Quỷ Bí Chi Chủ - Chương 49: Mộng
Trong đại sảnh âm hàn lạnh giá, Klein chợt rùng mình. Hắn thu hồi ánh mắt, nói với tiểu thư vệ sĩ: “Quay về thôi.”
Nhìn biểu hiện vừa rồi của còi đồng Azcot, hẳn là bên trong căn phòng trong cùng đó thực sự có ác linh khủng bố rồi. Mức độ nguy hiểm có khả năng còn cao hơn cả Bậc Thầy Điều Khiển Rối – Rosago với Trung Tướng Gió Lốc – Zilingus… Nó đã quanh quẩn một chỗ hơn trăm năm ngàn năm, chắc đã bằng với kẻ mạnh ở danh sách cao. Nếu không phải lực lượng của nó khó có thể thoát ra khỏi phòng, chắc bây giờ mình đã là người chết… Dù tiểu thư vệ sĩ rất xuất sắc trong danh sách 5, nhưng mình cộng thêm cô nàng vẫn chẳng có hy vọng thắng được… Làm người phải tự biết mình, không thể bị “kho báu” nghi là đặc tính còn sót lại của người phi phàm hoặc vật phẩm thần kỳ cám dỗ được…. Tham lam thường dẫn đến cái chết… Klein lặng lẽ tìm lý do thuyết phục bản thân.
Tiểu thư vệ sĩ nghiêng đầu nhìn hắn, ánh mắt chẳng hề có cảm xúc gì hỏi hắn: “Sau đó thì sao?”
Sau đó? Klein yên lặng, cắn răng, đắn đo nói:
“Bảo Miller Carter báo cảnh sát. Ai biết ác linh đó lúc nào có thể thoát ra được, nhanh chóng giải quyết nó được thì nên giải quyết. Không, không được, ông Carter không biết nhiều lắm, nếu cứ báo cảnh sát theo cách thường, bên cảnh sát sẽ không xem trọng, nhóm người đầu tiên đến thăm dò kiểm tra sẽ thương vọng nặng nề, thậm chí có khả năng gián tiếp trợ giúp ác linh thoát khỏi trói buộc. Còn nữa, nhìn thấy mấy pho tượng đó, tên thám tử như tôi chắc sẽ bị diệt khẩu mất… À… Cô có nhìn thấy đống xương trắng cùng với ánh sáng linh tính trong phòng không?”
Tiểu thư vệ sĩ lại đưa mắt nhìn về phía hành lang u ám đằng sau cánh cửa đá nửa mở, gật đầu với biên độ rất nhỏ.
Suy nghĩ của Klein thay đổi nhanh chóng, nói: “Tôi đoán đó đều là thi thể của những người thăm dò trước, bọn họ bị ác linh giết chết bên trong căn phòng kia. Người phi phàm trong số họ lưu lại vật phẩm thần kỳ, việc này có thể liên quan tới gia tộc Tử tước sống ở tòa nhà bên trên. Tôi định hỏi dòng họ của gia tộc này, đến thư viện tìm kiếm tư liệu, tìm hỏi con cháu của bọn họ, xem có thể tìm được manh mối hữu dụng nào hay không.”
“Đợi xác định rõ được tình hình sơ bộ xong, tôi sẽ coi mức độ nghiêm trọng để cho ra lựa chọn. Có thể là dùng thuốc nổ, hủy cửa không cho người khác vào nữa. Hoặc là quăng thư nặc danh cho cục cảnh sát, miêu tả cặn kẽ sự tồn tại của ác linh. Có điều, muốn làm vậy thì tôi cần phải nghĩ cách để lẩn tránh mạo hiểm trước. Việc này không quá cấp bách, có thể chậm rãi nghĩ.”
Tiểu thư vệ sĩ im lặng nghe xong, mắt nhìn về phía trước, nói với giọng phẳng lặng: “Anh không cân nhấc đến việc tập hợp nhân thủ đi tịnh hóa ác linh đó sao? Cho dù không có vật phẩm thần kỳ, nhưng chỉ phần còn sót lại sau khi ác linh tiêu tán thôi cũng đã đủ quý giá.”
Lần đầu tiên tôi thấy cô nói nhiều vậy đấy… Có lẽ… Klein trả lời không chút do dự: “Nguy hiểm quá cao, tôi cho rằng mạng sống và sức khỏe của bản thân quan trọng hơn.”
