Trạch Thiên Ký - Chương 97: Thu vũ giáo viện huyết án
Mà tại thời điểm này, bóng người khẽ động, tên thanh niên phó tướng lướt tới trên tường, đưa tay ngăn cản hắn, thấp giọng quát nói: “Như thế là đủ rồi, nếu quả thật gây ra tai nạn chết người, điều tra ra thì không dễ xử lý chút nào, tên gia hỏa kia thân thể lớn như thế, ngươi thật sự nghĩ không ai nhớ rõ hắn ư?”
Đường Tam Thập Lục buông tay, đem viên đá ném về gốc mai bên dưới tường viện, nói: “Cám ơn.”
Hôm nay nếu như không có tên thanh niên phó tướng này cùng với cấm quân, hắn tự nhiên cũng sẽ không để cho Quốc Giáo học viện cùng Trần Trường Sinh phải chịu nhục, chẳng qua vô luận như thế nào, cũng không thể thống khoái như hiện tại, hơn nữa không cần để ý tới bất cứ vấn đề gì sau đó.
Thanh niên phó tướng mặt không chút thay đổi nói: “Cũng không cần tạ ơn, chỉ hi vọng ngươi nhớ được câu nói của ngươi.”
Đường Tam Thập Lục vẻ mặt khẽ biến, nói: “Hôm nay ta đã nói rất nhiều câu.”
Thanh niên phó tướng vỗ vỗ vai hắn, lời nói thành khẩn nói: “Câu nói kia của ngươi nhắc tới muội muội của ta, làm nhục gia môn, dù sao cũng phải có một câu giải thích?”
Đường Tam Thập Lục không chút do dự nói: “Ta một lòng tu hành phá cảnh, quyết định trước năm mươi tuổi, không để tâm tới chuyện nam nữ.”
Thanh niên phó tướng nghe vậy biến sắc, giận dữ nói: “Đi con bà ngươi chứ, muội muội của ta phải làm sao bây giờ?”
Đường Tam Thập Lục cười làm lành nói: “Bà nội ta không phải là bà ngoại ngươi sao? Chửi như vậy không thích hợp đâu, biểu ca.”
Trước cửa Quốc Giáo học viện đã không còn một bóng người, chỉ để lại hòn đá đầy đất cùng với vài vết máu, còn có vài cành mai, hẳn là lúc trước Trần Trường Sinh chuyển đá quá mức vội vàng, đem cành mai cùng với tảng đá cũng đưa đến phía trên tường viện.
Hắn nhìn cấm quân trong hạng chuẩn bị rời đi, nói: “Nguyên lai là như vậy.”
Đường Tam Thập Lục bất đắc dĩ thở dài nói: “Ngươi không biết, biểu muội nhà ta rất đáng sợ .”
Lúc này, Tiết Tỉnh Xuyên từ trong tửu lâu đi ra, cưỡi Hỏa Vân lân, chuẩn bị rời đi, nhìn ánh mắt của hắn, đối với kết quả này hẳn là tương đối hài lòng.
Làm thần tướng xếp hạng thứ hai trên đại lục, Tiết Tỉnh Xuyên ngự hạ cực nghiêm, đối với thuộc hạ quan trọng như thanh niên phó tướng, nào có đạo lý không biết thân thế lai lịch, tự nhiên biết hắn cùng với Đường Tam Thập Lục có quan hệ thân thích, nhưng hắn vẫn để cho thanh niên phó tướng xử lý chuyện này, thái độ tự nhiên rất rõ ràng.
Người đi hạng cũng vắng vẻ, Hiên Viên Phá chẳng biết lúc nào đã chạy trở về, sau khi ba tên thiếu niên nói cám ơn với Kim Ngọc Luật, đi trở về Quốc Giáo học viện.
Trần Trường Sinh có chút không giải thích được, hỏi: “Tại sao Tiết thần tướng lại muốn giúp đỡ Quốc Giáo học viện?”
Đường Tam Thập Lục nói: “Thời gian ngắn ngủi như thế, đã tụ tập nhiều người như vậy tới gây chuyện, mặc dù có một phần nguyên nhân do ngươi có năng lực hấp dẫn cừu hận quá mạnh mẽ, nhưng khẳng định cần có người kích động.”
Trần Trường Sinh hỏi: “Sẽ là ai?”
Đường Tam Thập Lục nói: “Còn có thể là ai?”
Hiên Viên Phá cũng biết, khẳng định chính là Thiên Hải gia sáng sớm tới thử đồ chèn ép Quốc Giáo học viện nhưng không thể thành công.
Trần Trường Sinh càng thêm không giải thích được, nói: “Tiết thần tướng nhất định là một trong những người được Thánh Hậu nương nương tín nhiệm nhất, nếu không thì không thể nào chấp chưởng cấm quân.”
“Lần trước ta đã nói với ngươi, Thánh Hậu nương nương cùng Thiên Hải gia không phải là một.”
“Tại sao vậy?”
“Nói một cách đơn giản, nàng là tức phụ của Trần gia, mặc dù nàng họ Thiên hải, nhưng con trai của nàng họ Trần, tôn tử của nàng họ Trần, con cháu ngàn đời sau này của nàng cũng họ Trần, trong truyền thuyết Giáo Hoàng đại nhân đã nói với Thánh Hậu nương nương, cho tới bây giờ chưa nghe nói chuyện chất nhi viếng mồ mả cho cô .”
“Nhưng trong truyền thuyết, Thánh Hậu nương nương cũng không có thân…”
“Im tiếng.” Đường Tam Thập Lục đưa mắt nhìn phía trước, nói: “Có một số chuyện, không thể nói, cũng không nên nói.
