Quỷ Bí Chi Chủ - Chương 94: Kỵ Sĩ Bình Minh
Giết ông? Klein lần đầu tiên nghe được yêu cầu thế này luôn. Gặp phải loại nhiệm vụ này, hắn nhất thời cũng không biết phải nên phản ứng thế nào.
Hắn thậm chí bắt đầu hoài nghi, trong chuyện này có phải đang cất dấu một âm mưu lớn.
Giám mục Otlowski mở hai mắt ra, nhìn xuống Klein, nói: “Giết chết tôi của quá khứ.”
…Thưa cha, nói chuyện đừng có ngắt câu chứ… Khóe miệng Klein hơi co rúm, nghi ngờ hỏi:
“Cho dù là trong truyền thuyết thần thoại, cũng không ai trở về quá khứ được. Ủy thác này của ông, e rằng chỉ có 7 vị Thần linh mới hoàn thành được.”
“Không, ý tôi là giết chết quá khứ vẫn ẩn giấu sâu bên trong nội tâm của tôi, quá khứ chưa bao giờ chân chính chết đi.” Giám mục Otlowski thấy Klein vẫn chưa hiểu rõ, hơi cúi người nói, “Tôi của trước đây thích giết chóc và chiến đấu điên cuồng, nhưng không vì tôi thành tâm sám hối mà hoàn toàn biến mất. Tôi có thể cảm giác được một cách rõ ràng, gã vẫn luôn sống ở trong thân thể tôi, luôn muốn đoạt lại toàn bộ quyền khống chế. Tôi mỗi phút mỗi giây đều phải áp chế gã, hy vọng dùng lễ Misa, dùng khổ hạnh, dùng truyền giáo để cảm hóa gã. Khiến gã chân chính thờ phụng giáo lý của Mẫu Thần, lần nữa hợp thành một thể với tôi.”
Nói một cách đơn giản, vết tích quá khứ để lại quá sâu, gây nên xung đột mạnh mẽ với cuộc sống hiện tại, vậy nên đã tạo ra nhân cách phân liệt… Klein Moretti từng là một anh hùng bàn phím, một nhà tâm lý học giả cho ra phán xét sơ bộ, đắn đo nói:
“Đây là vấn đề về tâm lý, tôi cho rằng điều ông cần làm nhất bây giờ chính là đi gặp bác sĩ tâm thần.”
“Tôi đã thử rồi. Có lẽ anh không rõ lắm, trong các đường tắt phi phàm do Mẫu Thần nắm giữ, có danh sách Bác Sĩ, cũng chính là Mục Sư Trị Liệu ở cổ đại. Bọn họ từng nghiên cứu về vấn đề của tôi, cho rằng đây không chỉ đơn giản là bệnh về tâm lý, còn xen lẫn khuynh hướng mất khống chế. Nếu tôi của quá khứ chiến thắng tôi của hiện tại, tôi chắc chắn sẽ mất khống chế, sẽ biến thành quái vật.” Otlowski thở dài nói.
Vậy ông cần là danh sách 7 Bác Sĩ Tâm Lý của đường tắt Khán Giả… Klein nghĩ nghĩ lại nói: “Lời của ông khiến tôi tin tưởng, ông đã tìm được cách để giải quyết, chỉ thiếu một người chấp hành thích hợp nữa thôi, đúng không?”
“Đúng vậy. Mấy năm nay, ngoại trừ truyền giáo, tôi vẫn đang tìm kiếm người và vật có thể trợ giúp tôi. Cuối cùng, nhờ sự che chở của Mẫu Thần, tôi đạt được một vật phẩm rất thần kỳ. Nghe nói nó là di vật của một con Rồng Khổng Lồ nào đó ở niên đại cổ xưa.”
Otlowski thấy Klein cũng không bị dọa chạy, trả lời với vẻ hy vọng: “Nó có thể khiến người dùng nó tiến vào chỗ sâu nhất trong tâm linh của mục tiêu, hoặc là nói tầng dưới cùng của giấc mơ, đồng thời sẽ thực chất hóa cảnh tượng đó. Vậy thì anh có thể trực tiếp nhìn thấy tôi của quá khứ, sau đó chiến đấu và giết chết gã. Ở trong trạng thái đặc thù này, một khi gã chết thật thì sẽ không bao giờ xuất hiện nữa.”