Hắn hệ thống lại ngôn ngữ, bổ xung: “Kẻ mạnh lợi hại nhất mà tôi biết chính là cô. Nhưng nhìn từ biểu hiện vừa rồi, dường như cô cũng không phải đối thủ của ác linh nọ. Tôi không nghĩ ra được ngoài việc báo cảnh sát thì còn có cách nào để giải quyết nó nữa.”
Tiểu thư vệ sĩ quay người, khuôn mặt tái nhợt có vẻ trong suốt.
“Anh vẫn rất lý trí.” Cô nàng bình tĩnh lạnh lùng đánh giá một câu, tiếp đó bay về phía cửa lớn ra vào đại sảnh cổ xưa.
Ngoại trừ việc nghi là bị Chúa Sáng Thế Chân Thực ảnh hưởng, tôi giống kẻ điên chỗ nào chứ? Klein oán thầm một câu, xách theo đèn bão với gậy batoong theo sát phía sau tiểu thư vệ sĩ. Cả đoạn đường, hắn cứ cảm thấy mình bị ánh mắt lạnh giá bên trong hành lang u ám nhìn chăm chú.
Thẳng đến khi ra khỏi cửa đá có khí tức viễn cổ nọ, cảm giác này mới tiêu tan.
Klein xoay người đóng cửa, niêm phong hết thảy giá cắm nến dựng ngược, dấu vết đao chém cùng với 6 pho tượng thần tà dị ở bên trong, để chúng tiếp tục ngủ say trong màn đêm và yên tĩnh như ngàn năm trước.
Phủi lớp bụi bám trên quần áo, hắn đổi tay cầm đèn bão sau đó nhanh chóng trở lại tầng hầm chỗ Miller Carter. Còn tiểu thư vệ sĩ thì theo thói quen biến mất vào trong không khí.
Miller Carter đang rảo bước bên trong tầng hầm, nhìn thấy Klein ra ngoài thì vội vàng lên tiếng hỏi: “Sao rồi? Tình huống bên trong thế nào?”
Klein đã sớm nghĩ ra lời giải thích, lộ ra vẻ mặt nghĩ lại mà sợ, nói: “Cực kỳ tệ, có rất nhiều rắn, không ít nơi còn bị sụp. Tôi tính thu thập một vài tư liệu, tìm thêm người, chuẩn bị xong mới vào thăm dò lần nữa. Trong khoảng thời gian này, ông tốt nhất đừng phái người đi vào. Tin tôi đi, rắn độc nhiều đến mức vượt qua sự tưởng tượng của ông đó.”
Thân sĩ già Miller hít khẽ một hơi, lộ vẻ sợ hãi, hỏi: “Chúng nó có bò ra không? Anh có biết chuyên gia nào chuyên bắt rắn không?”
Klein lập tức gật đầu, nói: “Tôi sẽ tìm người hợp tác, cố gắng hết sức xử lý tốt chuyện này. Bây giờ đã là trời thu lạnh giá, đám rắn không muốn hoạt động. Miễn là ông đừng phái người đi vào kinh động đến chúng thì sẽ không có chuyện gì.”
Miller nghe thấy vậy mới hơi yên tâm, nói: “Được rồi, xin hãy giải quyết nhanh. Trong khoảng thời gian này tôi sẽ đóng kín cửa không cho bất cứ ai đi vào.”
Klein thấy lời nói thật nhưng không phải toàn bộ của mình đã hù dọa được chủ thuê, vội đặt đèn bão xuống, đẩy đẩy kính mắt gọng vàng, nói: “Tiếp theo, tôi sẽ thu thập một vài tư liệu, tìm hiểu rõ sơ bộ bố cục của tòa kiến trúc bên dưới kia trước rồi mới tiếp tục thăm dò. Việc này phiền ông cho tôi biết chủ nhân trước của ngồi nhà này là vị Tử tước nào?”
Miller là vì danh nghĩa gia sản của quý tộc trước mới mua tòa nhà này, lập tức trả lời: “Tử tước Pound.”
Klein bày ra vẻ chuyên nghiệp truy hỏi: “Ông biết được những gì về ông ta và gia tộc của ông ta?”
