Quỷ Bí Chi Chủ - Chương 50: Linh cảm và thử nghiệm
Dưới ánh trăng đỏ rực mờ ảo ảm đạm, Klein nhấc chăn ngồi dậy.
Là một Thầy Bói, xem trọng giấc mơ là một yếu tố cơ bản nhất, mà giấc mơ vừa rồi không thể nào giải thích là một cơn ác mộng bình thường được.
Hắn mặc một bộ đồ khá thoải mái, đến trước gương nói khẽ: “Tôi mơ thấy cánh cửa nhuốm máu trong căn phòng đó.”
Hình dáng tiểu thư vệ sĩ chậm rãi phác họa ra trong gương, cô nàng trả lời với vẻ mặt không chút cảm xúc: “Ảnh hưởng từ khí tức của ác linh. Chúng sẽ yếu dần rồi biến mất.”
Ra là vậy… Klein khẽ gật đầu. Hắn trở lại giường, cầm chiếc đồng hồ quả quýt mạ vàng mở ra coi, thấy vẫn còn sớm nên nằm xuống ngủ tiếp. Lần này, giấc mơ khá rời rạc, hắn không còn gặp lại trải nghiệm vừa nãy.
Sáng sớm hôm sau, cũng chính là chủ nhật, Klein tinh thần sảng khoái tự ráng cho mình một quả trứng lòng đào, ăn kèm với bánh mì phết bơ.
Ở vương quốc Ruen, hoặc phải nói là các quốc gia ở lục địa Bắc, đọc báo vào bữa sáng là việc mà các quý ông cần phải làm. Klein cũng không ngoại lệ, hắn lật xem mấy tờ ‘Báo Torquack’, ‘Bưu báo Backlund’ và ‘Báo buổi sáng Backlund’ đã đặt mua trước.
“Dự luật sát hạch thống nhất cho nhân viên chính phủ đã chính thức được thông qua tại Thượng viện. Kỳ thi đầu tiên sẽ được tiến hành vào đầu tháng 12, kỳ thi thứ hai sẽ diễn ra vào cuối tháng 1 năm sau. Hai tuần sau là lần phỏng vấn cuối cùng… Trong vòng một tuần, chính phủ sẽ công bố yêu cầu và các chức vị liên quan, bắt đầu tiến hành đăng ký… Phóng viên đoán rằng hầu hết những chức vụ này sẽ ở Backlund…” Klein đọc từng dòng chữ, bưng tách lên nhấp một ngụm hồng trà Sibo.
Hắn không kiềm được lại nhớ đến Benson, tự lẩm bẩm trong lòng:
“Dự luật thông qua vào cuối tháng 9, công bố các chức vị vào đầu tháng 10, việc đăng ký sẽ được hoàn thành vào đầu tháng 11, đầu tháng 12 thì bắt đầu sát hạch… Thời gian sắp xếp rất gấp gáp, không hợp lý chút nào. Đủ thấy được sự cấp bách của Quốc vương và Thủ tướng rồi.”
“Nhưng điều này lại rất có lợi cho Benson, anh ấy đã chuẩn bị trước những người khác tận hai tháng. Ngay cả khi anh ấy không đấu lại những tinh anh tốt nghiệp đại học, anh ấy vẫn có thể thắng được hầu hết những người khác. Với lại, chức vị mà những tinh anh đó mưu cầu cũng không trùng với vị trí mà Benson mong muốn. Chắc là không vấn đề gì với anh ấy… ”
Klein vốn muốn điểm bốn cái, vẽ mặt trăng đỏ rực trước ngực, nói một câu nguyện Nữ Thần phù hộ cho Benson. Nhưng hắn nhớ tới tiểu thư vệ sĩ đang ở gần đây nên cố kìm nén lại xung động đó, vì tín ngưỡng mà hắn tuyên bố là Thần Hơi Nước và Máy Móc.
Sau khi ăn hết miếng bánh mì cuối cùng, hắn tiếp tục đọc báo:
“Thượng Hạ viện đã thông qua dự án thành lập ‘Ban điều tra ô nhiễm không khí của vương quốc’, cho phép chính phủ thành lập cơ quan này… Tháng tới sẽ là giai đoạn quan trọng để tất cả các thế lực tranh đoạt tư cách ủy viên…”
“… Chức vị kiểm sát trưởng cho ngành Công nghiệp kiềm được được phê duyệt, mục tiêu là các nhà máy sản suất axit và kiềm, dùng năng lực lớn nhất để giảm thấp trình độ ô nhiễm của chúng nó.”
