Quỷ Bí Chi Chủ - Chương 59: Quan sát lẫn nhau
Thám tử? Đồng nghiệp à nha… Nhưng ông ta có thể giúp đỡ cảnh sát xử lý vụ án nghiêm trọng như này, chứng tỏ ông ta là một thám tử nổi tiếng thật sự, ít nhất là rất nổi tiếng trong nội bộ Silveras Yard… Vụ án giết người liên hoàn liên quan đến thờ phụng ác ma, không phải nên giao cho Kẻ Gác Đêm, Kẻ Trừng Phạt, hay Trái Tim Máy Móc à? Sở cảnh sát chỉ cần trợ giúp chút xíu là được, tại sao còn tự mình thuê thám tử tư giúp đỡ.
Ừm, chắc chắc 11 vụ án giết người liên hoàn đã gây nên chấn động, Silveras Yard phải chịu áp lực rất lớn, không muốn chỉ sốt ruột ngồi chờ đợi?
Trong đầu Klein nghĩ đến rất nhiều việc, nhưng bên ngoài lại nở nụ cười: “Được.”
Hắn lên chiếc xe ngựa do Isengard Stanton thuê, nhìn thấy bên trong còn có một người trẻ tuổi tóc nâu với khí chất lão luyện.
“Đây là trợ thủ của tôi.” Isengard có khuôn mặt gầy gò góc cạnh rõ ràng giới thiệu, “Mời ngồi.”
Ông ta không đóng cửa khoang xe, cũng không bảo người đánh xe di chuyển, để tỏ ý bản thân không hề có ác ý.
Klein cố ý tỏ ra mất tự nhiên ngồi xuống, có vẻ bất an hỏi: “Ông Stanton, ông muốn nói chuyện gì với tôi?”
Isengard lấy ra một cái tẩu màu sẫm, nói: “Tôi muốn biết thu hoạch lúc hai người theo dõi phu nhân Lopez, hai người nghe thấy hoặc là phát hiện được gì?”
“Chuyện này… Tôi cũng là một thám tử, ông biết nghề này của chúng ta có giao ước bảo mật.” Klein giả vờ khó xử, trả lời.
“Tôi thay mặt cho Silveras Yard hỏi cậu, chuyện này không liên quan đến giao ước bảo mật.” Isengard dùng ngón cái vuốt tẩu thuốc, nói: “1 bảng, ừm… 2 bảng, thế nào?”
Có bài học chuyện Meursault lần trước, cộng thêm chuyện này không cần thiết phải giữ bí mật, Klein lập tức trả lời không chút do dự: “Được.”
“Tốt.” Isengard mỉm cười, lấy ra 2 tờ 1 bảng bên trong túi áo.
Klein bày dáng vẻ nhớ lại, thản nhiên nói: “Bọn tôi chỉ nghe được một câu, phu nhân Lopez định phái thuộc hạ đi nói với Capim, bảo gã gần đây đừng đưa người tới nữa.”
“Capim?” Isengard có vẻ chợt hiểu ra, gật đầu, “Tôi biết rồi.”
“Ông biết Capim?” Klein không che giấu sự ngạc nhiên của mình.
Isengard đưa tiền cho hắn, nụ cười rất lạnh đạm: “Gã là tên phú hào chịu nhiều tranh luận ở quận Jowood. Tại Backlund, thỉnh thoảng sẽ có một vài thiếu nữ ngây thơ mất tích trên những con đường vắng vẻ không người. Mà sau một khoảng thời gian rất dài, có lẽ sẽ tình cờ phát hiện được những cô gái ấy trong các kỹ viện hợp pháp hoặc phi pháp. Rất nhiều lời đồn chỉ về phía Capim, cho rằng gã là tên tội phạm đầu sỏ tay dính đầy máu cả người dơ bẩn. Nhưng bởi vì không đủ chứng cứ, nên đến tận bây giờ gã vẫn đang tự do, hơn nữa gã quen biết không ít nhân vật lớn.”
Nếu sự thật là như vậy, tên này đáng chết vạn lần… Klein gật đầu, thở dài nói: “Đây chính là Ruen, đây chính là Backlund. Ông Stanton, tôi nên tạm biệt rồi.”
“Cảm ơn sự phối hợp của cậu.” Isengard lễ phép nhấc nửa người đưa tiễn, “Đúng rồi, trình độ cận chiến của cậu rất xuất sắc. Biết đâu sau này chúng ta sẽ có cơ hội hợp tác, tôi nên xưng hô với cậu thế nào?”
“Sherlock Moriarty.” Klein trả lời ngắn gọn, xuống xe.
Đợi đến khi hắn đi đến trạm xe ngựa công cộng, Isengard Stanton mới bảo trợ thủ đóng cửa, đồng thời kêu người đánh xe đến quận Hillston.
Nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, thân sĩ già cất tẩu thuốc sẫm màu đi. Ông ta lấy ra một vật trang sức đồng thau từ trong túi áo, cầm trong tay chậm rãi vuốt ve.
