Quỷ Bí Chi Chủ - Chương 70: Công hội Bến Tàu
Hugh làm công việc thợ săn tiền thưởng này đã được một khoảng thời gian dài, rất nhiều chuyện không cần thông qua não cũng có thể làm ra phản ứng theo bản năng.
Vừa nhìn thấy vị khách tiến vào cao gần 2m, cô nàng cuối đầu theo bản năng, tiếp tục ăn xúc xích heo và khoai tây chiên như thể chả có gì xảy ra.
Đồ ăn vào miệng mà Hugh lại không nếm ra được vị gì. Cô nàng đau khổ nhẫn nại hơn mười mấy giây mới chậm rãi ngẩng đầu, làm bộ như tùy ý nhìn quanh một vòng. Rồi cô nàng nhanh chóng nhìn thấy vị khách vừa mới tiến vào ngồi trước quầy bar, đang chờ rượu và bữa trưa.
Mái tóc vàng nhạt mềm mại hơi xoăn, con ngươi màu nâu đậm như dã thú, khóe miệng hơi chếch xuống, khí chất quái gở hung ác… Từng chi tiết nhỏ ánh vào trong con ngươi của Hugh, chậm rãi trùng điệp với hình tượng trong đầu của cô.
Là gã!
Chính là người tình nghi là hung thủ!
Hung thủ giết hại Williams!
Hugh lại vùi đầu xuống, chậm rãi ăn hết số thức ăn còn lại!
Qua vài phút, cô đặt đĩa và ly rượu lên trên quầy bar, tiếp đó mắt nhìn thẳng, rời khỏi quán rượu Liên Minh Công Nhân mà không thèm quay đầu lấy một lần.
Bởi vì giày độn khá cao, cô đã che giấu đi đặc thù rõ rệt nhất của mình.
Ra thấu bên ngoài thì Hugh thả chậm bước chân, tìm một vị trí yên tĩnh gần quán rượu, quan sát người ra vào quán rượu.
Chờ đợi một lúc lâu, cô rốt cuộc phát hiện một người quen, Burton sống ở quận Đông, là công nhân kỹ thuật làm việc tại xưởng tàu East Balam.
Gã trai trẻ này thích thưởng cho bản thân một ly bia lúa mạch đen chất lượng kém vào buổi trưa hoặc buổi chiều, tiền lương của gã ta chỉ đủ mua nổi loại bia này, hơn nữa còn không thể uống mỗi ngày.
Hugh động tác nhanh nhẹn vọt qua, vỗ bả vai của Burton, đè thấp giọng, nói: “Là tôi, Hugh.”
“Hugh?” Burton quan sát người đàn ông thấp bé sau lưng, suýt chút nữa không nhận ra Trọng Tài – Hugh Durza rất nổi danh ở một vài khu phố của quận Đông.
“Tôi có chuyện muốn hỏi anh.” Hugh chỉ vào một góc hẻo lánh.
Burton nghi ngờ đi theo, đến một nơi bí mật mới bừng tỉnh hỏi: “Cô đang làm nhiệm vụ treo thưởng?”
Gã ta nghe nói Hugh cũng là một thợ săn tiền thưởng.
“Ừ.” Hugh gật đầu lấy lệ, móc ra 5 đồng xu 1 penny, tung tung chúng, nói: “Anh có nhận ra người đàn ông rất cao trong quán rượu không?”
“Cô là chỉ cái người cao cao, tóc vàng nhạt, rất hung ác đó hả?” Burton khoa tay múa chân.
“Đúng.” Hugh lập tức lấy ra một xấp tranh chân dung, mở ra nói: “Anh cần phải xác nhận.”
“Chính là gã, ba tháng gần đây gã thường đến quán rượu này, lúc trước chưa từng thấy gã bao giờ. Gã rất hung ác, chẳng thèm nói lý, đánh nhau rất giỏi, tốt nhất là cô đừng có trêu chọc gã.” Burton cẩn thận nhìn bức chân dung mấy lần, chân thành khuyên nhủ.