“… Trang thứ 5 không có quảng cáo thu mua hàng hóa của cửa hàng Engst. Tối mai không cần phải đắn đo việc tham dự cuộc tụ hội người phi phàm nữa… ”
… …
Số 2 phố Hoa Thủy Tiên, thành phố Tingen
Benson đọc đi đọc lại các tin tức trên báo, hoàn toàn quên khuấy mất bánh mì trên đĩa.
“Dự luật sát hạch đã được thông qua rồi hả anh?” Melissa mặc một chiếc váy đen dài, nghiêng đầu nhìn sang người anh trai đang cư xử bất thường của cô.
Trước đó mấy ngày báo chí đã liên tục tung tin dự luật này sẽ được thông qua.
Benson cuối cùng cũng đặt tờ báo xuống, vuốt mái tóc đen của mình, chậm rãi thở ra: “Đúng vậy.”
Bỗng chốc hai người rơi vào im lặng, căn phòng hoàn toàn yên tĩnh, thậm chí không có cả tiếng leng keng dao nĩa va chạm vào đĩa.
Bầu không khí khó tả bị phá vỡ bởi cô hầu gái Bella đi ra từ trong bếp. Benson mỉm cười nói: “Đây là chuyện có thể đoán trước được, thực ra có một tin tức quan trọng hơn.”
“Dạ?” Vẻ mặt Melissa bình tĩnh lạ thường.
Benson nhấm nháp bánh mì, mỉm cười nói: “Tin tức về học viện kỹ thuật Backlund được cải tổ lại thành đại học, nó sẽ chính thức tuyển sinh vào năm tới. Không cần phải thi văn học cổ và văn pháp, nội dung chính chỉ tập trung vào phần kỹ thuật. Rất phù hợp cho những học sinh đang và đã tốt nghiệp trường kỹ thuật trên mọi miền đất nước. Melissa, anh nghĩ em có thể thử.”
“Nhưng…” Melissa vô ý thức muốn phản bác.
Benson ngắt lời cô em gái, mỉm cười nói: “Học phí của nó rẻ hơn một nửa so với các trường đại học Tingen, Perth, Hoy, Backlund, bằng với đại học Kỹ thuật Constan ở quận Gian Hải, với lại có nhiều cơ hội để giành được học bổng hơn. Melissa, không phải em thích máy móc, thích hơi nước, thích nội dung liên quan đến lĩnh vực này à? Đây là cơ hội tốt nhất để em tiếp cận các kiến thức chuyên sâu và tiên tiến hơn.”
“Hãy thử xem sao, được chứ? Đừng lo lắng về việc lãng phí tiền bạc. Mặc dù khoản, khoản tiền nọ cho phép chúng ta duy trì cuộc sống hiện tại mà không cần làm việc, nhưng chúng ta vẫn còn trẻ, chúng ta không thể sống như vậy mãi được. Em xem, so với mấy tháng trước, giờ trình độ văn pháp của anh đã cao hơn rất nhiều… Ừm, thay đổi môi trường có lẽ sẽ tốt hơn. Anh biết em không nỡ rời khỏi Tingen, ừm, chúng ta cũng sẽ về lại thôi mà, nhưng không phải lúc còn trẻ.”
Melissa nghiêng đầu ngắm các loại linh kiện trên bàn trà, mấp máy môi nói: “Vậy Bella phải làm sao bây giờ?”
Sau khi Klein qua đời, vốn dĩ cô không định thuê hầu gái nữa, nhưng tưởng tượng đến cuộc sống bi thảm sau khi Bella thất nghiệp, cô đành bỏ đi dự tính ấy. Dù sao mỗi tuần chi thêm 5 saule cũng không hề ảnh hưởng tới nhà Moretti có thu nhập năm ít nhất lên tới 300 bảng như hiện giờ.
