Quỷ Bí Chi Chủ - Chương 57: Phóng viên
Pằng! Pằng! Pằng!
Klein cầm súng lục thuê từ câu lạc bộ Cragg, bóp cò liên tục, bắn chính xác lên bia ngắm, kém nhất cũng là 8 điểm.
Trải qua nhiều lần luyện tập, hơn nữa sau khi trở thành Tên Hề thì năng lực khống chế thân thể vượt qua cả người bình thường, thuật bắn súng của hắn đã coi như không tệ.
Cứ tiếp tục luyện tập thế này thêm mấy tháng nữa, mình cũng có thể được xưng là tay súng thiện xạ… Klein hài lòng mở ổ quay, vứt vỏ đạn. Trong tiếng vỏ đạn rơi ‘keng keng’ trên mặt đất, hắn quay đầu nhìn Taslim Dumont, mỉm cười hỏi: “Hài lòng chứ?”
“Cực kỳ xuất sắc.” Giáo viên dạy cưỡi ngựa Taslim đã cởi chiếc áo khoác nỉ đen cùng chiếc áo lông màu xám nhạt. Anh ta bày thế đấu quyền anh, nói: “Nào đến đây, cho tôi xem thử trình độ cận chiến của anh. Tôi có thể thẳng thắng nói cho anh biết, từ nhỏ tôi đã phải tiếp nhận huấn luyện dành cho kỵ sĩ thực tập, sau đó vẫn chưa từng xao lãng.”
Là một người phi phàm, nếu không đánh lại một quý ông người thường chỉ từng được huấn luyện, vậy tôi cũng không cần làm người nữa rồi! Klein thầm phỉ nhổ một câu. Hắn không cởi áo lễ phục, chỉ cất súng, đi sang bên hai bước, dùng tay ra hiệu Taslim có thể bắt đầu rồi.
Vốn hắn định ngoắc ngoắc ngón tay, khuấy động bầu không khí tí. Nhưng hắn nghĩ đến thực lực của đối phương, lại lười chẳng muốn lãng phí tinh thần.
Taslim rất hưng phấn với cuộc đối đầu này, nhảy mấy cái tại chỗ rồi giẫm mạnh về phía trước, đấm thẳng một quyền về phía bên phải.
Klein vươn tay trái chặn lại một quyền này, thuận thế hạ người xoay hông, vươn tay phải vật ngã đối phương một cách lưu loát.
‘Rầm’ Taslim bay lên ngã xuống, phần lưng chạm đất. Klein đoạn sau không dùng sức, chỉ lấy quán tính để quăng ngã đối phương.
“Lợi hại!” Taslim nhanh chóng đứng lên, giơ ngón cái: “Không hổ là thám tử nổi tiếng, thuật bắn súng và cận chiến của anh đều vô cùng xuất sắc.”
Chỉ là đánh bại con gà như anh mà thôi, anh từ đâu thấy được trình độ cận chiến của tôi rất cao chứ? Klein oán thầm một câu, mỉm cười nói: “Nếu anh đã nắm rõ rồi, giờ có thể nói cho tôi biết bạn của anh muốn ủy thác gì được chưa?”
“Ha ha, chốc nữa anh ta sẽ đến câu lạc bộ, hai người tự nói chuyện đi.” Taslim vươn tay xoa lưng: “Cụ thể là ủy thác gì thì tôi cũng không biết. Đúng rồi, anh ta là phóng viên. Mike Joseph, phóng viên tin tức của báo Daily Observer, đại khái là muốn thuê vệ sĩ bảo vệ trong thời gian ngắn.”
“Được.” Klein không hỏi nhiều nữa, tiếp tục luyện súng, nhưng không chỉ là súng lực, còn có cả súng săn, súng trường phát một và cả súng trường liên thanh. Hắn cần chuẩn bị cho những trường hợp gặp phải trong tương lai, dù xung quanh có súng gì thì hắn đều có thể sử dụng được cả.
Vào lúc gần 12h, hắn quay lại tầng một, tiến vào sảnh buffet. Hắn lấy một phần gà nướng, một miếng sườn bò rán cùng một phần tôm hùm hấp bơ số lượng có hạn hôm nay của câu lạc bộ.
Tìm vị trí để mấy thứ này xong, Klein lại đi lấy cơm hải sản Finebot, salad hoa quả, canh hàu cùng với hồng trà Hầu tước.
Đối mặt với bữa cơm trưa phong phú này, hắn không nhịn được nuốt một ngụm nước bọt, thầm ca ngợi Nữ Thần một câu.
Nếu như ăn ở bên ngoài, chỉ sợ bữa ăn này phải tốn tận 3 saule… Klein sử dụng luân chuyển dao nĩa và thìa bạc, ăn với vẻ rất thỏa mãn.
Đến khi giải quyết gần hết thức ăn trên bàn, Taslim Dumont dẫn một người đàn ông mặc áo khoác dày, đội chiếc mũ phớt nửa cao đi tới.
