Quỷ Bí Chi Chủ - Chương 82: Vật liệu đầy đủ
Trong suy nghĩ của Audrey, vẫn luôn cho rằng vật liệu phi phàm đó sẽ thế này: thằn lằn bảy màu = tuyến yên của thằn lằn bảy màu = kích cỡ chừng bàn tay, bên ngoài mềm mại có cảm giác sần sùi, màu sắc biến đổi liên tục.
Cho nên, thứ đó có liên quan gì tới con quái vật khổng lồ cao tới đầu gối, dài gần 3m trước mặt nhỉ?
Trong lúc nhất thời cô cảm thấy thật ngơ ngác, tới khi nghe thấy tiếng sủa của Susie cô mới hoàn hồn. Cô giả vờ ra vẻ thỏa mãn nói với quản gia: “Đây chính là tiêu bản động vật mà tôi cần.”
“Chà … chỉ là lớn hơn chút xíu so với tưởng tượng của tôi.”
“Ông hướng dẫn người hầu chuyển chúng nó vào trong kho. Lúc nào rảnh tôi sẽ nghiên cứu sau.”
“Vâng, tiểu thư!” Quản gia lập tức bố trí đám hầu nam đang đứng nhìn trộm xung quanh đi làm việc.
Audrey nhìn xung quanh một vòng, không nói thêm gì nữa. Cô dắt Susie vào phòng sách trong tòa nhà chính của trang viên, đồng thời viện lý do muốn chuyên tâm trả lời thư cho anh trai, để lại hết các hầu gái mình dẫn tới ở bên ngoài.
Chờ giải phẫu xong sẽ có hai phần tuyến yên thằn lằn bảy màu… một phần có thể dùng để đổi tủy sống của thỏ Farsman, vừa đủ để điều chế một bình ma dược Người Đọc Tâm… Audrey dần dần thoát khỏi sự bàng hoàng và bối rối khi nãy, bắt đầu nghĩ về vấn đề làm sao để Susie thăng cấp.
Đến giờ thì cô mới nghĩ đến một vấn đề nghiêm trọng.
Chính là cô không biết Susie đã tiêu hóa hết ma dược chưa nữa!
Nếu vẫn chưa tiêu hóa hoàn toàn mà đã sử dụng ma dược Người Đọc Tâm thì rất dễ gây ra mất khống chế… Susie không thể so với con người có thể gắng chống đỡ vượt qua được. Khoan, lần đầu tiên nó đã chống đỡ qua được! Hơn nữa IQ của nó hiện tại không thua kém gì một đứa bé mười tuổi. Nó, nó đang học tiếng Ruen, nó nói nó muốn đọc báo, muốn xem sách… Audrey im lặng mất vài giây, liếc nhìn cô chó Golden Retriever đàng mù mờ ngồi xổm bên cạnh.
“Susie, em đã tiêu hóa hết ma dược chưa?”
“Tiêu hóa?” Susie nghi ngờ hỏi ngược lại một cách rõ ràng.
Audrey đã từng giải thích với nó rằng thứ mà lúc trước nó uống là ma dược, đồng thời còn dặn dò nó không được nói cho người khác, cùng với đừng có nói cho đống động vật có được trí khôn như chó mèo.
Audrey chậm rãi gật đầu: “Đó là một cảm giác rất đặc biệt rất kỳ diệu. Như là có thứ hư ảo gì đó trong người bị vỡ vụn, hòa thành một thể với tinh thần của mình. Em có thể loáng thoáng nhìn thấy được một vùng trời sao hư ảo, mà bản thân em chính là một ngôi sao trong số chúng. Những ngôi sao hấp dẫn lẫn nhau, dường như muốn hợp lại thành một thể.”
Susie lặng yên lắng nghe, nhẹ nhàng trả lời: “Vậy thì tôi đã tiêu hóa triệt để rồi, tôi từng có cảm giác tương tự như vậy.”
Ah? Susie đã tiêu hóa hoàn toàn ma dược Khán Giả rồi? Nhưng, nhưng có ai dạy nó cách đóng vai đâu! Mình nhiều lắm chỉ thỉnh thoảng nhắc nó phải quan sát nhiều hơn, phải thả lỏng tâm trạng… Audrey ngạc nhiên hỏi: “Em tiêu hóa hết ma dược từ khi nào?”
