Quỷ Bí Chi Chủ - Chương 71: Run rẩy theo bản năng
Ba giờ chiều, xưởng tàu East Balam, hiệp hội công nhân Bến Tàu.
Klein mặc một chiếc áo len dày, khoác áo jacket màu nâu nhạt, đội mũ mềm trông khá đơn giản. Hắn khiến hình tượng của mình trông giống như là phóng viên đi lấy tin bình thường, chứ không phải cái loại thường tham gia các buổi tiệc rượu và phỏng vấn những người có địa vị… Trang phục này đã ngốn mất của hắn 1 bảng 10 saule.
Lúc này hắn đeo mắt kính gọng vàng, mái tóc được chải chỉnh tề hết về sau, sáng bóng màu gel tóc. Trên mặt hắn không râu ria xồm xoàm, chỉ có một vòng xanh đen quanh miệng. Hắn cao hơn 5cm so với nguyên bản, cố gắng tạo sự khác biệt rõ ràng với hình tượng công nhân tối hôm qua, để người không thật sự quen thuộc không thể nào liên tưởng hai người với nhau được.
Trong túi áo và túi quần của hắn không có Con Mắt Đen Tuyền, không có các loại bùa chú và bột phấn tinh dầu, chỉ có một bộ bài Tarot, một quyên sổ ghi chú, một cây bút máy, một ví da, một đống tiền lẻ, một xâu chìa khóa cùng với một cái thẻ phóng viên giả.
Hắn không biết trạng thái hiện giờ của Lanlus, cũng không rõ đám người phi phàm mạnh mẽ xung quanh gã từ đâu ra. Cho nên cẩn thận là trên hết, hắn không mang theo bất cứ vật gì khiến đối phương hoài nghi.
Nhìn về ngôi nhà hai tầng phía trước, Klein băng qua đường, giả bộ không ỷ lại trực giác của Tên Hề phát hiện có mấy ánh mắt đang nhìn mình chăm chú.
Hắn đẩy mở cửa, phát hiện bày bố trong công hội Bến Tàu khá đơn sơ, không có cô gái nào phụ trách tiếp đón, cũng không có đại sảnh rộng lớn. Cầu thang đi lên lầu hai nằm ở chính giữa, hai bên là hành lang đầy các văn phòng, trên mặt đất thậm chí còn không lát sàn gỗ chứ đừng nói tới thảm, chỉ đơn thuần dùng xi măng phủ lên.
Klein nghiêng đầu nhìn người đàn ông đứng canh bên cửa, đến gần hỏi: “Tôi là phóng viên của Nhật báo Backlund, tôi muốn phỏng vấn nhân viên công tác ở hiệp hội các anh, tìm hiểu nhu cầu và khát vọng của các anh.”
Người đàn ông nọ mặc một bộ đồ chắp vá lỗ chỗ, phần góc viền áo khoác ngoài còn để lộ cả sợi bông dơ bẩn, bên trong chỉ mặc một chiếc sơ mi bằng vải đay.
Sau khi nghe được hai từ phóng viên, gã lập tức trở nên cảnh giác, trầm giọng trả lời: “Không có! Bọn tôi gần đây không có bãi công, không có!”
“Tôi nghĩ anh hiểu lầm rồi, tôi là người đồng tình với các anh. Tôi tính viết một bài báo chuyên đề, miêu tả công hội đang giúp đỡ những công nhân gặp khó khăn, tin tưởng tôi.” Klein mượn nhờ năng lực phi phàm của Tên Hề, khiến ánh mắt của mình trở nên cực kỳ chân thành.
“Là vậy à… Anh đi tìm Rander, ông ta là ủy viên phụ trách tuyên truyền chỗ bọn tôi. Rẽ phải, văn phòng thứ 2 bên tay phải.” Người đàn ông do dự mấy giây rồi nói.
“Cảm ơn.” Klein giả bộ thở phào cúi đầu chào, cảm giác được mấy ánh mắt nhìn mình chằm chằm trong góc tối đã biến mất.
Lưng hắn chảy đầy mồ hôi lạnh, rẽ về phía bên phải, gõ cửa phòng làm việc được chỉ.
Kẽo kẹt, cửa phòng mở ra, một người đàn ông trung niên tóc lưa thưa nghi ngờ nhìn hắn nói: “Xin hỏi cậu là?”
“Là ông Rander đúng không?” Tôi là Stensen, phóng viên của Nhật báo Backlund, đây là thẻ phóng viên của tôi. Tôi muốn viết một bài báo lấy chủ đề về công hội Bến Tàu, giúp các ông nhận được nhiều sự chú ý hơn.” Klein gần như sắp tin tưởng mình là phóng viên luôn rồi.
“Tôi là Rander.” Người đàn ông trung niên nhìn thẻ phóng viên, rõ ràng không quá vui lòng, ông ta do dự nói: “Tôi rất khó tin tưởng phóng viên các cậu sẽ tới giúp bọn tôi.”