Không hổ là thế giới thần bí, còn có thể dùng cách thức này để trị liệu nhân cách phân liệt… Klein âm thầm cảm khái, hỏi với vẻ thận trọng: “Nó có hạn chế gì không, như là sẽ gây tổn thương gì đó cho người dùng nó? Tại sao ông cho rằng tôi không thể hoàn thành ủy thác này?”
Giám mục Otlowski cúi đầu nhìn Klein, nói:
“Một khi sử dụng vật phẩm thần bí đó, tuy người dùng nó sẽ vẫn giữ được tỉnh táo, nhưng tâm linh hoặc là nói giấc mơ có rất nhiều tầng, tôi của quá khứ có thể lợi dụng điều này để lừa gạt anh, thậm chí săn giết ngược lại anh. Mà sau khi vượt qua thời gian dự tính, ừm, chừng 5 phút, vật phẩm thần bí đó sẽ khiến anh hoàn toàn mất hết phương hướng, tinh thần của anh cũng không thể nào trở lại thân thể được nữa, anh sẽ trở thành vật tế cho nó.”
“Cứ như vậy thì anh sẽ biến thành người thực vật.”
“Ngoài ra, bởi vì cảnh tượng được thực chất hóa. Nếu anh ở chỗ sâu trong tâm linh hoặc là tầng dưới cùng giấc mơ bị giết chết, cũng sẽ xuất hiện di chứng giống vậy, đồng nghĩa với tử vong chân chính.”
“Tin tưởng tôi, tôi ở quá khứ mạnh hơn dự đoán của anh rất nhiều đấy.”
Là vậy à… Nhưng, vấn đề của ông hoàn toàn không phải là vấn đề với tôi. Tôi là người có thể giữ được tỉnh táo và lý trí khi bị người ta thông linh hay nhập mộng. Cho dù vật phẩm thần bí đó muốn làm tôi hoàn toàn mất phương hướng, cũng không cần quá lo lắng. Miễn là còn chỗ trống để giãy dụa thì tôi có thể đi ngược bốn bước đồng thời thầm đọc tôn danh, lên thẳng màn sương mù xám…
Vấn đề là, giám mục Otlowski của quá khứ mạnh cỡ nào, mình nắm chắc được bao nhiêu phần trăm sẽ đánh bại được ông ta? Chiến đấu trong thế giới tâm linh được thực chất hóa, sẽ có hạn chế và cấm kỵ gì? Klein suy tư chốc lát, nói:
“Cha xứ Otlowski, ông của quá khứ rốt cuộc mạnh chừng nào? Tôi không cho rằng tôi nhất định sẽ thua.”
Ánh mắt của giám mục Otlowski hơi hoảng hốt: “Tôi là một Chiến Sĩ. Tôi đã đi tới được danh sách 6 của đường tắt phi phàm này, trở thành một Kỵ Sĩ Bình Minh.”
Thì ra không phải là người phi phàm đường tắt Người Trồng Trọt… Tự ông ta cũng nói, sau khi phạm phải tội ác, trở thành cướp biển, mới được giáo hội Mẫu Thần Đại Địa cảm hóa… Danh sách 6, ừ, không phải mình không có cách nào để chiến thắng. Ảo Thuật Gia thuộc loại hình chỉ cần có chuẩn bị kỹ lưỡng trước thì sẽ trở nên cực kỳ mạnh mẽ. Với lại, dựa vào sự đặc thù của mình, chỗ sâu trong tâm linh hoặc tầng dưới cùng giấc mơ đều là sân nhà của mình… Klein trầm ngâm vài giây, nói:
“Vật phẩm thần bí đó sẽ khiến gã bị suy yếu chứ?”
“Có. Nhưng dù sao bên trong đó vẫn là khu vực hoạt đống chính của gã, loại suy yếu này sẽ không quá lớn, nhiều lắm gã chỉ giống như vừa mới trải qua một trận chiến kịch liệt.” Otlowski nhớ lại thử nghiệm trước đây.
Vậy tôi càng nắm chắc hơn rồi… Klein tiếp tục hỏi:
“Chiến đấu trong hoàn cảnh đặc thù thế này, có điều gì cần phải chú ý không?”