“Tháng trước, tháng trước nữa, hoặc là sớm hơn … “Susie cố gắng nhớ lại, thấy rằng biểu hiện của cô chủ càng lúc càng lạ. Nó nhanh chóng lắc đuôi, rụt rè bổ sung: “Tôi không nhớ rõ… Tôi chỉ là một con chó, tôi sẽ không cố gắng ghi nhớ một số chuyện.”
Chỉ là một con chó… nhưng tiến độ tiêu hóa của em chỉ chậm hơn chị có chút xíu… Chẳng lẽ sau này khi chị giao lưu với những người phi phàm khác, chị nên nói rằng về phương diện tiêu hóa ma dược, tôi chỉ mạnh hơn con chó của mình chút xíu… Phì, Audrey à, mày đang nghĩ cái gì vậy? Audrey vẫn giữ nụ cười tao nhã, lễ phép tán thưởng một câu: “Rất tốt. Ý của chị là em làm rất tốt trong chuyện tiêu hóa ma dược.”
… …
Từ chỗ Repad trở về, Klein nhàn nhã ngủ trưa một giấc.
Nhưng chẳng được bao lâu thì hắn đã bị tiếng khẩn cầu hư ảo trùng điệp khiến người phiền loạn đánh thức.
Nam? Anh Người Treo Ngược hay là cậu bạn Mặt Trời? Rốt cuộc đã tìm được một loại vật liệu chính cho ma dược của mình rồi? Klein tỉ mỉ cân nhắc vài giây, sau đó nhanh chóng quên đi cơn giận vì bị đánh thức. Hắn bay nhanh xuống dưới, đi ngược bốn bước lên màn sương mù xám.
Hắn phát hiện ngôi sao đỏ thẫm tượng trưng cho Người Treo Ngược đang phình ra co lại, thế là hắn vươn tay phóng linh lực chạm vào nó.
Sau khi gọi tôn xưng của Kẻ Khờ như thường lệ, Người Treo Ngược khẩn cầu: “… Tôi đã thu thập được dịch tủy sống của Báo Đen Tà Văn và kết tinh tủy chất của Suối nguồn Linh Tinh. Xin cho phép tôi cử hành nghi thức hiến tế, nhờ ngài chuyển nó cho anh Thế Giới.”
Tốc độ nhanh thật đó… Người Treo Ngược nói sắp tới sẽ có một buổi tụ hội lớn giữa những hải tặc, coi bộ chính là gần đây, ngay bây giờ… Lúc anh ta nói cứ giấu giấu diếm diếm, không nói hết lời… Klein khẽ vuốt cằm: “Được.”
Sau nghi thức hiến tế đơn giản, Arges cố nhịn xung động để không hỏi ngài Kẻ Khờ về quả cầu chiêm tinh trên người Thượng Tướng Ánh Sao Gadalia có liên quan gì tới ngài hay không.
Mà lúc này thì Klein đã quẳng anh ta ra sau đầu rồi, hắn đang chiêm ngưỡng hai vật liệu phi phàm được đặt trên chiến bàn đồng đen dài trước mặt.
Dịch tủy sống của Báo Đen Tà Văn là một ống chất lỏng nhìn như trong suốt, nhưng quan sát kỹ sự trong veo của nó còn được phân tầng, càng xuống dưới thì càng trong suốt, từng tầng từng lớp, phân cách rõ ràng, thể hiện rõ ý tưởng của người bị chứng cưỡng bách.
Kết tinh tủy chất của Suối nguồn Linh Tinh thì như một quả trứng gà bạc màu, lớp vỏ có vẻ rất mỏng, chạm vào là có thể vỡ, không cần lắc vẫn nghe được tiếng nước ở bên trong.
“Chắc là có thể đổi được 300 bảng tiền mặt và manh mối của phối phương từ chỗ anh Thầy Thuốc… Ảo Thuật Gia của mình chỉ thiếu rễ cây chân thật và chất lỏng của Thụ Nhân Mê Vụ nữa thôi, không biết cậu bạn Mặt Trời đã hoàn thành nhiệm vụ chưa nữa…” Klein tràn đầy mong đợi nghĩ.