Ừ, cái người mình vừa nhìn thấy giống hệt như mãnh thú gặp phải lúc nhỏ. Có cảm giác rất nguy hiểm, mình không phải đối thủ, cần phải lập tức tránh đi… Hugh âm thầm thở hắt một hơi, dò hỏi: “Anh biết gã có liên hệ mật thiết với ai không?”
“Không biết, gã chẳng hòa đồng cho lắm, rất ít nói chuyện, thậm chí còn chẳng biết gã tên là gì. Bọn tôi tự mình đặt cho gã một biệt hiệu, gọi là Người Khổng Lồ.” Burton bĩu môi lắc đầu.
Hugh suy nghĩ chốc lát lại hỏi: “Ngoại trừ quán rượu, anh còn gặp gã ở những đâu? Anh có thể đi hỏi bạn bè của mình câu hỏi tương tự, nhớ kỹ, cần phải là những người bạn đáng tin cậy.”
Burton ngẫm lại, nói: “Lúc tôi đến công hội Bến Tàu làm việc, ừm, chính là ở công hội Bến Tàu ở xưởng tàu East Balam, thỉnh thoảng sẽ nhìn thấy gã xuất hiện. Hugh, tại sao cô không phải người của công hội? Cô công chính như vậy, đám người đó không chỉ mỗi tuần thu của bọn tôi 1.5 saule hội phí, còn bảo bọn tôi giao ra một nửa tiền lương? Chúa ơi, vậy thì cũng thôi đi, vì có thể sống yên ổn, bọn tôi cần phải giúp đỡ lẫn nhau. Nhưng bọn hắn chỉ vừa tổ chức bãi công, quay đầu phát đã ăn ý nhất trí với luật sư do đám người có tiền phái tới, cảnh ngộ của bọn tôi hoàn toàn chẳng tốt lên được chút nào!”
“Ngừng, ngừng.” Hugh đè bàn tay phải nói, “Ngoại trừ nơi đó ra, anh không gặp Người Khổng Lồ ở nơi nào khác nữa à?”
“Không có, đám bạn của tôi chắc cũng không có đâu. Dù sao thì bọn tôi thường hay lén lút bàn tán về gã.” Burton dùng giọng điệu khẳng định để trả lời.
Hugh chẳng nói gì thêm nữa, đưa 5 đồng xu penny cho đối phương.
“Mời anh uống rượu. Chuyện vừa nãy tôi hỏi, anh đừng nói cho bất cứ người nào cả, sẽ rất nguy hiểm đấy.”
Lời vừa dứt thì cô đã quay người ra khỏi góc hẻo lánh, đi về phương hướng công hội Bến Tàu nằm ở xưởng tàu East Balam. Tầm mười phút sau thì Hugh nhìn thấy một tòa lầu nhỏ hai tầng màu vàng.
Cô nàng lộn ngược chiếc áo khoác vải bố bên ngoài mặc vào, lộ ra mấy miếng vá bên trong, khiến bản thân chỉ chớp mắt từ một công nhân thấp bé biến trở thành một kẻ lang thang.
Liếc mắt nhìn mấy kẻ lang thang cuộn mình nơi góc phố, Hugh niết mũi, đi qua ngồi với bọn họ. Ánh mắt cô thỉnh thoảng đảo qua công hội Bến Tàu ở đối diện… lúc có người ra vào bên trong.
Thời gian trôi qua từng phút từng giây, Hugh chịu đựng gió lạnh, chịu đựng hoàn cảnh ác liệt, kiên trì bền bỉ quan sát tình hình công hội Bến Tàu và khu vực xung quanh.
Cô nhớ rõ Williams kiên trì với việc uống rượu, càng nhớ rõ tâm trạng mình ngày đó lúc đọc báo.
Loại tâm trạng này khiến cô có thể nhẫn nại hơn trước đây rất nhiều.
Lúc này nơi công hội Bến Tàu có 7 8 người đi ra, bọn họ kết bạn đi về phía quán cà phê đối diện, chuẩn bị hưởng dụng bữa trưa.
Hugh nheo mắt, quan sát kỹ mỗi một người đi ngang qua, xác nhận tướng mạo của bọn hắn.