Benson lắc đầu cười đáp: “Vẫn còn vài tháng nữa mà, chúng ta có thể bảo Bella tìm công việc mới. Cho đến lúc đó chúng ta sẽ tiếp tục trả thù lao và cho cô ấy một phòng ngủ. Với lại, tài nấu nướng của cô ấy đã tốt hơn trước đây rất nhiều, hoàn toàn có thể ứng tuyển làm nữ đầu bếp gia đình. Đáng tiếc… Haha, đương nhiên điều kiện trước tiên là em có thể qua được kỳ thi nhập học của đại học kỹ thuật Backlund.”
Vốn dĩ anh muốn nói đáng tiếc Bella chỉ mới học nấu ăn gần đây, nhưng liếc thấy vẻ mặt buồn bã của Melissa, anh buộc phải thay đổi chủ đề.
Không đợi Melissa trả lời, Benson vuốt tóc mỉm cười: “Anh định ngày mai sẽ từ chức, tập trung chuẩn bị cho kỳ sát hạch. Phần lớn chức vị đều ở Backlund cả, và nó cũng chính là mục tiêu của anh, hy vọng chúng mình có thể đến đó cùng nhau.”
Melissa im lặng chốc lát, cuối cùng mới chậm rãi gật đầu.
Sau đó cô đặt dao nĩa xuống, lấy khăn ăn lau miệng, nói: “Em vào phòng vệ sinh.”
“Được.” Benson nhìn em gái đứng dậy rời khỏi bàn, nụ cười trên khuôn mặt nhanh chóng biến mất.
Anh móc chiếc đồng hồ quả quýt màu bạc có hoa văn cây lá ra, ngắm nhìn tỉ mỉ, than một tiếng rất khẽ.
…
Suốt ngày chủ nhật Klein bận rộn chạy khắp mấy thư viện công lập ở Jowod để tìm kiếm tư liệu liên quan đến Tử tước Pound. Nhưng gia tộc của gã Tử tước này không hề có tiểu sử riêng, và cũng không có nhà sử học nào hứng thú muốn nghiên cứu chuyên sâu về họ.
Thông tin về gia tộc này nằm rải rác ở khắp các tài liệu lịch sử khác nhau, Klein không có chức năng “tìm kiếm” nên hắn vô cùng đau đầu khi phải đối mặt với đống sách báo và luận văn đồ sộ này.
Hắn mất 6 tiếng để đọc rất nhiều tư liệu mà vẫn không tìm được thông tin gì hữu ích.
“Phải tìm ai đó nghiên cứu chuyên sâu về lịch sử giới quý tộc, hoặc hối lộ người ở sở cảnh sát để lấy địa chỉ hiện tại của Nam tước Pound. Gã ta là quý tộc nên chắc chắn sẽ có ghi chép ở sở cảnh sát, dù sao số lượng quý tộc cũng không nhiều lắm.” Klein trở về nhà, đứng trước gương nói chuyện với không khí.
Bề mặt gương nhanh chóng phác họa ra chiếc váy Gothic dài và chiếc mũ mềm màu đen trên đầu của tiểu thư vệ sĩ.
Cô nàng khẽ gật đầu, dường như đồng ý với ý tưởng của Klein. Ngay sau đó, giọng nói hư ảo phẳng lặng của cô nàng truyền ra: “Thời gian thuê kết thúc.”
Tôi biết, đã ba ngày rồi… Klein ngẫm nghĩ nói: “Nếu tôi tìm được manh mối về chuyện của gia tộc Pound, cô có muốn biết không?”
Thấy truyện hay thì bấm quảng cáo giúp truyenconvet duy trì
Tiểu thư vệ sĩ không trả lời, nhưng khẽ gật đầu.
“Ờ… chuyển lời cho Marik?” Klein hỏi.
Sau khi gật đầu lần nữa, tiểu thư vệ sĩ cúi người nhấc váy chào một cái. Bóng dáng cô nàng nhanh chóng biến mất, toàn bộ ảnh phản chiếu trong gương trở lại bình thường.
Klein nhìn xung quanh một vòng, không hề thả lỏng. Hắn tiến hành từng bước chuẩn bị bữa tối, lấp đầy bụng.
Đợi đến khi màn đêm yên tĩnh, hắn trở lại phòng ngủ kéo rèm cửa rồi mới lấy hộp thuốc lá bằng sắt ra, vươn tay chạm vào ‘Con mắt đen tuyền’ do Rosago để lại.