“Hệt như chiến đấu thật vậy, đánh trúng chính là đánh trúng, ảo giác thì vẫn là ảo giác. Nhưng nhất định phải chú ý một điều, gã có thể dẫn anh tiến vào mấy tầng khác của giấc mơ bất cứ lúc nào, nhờ đó để tạo ra các tình huống khó phân biệt thật giả.” Giám mục Otlowski nhấn mạnh một, “Cho nên, anh ít nhất phải là danh sách 6, hoặc là một vài danh sách 7 đặc biệt thì mới có thể hoàn thành được ủy thác này, hơn nữa nguy hiểm vẫn rất lớn. Haiz, nếu không phải trước đây tôi từng lập lời thế trước thánh vật của Mẫu Thần, trước khi truyền giáo có được thành tựu sẽ không nhờ sự giúp đỡ từ giáo hội, chuyện đã không khó khăn thế này rồi.”
Vậy sao… Tôi cũng không sợ mấy tình huống giấc mơ chồng lên giấc mơ… Klein nhếch miệng nói:
“Vấn đề cuối cùng, đặc điểm chiến đấu của Kỵ Sĩ Bình Minh là gì?”
Giám mục Otlowski khẽ động da mặt có không ít nếp nhăn, thổn thức nói:
“Đối với một người phi phàm thì đây là chuyện cần phải giữ bí mật tuyệt đối. Nhưng chỉ cần chiến đấu nhiều vài lần thì người khác cũng có thể tổng kết ra được. Hơn nữa, anh biết càng cặn kẽ, khả năng thành công sẽ càng cao, đúng không?”
“Đúng vậy.” Klein thản nhiên gật đầu.
Giám mục Otlowski nói với giọng điệu hồi ức:
“Kỵ sĩ Bình Minh có được sức mạnh giống như Người Khổng Lồ, có thể khiến ánh bình minh bao phủ kín phạm vi 40 50 mét xung quanh. Những tia nắng sớm này có thể loại bỏ ảo giác, còn có thể từng chút xua tan sự đặc thù của các oan hồn u linh, thậm chí có thể làm suy yếu ác linh.”
“Gã có thể ngưng tụ Áo giáp Bình Minh bên ngoài cơ thể, giống như một bộ giáp toàn thân được tinh luyện. Nhưng nó không hề nặng, sẽ không ảnh hưởng tới hành động. Nếu như bị phá hư, nó cần có thời gian để khôi phục.”
“Gã còn có thể ngưng tụ ra nhiều loại vũ khí khác nhau, mạnh nhất là một thanh kiếm lớn dùng hai tay. Nó thường được gọi là ‘Kiếm Thần Hi’, sắc bén, cứng rắn, mỗi một đòn đánh đều có hiệu quả tinh lọc.”
“Ngoài những thứ đó ra, Kỵ Sĩ Bình Minh còn có một loại năng lực phi phàm, chính là tạo ra Cơn lốc ánh sáng. Nó có thể trực tiếp phá hủy thân thể, tiêu diệt oan hồn, gây thương tích cho ác linh.”
Năng lực siêu phàm không nhiều, nhưng đều là loại khắc chế mình, thuộc về loại hình công kích mạnh phòng ngự cao lại không sợ ảo giác. May là trừ đối mặt với oan hồn u linh ra, độ thần bí của Kỵ Sĩ Bình Minh rất thấp… Klein vừa nghe vừa thôi diễn tình hình chiến đấu trong đầu, tìm kiếm ra cách chắc ăn nhất.
Độ thần bí của hắn là chỉ trình độ quỷ dị, quái lạ, không thể tưởng tượng, khó mà hiểu nổi.
Giám mục Otlowski lẳng lặng nhìn hắn, không thúc giục, không xua đuổi.
Sau khi có vài ý tưởng, Klein đầu ngẩng, nhìn lên trên nói: “Tôi có thể thử xem sao. Nhưng điều kiện tiên quyết là tôi phải rời đi vài phút trước đã, xác nhận xem ông có nói dối hay không.”
Giám mục Otlowski trả lời với vẻ khá ngạc nhiên: “Không thành vấn đề. Nhưng tôi phải nhắc nhở anh một lần nữa, tuy tôi không biết sự tự tin của anh từ đâu đến, nhưng tuyệt đối dừng nên khinh thường tôi của quá khứ, gã ta cực kỳ am hiểu chiến đấu.”
