Quỷ Bí Chi Chủ - Chương 93: Giám mục 'Người Khổng Lồ'
Chạng vạng tối, Klein ngồi trên ghế bành trong phòng khách, kế bên lò sưởi âm tường ấm áp, cầm tài liệu do trợ lý của Isengard vừa đưa tới.
Sau khi ý tưởng của hắn được vị thám tử nổi danh đó tán dương, Kaslana lập tức liền bày tỏ bản thân cũng cần một phần tài liệu tương tự. Stuart lại thấp giọng cảm thán, nói mình từ lúc thấy Klein bình tĩnh ung dung đối mặt với vụ án của Adol thì đã biết hắn là một thám tử ưu tú rồi, nhưng không ngờ tới hắn lại xuất sắc đến vậy.
Đồng thời gã còn nói với Klein, nếu như cần nhân thủ hay cần giúp đỡ, có thể đi tìm gã. Gã quen rất nhiều bạn trong giới thám tử ở Backlund.
Isengard Stanton cũng hứa hẹn sẽ lập tức liên lạc với bên phía cảnh sát, tranh thủ trước lúc trời tối sẽ cung cấp những tài liệu cần thiết cho các thám tử.
Ông ta quả nhiên rất có danh dự.
Lần tụ tập hội Tarot lần sau, mình phải để Thế Giới hỏi thăm cậu bạn Mặt Trời, làm rõ đặc điểm của danh sách 6 Ác Ma, hỏi rõ người phi phàm danh sách này có những năng lực gì… Lúc trước vì không muốn xen vào nên quên mất thu thập các thông tin cần thiết, bây giờ nếu đã quyết định giúp đỡ thì phải lo trước khỏi hoạ, tránh gặp phải nguy hiểm cũng không biết chuyện gì đang xảy ra… Klein cân nhắc vài giây, cúi đầu lật xem tài liệu về các vụ án giết người liên hoàn chưa được phá của cả vương quốc Ruen trong vòng 20 năm gần đây dưới ánh đèn khí gas.
Mà chừng này ít hơn so với dự đoán của hắn.
Backlund có 4 vụ, những thành thị khác tổng cộng 5 vụ, cộng lại mới có 9 vụ!
“Ừm, tuy thế giới này còn chưa xuất hiện khái nghiệm xét nghiệm DNA, thiếu thốn rất nhiều kỹ thuật trinh thám hình sự cần thiết, nhưng vì được đại đế thúc đẩy nên đã có ‘Vân tay học’ khá ra dáng rồi. Với lại nơi này còn có các loại thủ đoạn siêu phàm như thông linh, xem bói, vào mộng! Với tình huống án giết người không liên quan đến quý tộc, phú hào, quan viên thì phía cảnh sát sẽ không yêu cầu trợ giúp từ các tiểu đội phi phàm của 3 giáo hội lớn. Nhưng các vụ án giết người liên hoàn lại ảnh hưởng rất tệ, dễ dàng tạo nên khủng hoảng, bọn họ tất nhiên sẽ cho ra lựa chọn sáng suốt nhất… Suy nghĩ theo hướng đó, số lượng các vụ án giết người liên hoàn chưa được phá trong vòng 20 năm khá ít cũng rất hợp lý và logic.” Klein nhanh chóng hiểu rõ nguyên do.
Hắn thu hồi lại suy nghĩ, lật xem từng vụ án một.
Trong tình huống không đủ tin tức để xem bói, hắn đành chọn ra 2 vụ án giết người liên hoàn có khả năng liên quan tới vụ trước mắt, tính bắt đầu từ chúng.
Một vụ án xảy ra vào 4 năm trước, tổng cộng có 5 người bị hại, đều là kỹ nữ độc thân còn có một đứa con. Bọn họ trước khi chết đều bị ngược đãi nhưng lại không có dấu vết bị xâm hại.