Một loạt tiếng gào thét hư ảo xuất hiện trong tâm trí hắn, dường như muốn xé nát tinh thần, phá hủy suy nghĩ của hắn.
Klein gắng gượng chống lại nỗi đau khiến đầu hắn muốn nổ tung, lại lần nữa nhìn thấy những sợi dây màu đen lan ra từ các bộ phận khác nhau trên cơ thể. Chúng dày đặc, hư ảo đáng sợ, chạy thẳng tới nơi xa vô tận.
Klein nhìn xung quanh, không tìm thấy những sợi dây đen nào khác, cuối cùng mới xác nhận được tiểu thư vệ sĩ đã rời đi.
Hắn vội vàng buông tay, thoát khỏi những tác động tiêu cực, thả lỏng mười mấy giây mới hoàn toàn khôi phục lại bình thường.
“Cuối cùng mình cũng có thể lên màn sương mù xám để thử nghiệm linh cảm nảy sinh lúc trước…” Klein nói thầm. Hắn nhanh chóng bố trí nghi thức, tự mình kêu gọi chính mình, tự mình đáp lại chính mình.
Sau đó, hắn trong trạng thái linh thể mang theo còi đồng Azcot, ôm lấy hộp thuốc lá sắt trở lại màn sương mù xám.
Klein ngồi ở vị trí cao nhất bên chiếc bàn dài cổ xưa, niết ngón tay tạo ra một ngọn lửa linh tính, đốt các vật phẩm không còn cần thiết như tập tài liệu dính máu ở trong góc.
Làm xong tất cả, hắn mở hộp thuốc lá sắt ra, không bất ngờ khi thấy ‘Con mắt đen tuyền’ đã trở nên im lặng, không còn để lộ sự điên cuồng nữa. Nhưng sự ảnh hưởng và nguyền rủa vẫn đang lắng đọng bên trong, chỉ là không còn hoạt động sôi nổi, như thể đang ngủ đông.
“Quả nhiên không thể nào trực tiếp tách rời…” Klein thì thầm một câu.
Chợt một người đàn ông mặc áo choàng đội mũ trùm xuất hiện trên chiếc ghế đối diện bên kia chiếc bàn dài cổ xưa.
Giống hệt những thử nghiệm tạo bản sao trước đây, người đàn ông này đờ đẫn cứng nhắc, nhìn phát đã biết không phải là người thật, không thể lừa dối được các thành viên hội Tarot.
Nhưng Klein đã có linh cảm cho vụ này.
Hắn đưa tay cầm lấy ‘Con mắt đen tuyền’, bên tai hoàn toàn yên tĩnh, không còn tiếng gào thét khủng khiếp nào nữa.
Mượn nhờ đặc tính phi phàm của vật này, hắn nhìn thấy trên người hình nhân ở phía đối diện cũng có những sợi dây đen bay phấp phới. Ngay sau đó, Klein cẩn thận từng li từng tí dùng linh tính thông qua ‘Con mắt đen tuyền’ tỏa ra ngoài, chạm vào một vài sợi dây đen hư ảo trong số chúng.
Ngay lập tức hắn có cảm giác đã nắm giữ được.
Đây là… Hắn suy nghĩ trong đầu, hình nhân giả bèn nâng tay lên.
Quả nhiên thành công! Mình có thể mượn nhờ năng lực của Bậc Thầy Điều Khiển Rối để tạo ra một thành viên giả cho hội Tarot! Chỉ là tiêu hao rất lớn, mình không thể duy trì được hình nhân thứ hai… Ồ, ký hiệu biểu tượng trên thành ghế không hề thay đổi, nhưng mà đám người tiểu thư Chính Nghĩa cũng không thấy được… Klein mừng rỡ, bắt đầu luyện tập nhiều lần, thậm chí nắm giữ cách thao túng cổ họng và miệng của hình nhân để khiến nó nói chuyện được.
Khi linh tính gần như cạn kiệt, hắn mỉm cười nói với hình nhân đối diện: “Chào mừng cậu, thành viên mới, cậu muốn chọn lá bài tarot nào?”
Nói xong hắn liền ngậm miệng, hình nhân dối diện kia đưa tay lên sờ cằm, mỉm cười nói với giọng khàn khàn: “Thế giới! Tôi chọn lá bài Thế giới.”