“Tôi sẽ không lấy mạng sống của mình ra đùa giỡn.” Klein để tay trước ngực chào một cái, sau đó rời khỏi giáo đường Bội Thu, tìm một chỗ yên tĩnh không người gần đấy, nhanh chóng lên màn sương xám xem bói.
Nhận được đáp án là có nguy hiểm nhưng có thể chấp nhận được, hắn lập tức quay trở lại thế giới hiện thực. Trước sau cộng lại, ở trên màn sương xám cũng chỉ chậm trễ mười mấy hai mươi giây.
Ngay sau đó, Klein lần nữa tiến vào giáo đường Bội Thu, nói với giám mục Otlowski đang đứng sừng sững ngay tại chỗ: “Tôi chấp nhận ủy thác này.”
Thấy truyện hay thì bấm quảng cáo giúp truyenconvet duy trì
Giám mục Otlowski chăm chú nhìn hắn một lúc, chậm rãi mở miệng: “Nếu như thành công, tôi không chỉ cho anh phối phương Thầy Thuốc, còn tặng thêm cho anh một vật phẩm thần kỳ không có quá nhiều ảnh hưởng tiêu cực.”
Klein đầu tiên là sửng sốt, sau đó lập tức ca ngợi từ tận đáy lòng: “Cha xứ à, cha đúng là là một người phóng khoáng!”
Giám mục Otlowski không nói nhiều nữa, từ trong túi áo khá bí ẩn trên trang phục tu sĩ màu nâu lấy ra một khúc nến kỳ dị.
Mặt ngoài nửa ngọn nến như là được bọc một lớp da người, nhưng lại trồi lên vài ba cục u. Tim nến chỉ chừng một đốt ngón tay, một màu đen kịt, được chia thành vảy và hoa văn nhỏ bé nhưng dày đặc.
“Anh dùng linh tính đốt lấy nó.” Otlowski đưa nửa ngọn nến nhỏ kỳ dị cho Klein.
Klein cũng không lập tức làm theo lời nói của ông ta. Hắn lấy ra hộp diêm, rút ra mấy cây sau đó bỏ lại vào trong túi quần, sau đó quẹt đốt rồi thổi tắt mấy cây diêm, ném vào những góc hẻo lánh khác nhau trong giáo đường. Tiếp đó, hắn điều chỉnh vị trí người giấy, giấy ghi chép, giấy notes dài, còi đồng Azcot và các loại bùa chú.
Đây là hắn chuẩn bị cho hoàn cảnh tồi tệ nhất theo như dự đoán của hắn.
Làm xong mọi thứ, Klien búng tay, một ngọn lửa linh tính màu xanh nhạt xuất hiện trên đầu ngón tay.
Xì!
Hắn đưa ngọn lửa tiến đến gần đầu nửa cây nến nhỏ nọ, nhìn tim nến đen kịt cháy sáng lên.
Mọi thứ chung quanh dường như không có gì thay đổi, nhưng Klein lại tỉnh táo nhận ra bản thân đã tiến vào thế giới tâm linh.
Hắn nhìn thấy giám mục Otlowski đằng trước vẫn đứng nguyên tại chỗ, cơ thể cường tráng cao quá 2m2, tạo nên cảm giác cực kỳ áp bách.
Vị giám mục này nhìn xuống phía trước sám hối, cơ bắp trên mặt hơi vặn vẹo, thần sắc cũng trở nên cực kỳ hung ác.
Ngay sau đó, Klein phát hiện quang cảnh xung quanh biến đổi nhanh chóng, cảm giác như chính mình vừa trải qua một trận ác chiến chân thật.
Ầm!
Tới đoạn sau cùng của cuộc chiến, giám mục Otlowski nặng nề ngã xuống đất, máu tươi tràn lan, đã không còn hơi thở.
Klein vẫn tỉnh táo và lý trí đờ đẫn nhìn cảnh này, khóe miệng khẽ giật giật, không một tiếng động bình luận:
“Biểu diễn rất chuyên nghiệp.”
“Nhưng tôi biết, đây là mơ trong mơ.”