Trạch Thiên Ký - Chương 130: Văn thí bắt đầu
Tên thiếu niên kia có chút gầy, nhưng tuyệt đối không yếu, quần áo mỏng manh, tựa như ẩn giấu rất nhiều lực lượng.
Hắn híp mắt, nhìn ánh sáng mặt trời mới ló từ phía đông, có chút chờ mong, lại có chút sợ hãi, không dám tiếp cận, cho nên có chút cố ý lãnh đạm, tựa như thái độ của Trần Trường Sinh đối với nhân gian phồn hoa.
Ánh sáng mặt trời dần dần rực rỡ, vượt qua lớp mây mỏng phía cuối chân trời, rốt cục xuất hiện trước mắt mọi người.
Mọi người vẫn nhìn Trần Trường Sinh, nghị luận xôn xao —— nghe nói hắn tẩy tủy còn không thể thành công, làm sao có thể đạt được đại triêu thí thủ bảng thủ danh?
Cẩu Hàn Thực khẽ nhíu mi, cảm thấy Trần Trường Sinh hôm nay không giống với lúc trên thần đạo, nhưng cũng không nhận ra được biến hóa chỗ nào.
Mao Thu Vũ tự nhiên sẽ không đứng cùng các thầy trò bình thường, ngồi ở trên quan tịch đài của Ly cung, hắn nhìn Trần Trường Sinh phía xa, trong lòng nghĩ, đã tẩy tủy thành công, nhưng làm sao cảm giác có chút kỳ quái?
Trần Trường Sinh đang muốn hỏi xem Đường Tam Thập Lục có thể nhận ra vị thiếu niên cô độc trong đội ngũ của Trích Tinh học viện hay không, thì Tân giáo sĩ đã tới bên cạnh.
“Nhất định phải chiến thắng a.” Tân giáo sĩ vỗ vỗ vai của hắn, lời nói cực kỳ thành khẩn.
Trần Trường Sinh cảm thấy khó hiểu, vài ngày trước Tân giáo sĩ cũng tới Quốc Giáo học viện mấy lần, nhưng chưa từng nói những lời như vậy, chỉ muốn giúp hắn giảm bớt áp lực, vì sao hôm nay cuộc thi đã ngay trước mắt, hắn lại nói như thế.
“Ta đã đem toàn bộ gia sản cược cho ngươi thắng.” Tân giáo sĩ nhìn hắn nói: “Nếu như hôm nay ngươi không đạt được thủ bảng thủ danh, ngày mai nhớ tới Lạc Thủy nhặt xác cho ta.”
Trong cục diện trước mắt, nếu như Trần Trường Sinh không đạt được thủ bảng thủ danh, người bị ảnh hưởng lớn nhất cũng không phải là Quốc Giáo học viện, mà là giáo khu xử sau lưng Quốc Giáo học viện, nếu giáo khu xử không thể chống đỡ nổi, Tân giáo sĩ tự nhiên mất hết tiền đồ, đã như vậy, hắn dùng toàn bộ gia sản đặt cược Trần Trường Sinh thắng, là chuyện rất có đạo lý.
Trần Trường Sinh không biết nên nói điều gì, Đường Tam Thập Lục nói: “Khó trách đêm hôm qua tỉ lệ đặt cược đã thay đổi lớn đến vậy.”
Các hoạt động liên quan đến tiền, Vấn Thủy Đường gia từ trước đến giờ chưa bao giờ chậm chân, mặc dù có thể không cần món tiền nhỏ như cuộc cá cược ở đại triêu thí này, nhưng nắm bắt tình hình tương đối rõ ràng.
Tân giáo sĩ nói: “Nếu như chỉ có chút gia sản của ta, làm sao có thể ảnh hưởng lớn đến tỉ lệ đặt cược như vậy?”
Bọn họ nhìn về quan tịch đài của Ly cung, nhìn về chỗ dựa lớn nhất của Quốc Giáo học viện.
Ở nơi đó, giáo chủ đại nhân Mai Lý Sa híp mắt, căn bản không thể nhận ra là đang ngủ hay đang thức, không ai biết, hắn đã đem bao nhiêu tiền đặt cược trên người của Trần Trường Sinh.
Giống như trước không ai biết, Mạc Vũ ngồi bên cạnh hắn, lại cũng đặt bao nhiêu tiền trên người Trần Trường Sinh.
Đúng vậy, Mạc Vũ cô nương cho rằng Trần Trường Sinh có thể đạt được thủ bảng thủ danh, mặc dù không có bất kỳ đạo lý nào, nhưng không hiểu sao, nàng cảm thấy hắn có thể làm được.
Đại triêu thí chia ra thành ba tràng văn thí, vũ thí cùng với đối chiến, không có thứ tự trước sau, hàng năm tạm thời quyết định. Năm nay đại triêu thí cử hành đầu tiên chính là văn thí, năm ngày trước sau khi qui trình được công bố, rất nhiều người đều cho rằng, đây là giáo khu xử chiếu cố cho Quốc Giáo học viện, nói đúng ra là chiếu cố Trần Trường Sinh.
Văn thí sẽ cử hành ở Chiêu Văn điện của Ly cung, trước khi bắt đầu còn có chút thời gian, Tân giáo sĩ hạ giọng, tranh thủ thời gian giới thiệu cho ba tên thiếu niên Quốc Giáo học viện cuộc thi hôm nay sẽ là liên thí, sau văn thí sẽ lập tức tới vũ thí, thành tích văn thí dù có tốt thế nào, không vượt qua được vũ thí, thì sẽ không được bước vào đối chiến, cuối cùng không có chút thành tích nào.
