Trạch Thiên Ký - Chương 83: Chuyến xe đêm
Về phương diện học thức, không người nào có thể thắng được Cẩu Hàn Thực, cũng rất ít người có thể làm cho hắn bội phục, mà tối nay, Trần Trường Sinh đã làm được chuyện này.
Hắn nhìn Cẩu Hàn Thực nói: “Không dám nhận.”
“Ngươi rất đáng được nhận.” Cẩu Hàn Thực nhìn thiếu niên lúc trước không khiến cho chính mình có điểm nào coi trọng, có chút cảm khái.
Hắn nhớ tới đại sư huynh kinh tài tuyệt diễm, nghĩ đến tràng hôn sự kia, nhưng lại phát hiện mình không có lời nào để thuyết phục, lòng tin đối với sư huynh cũng có chút dao động.
“Mới vừa rồi Điện hạ cuối cùng…” Hắn có một vấn đề muốn hỏi Trần Trường Sinh, lại không biết có thích hợp hay không, muốn nói lại thôi.
“Còn hỏi gì mà hỏi? Còn không đi nhanh sao! Chẳng lẽ muốn ở lại chỗ này tiếp tục mất mặt xấu hổ ư!”
Tiểu Tùng Cung trưởng lão mặt sắc xanh mét quát lên, vừa oán độc nhìn chằm chằm vào Kim Ngọc Luật đối diện, giận dữ phất tay áo, xoay người bỏ đi.
Cẩu Hàn Thực vẻ mặt hơi khó xử, chắp tay đối với Trần Trường Sinh nói: “Cáo từ.”
Trần Trường Sinh đáp lễ nói: “Gặp lại.”
“Quả thật sẽ gặp lại.”
Cẩu Hàn Thực bình tĩnh trả lời, nhìn hắn nói: “Ta rất mong đợi biểu hiện của ngươi cùng với Quốc Giáo học viện trên đại triêu thí, hi vọng ngươi có thể tiếp tục mang đến bất ngờ.”
Trần Trường Sinh hiểu được ý tứ của hắn, không có nói gì.
Cẩu Hàn Thực xoay người, mang theo các sư đệ của Ly Sơn kiếm tông, biến mất trong bóng đêm của hoàng cung.
Không gian trước Vị Ương cung hoàn toàn trầm mặc.
Thanh Đằng yến tối nay đã xảy ra quá nhiều chuyện, mang cho mọi người quá nhiều rung động.
Hôn sự giữa Thu Sơn Quân cùng Từ Hữu Dung mà toàn bộ đại lục đều mong đợi, bị một thiếu niên tên là Trần Trường Sinh cầm hôn thư ngăn trở.
Hắn là học sinh của Quốc Giáo học viện.
Lạc Lạc Điện hạ biểu lộ thân phận của mình.
Nàng cũng là học sinh của Quốc Giáo học viện.
Thiếu gia Vấn Thủy Đường gia rút lui khỏi Thiên Đạo viện.
Hắn trở thành tân sinh của Quốc Giáo học viện.
Mọi chuyện diễn ra, cũng đều liên quan tới cái tên Quốc Giáo học viện.
Cho nên, Ly Sơn kiếm tông cường đại theo quy củ của Thanh Đằng yến khiêu chiến Quốc Giáo học viện đã suy bại nhiều năm.
Cuối cùng, Quốc Giáo học viện thắng.
Hơn nữa còn là thắng lợi không có chút tranh cãi nào.
Quá trình diễn biến chập chùng,kết cục lại ngoài dự tính, trong lúc nhất thời, có rất nhiều người lại không thể nào tin nổi.
Mọi người nhìn về phía Quốc Giáo học viện, đợi một lần nữa lưu ý đến ba người kia vẫn là thiếu niên thiếu nữ, đối với chuyện tối nay, lại càng khó có thể tiếp nhận.
Đại đa số ánh mắt cũng rơi vào trên người Trần Trường Sinh, mặc dù bàn về thân phận địa vị, hắn tự nhiên kém xa so với Lạc Lạc, nhưng hắn là vị hôn phu của Từ Hữu Dung , là lão sư của Lạc Lạc, là người phát ngôn của Quốc Giáo học viện, có quá nhiều lý do hấp dẫn ánh mắt mọi người.