“Tôi sinh ra ở quận Đông, tôi biết cuộc sống của các công nhân nghèo khổ cỡ nào. Nếu ông không tin ý đồ của tôi, ông có thể đi với tôi, giám sát mỗi một vấn đề của tôi.” Klein chợt bật cười bổ sung: “Tôi có tư liệu phỏng vấn thực tế sẽ tốt hơn rất nhiều so với chẳng có gì cả, chỉ toàn dựa vào tin tức tưởng tượng để viết bài. Thậm chí các ông có thể trình bày quan điểm của mình, dẫn dắt câu chuyện đến phương diện mà mình mong muốn.”
Rander sờ đầu của mình, chần chừ trả lời: “Được rồi. Tôi sẽ theo cậu cả hành trình.”
“Cảm ơn!” Klein suýt nữa đã không thể khống chế được tâm trạng của mình.
Sau đó được Rander dẫn dắt, hắn tiến vào từng văn phòng, dựa theo những vấn đề đã chuẩn bị trước, phỏng vấn các nhân viên của hiệp hội công nhân.
Phía bên phải hành lang không có thu hoạch, phía bên trái hành lang không có thu hoạch… Klein vẻ mặt như thường giẫm lên cầu thang gỗ, lên lầu hai.
Lần này Rander dẫn hắn tiền vào phòng làm việc đối diện cầu thang, giới thiệu với người bên trong: “Đây là phóng viên của Nhật báo Backlund, cậu Stensen.”
“Cậu ta muốn phỏng vấn các cậu một vài vấn đề, nhưng tôi cần phải nhắc nhở các cậu trước, có vài vấn đề các cậu có quyền từ chối trả lời.”
Klein tươi cười, tiến lên trước hai bước, bày ra vẻ muốn bắt tay với từng nhân viên trong phòng làm việc.
Chính vào lúc này hắn nhìn thấy một bóng dáng khá quen thuộc. Tuy màu da của đối phương biến thành màu đồng cổ, khuôn mặt tròn tầm thường biến thành góc cạnh rõ ràng, mắt kính cũng đổi từ gọng tròn qua gọng dài vàng. Nhưng Klein dựa vào trực giác linh tính Thầy Bói của mình, phát giác ra được một chút quen thuộc khó hiểu.
Tiếp đó thân thể hắn khẽ run rẩy, nụ cười trên mặt suýt nữa đã không khống chế được.
“Thật, thật ngại, tự dưng, tự dưng bụng tôi đau quá, xin hỏi, xin hỏi phòng vệ sinh ở đâu vậy?” Klein dùng bàn tay không cầm bút và sổ ghi chú ôm lấy bụng, lúng túng hỏi.
Rander và các nhân viên trong văn phòng đều không hề hoài nghi, rối rít chỉ ra bên ngoài cửa: “Bên ngoài, rẽ trái, đi đến cuối là có thể nhìn thấy bảng ký hiệu.”
Klein xười xòa lùi lại ra khỏi cửa, bước nhanh chạy thẳng vào phòng vệ sinh. Sau khi vào trong thì hắn chọn buồng vệ sinh dựa gần cửa sổ nhất, ngồi lên bệ bồn cầu, khóa trái cửa.
Hắn khom lưng, khóe miệng nhếch lên bật cười trong im lặng, cười đến mức gập cả người, cười đến mức có một giọt chất lỏng óng ánh rơi xuống đất.
Klein đã xác nhận người đó chính là Lanlus!
Hắn không phải chỉ dựa vào cảm giác quen thuộc khá ít ỏi đó, mà còn do hắn phát hiện ra được một khí tức khác trên người đối phương, một khí tức mà hắn khắc sâu ấn tượng tới cực điểm! Và nó cũng là nguyên nhân chính làm hắn vừa nãy suýt chút nữa đã mất khống chế ngay tại chỗ.
Run rẩy của hắn bắt nguồn từ sợ hãi của bản năng!
Tâm trạng hắn sụp đổ bắt nguồn từ kinh hãi và đau thương từ sâu trong trí nhớ!
Đó là, đó là…
Đó là khí tức của Chúa Sáng Thế Chân Thật!
…
Klein rửa mặt, tiếp tục phỏng vấn như thể chưa từng xảy ra chuyện gì. Dù phải đối mặt với Lanlus không biết tại sao lại thay đổi lớn như vậy, hắn vẫn tiến hành từng bước đưa ra câu hỏi, ghi chép câu trả lời.
Làm xong hết thảy, hắn tạm biệt rời khỏi hiệp hội công nhân Bến Tàu, đi ra khỏi tòa nhà lấy ánh sáng không tốt trông khá u ám này.
Bên ngoài mây đen trùng điệp, sương mù ngập tràn, như thể trời trở tối sớm vậy.
Khí tức của Chúa Sáng Thế Chân Thật có thể bắt nguồn từ bản thân của Thần, con cháu của Thần cùng với đồ vật diễn sinh ra dựa vào hai cái trước. Ví dụ như vật phẩm mà Thần ban tặng, ví dụ như thần tính của Thần… Điều này rất phù hợp với lời mà Lanlus từng nói với Hood Eugen, cộng thêm chút cảm giác quen thuộc khó hiểu đó, mình không cần lên màn sương mù xám xem bói cũng có thể xác nhận chính là gã… Nếu không phải mình từng mấy lần chào hỏi với Chúa Sáng Thế Chân Thật, đồng thời còn thường xuyên tiếp xúc với nguyền rủa tinh thần của Thần, thì sẽ không phân biệt ra được khí tức không ẩn chứa linh lực và vị cách đó thuộc về Thần… Tâm trạng Klein cực kỳ ngưng trọng, nhưng bề ngoài khá ung dung.