Còn về các vật liệu phụ, hắn đã sớm mua đủ chúng từ những cửa hàng khác nhau. Ví dụ đá quý hình giọt nước cần phải mua ở cửa hàng châu báu, tự mình mài thành bột phấn, 1 viên 5 gram tốn khoảng 2 bảng rưỡi.
Mặt Trời Derek không để Klein chờ quá lâu, chạng vạng tối thứ tư thì cậu ta nhỏ giọng khẩn cầu, nói với ngài Kẻ Khờ mình đã chuẩn bị xong rễ cây chân thật và chất lỏng của Thụ Nhân Mê Vụ, đồng thời nhờ đối phương chuyển cho Thế Giới.
Rễ cây chân thật của Thụ Nhân Mê Vụ có hình trái tim, màu nâu, kích cỡ bằng bàn tay. Mặt trước của nó nhiều nếp nhăn, nhìn như làn da của một người già, phía sau thì bóng loáng mềm mịn giống như bảo thạch. Nó đang khe khẽ phình ra co lại, như là một vật thể có sức sống.
Chất lỏng của nó lại có màu xanh nhạt óng ánh, vừa nhìn đã biết uống rất ngon.
Klein ngồi nhìn bọn chúng, có vẻ thoả thê mãn nguyện.
Vào thời nay, danh sách 7 chính là ngưỡng cửa bước vào danh sách giữa.
Điều này có nghĩa là người phi phàm rốt cuộc có thể tạm biệt cái trạng thái chỉ mạnh hơn người thường chút xíu ở vài phương diện, giờ đây chính thức có được năng lực siêu phàm khá phong phú!
Phù… Klein chậm rãi thở hắt ra một hơi, trở về phòng ngủ. Hắn dùng phương thức tự mình kêu gọi mình, mang vật liệu phi phàm tiến vào thế giới hiện thực.
Hắn không đi chuẩn bị thêm dụng cụ gì, chỉ cọ rửa chiếc nồi sắt ở phòng bếp mấy lần xong là bắt đầu điều chế ma dược theo trình tự tài liệu phụ trước chính sau.
Nhờ năng lực khống chế cơ thể của Tên Hề, hắn nhanh chóng hoàn thành bước đầu, sau đó lần lượt bỏ tủy sống của Báo Đen Tà Văn và rễ cây chân thật của Thụ Nhân Mê Vụ vào.
Xèooooo!
Trong âm thanh khiến người ê răng, một màn sương mù mỏng màu trắng bốc lên, sau đó lại bị một sức mạnh vô hình kéo về lại trong nồi sắt.
Chờ sau khi tất cả mọi thứ bình tĩnh trở lại, Klein vội vàng đổ chất lỏng vào bình thủy tinh trong suốt đã được chuẩn bị trước, không một giọt nào tràn ra ngoài.
Chất lỏng đó khá đặc biệt, giống như luôn có pháo hoa nở rộ bên trong, đỏ cam vàng xanh vv… không ngừng tỏa ra bên ngoài rồi biến mất không thấy, nhưng vẫn đang không ngừng xuất hiện.
Đây chính là ma dược Ảo Thuật Gia!
Thấy truyện hay thì bấm quảng cáo giúp truyenconvet duy trì
Klein kẹp một đồng xu vàng mệnh giá 1 bảng vào giữa ngón cái và ngón trỏ tay trái, bắn lên cao sau đó vươn bàn tay đón lấy nó.
Hắn đang dùng cách bói toán để xác nhận xem phần ma dược mình điều chế có thành công hay không!
Bẹp!
Đồng xu rơi xuống, hình người hướng lên trên, chứng tỏ khẳng định!
Klein không do dự nữa, cất đồng xu, cầm ma dược lên rời khỏi nhà bếp.
Lúc này sắc trời đã tối đen, đèn khí gas trong phòng chưa được thắp sáng, bốn phía tối tăm đen kịt, chỉ có nơi gần cửa sổ Bay là được ánh sáng yếu ớt bên ngoài chiếu vào thấy được đường nét mơ hồ của một vài thứ.
