Trạch Thiên Ký - Chương 75: Băng vân loạn
Người của Vấn Thủy Đường gia đều biết, thiếu gia nhà mình không kiên nhẫn được lâu——không kiên nhẫn ở nơi này, không phải là không chịu đựng nổi, mà là không nhịn nổi.
Tối nay biểu hiện của Đường Tam Thập Lục chính là không nhịn nổi, hắn đưa chân phải bước về phía trước, gốc cỏ dại theo gió mà lay động, Vấn Thủy kiếm trong tay phản chiếu tinh thần đầy trời, cuốn tới Thất Gian, kiếm khí xé rách bầu trời đêm, mơ hồ có ánh lửa hiện ra.
“Vãn Vân Thu!”
Trong đám người đang xem cuộc chiến, có người nhận ra kiếm pháp này, lên tiếng kinh hô.
Đường Tam Thập Lục dốc hết chân nguyên, kiếm khí tung hoành, phảng phất thật sự bốc cháy dưới bầu trời đêm.
Không trung phía trên quảng trường bỗng nhiên xuất hiện mấy đám mây chậm rãi bay, bị ánh lửa trên thân kiếm chiếu rọi, cũng như đang bốc cháy, giống như ráng đỏ lúc mặt trời lặn.
Càng kinh khủng hơn, phiến vãn vân đang thiêu đốt kia ẩn chứa vô cùng kiếm ý, kiếm ý bén nhọn chí cực.
Mọi người rung động, nghĩ thầm thiếu niên này kiêu ngạo lớn lối quả nhiên là có đạo lý để kiêu ngạo lớn lối.
Vẻ mặt của Cẩu Hàn Thực cũng trở nên ngưng trọng, hắn có thể nghĩ đến, Đường Tam Thập Lục rời khỏi Vấn Thủy, ở Thiên Đạo viện trong kinh đô tu hành mấy tháng, tất nhiên có tiến bộ hơn dĩ vãng, đã không còn là thực lực xếp hạng ba mươi sáu trên Thanh Vân bảng ban đầu, nhưng không ngờ thực lực của hắn tiến bộ lớn như thế, có thể đạt tới trình độ thế này.
Bầu trời đêm trên thiêu đốt lên vãn vân, kiếm ý phả thẳng tới mặt, thân thể gầy yếu của Thất Gian lảo đảo muốn ngã, khuôn mặt nhỏ nhắn hơi trắng bệch, nhưng không thấy sự sợ hãi.
Hắn khẽ quát một tiếng, Thiết Xích kiếm trong tay được đưa ngang trước ngực, giống như là giang sơn hai ngọn núi chậm rãi khép lại với nhau, đem tất cả quang huy của tà dương , toàn bộ cản cách phía ngoài mình!
Đường Tam Thập Lục tiếp tục đánh tới, khắp nơi là lửa, kiếm đâm tới bá đạo chí cực, lúc sáng lúc tối, mà mũi kiếm lại ngưng tụ thành một đoàn bạch quang chói mắt!
Quảng trường đen nhánh trước điện, lúc trước còn bị vãn vân chiếu sáng, bỗng nhiên sáng rực như ban ngày, phảng phất ánh mặt trời vừa mới ló dạng, vừa tựa như mặt trời lặn lại bị kéo về với nhân gian!
“Tịch Dương Quải!”
Trong đám người đang xem cuộc chiến lần nữa vang lên tiếng kinh hô.
Cho đến giờ khắc này, các cường giả đang xem cuộc chiến mới chắc chắn, Đường Tam Thập Lục đã hoàn toàn nắm giữ chân nghĩa kiếm pháp của Vấn Thủy Đường gia!
Vãn Vân Thu!
Tịch Dương Quải!
Nhất Xuyên Phong!
Vấn Thủy tam thức!
…
…
Vấn Thủy tam thức, chính là kiếm pháp cường đại nhất của Vấn Thủy Đường gia, bộ kiếm pháp này chỉ có ba chiêu, nhưng đủ để cải thiên hoán nhật.