Món trang sức đồng thau đó là một quyển sách để mở với kích cỡ bỏ túi, chính giữa còn có một con mắt dựng đứng.
“Dáng vẻ và trang phục của cậu Moriarty hồi nãy có vẻ không hài hòa. Cậu ta đeo mắt kính gọng vàng nhã nhặn, nhưng lại cố ý để râu xung quanh miệng, lộ vẻ thô tục dã cộc cằn, nó không phù hợp với mạch suy nghĩ bình thường. Vào thời đại bây giờ, người mang mắt kính gọng vàng thường rất để ý hình tượng bản thân, một hình tượng có tri thức có khí chất. Có lẽ cậu ta đang cố gắng che dấu điều gì đó… tất nhiên cũng có thể cậu ta là một thân sĩ với thẩm mỹ khác người…” Isengard như đang tự nói một mình, lại như đang nói với trợ thủ.
Vào giờ phút này, Klein đang dựa lên vách thùng xe ngựa công cộng, lầu bầu không tiếng động: “Thám tử Isengard Stanton đó có vấn đề, từ lúc mình bắt đầu dùng linh thị nhìn ông ta, ông ta luôn giữ vẻ lãnh đạm xa cách và sắc xanh của suy tư lý trí, linh tính màu tím chiếm vị trí chủ đạo, rất ít có màu sắc cảm xúc khác hiện ra. Với một người bình thường, trừ khi đang tập trung nghiên cứu một vấn đề khó, bằng không rất khó giữ được trạng thái đó trong một thời gian dài. Chắc chắn sẽ có màu sắc cảm xúc khác xuất hiện, khác biệt là nó giữ được bao lâu.”
“Ừ… hoặc Isengard Stanton là một thám tử thiên tài có thiên phú dị bẩm, có thể quan sát và suy luận trong thời điểm đó. Hoặc, ông ta, là người phi phàm?”
Xe ngựa công cộng theo tuyến chia làm hai tầng, chở hơn bốn mươi hành khách đi về quận Bridge Backlund. Klein chậm rãi thu hồi suy nghĩ, đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, thưởng thức các kiến trúc 2 3 tầng phong cách khác nhau trên đường đi. Ngẫu nhiên hắn còn có thể thấy các tòa nhà màu nâu cao 5 6 tầng, điều này tỏ rõ trào lưu mới nhất của Backlund luôn bắt kịp kỹ thuật kiến trúc tuyến đầu của vương quốc.
Sau khi đổi xe ngựa một lần, Klein đã tới phố Cửa Sắt, xuống xe đối diện quán rượu Người Dũng Cảm.
Bởi vì còn chưa đến thời gian náo nhiệt nhất của quán rượu, hắn vừa vào đã thấy Kaspar ngồi uống rượu bên quầy bar. Ông già mũi bã rượu này gọi một ly Lyranze, nhấm nháp vị mạch nha và sự nóng bỏng kích thích trong cổ họng, thỏa mãn híp mắt.
Klein đến gần, gõ gõ quầy bar, mỉm cười hỏi: “Marik có ở đây không?”
Cùng lúc đó, hắn một tay đút túi nắm chặt còi đồng Azcot, dùng linh tính che lấy ảnh hưởng tiêu cực của nó. Mà lời hắn còn chưa dứt, chợt cảm giác được một ánh mắt đảo qua người mình, tràn đầy ý dò xét. Đợi đến khi hắn hỏi xong, ánh mắt kia lại dời đi, hình như nhìn về phía Kaspars.
Ông già có vết sẹo lớn trên mặt ngước mắt thấy là Klein, tức giận nói: “Hắn không đến, hôm qua cũng không đến.”
Không đến… Klein lập tức thở phào, không dùng linh tính bao lấy còi đồng Azcot.
Khi nhắc đến Marik, có người nhìn mình… Cho đến khi làm rõ mình đang hỏi tung tích của Marik, ánh mắt đó lại dời đi… Có người đang tìm Marik… Klein kiềm chế xúc động muốn quay đầu quan sát, thầm phân tích dị thường trước đó trong đầu.
Kết hợp với nghi ngờ lúc đầu của mình, hắn cảm giác vấn đề như đã được giải đáp.