Không có người khả nghi… Hugh chuẩn bị thu hồi tầm mắt, chờ đợi nhóm tiếp theo.
Kétttt, cửa quán cà phê bị kéo mở, nhiệt độ bên trong xông thẳng ra ngoài, một người đàn ông phải tháo mắt kính gọng vàng của mình xuống, dùng ống tay áo lau sương trắng bên trên đi.
Hugh tùy ý liếc nhìn một cái, ánh mắt chợt cứng lại:
Đôi mắt đó!
Khóe miệng đó!
Từ đầu đến cuối đều như thể mang theo ý cười châm biếm!
Lanlus? Hugh quay ngoắt đầu về không dám nhìn nữa.
Người đàn ông có màu da đồng cổ, mái tóc ngắn, khuôn mặt góc cạnh rõ ràng vừa nãy khác biệt rất lớn với dáng vẻ trên bức chân dung, chỉ duy nhất có đôi mắt và khóe miệng là cho cô cảm giác quen thuộc.
Thấy truyện hay thì bấm quảng cáo giúp truyenconvet duy trì
Cảm giác như đang trào phúng tất cả mọi người!
Là Lanlus sao? Là Lanlus đúng không? Hugh vùi đầu ngưng mắt nhìn tảng đá bên đường.
…
Trong nhà Sammer.
Sau bữa trưa phong phú, chủ nhân và khách khứa tụ tập tại phòng khách trò chuyện, đồng thời còn hẹn chốc nữa cùng chơi Texas.
Một vài tin đồn thú vị và những câu chuyện buồn cười thỉnh thoảng vọng lại. Klein vẫn giữ nụ cười, đôi lúc chen miệng vài câu, cũng trông thấy hai đứa trẻ nhà Sammer hoạt bát chạy ra chạy vào.
Mà Jurgen Cooper bên cạnh hắn thì vẫn giữ vẻ mặt nghiêm túc, ngẫu nhiên sẽ đề xuất vài ý kiến về luật pháp cho mọi người.
Klein mỉm cười, hơi nghiêng người, đè thấp giọng hỏi: “Anh có thấy chán không?”
“Không, đề tài của bọn họ rất thú vị.” Jurgen nghiêm túc gật đầu.
Klein lập tức ngạc nhiên, bật thốt hỏi lại: “Vậy sao anh không cười?”
Jurgen hơi nhíu mày, nghi ngờ nhìn hắn: “Tại sao phải cười?”
“…” Khóe miệng Klein giật giật, thế mà không biết phải trả lời thế nào.
Hắn vốn chỉ đùa một câu, nói đối phương rất giống con mèo Brody của anh ta, lúc nào cũng nghiêm túc. Đột nhiên bên tai vang lên tiếng khẩn cầu trùng điệp hư ảo.
Giọng nữ… Tiểu thư Chính Nghĩa nhanh vậy đã dựa vào manh mối mình cung cấp tìm được tin tức hữu dụng rồi sao? Klein đứng lên, hơi cúi người nói: “Tôi đến phòng vệ sinh.”
Tiến vào phòng vệ sinh, Klein khóa trái cửa, đi ngược bốn bước, lên màn sương mù xám.
Phán đoán của hắn rất chuẩn xác, tiếng khẩn cầu đến từ tiểu thư Chính Nghĩa.
Klein tự dưng có hơi căng thẳng, nửa là chờ mong nửa là ngưng trọng phóng linh tính ra, lắng nghe lời nói của đối phương.
Sau khi gọi tôn xưng như thường lệ, Chính Nghĩa kể lại một cách chi tiết:
“Bọn họ ở quán rượu Liên Minh Công Nhân tại xưởng tàu East Balam quận Bến Tàu phát hiện manh mối do ngài cung cấp, biệt hiệu của đối phương là Người Khổng Lồ.”
“Theo dõi quy luật ẩn hiện của Người Khổng Lồ, bọn họ lại ở công hội Bến Tàu tại xưởng tàu East Balam phát hiện người nghi là Lanlus, nhưng không thể xác định chính xác được.”