Lấy cảnh giới tu hành của Đường Tam Thập Lục hôm nay, mặc dù học được bộ kiếm pháp kia, khẳng định cũng không thể phát người phát huy uy lực toàn bộ, nhưng như thế đã rất cường đại rồi.
Lấy tính tình lười nhác của hắn, vì bộ kiếm pháp kia cũng đã chuyên tâm tu hành suốt bốn năm, hơn nữa mấy tháng gần đây khổ tu, cuối cùng đã tu hành tới thuần thục. Hắn vốn định dùng nó ở Thanh Đằng yến, hoặc là trực tiếp phế bỏ Thiên Hải Nha Nhi, hoặc là thời khắc quan trọng nhất chiến đấu cùng Trang Hoán Vũ dùng đến, nhưng vẫn không có cơ hội, cho đến tối nay đối chiến với Thất Gian.
Trước điện vang lên tiếng nghị luận đầy kinh sợ.
Trần Trường Sinh cảm thấy khó hiểu, quay sang hỏi Lạc Lạc: “Tại sao thế?”
“Ba kiếm này rất lợi hại, là nhiên sát chi kiếm.”
Lạc Lạc nói: “Nhưng sở dĩ mọi người khiếp sợ, trừ điểm này ra, cũng bởi vì không ai nghĩ đến, Đường Tam Thập Lục vừa mới xuất chiêu đã dùng tới thủ đoạn mạnh nhất.”
Trần Trường Sinh trầm mặc, nghĩ thầm chẳng lẽ điều này có gì không đúng?
“Không có ai vừa lên đã xuất đại chiêu.”
Lạc Lạc biết tiên sinh không có kinh nghiệm phương diện tu hành cùng chiến đấu, suy nghĩ một lát, nói: “Như vậy… thật không đẹp mắt.”
Quả thật là không đẹp mắt.
Trên thềm đá trước điện, vô luận Tông Tự sở vẫn là Thanh Diệu Thập Tam ti, cùng với Thánh Nữ phong phía nam tông phái, các sư môn trưởng bối đang định nhân dịp này giảng giải chi tiết về cuộc chiến này, nhưng ai có thể nghĩ đến, chiến đấu vừa mới bắt đầu, Đường Tam Thập Lục đã dùng đại chiêu, thắng bại ở ngay trước mắt.
Các lão sư trưởng bối của tông phái học viện, làm sao kịp nói điều gì, chỉ có thể cảm khái mấy tiếng, hoặc rung động im lặng.
Người tu đạo chiến đấu, rất ít người vừa đánh đã vận dụng đại chiêu, dĩ nhiên không phải vì tiêu sái hay khí độ, cùng đẹp mắt hay không cũng không quan hệ, quan trọng nhất là bởi vì, đại chiêu đều là chiêu mạnh nhất, đó chính là để phân thắng bại, sử dụng đại chiêu, đồng nghĩa với việc một khắc sau sẽ phân thắng bại.
Chỉ có các cuộc chiến đấu mạnh yếu rõ ràng, mới xuất hiện tình cảnh như thế.
Cường giả vô cùng tự tin sẽ chọn phương pháp này, hoặc là những người tự biết mình không địch nổi mới dùng đến chiêu này để quyết liều mạng một phen.
Đường Tam Thập Lục cùng Thất Gian có cảnh giới tương đương, nếu như cuộc chiến đấu này muốn tiến hành dựa theo tiết tấu bình thường, ít nhất phải qua hơn mười chiêu mới có thể phân ra thắng bại.
Hắn không có đạo lý nào mạo hiểm như thế, vừa ra tay đã muốn phân định thắng bại.
…
…
Đường Tam Thập Lục không phải không nhịn được, cũng không phải lòng tin quá mạnh mẽ, càng không phải là không có lòng tin.
