Trạch Thiên Ký - Chương 76: Các thiếu niên không tệ
Nghe được thanh âm của Trần Trường Sinh, vẻ mặt của Cẩu Hàn Thực rất ngưng trọng.
“Sơn Quỷ Phân Nham!”
“Tinh Câu Hoành Trú!”
“Lộ Hoa Linh Ngô!”
Hắn cũng nói liền ba từ.
Đó là ba chiêu.
Ba chiêu trong Ly Sơn kiếm tông tổng quyết.
Hai người bọn họ không nhìn Đường Tam Thập Lục cùng Thất Gian ở trong sân, không có nhìn đám người trên thềm đá vẻ mặt nghi ngờ.
Bọn họ chỉ nhìn nhau, vừa nói chiêu thức.
Trên thực tế, khi Trần Trường Sinh nói ra chiêu thứ nhất , Cẩu Hàn Thực đã bắt đầu ứng đối.
Chiêu thứ hai của Trần Trường Sinh, là ứng đối với Cẩu Hàn Thực.
Thanh âm của bọn hắn phiêu đãng trước Vị Ương cung u tĩnh, phiêu đãng ở trên quảng trường cùng trong bóng đêm.
Thanh âm của bọn hắn không lớn, cũng rất rõ ràng, hơn nữa ở trong tai Đường Tam Thập Lục cùng Thất Gian, càng giống như tiếng sấm cực kỳ rung động!
Thất Gian vẻ mặt nghiêm nghị, ôm kiếm chống đỡ, thanh tiếu một tiếng, thân ảnh gầy yếu ở trong bóng đêm xuất ra đạo đạo liệt ảnh.
Thiết Xích kiếm ngăm đen trong tay của hắn, phá vỡ gió đêm, lặng yên không một tiếng động, tựa như ma thần, đem nham thạch biến thành điểm tâm.
Sơn Quỷ Phân Nham!
Đường Tam Thập Lục vẻ mặt đột nhiên run sợ, nâng kiếm đổi chiều ở trước người —— Cẩu Hàn Thực nói chiêu thứ hai là Tinh Câu Hoành Trú, hắn không biết chiêu đó là gì, có thể mạnh mẽ như Sơn Quỷ Phân Nham hay không, nhưng mơ hồ có thể cảm giác được, Thất Gian lúc này đánh ra ba chiêu kiếm thức, chính là một bộ liên hoàn, lấy thế tiến thủ, trùng trùng điệp điệp gia tăng!
Nếu như hắn dùng phương pháp của mình, có thể đón lấy hai chiêu ban đầu, nhưng không cách nào xác định có thể đón lấy một kích cuối cùng mạnh mẽ nhất hay không.
Thanh âm của Trần Trường Sinh còn đang vang vọng trong đầu của hắn.
Bốn từ này rõ ràng vô cùng, bốn chiêu kiếm này hắn vô cùng quen thuộc.
Giờ khắc này, hắn không còn kịp suy tư tại sao Trần Trường Sinh lại biết kiếm pháp nhà mình, trong vô thức dựa theo lời của Trần Trường Sinh, giơ kiếm trong tay lên.
Thời khắc giơ lên Vấn Thủy kiếm, hắn mới nhớ tới chuyện này có chút không đúng.
. . . Bốn chiêu kiếm này làm sao có thể dùng cùng nhau được!
Đảo Kim Bình là thức thứ bảy trong Nguyên Phong kiếm quyết, Hải Khí Trầm là thức thứ mười một trong Khai Tông kiếm, Song Ảnh Đăng là thức thứ ba trong Nguyên Phong kiếm quyết, Quải Kiếm Trường Lâm lại là thức mở đầu trong Khai Tông kiếm!
Rõ ràng là chiêu thức của hai bộ kiếm quyết khác nhau, làm sao có thể dùng chung được? Cùng phương thức vận hành chân khí của chiêu thức cũng hoàn toàn bất đồng, làm sao có thể cưỡng ép tương liên? Chẳng lẽ không sợ chân khí nghịch chuyển làm bị thương ư? Hắn thuở nhỏ đi theo sư trưởng luyện tập tông kiếm của Đường thị, chưa từng có nghe nói qua kiếm pháp nhà mình có thể dùng như vậy!
