Quỷ Bí Chi Chủ - Chương 56: Manh mối về hội Tâm Lý Luyện Kim
Vùng ngoại ô quận Hoàng Hậu, bên trong một trường đua ngựa chiếm diện tích rộng lớn nhưng chẳng có người xem.
Audrey Hall dắt một con ngựa cái màu đỏ thẫm, cố ý tìm một nơi hẻo lánh, giả bộ như đang bàn chuyện với Tử tước Glyrintt.
Cô nàng mặc bộ đồ cưỡi ngựa với chiếc quần dài màu trắng và đôi bốt cao đến đầu gối, bên trên mặc một chiếc sơ mi nữ với kiểu dáng đơn giản phối thêm áo jacket ôm eo, thêm một chiếc mũ bảo hộ đầu cùng màu, cả người toát lên vẻ mạnh mẽ khác với vẻ xinh đẹp thường ngày. Mà cô chó Golden Retriever Susie thì ngoan ngoãn ngồi xổm ở bên chân cô, hình như còn đeo một chiếc túi da nhỏ.
Hugh ngụy trang thành người hầu của Tử tước Glyrintt, hâm mộ liếc mắt nhìn đôi chân vừa dài vừa thẳng của Audrey, cô không tự chủ nhón chân lên.
“Thuật cưỡi ngựa đơn thuần chẳng có ý nghĩa gì cả, chỉ khi kết hợp với đi săn thì nó mới có chút sức sống. Hiển nhiên là anh đang chỉ đến thuật cưỡi ngựa của đàn ông, còn những tiểu thư xinh đẹp cưỡi ngựa thì làm cái gì cũng đặc biệt cả.” Glyrintt đánh giá Audrey, nửa là cảm khái nửa là nói đùa.
Audrey cười khẽ nói: “Cách lần đi săn tiếp theo còn có tận mấy tháng.”
Vào tháng 6 cho đến tận năm mới hàng năm, các quý tộc vương quốc Ruen sẽ theo truyền thống đến Backlund tham gia các loại yến hội, vũ hội và các cuộc tụ họp. Đây là hoạt động vô cùng quan trọng với bọn họ, rất nhiều chuyện đều được giải quyết xong trong mấy tháng này. Thời gian dài trôi qua, truyền thống này dần dần có một tên gọi cố định, gọi là ‘Mùa xã giao Blacklund’.
Qua năm mới thì các quý tộc nơi khác sẽ lần lượt trở về đất phong, trở về lâu đài dinh thự, trang viên nông thôn, vườn ươm cây xanh thuộc về mình, vượt qua quãng thời gian nhàn nhã tươi đẹp.
Mà trong khoảng thời gian ở Backlund, trò chơi được hoan nghênh nhất chính là đi săn.
Các quý tộc sẽ mời những vị khách có thân phận tương xứng, cùng hưởng thụ niềm vui cưỡi ngựa chạy băng băng và truy đuổi con mồi. Chỉ cần tình trạng tài chính cho phép, bọn họ sẽ không bao giờ keo kiệt mua chó săn.
Trong số các giống chó săn, nổi danh nhất chính là loài Chó săn cáo Foxhound.
“Anh đã rất hoài niệm cuộc sống đó. Backlund là nơi khiến người ta cảm thấy gò bó, không khí của nó đã tệ tới mức không lời nào tả được. Tất nhiên, sự xa hoa sự phồn thịnh của nó vẫn khiến anh rất thích.” Tử tước Glyrintt đeo găng tay, lùi về sau một bước để Audrey, Hugh và Filth nói chuyện thoải mái hơn.
“Tiểu thư Audrey tôn kính, lần này cô tìm bọn tôi tới có chuyện gì?” Hugh thu hồi ánh mắt, chủ động hỏi.
Thu nhập chính gần đây của cô đều đến từ Audrey. Đối phương trung thực giữ chữ tín, vô tư hào phóng, là một chủ thuê tốt bụng hiếm có.