Hắn biết số lượng chân nguyên cùng trình độ tinh thuần của Thất Gian so với mình còn hơn một chút, nếu như bàn về trình độ ảo diệu của kiếm pháp chân nghĩa, Ly Sơn kiếm tông sợ rằng ở trên Vấn Thủy Đường gia, nếu như chiến đấu cứ như vậy kéo dài, cuối cùng người thua sẽ là mình.
Hắn muốn thắng, cho nên hắn phải cướp được nước trên để phân thắng bại.
Nước trên để phân thắng bại, chính là ai khởi thế trước.
Thấy truyện hay thì bấm quảng cáo giúp truyenconvet duy trì
Hắn không chút do dự vận dụng Vấn Thủy tam thức mà mình ẩn giấu, Vãn Vân Thu hợp với Tịch Dương Quải, hai đạo kiếm chiêu uy lực vô cùng kinh khủng bài sơn đảo hải lao ra, trực tiếp bao phủ lấy Thất Gian.
Đây cũng là khởi thế.
Hắn đối với cuộc chiến đấu của Trang Hoán Vũ và Thất Gian hai năm trước, nghiên cứu cực kỳ thấu triệt, hắn biết nhược điểm của Thất Gian là gì.
Hắn tin tưởng cho dù hai năm thời gian trôi qua, Thất Gian tất nhiên sẽ càng cường đại hơn, tâm chí càng thêm ổn định, nhưng nhược điểm kia khẳng định vẫn không thể hoàn toàn từ bỏ.
Bởi vì hài mười hai tuổi, qua hai năm, vẫn chỉ là một hài tử chưa tới mười bốn tuổi.
Hài tử cuối cùng vẫn là hài tử.
…
…
Bọn nhỏ tuổi đời quá nhỏ, kinh nghiệm quá ít, mấu chốt nhất chính là, không thể giống như người trưởng thành, thừa nhận rất nhiều áp lực —— dù sao không phải tất cả mọi người đều có thể như Trần Trường Sinh, bắt đầu từ mười tuổi, vẫn sống trong áp lực kinh khủng nhất của nhân gian.
Thất Gian là đệ tử nhỏ nhất của Ly Sơn kiếm tông, nhưng cũng là một trong hai người thừa nhận nhiều áp lực nhất toàn bộ Ly sơn, mà người kia chính là Thu Sơn Quân.
Hắn không tới mười hai tuổi, đã có thể cùng học sinh mạnh nhất Thiên Đạo viện chính diện giao chiến, cho dù thua, cũng có thể được xưng tụng kinh thế hãi tục, vị sư thúc tổ truyền kỳ của Ly sơn, trên đường vân du tứ hải, tình cờ về núi biết được chuyện này, đã từng phê bình: Ly sơn có người này, ngàn năm không ngã.
Đây là câu đánh giá cao đến mức nào, đây cũng là áp lực trầm trọng đến mức nào.
Thất Gian tu hành đọc sách dưới áp lực như thế, tuy còn nhỏ tuổi, nhưng càng ngày càng trầm mặc, càng lúc càng giống tiểu đại nhân.
Nhưng đúng như Đường Tam Thập Lục đã nghĩ, hài tử dù sao cũng vẫn là hài tử.
Đường Tam Thập Lục xuất thủ chính là Vấn Thủy tam thức, chính là muốn đem áp lực mà hắn thừa nhận dồn tới cực lớn.
Chỉ bằng vào áp lực này, muốn đem Thất Gian đè sập.
…
…
Trừ các tiền bối cao nhân như Mao Thu Vũ, chỉ có Cẩu Hàn Thực nhanh chóng hiểu ra dụng ý của Đường Tam Thập Lục.
Ánh mắt của hắn trở nên càng ngày càng ngưng trọng, hắn biết tiểu sư đệ thiên phú kỳ tài, nhưng bởi vì tuổi tác còn nhỏ, thủy chung có nhược điểm, hai năm trước thua dưới tay Trang Hoán Vũ, thế nhân đều cho rằng do chưa đủ kinh nghiệm, tu hành quá ít, nhưng hắn hiểu được, tiểu sư đệ cuối cùng thua một kiếm kia, chính là thua do không quả quyết.