Lúc ấy cảnh sát phụ trách cho rằng, hung thủ chắc chắn biết những kỹ nữ kia, bằng không sẽ không có khả năng đều chọn đúng kỹ nữ độc thân còn có một đứa con. Bọn họ bắt tay điều tra từ những người khách quen và mấy người sống quanh đó, xác định ra được một vài kẻ tình nghi, nhưng cuối cũng vẫn không thể tìm ra được tên tội phạm giết người chân chính.
Tuy trên hồ sơ chỉ nhắc qua vài câu, nhưng Klein vẫn nhìn ra được bọn họ đã mời người phi phàm của 3 giáo hội lớn giúp đỡ, đáng tiếc vẫn không thể phá được án.
Dựa vào năng lực phi phàm của đường tắt Vực Sâu, nhìn ra được những người phụ nữ từng sa đọa, đồng thời không trái ngược với Thần bí học, nhìn ra đối phương là kỹ nữ cũng như vậy. Nhưng chẳng lý nào lại nhìn ra được đối phương đang độc thân, còn có một đứa con nữa… Phương hướng điều tra của cảnh sát là đúng, vậy vấn đề nằm ở đâu? Hung thủ chân chính giống như mình, có thể đối kháng các năng lực như vào mộng, xem bói, thông linh, tránh được sự điều tra của các danh sách thấp và giữa của Kẻ Gác Đêm hoặc Kẻ Trừng Phạt?
Có khả năng lắm, mấy giáo hội lớn hiểu khá rõ về tên ‘Sát thủ liên hoàn’ này, nhưng đối phương lại có kỳ ngộ khác! Klein đứng từ góc độ của bản thân, chọn ra vài vấn đề.
Mình là đang dùng phương pháp ‘đồng loại’ để phân tích bọn chúng… Không thể làm mất mặt cái họ Moriarty này được… Hắn tự giễu mấy câu, quyết định mục tiêu ưu tiên vẫn là 4 đối tượng tình nghi nọ.
“Ừm, để ông Stanton nhờ cảnh sát xác định địa chỉ và tình trạng hiện nay của 4 đối tượng tình nghi nọ, nhờ Stuart tìm người trợ giúp. Mình sẽ không trực tiếp ra mặt, để tránh đụng phải người phi phàm chính thức. Chờ làm rõ tình huống, lại thu thập vật phẩm tùy thân của các đối tượng tình nghi, lên màn sương mù xám tiến hành suy luận huyền học.” Klein nhanh chóng lập ra kế hoạch.
Vụ thứ 2 xảy ra vào 11 năm trước, lúc ấy lần lượt xuất hiện 4 vụ án chặt xác người. Vốn mấy vụ này không được sát nhập vào với nhau, cho đến khi cảnh sát hoài nghi thủ pháp xử lý thi thể thì mới xác nhận là án giết người liên hoàn. Người bị hại là những người đi làm về khuya, có nam có nữ, tài sản không bị cuớp đi, giữa họ cũng có có mối quan hệ gì với nhau.
Bởi vì bỏ qua thời gian quý giá nhất để phá án lúc đầu, vụ này vẫn không thể tìm ra được manh mối về kẻ tình nghi.
“Đây là vấn đề do sơ xuất gây nên. Nếu nhanh chóng mời Người Thông Linh giúp đỡ, oan hồn của người chết thậm chí sẽ tụ tập lại xung quanh hung thủ… À tất nhiên cũng có khả năng hung thủ đã ‘giết’ luôn cả linh hồn, như vụ án trước mắt… Thi thể người chết chắc chỉ còn lại hài cốt, rất khó bắt tay điều tra…” Klein vuốt vuốt thái dương, thấy sắc trời đã tối, tạm thời không tiếp tục suy nghĩ đến tình tiết vụ án nữa. Hắn đứng dậy khỏi ghế bành, ra khỏi nhà rời khỏi phố Minsk.
Đêm nay hắn còn có chuyện phải làm!