Mọi người rất rõ ràng, sau tối nay Quốc Giáo học viện đổ nát nhiều năm có thể sẽ một lần nữa đi về phía tân sinh, mà Quốc Giáo học viện tân sinh sẽ không còn là thiếu niên bình thường không người biết được, hắn sẽ trở thành trung tâm nghị luận của cả tòa kinh đô thậm chí là cả phiến đại lục.
Mọi người nhìn Trần Trường Sinh.
Trần Trường Sinh chỉ nhìn Từ Thế Tích.
Từ Thế Tích rất rõ ràng, vì sao thiếu niên này nhìn mình, sắc mặt xanh mét.
Giáo chủ đại nhân ở bên cạnh mỉm cười nói: “Vị con rể này cho dù còn kém Thu Sơn, thật ra cũng không tồi .”
Sắc mặt Từ Thế Tích khó nhìn tới cực điểm.
Giáo chủ đại nhân cười ha ha, không có nói gì nữa, sau đó rời đi.
Mọi người trước điện dần đi hết.
Mao Thu Vũ viện trưởng đi xuống thềm đá, đem Đường Tam Thập Lục gọi đến một bên, nói mấy câu.
Mạc Vũ đi tới trước mặt Trần Trường Sinh, chân mày chau lên, cũng muốn hỏi hắn đến cùng làm sao từ trong Đồng Cung ra ngoài, nhưng nhìn Lạc Lạc giống như con hổ nhỏ nhìn mình chằm chằm, không khỏi cười khổ nói: “Ta nói Điện hạ, ngài ngàn vạn lần đừng có ghi hận chuyện tối nay, ta cũng không có biện pháp không phải sao.”
Trong bầu trời đêm bỗng nhiên vang lên một tiếng hạc kêu.
Mọi người ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy bạch hạc phiên nhiên rời đi.
Nó tối nay đi tới Đại Chu hoàng cung, chính là vì đưa một phong thơ, gặp một người.
Những chuyện này đã làm xong, tự nhiên nó muốn rời đi.
Nhìn bạch hạc dần dần biến mất trong bầu trời đêm, Trần Trường Sinh cảm giác mình tựa như đã quên mất chuyện gì.
Hắn nhìn phiến phế viên sâu trong đêm cung, gật đầu thăm hỏi.
…
Thấy truyện hay thì bấm quảng cáo giúp truyenconvet duy trì
…
Thấy truyện hay thì bấm quảng cáo giúp truyenconvet duy trì
Một đoàn xe đang hướng về phía Ly cung đi tới.
Đó là đoàn xe của sứ đoàn phía nam.
So sánh với sự vui sướng lúc đến đây, lúc này đoàn xe yên tĩnh không tiếng động, không khí bị đè nén áp lực vô cùng.
Trong đội xe thỉnh thoảng vang lên mấy tiếng ho khan.
Cẩu Hàn Thực cầm lấy khăn tay che miệng, nhướng mày, sắc mặt hơi trắng.
Hắn không muốn tiếng ho của mình kinh động quá nhiều người, nhất là Tiểu Tùng Cung trưởng lão ở chiếc xe ngựa phía trước.
Tối nay đánh một trận, mặc dù hắn không có tự mình xuất chiến, nhưng cùng Trần Trường Sinh cách không ngôn luận, không biết tiêu hao bao nhiêu tâm thần, mặc dù lên xe sau, dùng viên đan dược giáo chủ đại nhân tặng cho, vẫn còn có chút khó chịu.
“Không nghĩ tới thiếu niên gọi là Trần Trường Sinh kia lại giỏi như vậy.”
Cẩu Hàn Thực đưa tay nhấc lên rèm cửa sổ, ngắm hướng tòa đêm cung phía sau, cảm khái nói: “May nhờ hắn không thể tu hành, nếu không thật là phiền phức .”
Quan Phi Bạch cùng ba tên sư đệ đều ở trong xe, nghe những lời này, tâm tình có chút khác thường.
Bọn họ biết Nhị sư huynh nói phiền phức là có ý gì, bên trong nhất định là có lo lắng đối với đại sư huynh.