Sở dĩ không quả quyết, bởi vì Thất Gian luống cuống, sở dĩ luống cuống, là vì áp lực quá lớn.
Quả không sai, đối mặt với kiếm thế như vãn vân thiêu đốt, đối mặt với bạch huy trên mũi kiếm như mặt trời mọc của Đường Tam Thập Lục, vẻ mặt Thất Gian vẫn bình tĩnh, Thiết Xích kiếm vẫn bình tĩnh ổn định, khí tức không có dấu hiệu hỗn loãn, hai đạo vách núi vô hình vẫn chậm rãi khép lại, nhưng Cẩu Hàn Thực đã nhận ra… Hắn bắt đầu luống cuống.
Cẩu Hàn Thực khẽ nhíu mày.
Đối với tâm tư ẩn trong kiếm ý của Đường Tam Thập Lục, có ít người hoặc là cho là vô sỉ, là khi dễ người ít tuổi, nhưng hắn không nghĩ như vậy, tựa như hắn lúc trước đã nói, chỉ cần là năng lực của bản thân, đều có thể dùng, nếu là chiến đấu, như vậy vô luận năng lực thừa nhận áp lức trong lòng, cũng có thể bị công kích.
Hắn chỉ cảm thấy có chút đáng tiếc, tiểu sư đệ rõ ràng mạnh hơn đối thủ, nhưng bởi vì nguyên nhân tâm lý mà thua.
Thân ảnh của Đường Tam Thập Lục đã đi tới trước mặt Thất Gian.
Vấn Thủy kiếm đem toàn bộ mây trên bầu trời đêm thiêu đốt, trước điện quảng trường trong khe chút ít có dại, toàn bộ biến thành xanh ngọc.
Khắp nơi là lửa, mặt trời lặn bao phủ đại địa.
Thất Gian vẻ mặt kiên nghị, Thiết Xích kiếm như ngọn núi vắt ngang, cố gắng giữ vững đạo thanh giản trong lòng không chịu khô cạn.
Đường Tam Thập Lục không cho hắn bất cứ cơ hội nào.
Từng tiếng tiếu vang, Vấn Thủy kiếm kịch liệt run rẩy, trên thân kiếm như có vạn khe suối chảy xiết, cuối cùng biến thành một con sông.
Trong bầu trời vãn vân thiêu đốt, mũi kiếm một vầng mặt trời, trên mặt đất cỏ xanh như ngọc, toàn bộ rơi vào trên thân kiếm, rơi vào con sông kia, biến thành hơn mười vạn kim tệ.
Kiếm ý ẩn giấu toàn bộ, nước sông nhẹ lay động lên bờ, hàng cây xanh bên bờ hừng hực bốc cháy, phảng phất hồng phong giữa mùa thu.
Vấn Thủy tam thức nhất thức cuối cùng.
Nhất Xuyên Phong!
…
…
Trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Thất Gian xuất hiện vẻ bối rối.
Lúc này có rất nhiều người đã nhìn ra, hắn sắp thua.
Tên đệ tử quan môn của Chưởng môn Ly Sơn kiếm tông này, còn chưa kịp phát huy hoàn toàn sự tinh diệu của Ly sơn kiếm quyết, đã phải thua oan ức như vậy.
Nhìn ngơ ngẩn cùng thống khổ trong mắt tiểu sư đệ, Cẩu Hàn Thực cuối cùng không thể nào nhẫn nhịn.
Hắn nhìn trong sân quát lên: “Vân khứ vân lai viễn cận sơn!”
Thanh âm truyền vào trong tai Thất Gian, thiếu niên không rõ, vì sao trong thời khắc mấu chốt này, sư huynh lại nói một câu như vậy.