Nhiều hơn khốn hoặc nghi ngờ cũng vậy, lúc này đã không có thời gian suy nghĩ.
Kiếm của Thất Gian đã đi tới trước mặt của hắn, sau kiếm thế kinh khủng của Sơn Quỷ Phân Nham, Tinh Câu Hoành Trú đã mơ hồ thành hình!
Đường Tam Thập Lục cắn răng quyết đoán, kiếm xuất Đảo Kim Bình!
Sau đó chuyển Hải Khí Trầm!
Chân nguyên từ trong kinh mạch vận tới cổ tay , sau đó chợt trầm xuống, dọc theo một con đường chưa từng có thử qua quay lại.
Chỉ có như thế, mới có thể từ Đảo Kim Bình chuyển samh Hải Khí Trầm.
Đường Tam Thập Lục đã chuẩn bị tâm tư chờ đợi chân nguyên nghịch chuyển trọng thương.
Nhưng mà. . . không có chuyện gì phát sinh.
Chân nguyên dễ dàng theo thốn quan nơi cổ tay, chìm vào dương minh kinh!
Chẳng những không bị thương, loại cảm thụ vô cùng thoải mái này, để cho hắn sướng khoái hoan hỉ muốt hét to!
Đường Tam Thập Lục đột nhiên tăng mạnh lòng tin, kiếm ra như gió, phá vỡ bóng kiếm ở giữa bầu trời đêm của Thất Gian, từ Hải Khí Trầm chuyển sang Song Ảnh Đăng!
Vẫn không có bất cứ vấn đề gì!
Chân nguyên vận hành dị thường lưu loát, hắn thậm chí có cảm giác, hai chiêu kiếm này căn bản không phải nội dung của hai bộ kiếm quyết, mà vốn dĩ là nối liền mới đúng!
Trong bầu trời đêm vang lên vô số tiếng kiếm tiếu thanh thúy.
Mọi người đang xem cuộc chiến trên thềm đá, chỉ thấy thân pháp của Đường Tam Thập Lục trở nên cực kỳ quỷ dị, giống như con rối đứt dây, trong lúc tiến lúc lui cực kỳ cứng nhắc, nhưng lại làm cho người ta cảm giác rất tự nhiên!
Vô luận kiếm thế của Thất Gian cường đại đến mức nào, thủy chung không thể nào làm cho hắn bị giam cầm trong đó.
Sau vô số tiếng kiếm tiếu, kiếm của Thất Gian cuối cùng đi đến một chiêu Lộ Hoa Linh Ngô.
Đây cũng chính là một chiêu cuối cùng Cẩu Hàn Thực nói ra.
Chiêu này là đại chiêu của Ly sơn kiếm quyết, lấy chính là ý cô tịch của câu sương nhuộm dãy núi, vách núi chỉ mình ta.
Trong kiếm ý hoa lệ chí cực, ẩn giấu sự vắng lạnh đoạt mạng .
Thiết Xích kiếm phảng phất như phủ một tầng sương, từ bốn phương tám hướng chậm rãi áp tới.
Thấy truyện hay thì bấm quảng cáo giúp truyenconvet duy trì
Như đông ý phủ lên rừng rậm, chậm chạp nhưng không thể nào ngăn trở
Nếu như không nghe được thanh âm của Trần Trường Sinh, Đường Tam Thập Lục lúc này nhất định sẽ lựa chọn kiếm pháp dữ dằn, thử cùng đối thủ đồng quy vu tận, hoặc là nói, dùng phương pháp ngọc đá cùng vỡ cố gắng đánh vào nhược điểm của Thất Gian.
Nhưng hiện tại đã không cần.
Hắn chỉ dùng một chiêu đơn giản.
“Quải Kiếm Trường Lâm!”
Đây là thức mở đầu Khai Tông kiếm của Đường gia.