“Thám tử Moriarty, đây chính là người bạn mà tôi đã nói, Mike Joseph. Mike, vị này chính là thám tử nổi tiếng, anh Sherlock Moriarty.” Taslim mỉm cười giới thiệu hai bên.
“Rất hân hạnh được quen biết anh.” Mike cởi mũ, cúi chào.
Vẻ ngoài của anh ta tầm 30 tuổi, lông mi khá thưa thớt, làn da thô ráp, lỗ chân lông lộ rất rõ. Có điều ngũ quan của anh không tệ lắm, đôi mắt xanh thẳm rất mê người, lại thêm hai chòm ria mép đẹp mắt, cảm giác rất thành thục.
Klein không nhịn được sờ sờ râu mép đã trở nên dày hơn xung quanh miệng mình, hắn đứng dậy mời đối phương ngồi, mỉm cười nói: “Tôm hùm hấp bơ hôm nay rất được, hai người có thể thử xem sao.”
“Được.” Mike Joseph cũng không từ chối, cầm đĩa đi một vòng, lấy rất nhiều đồ ăn.
“Anh ta vội tới đây, còn chưa ăn cơm trưa.” Taslim mỉm cười giải thích thay cho anh bạn, đồng thời đặt một chồng báo lên trên bàn ăn.
“Nhìn ra được.” Klein đặt dao dĩa xuống, lấy khăn lau miệng, thong thả uống hồng trà.
Hắn rất hài lòng với bữa cơm này.
Lúc này, Mike Joseph bưng hai đĩa đồ ăn trở lại, ăn nhanh mấy miếng lót dạ, sau đó ngẩng đầu nhìn Klein: “Thám tử Moriarty, anh có biết vụ án giết người hàng loạt gần đây không?”
“Mổ lấy nội tạng?” Klein nhớ đến vụ này, giản lược hỏi ngược lại.
Taslim ở bên cạnh gật đầu, cảm khái nói: “Quả nhiên vị thám tử nào cũng đều đang chú ý đến vụ án giết người hàng loạt này.”
Mike lấy ra một tờ báo trong đống báo, đưa cho Klein: “Đây là tin mới nhất.”
Klein nhận lấy xem, phát hiện chính là tờ báo Daily Observer mà Mike đang làm việc, đầu đề trên trang nhất của nó là:
“11! Lại một quý cô bị giết hại! Silveras Yard bó tay toàn tập!”
Tổng bộ sở cảnh sát Backlund ở trên phố Silveras giáp quận Hoàng Hậu, cho nên bọn họ còn được gọi là Silveras Yard.
11? Vụ án 11 rồi à? Klein kiếm chế xúc động muốn nhíu mày. Hắn nghi hoặc đọc tiếp, phát hiện quả nhiên giống vụ lần trước mình gặp phải, mục tiêu đều là nữ giới, mặc những chiếc váy dài xinh đẹp, đều bị mổ bụng lấy nội tạng.
Đây là vụ án có dấu vết thờ phụng Ác Ma rõ ràng, chắc chắn Silveras Yard đã chuyển giao cho tiểu đội Kẻ Gác Đêm, Kẻ Trừng Phạt hoặc là Trái Tim Máy Móc. Bọn họ muốn xem bói có xem bói, muốn thông linh có thông linh, còn có rất nhiều thủ đoạn phi phàm có hiệu quả đặc biệt, làm sao đến giờ vẫn chưa phá được án, không bắt được tội phạm chứ? Tên kia có năng lực phản trinh sát tuyệt vời hay phá hủy linh hồn người chết? Hoặc là nói, linh hồn bị lấy đi cùng với nội tạng, là yêu cầu cho nghi thức ác ma? Ừ, chắc chắn gã có thể quấy nhiễu xem bói… Cũng đúng, người phi phàm đường tắt Ác Ma nếu không có mấy năng lực tương tự thì làm sao dám giết người liên tục vậy được… Klein trầm tư suy nghĩ.
Hắn nói với Mike Joseph: “Anh muốn tự mình điều tra? Thật xin lỗi, tôi không thể nhận. Nếu không có lời mời của cảnh sát, tôi không thể cắm tay được, tôi phải duy trì mối quan hệ tốt đẹp với họ.”
Cái gọi là quan hệ tốt đẹp, chính là mời tôi đến cục cảnh sát uống trà… Klein tự oán thầm một câu.
Nguyên nhân thực sự khiến hắn từ chối chính là, dính vào vụ án giết người hàng loạt này rất dễ gặp phải người phi phàm, trong đó chắc có cả những Kẻ Gác Đêm thuộc giáo khu Backlund của giáo hội Nữ Thần.
“Không, không phải điều tra, không, nói một cách chính xác, không phải điều tra để tìm kiếm hung thủ, tôi chỉ muốn hoàn thành bài báo của tôi.” Mike Joseph nuốt miếng tôm, giải thích.