Những lời này là một cái thiên môn của Ly sơn kiếm pháp, là một chiêu thức rất tầm thường, chính xác hơn là Thanh Tâm kiếm phổ mà sau khi nhập môn các đệ tử đều phải học.
Nhưng như dĩ vãng ở Ly sơn luyện kiếm thử chiêu, Thất Gian thành thật làm theo sư huynh chỉ điểm, không có chút do dự.
Hắn giơ lên đầu gối bên phải, áp chế cổ tay, Thiết Xích kiếm thu về phía sau, thân hình như tàn hà trong gió, cũng lao về phía sau.
Mà vừa rút lui, hai đạo bóng kiếm đang lao vào vách núi liền dừng giữa không trung.
Vấn Thủy kiếm của Đường Tam Thập Lục thuận thế mà lên, trong bầu trời đêm đại phóng quang minh, trong nháy mắt đi tới trước mặt Thất Gian .
Sát! Sát! Sát! Sát!
Áo bào của Thất Gian bị xé ra vài mảnh vụn, trên vai xuất hiện một đạo vết máu đỏ tươi, nhìn cực kỳ chật vật, nhưng lại thành công thoát khỏi kiếm thế của Đường Tam Thập Lục!
Không người nào có thể nghĩ đến kết cục thành ra như vậy.
Mọi người rất xác định, mấu chốt chính là ở động tác lui lại của Thất Gian.
Động tác lui lại này đến cùng có gì thần kỳ? Có thể tránh né được Vấn Thủy tam thức?
Thất Gian rất rõ ràng, tránh khỏi Vấn Thủy tam thức là nhờ thân pháp cùng kiếm ý của mình.
Nhưng điều kiện tiên quyết, chính là động tác lui lại kia.
Đầu tiên lui lại, mới có thể một lần nữa đứng lên.
Một bước lui này, là tự nhận không bằng, là thuận thế mà đi.
Ngọn núi đến cùng là xa là gần, có đôi khi, chỉ có chân trời đám mây là bay tới hay bay đi.
Cẩu Hàn Thực dạy hắn , cũng không phải là kiếm chiêu cụ thể, mà là đối diện áp lực thế nào.
Bởi vì tuổi tác, bởi vì một vài nguyên nhân khách quan, cuối cùng sẽ có thời khắc không thể nào chịu nổi áp lực kia.
Gượng chống dĩ nhiên là dũng khí, nhưng học được lui bước cũng là một loại trí tuệ.
Cẩu Hàn Thực dùng trí tuệ của mình, thay Thất Gian hóa giải uy áp do Vấn Thủy tam thức của Đường Tam Thập Lục mang đến.
Kế tiếp, sẽ đến phiên Đường Tam Thập Lục thừa nhận áp lực.
Thất Gian vẻ mặt bình tĩnh, kiếm thế phục khởi, lăng như nhai thạch trên vách núi.
Nhưng không giống với lúc trước, Thiết Xích kiếm trong tay của hắn thuận thế lao lên, theo mây mà lên.
Hai đạo vách núi không hề chậm rãi khép lại như trước, mà trực tiếp… đổ sập xuống!
Gió đêm kình phất, áo bay phất phới, thiếu niên cầm kiếm lao lên, phá vỡ vầng mặt trời lặn, kiếm thế như ngọn núi đột nhiên ập tới!
Vách núi đột nhiên vỡ vụn, vãn vân đại loạn!
Đường Tam Thập Lục hô lên một tiếng, thu kiếm né tránh, hai chân bước trên mây quay về, thân pháp tùy ý nhẹ nhàng khó nói thành lời.
Một tiếng vang vọng, đến lúc này mới vang dội khắp bầu trời đêm.
Đó là thanh âm Vấn Thủy kiếm cùng Thiết Xích kiếm gặp nhau.
Chẳng qua trong nháy mắt, thế cục đã nghịch chuyển.
Một chiêu giao thủ, trước ngực Đường Tam Thập Lục xuất hiện một đạo vết máu.