Hắn muốn đến quận Đại Kiều Nam, tới giáo đường Bội Thu ở phố Hoa Nguyệt Quý, tìm giám mục Otlowski, tranh thủ lấy phối phương Thầy Thuốc. Hắn đã xem bói chuyện này có nguy hiểm gì hay không rồi.
Với Klein ấy à, nếu có một Thầy Thuốc làm thuộc hạ, vậy sẽ giúp đỡ được rất nhiều.
Hắn sẽ bị thương, sẽ bị bệnh, sẽ gặp phải kẻ địch có thể gây tổn thương đến hắn, một Thầy Thuốc có thể gọi đến bất cứ lúc nào sẽ là hậu thuẫn kiên cường của hắn.
Klein đi tới quận Đông một chuyến, thay quần áo xong, hắn ngồi tàu hơi nước vượt qua sông Torquack, tới quận Đại Kiều Nam.
Trên đường đi, những ngọn đèn khí gas mờ tối dọc theo đường sắt đã tạo nên một cảnh tượng khiến người khắc sâu ấn tượng.
Đổi qua ngồi xe ngựa công cộng, Klein đi tới phố Hoa Nguyệt Quý. Hắn chẳng cần tìm kiếm gì nhiều cũng phát hiện được ngay giáo đường Bội Thu nhỏ hẹp nọ.
Giáo đường màu vàng kim với đỉnh chóp và thánh huy sinh mệnh được khắc trên tường ngoài khá bắt mắt. Thánh huy được tạo thành từ các ký hiệu bông lúa mạch, hoa tươi cùng nước suối vây quanh một đứa trẻ sơ sinh, nó hoàn toàn khác biệt với những tòa nhà xung quanh.
Lúc này đèn đuốc bên trong giáo đường mờ tối, như thể không có tín đồ nào.
Klein lẻn vào từ cánh bên, cẩn thận dùng thuốc màu bôi lên khuôn mặt, chứ không chỉ đơn thuần dựa vào năng lực tạo ra ảo giác.
Trong đại sảnh giáo đường, từng hàng ghế được xếp chỉnh tề, phía trên cao là thánh huy sinh mệnh to lớn, hai bên là những ngọn nến đang thiêu đốt.
Trên hàng ghế đầu có một người đàn ông cao lớn chừng 40 50 tuổi mặc trang phục tu sĩ màu nâu.
Ông ta chỉ ngồi đó thôi lại trông như là một ngọn núi nhỏ, tạo cho người khác cảm giác áp bách rất lớn.
Người đàn ông đội chiếc mũ mềm của giám mục, lông mày nhạt màu thưa thớt, khóe mắt, khóe miệng lộ rõ nếp nhăn. Lúc này ông ta đang nhắm chặt mắt, hai tay đan lại với nhau, cúi đầu, như đang cực kỳ thành kính sám hối.
Bỗng nhiên ông ta mở bừng hai mắt, lộ ra đôi con ngươi xanh nhạt.
“Giáo hội Mẫu Thần không từ chối bất cứ người nào, tại sao anh lại không đi vào từ cửa chính?” Người đàn ông 40 50 tuổi này không hề ngẩng đầu, nói với giọng trầm thấp nhu hòa.
“Ông chính là giám mục Otlowski?” Klein từ chỗ tối đi ra.
Người đàn ông cao lớn mặc trang phục giám mục màu nâu trả lời với giọng điệu ôn hòa: “Tôi thích người khác gọi mình là cha xứ hơn. Cha xứ Otlowski.”
“Được thôi, ngài giám mục.” Klein cố ý cười một tiếng, “Tên và chiều cao của ông đều nói cho tôi biết, ông là người Fusak, tại sao lại tín ngưỡng Mẫu Thần Đại Địa?”