“Bọn họ tạm thời không dám tiếp xúc với Lanlus, bởi vì Người Khổng Lồ rất mạnh rất nguy hiểm, chỉ đành phải tiếp tục chờ đợi cơ hội.”
“Đồng thời bọn họ còn hỏi, sau khi xác nhận đúng là Lanlus, bọn họ có thể báo cảnh sát để nhận thưởng không?”
Lanlus có trợ thủ rất mạnh rất nguy hiểm… Gã có còn trợ thủ nào khác hay không? Sau lưng gã có tồn tại thế lực nào không? Tại sao lại giết người một cách quá khích như vậy? Gã đang lập mưu gì ở công hội Bến Tàu? Một chuỗi nghi vấn lướt qua trong đầu Klein, khiến hắn cảm thấy chuyện này còn phức tạp hơn rất nhiều so với dự đoán của hắn, bao phủ một lớp sương mù dày đặc.
Còn về nguyện vọng sau cùng của hai cô gái, đáp án của hắn là đồng ý không cần phải hỏi nhiều. Thậm chí hắn còn kiến nghị đối phương trực tiếp thông báo cho giáo hội Nữ Thần Đêm Tối, bởi vì cục cảnh sát bên kia có khả năng sẽ để lộ tin tức.
Để cho Kẻ Gác Đêm của giáo hội Nữ Thần giết Lanlus thì cũng xem như là báo thù! Klein thầm nói một câu.
Hắn có xung động mãnh liệt phải lập tức xác nhận người đó có phải là Lanlus không, để miễn chờ đợi lâu lại xuất hiện biến số. Hắn hít vào một hơi, khống chế tâm trạng, tháo con lắc linh tính nơi cổ tay xuống.
“Đến công hội Bến Tàu xác nhận Lanlus sẽ có nguy hiểm.”
Sau khi nhắm mắt đọc thầm bảy lần, Klein mở mắt nhìn về phía con lắc thạch anh vàng, phát hiện nó chẳng hề nhúc nhích, hoàn toàn bất động.
Xem bói thất bại? Klein lập tức nhíu mày.
Hắn đổi câu xem bói khác, đổi cách thức xem bói, nhưng kết quả vẫn là thất bại.
Cẩn thận suy tư một lúc, hắn tìm ra được ba nguyên nhân; Một là tin tức không đủ, không thể xem bói được; Hai là công hội Bến Tàu căn bản không có Lanlus, xem bói khó mà thành lập được; Ba là Lanlus có vật phẩm có thể che giấu xem bói như của Ince Zangwill.
Vật phẩm che giấu xem bói… Là chỗ tốt gã nhận được từ trong nghi thức Đứa con của Thần? Một chút thần tính của Chúa Sáng Thế Chân Thật? Klein cân nhắc mấy giây, quyết định mặc kệ ra sao, bản thân cũng phải đến công hội Bến Tàu một chuyến.
Có vài chuyện, biết rõ là nguy hiểm nhưng vẫn phải làm!
Hai cô gái đó đều có thể âm thầm quan sát không bị phát hiện, vậy thì mình cũng có thể… Mình chỉ cần nhìn Lanlus một lần là có thể mượn nhờ đó xem bói để xác nhận…
Tất nhiên cũng không thể lỗ mãng được, mình cần phải chuẩn bị kỹ càng trước. Ví dụ: bỏ Con Mắt Đen Tuyền lên màn sương mù xám, không thể mang theo bên người được, để tránh tinh thần nguyền rủa của Chúa Sáng Thế Chân Thật và thần tính của Thần nảy sinh cộng hưởng. Ví dụ: ngụy trang mình cao hơn, khiến Người Khổng Lồ nọ không thể từ vóc dáng nhận ra mình là tên ‘đi ngang qua’ tối qua được. Ví dụ: tìm một lý do đầy đủ thích hợp không khiến người hoài nghi, ừm, có thể đóng giả phóng viên đi phỏng vấn. Chốc nữa mình phải đi tìm Mike Joseph mượn thẻ nhà báo giả của anh ta trước…
Khóe miệng Klein chậm rãi nhếch lên, dùng linh tính bọc lấy bản thân, rơi xuống trở lại thế giới hiện thực.