Dường như cô đã lại ngửi thấy được mùi thơm của mực in tiền… Hy vọng không phải là nhiệm vụ quá khó khăn… Tiểu thư Audrey tất cả đều hoàn mỹ, chỉ có một điểm không tốt là nhiệm vụ mỗi lần đều cực kỳ nguy hiểm.
Hugh vừa chờ mong vừa thấp thỏm suy nghĩ, không nhịn được nghiêng đầu liếc nhìn Filth, phát hiện ra cô bạn hóa trang thành hầu gái cũng đang nhìn về phía mình. Cảm xúc ánh ra từ trong mắt của đôi bên đều giống nhau đến lạ.
Audrey cầm găng tay, mỉm cười tao nhã, nói: “Lần này là một ủy thác đơn giản.”
Trong lúc nói chuyện, cô nàng dùng ánh mắt ra hiệu Hugh và Filth mở túi da nhỏ trên người Susie.
Hugh trước giờ vẫn luôn là phái hành động, cô lập tức tiến lên trước hai bước, cúi người vươn tay. Trong quá trình ngắn ngủi này, cô vốn muốn xoa đầu Susie, biểu hiện sự thiện ý của mình. Kết quả bàn tay phải vừa mới vươn ra thì Susie đã quay đầu, nửa người quay lại, đưa chiếc túi da nhỏ đến trước mặt cô.
Bình thường mình rất được động vật chào đón… Ví dụ như, muỗi… Hugh vẫn giữ vẻ mặt bất biến, kéo khóa, lấy một xấp giấy từ bên trong túi da nhỏ ra.
Cô đứng thẳng dậy, mở ra nhìn, phát hiện bên trên là bức vẽ một người đàn ông trẻ tuổi với khuôn mặt phổ thông, nhưng tóc được chải gọn gàng ra hết sau đầu, gọng kính tròn, đôi mắt nâu tràn đầy ý tứ châm biếm đều khiến cô nàng thấy rất quen mắt.
Mình chắc chắn đã từng gặp gã ở đâu đó rồi! Ánh mắt Hugh dời xuống, thấy dòng chữ ghi chú:
“Tên từng dùng: Lanlus, tội phạm lừa đảo bị truy nã.”
Mình biết từng gặp gã ở đâu rồi! Hugh lập tức nhớ ra, suýt nữa làm ra động tác vỗ trán bất nhã.
Trước khi biết Audrey, nguồn thu nhập chính của cô đến từ những lệnh truy nã trên báo, mượn nhờ mối quan hệ với không ít xã hội đen ở quận Đông, tìm kiếm những tên tội phạm có giá trị xa xỉ.
Mình từng muốn tìm tên Lanlus này, tiền treo thưởng của gã là 100 bảng, hơn nữa gã còn cuỗm đi hơn 10.000 bảng tiền mặt! Chẳng là lúc sau bận rộn các ủy thác của tiểu thư Audrey nên quên bén mất chuyện này… Hugh và Filth liếc mắt nhìn nhau, nói thẳng: “Số tiền ủy thác là bao nhiêu?”
Số tiền ủy thác? Audrey ngơ ngác.
Cô hoàn toàn quên mất chuyện trả thù lao, bởi vì theo cô thấy đây là kiểm tra của ngài Kẻ Khờ.
Đã là kiểm tra thì sao còn phải trả tiền ngược lại cho đối phương chứ?
“Ừm… 100 bảng?” Audrey đắn đo cho ra một con số.
“Đồng ý!” Hugh cùng Filth đồng thời trả lời.
Nếu có thể bắt được Lanlus, không những lấy được 100 bảng thù lao của tiểu thư Audrey, còn có thể nhận được tiền treo thưởng… Đúng là một nhiệm vụ tốt! Ánh mắt Hugh tỏa sáng, thuận miệng hỏi: “Tại sao cô lại muốn tìm tên tội phạm lừa đảo này! Gã ta lừa tiền cô à?”