Giám mục Otlowski chậm rãi đầu ngẩng, nhìn chăm chú vào thánh huy sinh mệnh trước mặt, nói với vẻ chất chứa cảm xúc: “Tôi sinh ra ở Indaw ven bờ Gian Hải, là một người cuồng nhiệt với chiến đấu và giết chóc.”
Indaw? Ông ta đúng là người đế quốc Fusak… Klein gật đầu rất khẽ.
Gian Hải là đường ranh giới thiên nhiên giữa Ruen, Entis và Fusak. Bờ đông thuộc về Ruen, phần lớn bờ tây thuộc về Entis, lên phía bắc là mấy thành phố cảng nổi tiếng của đế quốc Fusak, ví dụ như Indaw.
Ngoài ra, Gian Hải chạy dài về phía đông bắc, xuyên qua lãnh thổ đế quốc Fusak, nối liền với biển Bắc. Vùng biển đó có rất nhiều đảo, là nơi sinh trưởng của gấu tuyết và hải cẩu.
Săn gấu và hải cẩu chính là tiết mục truyền thống của dân bản xứ Fusak.
Vào lúc hắn đang suy nghĩ lung tung, giám mục Otlowski tiếp tục nhìn phía trước, nói:
Thấy truyện hay thì bấm quảng cáo giúp truyenconvet duy trì
“Tôi phạm phải tội ác nghiêm trọng, chạy trốn tới biển Sunya, trở thành một tên cướp biển hung bạo.”
“Trước khi tôi chính thức rơi vào địa ngục của tâm hồn, tôi may mắn gặp được tu sĩ truyền giáo của Mẫu Thần.”
“Bắt đầu từ đó, tôi đã hiểu được sự quý giá của sinh mệnh, hiểu rõ vẻ đẹp sinh trưởng của vạn vật, nhận được sự vui sướng thuần túy đến từ chính sinh mệnh của mình. Tôi đã lập lời thề trước thánh huy của Mẫu Thần, sẽ mang tín ngưỡng của Thần truyền bá đến các quốc gia khác, dùng nó để sám hối chuộc tội cho quá khứ máu tanh của mình.”
“Cho nên, tôi đến nơi này.”
Trong giọng nói ôn hòa nhưng tràn đầy cảm xúc, giám mục Otlowski đứng lên. Ông ta cao vượt quá 2m2, hình thể cường tráng, trang phục tu sĩ căng chặt, như Người Khổng Lồ trong truyền thuyết lần nữa xuất hiện ở lục địa Bắc.
Người Khổng Lồ chân chính cao 3-5m, một mắt dựng đứng… dân chúng đế quốc Fusak đều khá cao lớn… Khó trách bọn hắn luôn luôn tự nhận là hậu duệ của Người Khổng Lồ, tin rằng bản thân có huyết thống của Người Khổng Lồ… Klein không thể không ngửa cổ ra sau, nhìn về phía gương mặt của ‘cha sứ’.
“Anh tới đây làm cái gì?” Giám mục Otlowski cúi đầu dò hỏi.
“Nghe nói ông có chuyện muốn ủy thác, thù lao là phối phương Thầy Thuốc?” Klien đã ngụy trang, hỏi thẳng.
Giám mục Otlowski trầm mặc vài giây, nói: “Đúng vậy. Tuy tôi không biết anh nghe được nó từ đâu, nhưng quả thực có chuyện này.”
“Vậy nhiệm vụ là gì?” Klein mỉm cười hỏi.
Otlowski đánh giá kỹ hắn một lúc rồi nói: “Tôi nghĩ anh không thể nào hoàn thành được ủy thác của tôi.”
“Lỡ như được thì sao? Phải biết nội dung cụ thể thì tôi mới đánh giá được chứ.” Klein khẽ cau mày nói.
Otlowski đứng thẳng nói đó như một cây cột trụ to lớn, qua vài giây mới nói:
Ủy thác của tôi là…”
Nói đến đây, ông ta nhắm hai mắt lại:
“Giết tôi.”