Hiên Viên Phá gật đầu, nghĩ thầm chỉ có thể làm như vậy. Trần Trường Sinh biết Đường Tam Thập Lục cũng đang nhắc nhở chính mình, không muốn tốn quá nhiều thời gian vào văn thí —— hắn có thể thông qua vũ thí hay không, là chuyện đáng lo lắng nhất, còn về thành tích của văn thí, không có ai lo lắng, nhìn ánh mắt mọi người trước Chiêu Văn điện cũng biết điều đó.
Rất nhiều người lúc này vẫn đang quan sát Trần Trường Sinh, chẳng qua không giống như lúc trước, ánh mắt không có chất vấn hay là cười nhạo, chỉ có mơ hồ ghen tỵ hoặc là phức tạp bội phục.
Trải qua trận chiến của Quốc Giáo học viện cùng Ly Sơn kiếm tông ở Thanh Đằng yến, lại có lúc Thanh Vân bảng đổi bảng Thiên Cơ các phê bình làm chứng, không có ai nghi ngờ năng lực của Trần Trường Sinh ở phương diện học thức, mọi người khiếp sợ phát hiện, sau Cẩu Hàn Thực, thế hệ trẻ lại xuất hiện một cái quái vật đọc một lượt Đạo Tàng.
Không ai tin tưởng Trần Trường Sinh có thể đạt được thủ bảng thủ danh, nhưng tất cả mọi người thừa nhận, ở trong văn thí, hắn tuyệt đối có năng lực khởi xướng khiêu chiến với Cẩu Hàn Thực, đạt được vị trí cao nhất, đại lục các sòng bạc lớn đưa ra tỉ lệ đặt cược của văn thí cũng đã chứng minh điểm này, tỉ lệ đặt cược hiện tại của hắn chỉ xếp sau Cẩu Hàn Thực, đứng vị trí thứ hai.
Tiếng chuông thứ hai vang lên, thí sinh vào bàn.
Chiêu Văn điện thật lớn, mấy chục cánh cửa đồng thời mở ra, dưới ánh mắt như chim ưng của Quốc Giáo giáo sĩ cùng Thanh Lại ty quan viên, mấy trăm người trẻ tuổi nối đuôi nhau mà vào, không biết sau đó ai sẽ hóa thân thành rồng, ai sẽ bơi vào cái rỏ cá của Đại Chu triều, mà ai sẽ thê thảm bị chim ưng bắt ra khỏi nước.
Tĩnh âm trận được mở ra, Chiêu Văn điện buông xuống rèm che, chỉ có thanh quang có thể vào điện, mưa gió và tiếng bàn luận thì không thể.
Trong điện diện tích cực kỳ rộng rãi, đặt mấy trăm chiếc tịch án nhưng không hề chật chội, rất là thanh khoáng, mỗi tấm bàn lại cách nhau rất xa, cho dù sau khi tẩy tủy mục lực có tốt thế nào, cũng rất khó có thể không một chút động tĩnh mà nhìn bài người khác, chớ đừng nói chi nơi đây ít nhất còn có hơn hai mươi giáo sĩ cảnh giới Thông U trở lên không ngừng tuần xét.
Giáo sĩ phân phát đề thi, các thí sinh bắt đầu mở ra xem, tiếng giấy lao xao vang lên, hợp lại cùng nhau, phảng phất một trận mưa lớn vừa đổ xuống.
Có người không mở đề thi, mà bắt đầu mài mực tĩnh tâm, tỷ như Thiên Hải Thắng Tuyết.
Có người lại không làm gì hết, tỷ như Lạc Lạc, dù sao thành tích của nàng không được tính toán, tự nhiên không muốn hao tâm tổn sức làm đề thi, một lát sau , có vị giáo sĩ đi tới trước bàn của nàng, cung kính hành lễ, thấp giọng nói mấy câu, sau đó nàng đứng dậy, theo vị giáo sĩ kia rời đi, hẳn là tới thiên điện nghỉ ngơi.
Có người lại là nhắm mắt bắt đầu dưỡng thần, tỷ như vị thiếu niên mặc áo mỏng mà Trần Trường Sinh vẫn âm thầm chú ý kia.
Có người lại là muốn làm gì liền làm cái đó, muốn mở đề liền mở đề ra xem, muốn mài mực liền mài mực, muốn nhìn người mà mình thấy hứng thú thì nhìn, muốn nhắm mắt dưỡng thần liền nhắm mắt, cảm thấy có chút khát liền xin giáo tập nước trà, cảm thấy có chút buồn ngủ liền dụi mắt, như hôm nay chẳng qua là một ngày bình thường, tỷ như Trần Trường Sinh cùng Cẩu Hàn Thực.
Không cố ý bình tĩnh mới thật sự là bình tĩnh, mới đại biểu tự tin.
Tiếng chuông thứ ba vang lên, thí sinh bắt đầu viết.
Trần Trường Sinh đề bút, không đặt xuống, nhìn đề thi, trầm mặc một lát.
Từ Tây Trữ miếu cũ đi tới kinh đ phồn hoa, từ thiếu niên đạo sĩ không người biết được trở thành vạn chúng chú ý, hắn đã dùng mười tháng thời gian.
Hắn đặt bút bắt đầu viết.
Cách đó không xa, Cẩu Hàn Thực cũng bắt đầu trả lời.