Hắn đứng trên đường, cố ý sắp xếp lại ghi chép.
Trong quá trình này, hắn liếc thấy trong mấy kẻ lang thang ở đối diện có một bóng dáng quen thuộc.
Quý cô Hugh? Klein kết hợp với chuyện trước đó, nháy mắt đã cho ra phán đoán.
Hắn chẳng dừng lại lâu, cất sổ ghi chép, đi về phía trạm dừng của xe ngựa chạy theo tuyến. Đúng vào lúc này, một chiếc xe ngựa chợt dừng trước mặt hắn.
Thấy truyện hay thì bấm quảng cáo giúp truyenconvet duy trì
“Chúng ta lại gặp mặt.” Ngồi bên trong xe ngựa là một thân sĩ trung niên gầy gò nhưng nho nhã, tóc hai bên mai của ông ta bạc trắng nhìn rất có khí chất, chính là vị thám tử lớn có thể giúp đỡ cảnh sát tra án, Isengard Standon.
Mà dáng vẻ lúc này của Klein khác biệt không lớn với lúc bình thường, chỉ là cao hơn chút xíu, đổi một bộ đồ khác.
“Khéo quá, tôi đang tính phỏng vấn ông chuyện lần trước.” Klein cố ý trả lời như vậy.
Isengard lập tức hiểu ra, cười chuyển hướng đề tài: “Tôi đến đây để tra án, cái chết của Sybel được loại trừ ra rồi, chủ yếu do tôi phụ trách. Mà địa điểm tử vong của cô ta rất gần với xưởng tàu East Balam.”
“Quả nhiên là mô phỏng phạm tội à?” Klein làm bộ lúc này mình mới biết.
Hàn huyên mấy câu xong, hắn ngồi xe ngựa công cộng theo tuyến cố định, không trực tiếp về nhà mà đổi xe đến câu lạc bộ Cragg ở quận Hilston.
Trong phòng nghỉ của câu lạc bộ, hắn nhanh chóng lên màn sương mù xám, xác nhận không ai theo dõi mình. Đến lúc này thì Klein mới hoàn toàn thả lỏng, nghĩ lại chuyên vừa rồi mà thấy sợ.
Khí tức của Chúa Sáng Thế Chân Thật giống như ác mộng, quanh quẩn trong đầu óc của hắn, khiến vạt áo sau lưng hắn khô rồi lại ướt, ướt rồi lại khô.
Klein vì để đảm bảo chắc chắn, biến ra một tấm giấy da dê vàng sẫm và một cây bút máy bụng tròn đỏ thẫm, sau đó thuần thục viết câu xem bói đã nghĩ xong từ trước:
“Nguồn gốc cảm giác quen thuộc khó hiểu lúc trước.”
Đặt bút xuống, dựa vào lưng ghế, hắn đọc thầm tiến vào giấc mộng.
Trong thế giới hư ảo mờ mịt, hắn nhìn thấy một bóng người. Bóng người này ngũ quan tầm thường, đeo mắt kính gọng tròn, nụ cười luôn như thể nhìn xuống và châm biếm, chính là Lanlus!
Cuối cùng tìm được mày rồi! Klein không còn dùng năng lực Tên Hề để khống chế biểu cảm nữa, cắn răng nghiến lợi nói thầm một câu.
Sau đó hắn lập tức ngồi thẳng người, chuẩn bị đáp lại lời cầu khẩn của tiểu thư Chính Nghĩa.
Klein khống chế cảm xúc, giọng trầm thấp lãnh đạm lên tiếng: “Không cần xác nhận, đó chính là Lanlus.”
“Có thể thông báo cho giáo hội Nữ Thần Đêm Tối, đồng thời nói cho bọn họ biết, trên người Lanlus có thần tính của Chúa Sáng Thế Sa Ngã.”
…
Audrey đang cùng Susie xem cha huấn luyện chó săn, sau khi cô nghe được câu trả lời của ngài Kẻ Khờ thì sững sờ cả người.
Chúa Sáng Thế Sa Ngã… đó không phải Chúa Sáng Thế Chân Thật sao? Trên người tên tội phạm lừa đảo đó lại có cả thần tính của Chúa Sáng Thế Chân Thật? Một, một, một nhiệm vụ đơn giản lại dây dưa đến thần tính của Chúa Sáng Thế Chân Thật! Quả nhiên, mình đã bảo ngài Kẻ Khờ còn cất giấu mục đích sâu hơn mà… Thần đang nhắm vào Chúa Sáng Thế Chân Thật… Không hổ là ngài Kẻ Khờ! Chỉ chớp mắt rất nhiều suy nghĩ hiện ra trong đầu Audrey.