Trần Trường Sinh suy nghĩ một chút, không nghĩ tiếp vấn đề này, nói: “Cảm ơn.”
Hắn cảm ơn chuyện lúc trước.
Đường Tam Thập Lục nói: “Đừng khách khí.”
Trừ mấy người trong Quốc Giáo học viện, còn có Yêu tộc bởi vì có Lạc Lạc tồn tại mà không tỏ thái độ, toàn bộ đại lục không có ai nguyện ý thấy Từ Hữu Dung gả cho Trần Trường Sinh, có rất nhiều đại thần đối với chuyện này cũng tỏ vẻ lo lắng cùng phản đối, ý kiến của bọn họ tự nhiên không có nhân tố hâm mộ ghen tỵ hay thù hận, chẳng qua là xuất phát từ đại cục đối kháng với Ma tộc, xuất phát từ đại thế nam bắc hợp lưu—— từ Thái Tổ Hoàng Đế đến Thánh Hậu nương nương đương kim chấp chính, nam bắc hợp lưu, loài người chân chính thống nhất, thủy chung là quốc sách trọng yếu nhất, xếp hạng vị trí đầu não của Đại Chu.
Hôm nay trên triều hội, bởi vì Trần Trường Sinh cùng Từ Hữu Dung có hôn ước, xảy ra cãi vã vô cùng kịch liệt, các đại thần mơ hồ ủng hộ cựu hoàng tộc, mặc dù vui mừng thấy chuyện lạ, nhưng ở trước mặt tân phái đại thần cầm lấy quốc gia đại nghĩa, phải từng bước bại lui, cuối cùng triều hội cho ra một ý kiến, phần hôn ước này cần phải bàn bạc kỹ hơn.
—— dĩ nhiên, ý kiến của bọn họ cũng không quan trọng, bởi vì hôn ước là chuyện riêng dân trạch, cho dù các triều thần quyền bính có lớn đến đâu, cũng không thể vượt qua được, chỉ có thể biểu đạt một chút thái độ. Chỉ cần ấn giám của Giáo Hoàng đại nhân còn tại trên phong hôn thư, Thánh Hậu nương nương ngồi ở phía sau bức rèm che không nói một lời, không ai có thể hủy bỏ hôn sự này.
Ngay sau đó, trước cửa Quốc Giáo học viện phát sinh huyết án, rất nhanh chóng truyền khắp cả tòa kinh đô, có giáo sư tức giận vỗ án, có đại thần âm chua chỉ trích Tiết Tỉnh Xuyên chủ sự bất công, thậm chí có dân chúng bắt đầu du hành thị uy, tụ tập đến trước giáo khu xử, yêu cầu giáo chủ đại nhân khai trừ học tịch của Trần Trường Sinh, đem hắn đuổi khỏi kinh đô.
Trong lúc nhất thời, ánh mắt của mọi người trong kinh đô cũng tập trung vào giáo khu xử, mọi người rất muốn biết, vị giáo chủ đại nhân phảng phất vĩnh viễn đều ngủ không tỉnh dậy , gặp phải cục diện khó giải quyết như thế, Thánh Hậu nương nương cùng Giáo Hoàng đại nhân tâm ý khó có thể đoán ra, hắn sẽ giải quyết như thế nào.
Ngoài dự liệu của mọi người, giáo chủ đại nhân căn bản không để ý tới thái độ của Thánh Hậu nương nương cùng Giáo Hoàng đại nhân, không giống như mọi người suy tính sẽ câu kéo một thời gian ngắn, mà trực tiếp dùng thủ đoạn đơn giản nhất thô bạo nhất, xua tan đám người trước giáo khu xử.
Giáo chủ đại nhân trực tiếp ra lệnh quốc giáo thị vệ phóng ngựa, trước giáo khu xử nổi lên một mảnh bụi mù, tiếng bi thảm không dứt bên tai, không biết bao nhiêu người gãy xương chảy máu, chạy trốn tứ tán, phảng phất giống như cảnh phía trước Quốc Giáo học viện, chẳng qua càng thêm máu tanh kinh khủng hơn.
Tất cả những người đang chú ý tới động tĩnh của giáo khu xử đều rung động im lặng, cho đến lúc này mới phát hiện giáo chủ đại nhân lại là người cường ngạnh như thế, có ít người lại từ chuyện nhìn thấu một vài chuyện —— không có xin chỉ thị của Giáo Hoàng, đã có thể phát động nhiều quốc giáo thị vệ như vậy, giáo chủ đại nhân cường đại hơn rất nhiều so với sự tưởng tượng của mọi người.
Căn cứ thống kê sau đó, trước Quốc Giáo học viện cùng giáo khu xử liên tiếp phát sinh hai vụ huyết án, ba người chết, hơn ba trăm người bị thương, hơn bảy mươi người trọng thương, cùng số người chết so với, tràng diện càng thêm máu tanh tàn nhẫn, ảnh hưởng càng thêm sâu xa hoặc là nói ác liệt.
Ngày đó một trận mưa thu rơi xuống, cho nên ở phía sau ghi lại, sự kiện lần này được gọi là thu vũ giáo viện huyết án
Ở sau lưng tràng thu vũ giáo viện huyết án này , rất nhiều người cũng thấy được thân ảnh như ẩn như hiện của Thiên Hải gia.
Kinh đô tây thành có một trang viên yên lặng, nơi đó chính là Thiên Hải gia.
Một trung niên nam nhân, ngồi ở trên ghế trúc bên rừng, nhìn giáo khu xử phương hướng phía xa, nói: “Nhìn kìa, có chút lão nhân gia cuối cùng vẫn không nhịn được mà xuất thủ.”
Từ Thế Tích đứng ở bên cạnh hắn, khẽ cau mày, không biết suy nghĩ điều gì.