Đổi lại vào thời điểm khác, chiêu thức mở đầu Khai Tông kiếm này tuyệt đối không có bất kỳ tác dụng nào.
Nhưng lúc trước, kiếm thức của Đường Tam Thập Lục đã thành công ngang tay với Thất Gian, đồng thời đã chuẩn bị xong một kiếm cuối cùng.
Vô luận góc độ, tư thế, chân nguyên vận hành, tinh thần, toàn bộ đều đã chuẩn bị rất tốt.
Trường lâm bị nhuộm đầy sương.
Hắn đeo kiếm trên cô ngô.
Hắn hồi cổ tay hoành kiếm.
Vấn Thủy kiếm ở trên Thiết Xích kiếm vượt qua đánh tới, mang theo một đạo hỏa tinh.
Kiếm không thể thương tổn được Thất Gian chút nào, nhưng mang theo gió.
Phía sau gió đêm, khửu tay của hắn đánh trúng tay cầm kiếm của Thất Gian.
Gọn gàng, không hề sai lệch.
Ba một tiếng vang nhỏ.
Thiết Xích kiếm gào thét phá không bay đi, rơi vào sâu trong bóng đêm.
. . .
. . .
Đường Tam Thập Lục lui về phía sau hai bước, thu kiếm vào vỏ.
Thất Gian cúi đầu nhìn về tay phải trống không, có chút mờ mịt, chốc lát sau mới kịp phản ứng. . . Chính mình đã thua.
Chẳng qua trong nháy mắt, hốc mắt của hắn ướt át, rất đau lòng khổ sở.
Nhìn bộ dáng của hắn, Đường Tam Thập Lục cảm thấy phiền não, nói: “Có cái gì đáng để đau lòng ? Ngươi vẫn mạnh hơn ta, ta vốn đánh không lại ngươi, chỉ là. . . Quốc Giáo học viện không có thua thôi.”
Hắn là người kiêu ngạo, nhất định phải nói rõ ràng —— Quốc Giáo học viện không thua, không có nghĩa là hắn thắng.
Thất Gian gắt gao mím môi, không chịu khóc lên, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, mang theo nức nở nói: “Đa tạ.”
Sau đó hắn nhìn sang sư huynh chính mình tín nhiệm tôn trọng nhất, muốn hiểu rõ, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra.
Cẩu Hàn Thực đang nhìn Trần Trường Sinh.
Không khí yên lặng như tờ.
Tất cả mọi người đang nhìn Trần Trường Sinh.
Rất nhiều người cũng không rõ có chuyện gì xảy ra, có lẽ bản thân Đường Tam Thập Lục cũng không rõ ràng.
Lúc này mọi người hồi tưởng lại, mấu chốt chính là tại cuối cùng huy kiếm khửu tay đánh tới, một kích kia thật sự xảo diệu không giải thích được.
Nhưng ai cũng biết, mấu chốt của một kích kia là các chiêu kiếm trước đó.
Trần Trường Sinh nói ra các chiêu kiếm này.
Mao Thu Vũ nhìn Trần Trường Sinh, cảm thấy hơi bất ngờ. Trần Lưu vương nhìn hắn, trong ánh mắt tràn đầy than thở. Từ Thế Tích cùng Thu Sơn Gia chủ sắc mặt vô cùng khó coi, mà vẻ mặt Mạc Vũ phi thường phức tạp, lúc trước nàng vẫn không hiểu nổi, vì sao Trần Trường Sinh có thể rời khỏi Đồng Cung, lúc này mới biết, thì ra tất cả mọi người đã đánh giá thấp thiếu niên này.
Tối nay, rất nhiều người lần đầu tiên hiểu rõ Trần Trường Sinh.
Bao gồm Từ Thế Tích cùng Mạc Vũ những người trước đây từng gặp hắn.
Giáo chủ đại nhân khuôn mặt đầy nếp nhăn giãn ra, nói: “Không tệ không tệ.”
Tất cả mọi người biết, hắn nói không tệ, không phải là nói Đường Tam Thập Lục, mà đang nói Trần Trường Sinh.