Bởi vì thiếu niên gọi là Trần Trường Sinh kia , là vị hôn phu của Từ Hữu Dung sư muội.
“Chẳng lẽ sư muội thật muốn gả cho hắn ư?”
Quan Phi Bạch vẻ mặt hơi trầm xuống nói: “Đại sư huynh những năm qua đối với Từ sư muội như thế nào, toàn bộ phía nam cũng đều nhìn rõ, sư muội nàng đến tột cùng nghĩ như thế nào ? Lại còn để cho bạch hạc mang lá thư kia tới đây! Nàng có nghĩ tới hay không, như vậy để cho sư huynh khó xử thế nào?”
“Chuyện này làm sao có thể trách Từ sư muội được?”
Cẩu Hàn Thực than thở nói, nhưng cũng không có nói chuyện này nên trách ai, dù sao quyết định của các trưởng bối sư môn, bọn họ là đệ tử còn không thể nào chỉ trích.
Buồng xe rất rộng, Cẩu Hàn Thực cùng Quan Phi Bạch còn có ngũ luật ngồi cạnh nhau, Thất Gian một mình ngồi ở đối diện, thiếu niên gầy yếu cúi đầu, lộ ra vẻ rất đáng thương.
Quan Phi Bạch nhìn hắn khẽ cau mày, nhưng giọng nói trở nên ôn hòa hơn, nói: “Ta bại bởi Lạc Lạc Điện hạ, đó là thua thực sự, ngươi thua Đường Tam Thập Lục tên kia lại là ngoài ý muốn, không cần quá thương tâm.”
Thất Gian ngẩng đầu lên, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy xấu hổ cùng thương tâm.
Cẩu Hàn Thực nhìn hắn mỉm cười nói: “Đại triêu thí không xa, chỉ còn mấy tháng thời gian, đến lúc đó đem trận thua tối nay đòi lại toàn bộ là được.”
Các sư đệ bình tĩnh ủng hồ, bởi vì … đó là chuyện đương nhiên.
Tối nay Thanh Đằng yến, mặc dù Ly Sơn kiếm tông cuối cùng bại trong tay Quốc Giáo học viện, nhưng không có bao nhiêu người thật sự cho là Quốc Giáo học viện sẽ mạnh hơn Ly Sơn kiếm tông.
Những quy củ kia không nói, Lạc Lạc Điện hạ cường đại quá mức cũng không cần tính đến.
Đến ngày bắt đầu đại triêu thí, Quốc Giáo học viện sẽ không có bất cứ cơ hội nào.
Bởi vì quy tắc bất đồng, bởi vì bọn họ là Thần Quốc Thất Luật, bởi vì đến lúc đó, Cẩu Hàn Thực sẽ đích thân xuất chiến.
Cẩu Hàn Thực nhìn đường phố kinh đô ngoài cửa sổ, lần nữa bắt đầu ho khan, lông mày cũng nhíu lại.
…
Thấy truyện hay thì bấm quảng cáo giúp truyenconvet duy trì
…
Thấy truyện hay thì bấm quảng cáo giúp truyenconvet duy trì
Năm nay Thanh Đằng yến, nhất định sẽ khắc trong trí nhớ của rất nhiều người, khó có thể xóa đi, nếu có hận, tỷ như những người của sứ đoàn phía nam, tỷ như Thu Sơn Gia chủ đầy cõi lòng hăng hái mà đến, mất hứng mà về, tỷ như Từ Thế Tích bị Trần Trường Sinh dùng hôn thư hung hăng bạt tai một cái, đó chính là ghi hận.
Trần Trường Sinh sẽ không ghi hận chuyện tối nay, mặc dù bị giam trong phế viên , hắn thật rất hận, tỷ như ở dưới đáy hắc long đàm, hắn cho là mình sắp chết, hắn cũng rất hận, nhưng sau đó xảy ra một loạt chuyện, đến lúc hắn ngồi trong xe ngựa đi về Quốc Giáo học viện, khó sinh ra hận ý, tự nhiên không có ghi hận.