Hai chân hắn rơi xuống đất, cầm kiếm nghiêng nghiêng, tay nắm chuôi kiếm khẽ run lên.
Hắn biết mình đang trong hoàn cảnh xấu, nhưng tâm thần không có bất kỳ bối rối.
Đúng lúc này, một thanh âm ở phía sau hắn vang lên.
“Lui nữa!”
Đường Tam Thập Lục nghe ra là thanh âm của Trần Trường Sinh, nghĩ thầm không biết là gì?
Chính mình cầm kiếm mà đứng, chậm rãi chờ Thất Gian tới tấn công, vô cùng oai phong, lui thêm bước nữa, chẳng phải chật vật sao?
Nghĩ thì nghĩ như vậy , nhưng chân của hắn chẳng biết tại sao lùi lại về phía sau mấy bước.
Ngay lúc hắn vừa rời đi, trên mặt đất lúc trước hắn đứng, xuất hiện một cái khe cực sâu!
Đường Tam Thập Lục sắc mặt biến hóa, lúc này hắn mới biết được, đạo kiếm ý kia của Thất Gian, lại lặng lẽ không tiếng động mờ mờ ảo ảo đến đây!
Cho đến lúc này, kiếm ý của đối phương mới dùng hết!
Vách núi đột nhiên sụp đổ, tràn xuống nước sông, phá hủy hồng phong trên bờ, nhưng nhai thạch bắn ra xa hơn so với mọi người tưởng tượng!
Nếu như không phải Trần Trường Sinh nhắc nhở, chỉ sợ hiện tại hắn đã bị thương nặng!
…
…
Cẩu Hàn Thực cảm thấy thật bất ngờ, nhìn sang Trần Trường Sinh.
Trên thềm đá trước điện hoàn toàn an tĩnh, ánh mắt của tất cả mọi người đều rơi vào trên người Trần Trường Sinh.
Đường Tam Thập Lục cùng Thất Gian giao phong chỉ có mấy chiêu, chốc lát thời gian, đều gặp hung hiểm thật lớn.
Cẩu Hàn Thực có thể đoán được chân nghĩa của Vấn Thủy tam thức, một tiếng quát vang, giúp Thất Gian lấy pháp môn bình thường nhất của Ly sơn kiếm pháp ra ứng đối, nghịch chuyển tình thế, kiến thức bực này, trí tuệ ứng đối bực này, thật là khiến người ta than thở, nhưng hắn là Cẩu Hàn Thực, cho nên không ai cảm thấy quá mức khiếp sợ hoặc ngoài ý muốn.
Nhưng… Trần Trường Sinh làm sao có thể khám phá đạo kiếm thế kia của Thất Gian? Vì sao hắn đối với Ly sơn kiếm pháp có vẻ vô cùng quen thuộc?
Chẳng lẽ hắn cũng giống như Cẩu Hàn Thực, có kiến thức vô cùng uyên bác?
Không có người nào có thể tin tưởng suy luận này.
Tiểu Tùng Cung cũng không tin, hắn nghĩ tới chuyện xưa mấy trăm năm trước, nhìn về Kim Ngọc Luật ở quảng trường đối diện, ánh mắt càng thêm oán độc.
Trong sân trầm mặc an tĩnh, nhưng chỉ duy trì một thời gian ngắn, sau đó lại bị đánh phá.
Trần Trường Sinh giống như cảm thụ không tới trăm đạo ánh mắt đang rơi vào thân thể của mình.
Hắn đưa ánh mắt từ trên người Đường Tam Thập Lục thu hồi, nhìn về Cẩu Hàn Thực đối diện.
“Đảo Kim Bình!”
“Hải Khí Trầm!”
“Song Ảnh Đăng!”
“Quải Kiếm Trường Lâm!”
Hắn nói liên tục bốn từ.
Đó là tên của bốn kiếm chiêu.
Bốn kiếm chiêu trong kiếm pháp của Vấn Thủy Đường gia.