Tôi thậm chí còn không biết gã là ai… Quả là một ủy thác đơn giản, 100 bảng đã đồng ý… Chuyện này không cần thiết phải nói lại với ngài Kẻ Khờ… Mới 100 bảng…
Audrey nở nụ cười lễ phép, bỏ qua vấn đề của Hugh, chỉ nhắc nhở: “Tôi nhận được tin, gã đang ở Backlund. À đúng rồi, nơi này có hơn mười mấy bức vẽ, đều có tướng mạo khác nhau. Tôi suy xét về việc Lanlus chắc chắn sẽ ngụy trang, cho nên còn có những bức vẽ gã không đeo mắt kính, để râu, đổi kiểu tóc. Ừm… là mấy bức vẽ phỏng đoán thôi.”
Tôi cũng rất giỏi vẽ phác họa và vẽ tranh sơn dầu đấy! Audrey khẽ nhếch cằm.
Hugh lập tức quên đi nghi hoặc vừa nãy, vui mừng nói: “Đây đúng là một tin tốt!”
Cô gần như đã thấy được 200 bảng tiền thưởng đang vẫy tay với mình.
… Quý ông thần bí lúc trước quen biết trong cuộc tụ hội của ngài A vẫn chưa liên hệ với cô, cô chỉ đành phải tiếp tục đại nghiệp tích góp tiền của mình.
Audrey gật đầu khẽ đến mức không thể thấy được, cân nhắc nói: “Chuyện của hội Tâm Lý Luyện Kim có manh mối gì không?”
Filth chỉnh chỉnh lại mái tóc xoăn dài của mình, liếc nhìn Tử Tước Glyrintt đang dự thính, nói: “Gần đây tôi có tham gia một nhóm người phi phàm mới, nghe nói nơi đó từng xuất hiện phối phương ma dược Khán Giả và Người Đọc Tâm. Tôi nghi ngờ bên trong thành viên của cuộc tụ hội đó có người của hội Tâm Lý Luyện Kim. Đợi lần tụ hội sau, tôi sẽ xin để dẫn cô đi cùng.”
“Được.” Audrey cố tình không che giấu đi vẻ mừng rỡ của mình.
Cô thông qua màu sắc khí tràng, động tác thân thể, cùng với những biểu cảm nhỏ xíu vừa nãy của Hugh và Filth đọc ra được trạng thái tâm lý chân thật của họ. Từ đó đoán được sự hăng hái của họ đối với nhiệm vụ này, cũng không nói dối về chuyện của hội Tâm Lý Luyện Kim.
Tử tước Glyrintt lại lầu bầu: “Chuyện của Audrey sắp thành công rồi, vậy phối phương Thầy Thuốc của tôi thì sao?”
“Chuyện này thật sự chưa có manh mối. Đường tắt Thầy Thuốc đa số ở phương Nam, ở vương quốc Finebot ấy.” Fitlh làm một động tác tay bày vẻ nuối tiếc.
“Được rồi, tôi vẫn còn trẻ, chỉ mới 20 tuổi. Tôi vẫn còn thời gian để đợi.” Glyrintt trả lời một cách hài hước.
“Được rồi, cảm ơn sự giúp đỡ của các cô, chúng ta sẽ gặp lại vào lần sau.” Audrey chào một cách đẹp mắt. Cô đeo găng tay, nhảy lên ngựa, men theo con đường chạy thẳng về phía trước.
Thấy truyện hay thì bấm quảng cáo giúp truyenconvet duy trì
Susie vui mừng theo ở đằng sau, như thể tìm được trò chơi mới.
… …
Bởi vì phải thức đêm làm “thử nghiệm”, lúc Klein tỉnh dậy đã là 9h34 sáng hôm sau.