Đây là xe ngựa của Bách Thảo Viên. Kim Ngọc Luật không chịu ngồi vào , trong xe chỉ có ba thiếu nam thiếu nữ, bọn họ ngồi trên nệm tơ mềm mại, nhìn ánh đèn ngoài cửa sổ lốm đa lốm đốm, thời gian rất lâu cũng không nói gì. Trầm mặc kéo dài thật lâu, chỉ có thanh âm lộc cộc của bánh xe va đập vào đá xanh, thỉnh thoảng truyền vào trong tai, hẳn là con đường bên ngoài Lạc Hà kia.
Trần Trường Sinh nhìn ngoài cửa sổ, bỗng nhiên hắc hắc cười ra tiếng.
Đường Tam Thập Lục đang cầm một chùm nho để ăn, nhìn bộ dáng của hắn, suýt nữa phun ra , cười to nói: “Thật khờ.”
Lạc Lạc cảm thấy hắn có chút vô lễ đối với tiên sinh, nên có chút không thích.
Trần Trường Sinh không để ý tới hắn, tiếp tục xem phong cảnh ngoài cửa sổ, trên mặt mang nụ cười.
Không biết tại sao, hắn không ho khan như Cẩu Hàn Thực.
Tối nay là đêm thất tịch, là thời khắc tình nhân tương thân tương ái , đã đêm khuya, hai bờ Lạc Thủy đã không còn náo nhiệt như lúc trước, cành liễu bên bờ sông cuối cùng chiếm được chốc lát thời gian nghỉ ngơi, trên mặt sông trôi nổi chút ít đèn thuyền lại có vẻ càng thêm sáng ngời, tựa như vô số vì sao, ánh sáng tiến vào cửa sổ xe, chiếu sáng mặt của thiếu niên.
Lạc Lạc chống cằm, nhìn phía bên mặt của Trần Trường Sinh được đèn thuyền chiếu rọi phiếm sắc thái sáng ngời, nghĩ thầm tiên sinh khuya hôm nay thật là đẹp mắt.
Đường Tam Thập Lục ăn xong chum nho, cầm lấy khăn lau lau khóe môi, chuyển đến bên cạnh hắn, ngắm cửa sổ nhìn ra ngoài, cảm thấy không có gì hay, xa không bằng đêm thất tịch ở Vấn Thủy phong cảnh mê người.
Hắn nhìn bộ dáng rất say mê của Trần Trường Sinh, hỏi: “Cảm giác gì?”
Trần Trường Sinh nhìn phía bờ sông đối diện, trầm mặc thật lâu, suy nghĩ thời gian rất lâu.
Miếu cũ bên ngoài Tây Ninh trấn, sách cũ đầy tường đầy phòng , chiếc chong chóng tre đã cũ, phong hôn thư đã cũ, kinh đô thần tướng phủ nhục nhã, Thiên Đạo viện cùng Thanh Đằng chư viện chèn ép, bị lưu vong đến phế viên hoang yên mạn thảo, Quốc Giáo học viện bị di vong … Rất nhiều cảnh xẹt qua ở trước mắt của hắn, sau đó biến mất.
Tựa như trên mặt Lạc Thủy đèn thuyền tỏa ra ánh sáng.
Cuối cùng chỉ còn lại có một bức họa.
Đó là viện môn Quốc Giáo học viện phong cách cổ xưa sau khi trừ hết thanh đằng, sàn nhà tàng thư quán tối tăm nhưng sáng bóng, hồ nước cùng với dưới dong thụ bên hồ nước có tiểu cô nương, còn có bằng hữu.
“Thật vui vẻ.”
Trần Trường Sinh thu hồi ánh mắt, nhìn về Đường Tam Thập Lục cùng Lạc Lạc, nói: “Ta thật vui vẻ.”
Không tính là lời nói kém cỏi, nhưng hắn quả thật không biết nói chuyện lãng mạn, cũng không biết nói dễ nghe.
Hắn nói vui vẻ, đó chính là thật sự vui vẻ.
Thật vui vì trở thành học sinh Quốc Giáo học viện , thật vui vì Quốc Giáo học viện thắng Ly Sơn kiếm tông, thật vui vì Từ Hữu Dung không thể gả cho Thu Sơn Quân.
Đúng vậy, hôn ước cũng không quan trọng, nhưng tôn trọng rất quan trọng.
Cuối cùng, thật vui vì có thể quen biết các ngươi.