Tuần trước hắn rất hoang mang, tiểu thư vệ sĩ có đẳng cấp danh sách 5 tại sao lại nhận vụ bảo vệ 3 ngày giá 1000 bảng. Không phải nói giá cả quá thấp, mà ở cấp độ như cô ta đã được xem như là kẻ mạnh. Bên trong giáo hội Nữ Thần đã đủ đảm nhiệm chức vụ chấp sự Kẻ Gác Đêm hoặc giám mục của giáo khu. Nếu như còn nhận được sự ưu ái ‘Thánh vật’, thậm chí có thể cạnh tranh chức tổng giám mục hoặc chấp sự cao cấp…
Trong các cơ quan tình báo hoặc các tổ chức bí ẩn, danh sách 5 có nghĩa là người phụ trách các khu vực lớn hoặc là các nhân vật lớn có thân phận số 1 số 2. Cho dù là người phi phàm hoang dã không có tổ chức, kẻ mạnh có được thực lực cỡ này đã đủ để thành lập một tổ chức nhỏ thuộc về bản thân…
Mặc kệ là từ góc độ nào, tiểu thư vệ sĩ đều có thể hưởng thụ cống hiến của thuộc hạ, chứ không cần phải tự mình ‘nhận đơn’…
Lúc ấy mình thấy khả năng lớn nhất chỉ mời được một ‘vệ sĩ’ danh sách 6, có thể chống đỡ kẻ mạnh do Beckron phái tới chốc lát, tạo cơ hội cho mình là được. Ai ngờ, tiểu thư vệ sĩ mạnh tới nỗi dọa người….
Qua chuyện hôm nay, tiểu thư vệ sĩ, Marik có lẽ giống như mình đều có thân phận mẫn cảm, cần phải trốn chui trốn nhủi. Ừm, tình cảnh của họ thậm chí có thể còn tệ hơn, luôn phải lo lắng bị bắt… Shhh, có thể đuổi bắt tiểu thư vệ sĩ, tổ chức đó cho dù không có kẻ mạnh danh sách cao, chắc chắn cũng sẽ có thánh vật, hoặc là rất nhiều danh sách 5…
Tất nhiên đây đều là suy đoán của mình, có lẽ thân phận người phi phàm của Marik bại lộ, bị tiểu đội Trái Tim Máy Móc để mắt tới…
Trong lúc suy nghĩ, Klein tiếc nuối nói: “Vậy sao, tôi còn muốn tìm anh ta đánh bài đây.”
Nghe được lời nói không phù hợp với phong cách của đối phương, Kaspars lập tức cảnh giác, nhưng cũng không quan sát xung quanh mà chỉ cười hề hề nói: “Buổi tối tôi mở một phòng bài Texas, cậu có muốn tham gia không?”
“Không, tôi muốn chơi từ giờ đến tối cơ. Aiz, tôi vẫn nên thành thật quay về nhà thôi.” Klein thở dài, còn chưa uống rượu đã rời khỏi quán rượu Người Dũng Cảm.
Hắn vốn định hỏi thăm tin tức mấy cuộc tụ hội của những người phi phàm khác từ Kaspars, nhưng sau khi tình huống đó xuất hiện, hắn cẩn thận bỏ qua ý nghĩ này.
Thực ra hắn có thể đến phòng đánh bài kín đáo để trao đổi vấn đề này với Kaspars, nhưng vì đảm bảo an toàn nên hắn quyết định chờ lần sau.
Klein cũng không vội trở về nhà, hắn đi đến căn phòng thuê ở quận Đông, lên màn sương mù xám tiến hành xem bói, xác nhận không ai theo dõi mình.
Thấy truyện hay thì bấm quảng cáo giúp truyenconvet duy trì
Sau khi đã yên tâm, hắn về tới phố Minsk trước khi trời hoàn toàn tối đen, phát hiện trong hòm thư nhét đầy các loại báo chí đã đặt mua.
“Hôm nay vội vã ra ngoài còn chưa kịp đọc nữa. Ở câu lạc bộ Cragg, tập súng dùng bữa xong, chợp mắt một lúc lại bị Talim lôi đi đánh mấy trận tenis. Ha, kỹ thuật không đủ, tố chất cơ thể có thể bù đắp…” Klein lầu bầu vài câu, mở cửa vào nhà, mở công tắc đèn khí gas.
Hắn cầm mấy tờ báo đi vào phòng khách, ngồi trên ghế sopha, nhóm lửa đèn áp tường, tùy ý lật báo xem.
Đầu tiên Klein đọc Báo buổi sáng Backlund, đồng thời trực tiếp lật đến trang thứ năm, nhìn thấy một tin quảng cáo cửa hàng Engst thu mua hàng hóa!
Báo giá lần lượt là bột mì 7 penny/sheng, mỡ bò 1 saule/pound, mỡ heo 6 penny/pound, bơ 1 saule 3 penny/pound, lá hồng trà Hầu tước 8 saule/pound…
Nói cách khác, 8h tối mai ở chỗ cũ có tụ hội người phi phàm, ám hiệu mở cửa: gõ mạnh 7 tiếng, gõ nhẹ 1 tiếng, khoảng cách 6 dài 1 ngắn, lần lượt theo thứ tự…. 3 với 8 đằng sau không có ý nghĩa… Klein giải mã nội dung. Hắn dựa lên lưng ghế sopha, bắt đầu chờ mong cuộc tụ hội tối mai.
Hắn muốn bán một phần phối phương, xem có thể mua được tài liệu hoặc vật phẩm thích hợp hay không!