Hắn ngậm một miếng bánh mì phết bơ, mặc áo khoác, đội mũ, vội vàng ra ngoài. Hắn viết một câu trên quyển sổ note treo bên cạnh dây kéo chuông cửa:
“Chủ nhà ra ngoài, sau 5 giờ chiều mới về.”
Thực ra hắn chẳng có chuyện gì cần phải đi ra ngoài cả, chỉ thuần túy là đề phòng ông Miller Carter đột nhiên ghé qua.
Nếu đối phương phát hiện tên thám tử mất 50 bảng thuê tới lại chẳng đang bận rộn thu thập tư liệu, kiếm thêm người, xác nhận bố cục tòa kiến trúc, lại đang nhàn nhã ở nhà uống trà xem báo, chắc chắn ông ta sẽ hủy bỏ ủy thác, không trả 40 bảng còn lại đâu!
Tôi chẳng có việc gì làm thật mà, đang chờ tư liệu của tiểu thư Chính Nghĩa… Klein đứng trên đường, nhìn bầu trời đầy khói mù, bắt đắc dĩ thầm tự giễu một câu.
Tối hôm qua hắn đã nghĩ xong hôm nay nên đi đâu để giết thời gian.
Buổi sáng đến câu lạc bộ Cragg luyện bắn súng, đọc báo, thuận tiện ăn ké cơm trưa miễn phí. Buổi chiều chợp mắt một chút, sau đó thông qua các môn thể thao như bóng quần vv để rèn luyện thân thể. Đợi đến khi quán rượu Người Dũng Cảm mở cửa, sẽ bắt xe đến đó, xem có thể biết thêm được các cuộc tụ hội khác của người phi phàm từ chỗ Kaspars hay không.
Klein không tính đi tìm Marik, tuy đối phương chắc chắn biết không ít nhóm người phi phàm, nhưng hắn sợ tiểu thư vệ sĩ cũng thuộc mấy nhóm đó.
Nó rất bất tiện cho hắn khi bán trao tay phối phương ma dược, sẽ khiến người hoài nghi rất lớn.
Chúa Sáng Thế Chân Thực đã cho mày năng lực xem bói cùng với một cơ thể khỏe mạnh, chẳng lẽ còn ban cho mày những phối phương ma dược không dùng đến? Chỉ nghĩ thôi đã không có khả năng! Klein não bổ chốc lát. Hắn lên xe ngựa công cộng đến quận Hilston.
Nửa tiếng sau, hắn đi vào câu lạc bộ Cragg, gặp một người quen. Đó là giáo viên dạy cưỡi ngựa Taslim Dumont, người đã đề cử hắn gia nhập câu lạc bộ, bạn tốt của Mary Gaelle.
Taslim có mái tóc xoăn ngắn màu nâu, mặc một chiếc áo khoác nỉ đen. Anh ta đi đến, xem xét kỹ Klein, cười kỳ lạ nói: “Chào buổi sáng, Mary và Delaco đang bàn chuyện ly hôn đấy.”
Anh ta đang nghi ngờ mục đích mình gia nhập câu lạc bộ? Klein dựa vào năng lực Tên Hề, ung dung bày ra vẻ mặt kinh ngạc: “Vậy sao? Chuyện này khiến tôi bất ngờ lắm đó!”
Taslim nghi ngờ nhìn hắn chằm chằm, chợt bật cười nói: “Tôi có một người bạn dạo gần đây đang gặp phải chuyện phiền não, tôi muốn biết kỹ thuật bắn súng và trình độ cận chiếc của anh thế nào.”
Một ủy thác? Chỉ hỏi kỹ thuật bắn súng và trình độ cận chiến, không nhắc đến việc suy luận, đây là ủy thác liên quan đến bạo lực à… Klein cười nói: “Vừa lúc tôi đang định đến sân tập bắn súng, anh có thể theo xem thử. Nhưng cận chiến cần phải có đối thủ mới nhìn ra trình độ được.”
“Tôi từng học cận chiến.” Taslim trả lời với vẻ nóng lòng muốn thử.