Miller suy tư đáp: “Tôi biết không nhiều, chỉ biết bọn họ nhận được tước vị trong ‘Cuộc chiến Bối Thệ’. Từng có thời gian rất hiển hách, nhưng không hiểu sao mấy thập niên trước lại đột nhiên suy tàn, liên tục mất đi người thừa kế. Chỉ có thể tìm thân thích cùng họ tới để giữ lại tước vị, mà Tử tước Pound là vị đó. Ha hả, tóm lại, gã tiêu phí hết nửa gia sản, bị Quốc vương hạ xuống làm Nam tước. Hiện nay gã vẫn còn đang ở Backlund, nhưng có thể phá sản bất cứ lúc nào.”
Cuộc chiến Bối Thệ? Cuộc chiến Bối Thế bắt đầu năm 738 kỷ thứ 5? Sinh viên thuận lợi tốt nghiệp khoa lịch sử Klein phản xạ có điều kiện nhớ lại những kiến thức liên quan.
Đó là cuộc chiến tranh hơn 600 năm trước, một trận chiến tranh liên quan đến tôn giáo. Vương quốc Finnebot ở phương Nam vốn đồng thời tín ngưỡng Mẫu Thần Đại Địa cùng Thần Tri Thức Và Trí Tuệ. Nhưng do ảnh hưởng từ một vài nhân tố, hai giáo hội lớn xuất hiện đối lập nghiêm trọng, các tín đồ cũng thường xuyên xung đột.
Hai nước láng giềng ở phương Bắc là vương quốc Ruen và Entis lúc đó còn là vương quốc nắm bắt cơ hội, lấy cớ bảo vệ tự do tín ngưỡng, nhấc lên chiến tranh. Giai đoạn sau đế quốc Fusak gia nhập, ý đồ phá hoại mưu đồ của Ruen và Entis, những vẫn không thể xoay chuyển được thế cục, gặp phải thất bại.
Kết quả của cuộc chiến là các nước giáp giới giữa Ruen và Finnebot, giáp giới giữa Entis và Finnebot như: Grunberg, Masik, Segal đều giành được độc lập. Tín ngưỡng Thần Tri Thức Và Trí Tuệ là chính, giáo hội Mẫu Thần Đại Địa chỉ còn lại trong quốc nội của vương quốc Finnebot.
Bởi vì cuộc chiến này song phương đều chỉ trích đối thủ chối bỏ ‘Thệ ước Thần Thánh’ cuối kỷ thứ 4, nên cuộc xung đột kéo dài 5 năm này được xưng là Cuộc chiến Bối Thệ.
Từ đó về sau đại lục Bắc có hơn 300 năm hòa bình. Điều đó không phải nói giữa các nước không xảy ra xung đột, chỉ là không có chiến tranh quy mô lớn giống vậy mà thôi. Mọi thứ kéo dài cho đến khi Russel phát minh ra máy hơi nước, cải tiến thuyền buồm và hỏa pháo.
Đây là những nội dung được ghi chép trên sách lịch sử… Giờ nghĩ lại nếu có liên quan đến tín ngưỡng, nhất định có người phi phàm của các giáo hội bị cuốn vào. Chắc chắn trong chỗ tối đã bùng nổ một cuộc chiến siêu phàm kịch liệt… Có điều, nghe nói lúc đó là thời đại siêu phàm thưa thớt, số lượng người phi phàm không nhiều… Chiến đấu theo từng đội nhỏ? Mấy thập niên trước gia tộc Pound đột nhiên suy tàn, liên tục mất đi người thừa kế, có khi nào liên quan đến việc phát hiện tòa kiến trúc cổ dưới lòng đất không nhỉ?
Klein như nghĩ đến gì đó, hỏi: “Vậy ông biết Nam tước Pound hiện nay đang ở đâu không?”
Miller khẽ lắc đầu: “Xin lỗi, tôi cũng không rõ lắm.”
Klein lại hỏi thăm vài câu, thấy không mò được nhiều tình báo hơn nữa, thế là xin phép rời đi, quay trở về số 15 phố Minsk.
Lúc này đã gần 5h30, sắc trời âm trầm u ám như ban đêm. Klein đoán các thư viện công lập chắc đã đóng cửa hết rồi, thế là tạm thời không quan tâm chuyện kiến trúc dưới lòng đất nữa, đi chuẩn bị bữa tối cho mình.
Hắn vốn muốn dựa vào thực đơn trên báo, học nấu mì Finnebot, kết quả nấu ra một bát mì hỗn hợp thịt nước tương với rau, bất ngờ là mùi vị không tệ.
