngài có chuyện muốn ủy thác?”
Klein gật đầu, nhường đường dẫn ngài thân sĩ vào phòng khách.
Hắn do dự hai giây rồi lên tiếng hỏi:
“Ngài muốn dùng cà phê hay hồng trà?”
“Một ly nước ấm, cám ơn.” Ngài thân sĩ lạc hậu bỏ mũ ra và ngồi xuống.
Cũng được, cái này quá đơn giản. . .Có lẽ mình cần suy nghĩ việc mời thêm trợ thủ, riêng cái chuyện rót nước bưng trà, quét tước dọn phòng… Klein thả trôi suy nghĩ quay đầu đi vào phòng bếp tráng chén.
Hắn đặt chén nước ấm trước mặt ngài thân sĩ, sau đó đi tới một chiếc ghế sô pha khác ngồi xuống, hai tay giao nhau nói:
Thấy truyện hay thì bấm quảng cáo giúp truyenconvet duy trì
“Tôi nên xưng hô với ngài như nào?”
“Miller Carter.” Ngài thân sĩ ngôn ngữ ngắn gọn trả lời.
“Thưa quý ngài Carter, ngài muốn ủy thác việc gì?”
Klein không nói chuyện phiếm mà vào thẳng vấn đề.
Trong khi nói hắn lặng lẽ mở linh thị quan sát phía đối diện.
Vị lão thân sĩ này cơ thể coi như khỏe mạnh, màu sắc chân trái, các đốt ngón tay hơi có vấn đề nhỏ, đại khái là viêm khớp…cảm xúc tỉnh táo suy nghĩ lấy màu lam làm chủ đạo, kèm thêm chút lo nghĩ… Klein chỉ nhìn qua một cái đã cho ra kết luận đại khái.
Miller Carter bưng chén sứ trắng nõn, xoa nhẹ bên ngoài nói:
“Chuyện là thế này, tôi có mua một tòa nhà ở trên phố Williams, à, tôi đến từ quận Gian Hải, vì công việc nên từ nay sẽ định cư tại Backlund.”
Phố Williams? Ở đâu cơ? Đến Backlund vẫn chưa tới một tháng, chỉ ra ngoài khi đi điều tra bản đồ. Nhờ vào trực giác Klein làm mình biểu hiện ra vẻ trầm ổn đáng tin cậy.
Miller Carter nhìn hắn một cái, trong ánh mắt ra hiệu tiếp tục của hắn thì nói tiếp:
“Nghe nói tòa nhà ấy vốn là của một vị tử tước phá sản, đây là việc cách đây hai mươi ba năm về trước, qua vài lần sang tay cuối cùng bị tôi mua được.”
” Tôi có ý định cải tạo lại theo phong cách hiện đại, kết quả phát hiện tầng hầm ngầm có một cánh cửa bí mật thông đến một kiến trúc bí mật rất lớn. Tôi nghĩ rằng có khả năng ở đó không an toàn nên tạm đình chỉ thi công, không cho công nhân cùng người hầu tùy tiện đến đó thăm dò, tôi hy vọng anh có thể giúp tôi xác nhận tình hình bên trong kiến trúc đó.”
Kiến trúc bí mật…Di tích cổ đại? kho báu bí mật? Klein suy nghĩ một chút nói:
“Sao ngài không báo cảnh sát?’
” Cảnh sát địa phương có thể điều động tìa nguyên so với một thám tử tư như tôi gấp mấy trăm lần, kết quả thăm dò chắc chắn sẽ tốt hơn, cũng càng đảm bảo.”
Miller Carter vuốt vuốt vị trí giữa hai mắt:
“Tôi không hy vọng có quá nhiều người biết đến việc này, nhất là chính phủ.”
“Nếu xác định vùng đất đó trong kiến trúc không có nguy hiểm gì, thì tôi định tính nó là một bộ phận của tòa nhà, rồi trù tính công dụng.”
“Tôi hiểu, việc này với anh có tính mạo hiểm tương đối cao, tôi nguyện ý trả 50 bảng cho lần này, nhưng anh tìm trợ thủ cũng không thể quá 3 người, sau đó dựa vào từng trường hợp tôi cũng làm ra bồi thường thỏa đáng.”
50 bảng, mở giá cao đấy chứ, nếu như mình là thám tử nình thương, cái này đã tương đương với hai ba tháng mình thu vào…Ông ta mới tới Backlund, không biết thám tử khác nên đành dựa vào báo chỉ thuê người, vì vậy mới tìm tới mình…
Klein cân nhắc vài giây nói: “Để tôi suy nghĩ cái đã.”
Bỗng hắn lộ ra nụ cười xin lỗi, chỉ ra phía sau nói: “Tôi đi phòng tắm.”
Miller Carter thoáng gật đầu nhẹ, nhấp một hớp nước ấm.
Tiến vào phòng tắm, đóng cửa gỗ lại, Klein nhìn kính rửa mặt, móc ra 1 đồng tiền 1/2 penny băng đồng.
Bởi vì có tiểu thư bảo tiêu ở đây, hắn không có cách nào lên sương mù xám để xác nhận, đành nhờ vào trình độ xem bói của bản thân.
“Tôi tiếp ủy thác lần này.”
. . .
Klein mặc niệm bảy lần, búng đồng tiền lên, đôi mắt trở nên sâu thẳm mà nhìn nó rót xuống.
Bộp!
Đồng tiền rơi vào lòng bàn tay, bức ảnh chân dung đức vua ở mặt trên biểu hiện chắc chắn.
Klein khẽ xoa cằm, nói nhỏ mộtcâu với không khí:
“Trực giác của cô thế nào?”
Trong gương nhanh chóng hiện ra cái bóng của tiểu thư bảo tiêu, cô ta vẫn không thèm biểu lộ đáp:
“Có nguy hiểm nhất định, nhưng không lớn.”
Tốt lắm. . . Klein cất tiền xu, rửa sạch tay rồi quay người đi ra nhà tắm.
Hắn nhìn về phía Miller Carter, cười cười nói:
“Tôi nhận vụ ủy thác này.”