“Bài báo?” Klein đặt chén trà gốm sứ màu trắng xuống, hai tay đan vào nhau, hỏi với vẻ khá nhàn nhã.
Mike Joseph nói: “Nếu như ngày mai hoặc ngày kia anh mua báo Daily Observer, sẽ thấy bài báo phân tích sâu về vụ án giết người hàng loạt này của tôi. Trong đó phần quan trọng nhất sẽ công bố ra điểm chung của các người bị hại, nhắc nhở mọi người phải chú ý.”
“Ồ, điểm chung là gì?” Klein hiếu kỳ hỏi.
Mike nhấp một ngụm cafe rồi nói: “Ngoại trừ là nữ giới mặc những chiếc váy dài màu sắc đẹp đẽ thì còn có một điểm chung nữa. Tôi đã điều tra nghề nghiệp của những người bị hại, phát hiện một chuyện rất thú vị. Bọn họ có người là hầu gái, có người là công nhân dệt, cũng có thợ may, nữ giáo sư. Nhìn từ bên ngoài thì không có bất kỳ sự trùng hợp nào, nhưng thực tế thì bọn họ đều đã từng làm gái đứng đường.”
“Gái đứng đường? Nữ giáo sư?” Klein khá ngạc nhiên hỏi ngược lại.
Tại vương quốc Ruen, giáo sư là thành phần thuộc về giai cấp trung lưu, đãi ngộ thấp nhất cũng 2 bảng một tuần, đủ cho một quý cô sống khá tốt, cô ta không cần thiết phải đi làm gái đứng đường.
Thấy truyện hay thì bấm quảng cáo giúp truyenconvet duy trì
Mike kéo khóe miệng, thở dài nói: “Là đã từng. Trước khi tìm được công việc nuôi sống bản thân, chắc họ từng có khoảng thời gian rất khó khăn. Lúc trước tôi từng mở một cuộc điều tra, có 1/6 nữ giới trong độ tuổi từ 15 đến 55 ở Backlund, đang làm hoặc là từng làm gái đứng đường. Ha, đây chính là quốc gia của chúng ta, tất cả người nước ngoài đến đây đều sẽ cảm thấy ngạc nhiên, một quốc gia rất bảo thủ, một thành phố lớn phồn hoa mà đi đến đâu cũng đều là gái đứng đường.”
Số, số liệu này khuếch đại quá rồi đó… Mà nếu là thật, chỉ có thể nói hiện thực còn khoa trương hơn… Cái thói đời chết tiệt… Klein líu lưỡi. Hắn ngẫm nghĩ, cố tình nói: “Có một vấn đề là làm sao hung thủ biết người bị hại từng làm gái đứng đường? Trên người bọn họ lại không có dán nhãn, anh cũng phải điều tra chi tiết mới có thể phát hiện được.”
“Không hổ thám tử lớn, có lẽ đây chính là manh mối.” Mike Joseph trả lời không chút suy nghĩ.
Không, nếu như đây là người phi phàm của đường tắt Ác Ma, vậy tiêu chuẩn mà chúng sẽ chọn là kiểu người nhìn như sa ngã nhưng lại không sa ngã hoàn toàn. Mà bọn chúng có trực giác nhạy cảm với sa ngã, nói không chừng là có thể trực tiếp thấy được ‘màu sắc’ liên quan từ sâu bên trong, cộng thêm điểm đột phá như mặc váy dài với màu sắc đẹp đẽ, mục tiêu cơ bản đã được xác định rồi… Klein thầm trả lời với bản thân, sau đó hỏi: “Vậy anh muốn điều tra chuyện gì?”
Mike gật đầu nói: “Trong 11 vụ án này, có 10 cô gái từng làm gái đứng đường, nhưng có một người không phải. Cô ta đến giờ vẫn là gái điếm, ừm, chính là Sybel nhỏ tuổi nhất, chỉ có 16. Điều này có vẻ rất kỳ lạ, tôi muốn đến ‘Golden Rose’, chính là, ừm, chính là nơi cô gái đó làm việc để điều tra sâu hơn, coi thử có thể phát hiện được điều gì hay không.”
“Tôi lo lắng khi hỏi chuyện sẽ chọc giận người ở đó, vậy nên mới có ý định mời anh bảo vệ tôi trong thời gian ngắn. Anh không cần phải dạy bảo bọn họ một trận, chỉ cần bảo vệ tôi chạy trốn trong thời khắc mấu chốt là được. Nếu không xảy ra chuyện gì cả, tôi sẽ trả anh 1 bảng thù lao. Nếu có đánh nhau, vậy sẽ tăng lên 5 bảng, ý của anh thế nào?”
Klein mỉm cười nói: “Tôi đi rửa tay, quay lại sẽ trả lời anh.”
Hắn lễ phép cúi người, chậm rãi đi vào nhà vệ sinh, sau đó tung đồng xu, nhận được đáp án có thể.