Ăn uống no đủ, Klein tiện tay tung đồng xu, xem bói coi thử giờ có nên báo cảnh sát hay không, nhận được đáp án không nên.
…
Backlund về đêm cũng yên tĩnh như các thành phố khác, chí ít thì quận Jowood là vậy.
Klein đang ngủ ngon, lơ mơ quanh quẩn trong giấc mộng. Bỗng nhiên hắn giật mình, ý thức được rằng mình đang nằm mơ.
Có người xâm nhập vào giấc mơ của mình? Klein kìm chế xúc động muốn nhíu mày, giả bộ mơ màng dò xét xung quanh.
Hắn phát hiện mình đang ở trên một sa mạc sắc vàng nóng bỏng. Trên trời đột nhiên truyền đến tiếng gào rú, một quái vật khổng lồ màu đen ánh sắc vàng bay tới.
Quái vật đó có thân thể thô to như thằn lằn, sau lưng mọc ra một đôi cánh da rộng lớn, nó bay càng lúc càng thấp, che khuất cả mặt trời trên cao.
Một con rồng khổng lồ! Một con rồng khổng lồ rất mạnh! Klein nhìn thấy lân phiến kích cỡ bằng cái đĩa, nhìn thấy cái miệng lớn đang lóe ra những ánh sáng thuần khiết, thấy được hai con ngươi dựng đứng màu vàng sậm.
Thấy truyện hay thì bấm quảng cáo giúp truyenconvet duy trì
Gừrrrr!
Con Rồng khổng lồ này phun ra ánh sáng, ánh sáng vô biên vô tận như bao phủ hết thảy, sa mạc theo đó biến mất.
Bên trong ánh sáng, có một bóng người nhảy lên giữa không trung.
Hắn cao chừng 3 4 mét, nhưng không có một con mắt dựng dứng như của người khổng lồ. Hắn có khuôn mặt trẻ tuổi anh tuấn, trên người mặc một bộ khôi giáp đen như thể bị hắt đầy máu tươi.
Vị kỵ sĩ như là người khổng lồ này chém thanh kiếm bản rộng từ dưới lên, theo đó vô số tia lửa xanh trắng ánh tím ngưng tụ thành trường thương, chằng chịt rậm rạp bắn về phía rồng khổng lồ. Hắn như có cả một quân đoàn người phi phàm hư ảo đang phối hợp tác chiến!
Trong màn tia lửa ánh chớp, kỵ sĩ khổng lồ nhảy lên đỉnh đầu rồng khổng lồ, bày ra tư thế từ trên cao chém xuống. Những tàn ảnh vừa nãy hắn kéo theo nháy mắt trùng điệp, ánh kiếm biến thành tia chớp giao nhau.
Đùng!
Mặt đất rung động dữ đội, rồng khổng lồ ngã xuống, máu màu vàng sậm chảy ra.
Ngay lúc này cảnh tượng bỗng chốc thay đổi, hiện ra một cánh cửa đẫm máu, chính là cánh cửa màu máu mà Klein nhìn thấy sâu bên trong tòa kiến trúc cổ xưa lúc chiều.
Kéttt một tiếng, cánh cửa đẫm máu mở ra một khe hở, để người khác thấp thoáng liếc thấy được một chiếc ghế dựa lưng cao màu đen. Một người đàn ông vóc dáng bình thường ngồi trên chiếc ghế dựa lưng cao, hắn cúi đầu, im ắng tĩnh mịch.
Góc nhìn càng lúc càng gần, Klein nhìn thấy rõ cách ăn mặc của người đàn ông, hắn ta đúng là kỵ sĩ chém giết rồng khổng lồ lúc nãy. Hắn vẫn mặc bộ giáp màu đen như thể bị nhiễm máu nọ. Khác biệt duy nhất là hắn ta không còn cao 3 4 mét nữa.
Đúng lúc này người đàn ông chợt ngẩng đầu, trên khuôn mặt trẻ tuổi anh tuấn có những vết tích thối rữa lộ rõ cả xương rất đáng sợ, ánh mắt lạnh lùng vô tình.
Klein giật nảy mình, bỗng chốc bừng tỉnh khỏi giấc mộng, mở trừng mắt nhìn ánh trăng đỏ rực chiếu xuyên qua màn cửa sổ.