Klein ngồi xuống ghế sofa, dùng cách minh tưởng để làm dịu bớt sự kích động trong lòng, khiến mọi cảm xúc tạm rời khỏi bản thân.
Làm xong tất cả mọi thứ, hắn nhấc cao chiếc bình thủy tinh, ngửa cổ uống hết ma dược Ảo Thuật Gia.
Ừng ực! Ừng ực!
Ma dược lạnh lẽo trượt xuống dọc theo cổ họng, như có vô số bọt khí nổ tung liên lục.
Klein đang cảm nhận loại kích thích này thì đột nhiên có một lượng thông tin khổng lồ tràn vào trong đầu, hóa thành từng đợt pháo hoa nở rộ.
Gân xanh trên trán hắn phồng lên, đầu hắn như thể bị căng nứt, như muốn nổ tung!
Nhưng trạng thái này không làm khó Klein được, những lời thì thầm khi lên màn sương mù xám và những tiếng gào thét tà ác của Chúa Sáng Thế Chân Thật còn đang sợ hơn thế này nhiều.
“Hornaces… Fregela… Hornaces… Fregela… Hornaces… Fregela…”
Sự dụ dỗ hư ảo lúc ẩn lúc hiện lại lần nữa vang lên, đầu Klein phình lên co lại, co lại phình lên. Hắn chậm rãi tìm lại được ý nghĩ, từ từ có ý thức khống chế được suy nghĩ, phác họa ra một quả cầu, từng chút từng chút tiến gần đến trạng thái minh tưởng.
Chẳng biết qua bao lâu, tầm mắt hắn mới khôi phục, đồng thời cảm giác toàn thân đều ngứa ngáy, đặc biệt là hai cánh tay.
Klein vội xắn tay áo lên, sững sờ khi thấy một cánh tay của mình với làn da nhăn nheo, giống hệt của một ông già trăm tuổi, cánh tay bên kia lại mất đi màu sắc, trở nên trong suốt, có thể trực tiếp thấy được các mạch máu, cơ bắp và gân xanh bên trong.
Đây là… chẳng lẽ vẫn còn chút mất khống chế? Không, không thể nào, đây hẳn là ảnh hưởng còn sót lại… Klein ngồi trên ghế sofa chìm sâu trong bóng tối. Hắn nghiêng người về phía trước, cảnh giác quan sát sự bất thường trên hai cánh tay của mình, như thể nơi đó đang dựng dục một con quái vật.
Hắn nghe được tiếng người đi ngang qua trên đường, nghe được phu nhân Stalin đang đón người chồng về muộn nửa tiếng, nghe được ông Sammer đang phàn nàn xe ngựa trên đường quá nhiều, đường quá chật hẹp dẫn đến kẹt xe.
Mà tất cả mọi thứ đều không liên quan đến Klein. Hắn lặng lẽ ngồi trên sofa trong góc tối, nhìn trạng thái nhăn nheo và trong suốt trên cánh tay mình đang khôi phục từng chút một.
Qua 5 6 phút, mọi thứ đều trở lại bình thường, Klein khẽ thở dài:
“May mà chẳng có ai kéo chuông vào lúc này… Mình tiêu hóa hoàn toàn ma dược danh sách 8 mới lựa chọn thăng cấp mà vẫn có ảnh hưởng sót lại nghiêm trọng thế này. Những người phi phàm chỉ dựa vào thời gian để rèn luyện, muốn vượt qua được ngưỡng cửa này chắc chắc sẽ rất khó khăn.”
“Khó trách đội trưởng mất tới 9 năm…”
“Khó trách ông chủ quán rượu Ác Long, cựu đội trưởng của tiểu đội Kẻ Trừng Phạt – Swain vẫn không dám dùng ma dược danh sách 7 Nhà Hàng Hải…”
Tiếp tục ngồi yên thêm mười mười giây, Klein chậm rãi đứng dậy.
Giờ phút này đây, hắn đã trở thành một người phi phàm danh sách giữa.
Giờ phút này đây, hắn đã là Ảo Thuật Gia.