Khu Vui Chơi Kinh Dị - Chương 294: Đăng Lâu Ký (1)
Đoạn CG mở đầu kết thúc một cách kỳ lạ như vậy, không có lấy nửa dòng nhắc nhở.
Phong Bất Giác lập tức có được khả năng hành động, và chuyện đầu tiên anh làm chính là quan sát tình hình xung quanh.
Lúc này ba người chơi khác cũng đã lần lượt xuất hiện ở hai bên Phong Bất Giác (một người bên tay trái, hai người bên tay phải, bốn người đều quay mặt về một hướng, đứng thành một hàng), ba người này đều là nam, độ tuổi cũng vào khoảng hơn hai mươi tuổi.
Khoảng cách giữa các người chơi cũng gần như nhau, không ai gần kề ai, xem ra bốn người đều là xếp hàng một mình vào phó bản này.
Ở trước mặt họ khoảng hơn mười mét chính là tòa nhà cao tầng trong đoạn CG khi nãy.
Nhiệm vụ chính đã được kích hoạt, thông báo hệ thống cũng nói đến là đến.
Trong tình huống hoàn toàn không có phần giới thiệu sơ lược cốt truyện, nhiệm vụ sẽ được làm mới ra ngay lập tức.
Phong Bất Giác mở bảng chọn game, nhìn thấy trong thanh nhiệm vụ hiển thị: [Tất cả người chơi sống sót vào “Câu lạc bộ trinh thám”.]
“Ha! Thật không ngờ, xếp hàng một mình vào đại một phó bản mà lại gặp được người chơi nổi tiếng.” Người chơi đứng ngoài cùng bên trái bỗng nhiên nói.
Phong Bất Giác nghe vậy liền nhìn qua đó…
Anh bạn vừa lên tiếng nói, có ID là Thu Phong Sắt, level 28, danh hiệu Trí dũng song toàn. Cậu ta cao chừng hơn một mét bảy, dáng người hơi gầy, tóc ngắn màu đen, vẻ ngoài cũng được coi là tuấn tú. Cậu ta mặc một bộ đồ màu đen trầm, huy chương trước ngực hiển thị, công hội của cậu ta tên là “Sơn Hà”.
Sau khi Thu Phong Sắt nói ra câu đó, một người chơi ở bên phía tay phải Phong Bất Giác lập tức tiếp lời: “Hà hà… Người chơi nổi tiếng gì chứ, chỉ là hư danh thôi mà. Chính Thu Phong Sắt của “Sơn Hà” mới là người danh tiếng lẫy lừng.”
Phong Bất Giác lại nhìn sang người này.
Người này có ID là Thiên Nga (Hai chữ trong ingame đã có thể nói lên rất nhiều điều)*, level 29, danh hiệu Kẻ mưu mô lương thiện. Dáng người anh ta hơi cao hơn Thu Phong Sắt, dáng người cũng hơi gầy, để tóc ngang vai màu trắng bạc. Còn đeo một cặp kính mắt (trang phục), tướng mạo thuộc kiểu nho nhã, anh ta mặc một bộ trang phục ma mị màu trắng, dáng vẻ như pháp sư thời trung cổ, trên y phục không có huy chương, chứng tỏ anh ta là một người chơi không có công hội.
(*) Thiên Nga (鸿鹄): người có chí hướng cao rộng.
Thiên Nga vừa dứt lời, người đứng bên cạnh đã tiếp lời: “Anh Thiên Nga khiêm tốn quá rồi… Danh hiệu “Trí tướng” Thiên Nga có ai trong giới game thủ chuyên nghiệp lại không biết đến đâu?”
Phong Bất Giác ngoái đầu lại nhìn người đó.
Lần này anh chàng vừa nói tên là Ngữ Trọng Kế Trường. Level 28, danh hiệu Mưu sĩ trầm ổn, dáng người cao hơn anh Giác nửa cái đầu, dáng người hơi đậm so hai người vừa rồi, kiểu tóc húi cua. Tướng mạo thuộc kiểu ném trong đám đông thì không tìm ra được. Về phương diện ăn mặc, anh ta mặc một bộ trang phục quân đội đặc chế màu xanh sẫm, có lẽ là đồng phục của công hội nào đó, huy chương công hội viết chữ “Thiên Địa”.
“He he… Khi tôi nói ‘người chơi nổi tiếng’ không phải là để chỉ một mình Thiên Nga.” Lúc này Thu Phong Sát lại nói tiếp: “Đại danh của anh Kế Trường, tôi cũng đã được nghe qua.”
“Hừ…” Ba người đều nhếch miệng hiểu ý cười, thứ cảm giác sau khi tâng bốc nhau đó khỏi cần nói cũng biết sung sướng thế nào.
Lăn lộn bên ngoài, cần cảm giác đó!
Phong Bất Giác nghe màn đối thoại của họ xong, nhìn trái ngó phải, có chút cảm giác như một tác giả văn học mạng vào nhầm buổi hội thảo nghiên cứu, có muốn tiếp lời cũng không biết phải mở lời thế nào…
Đối với hai cái tên công hội “Sơn Hà” và “Thiên Địa”, Phong Bất Giác cũng có chút ấn tượng, cả hai đều được xếp hạng trong khoảng top 20 trên bảng xếp hạng lực chiến tổng hợp. Nhưng còn tên của ba anh chàng này thì thực sự là anh chưa từng được nghe thấy bao giờ.
Dù sao thì Phong Bất Giác cũng không phải là người lăn lộn trong giới game thủ chuyên nghiệp, tuy đến nay anh cũng biết được tên một số nhân vật lớn, nhưng những người anh biết được vẫn hết sức có hạn. Giống như những người vờ là fan hâm mộ bóng đá, bạn nhắc đến Messi, Cristiano Ronaldo, Robin van Persie, họ cũng không biết, nhưng nếu bạn nhắc đến một cái tên kiểu như “Alba”, thì trong đầu họ chắc chắn sẽ bật ra tên của một ngôi sao nữ Hollywood chứ không phải là một hậu vệ biên người Tây Ban Nha.
Quay trở lại chuyện chính, ba người Phong Bất Giác gặp phải lúc này chắc chắn đều là game thủ chuyên nghiệp, hơn nữa quả thực đều là nhân vật nổi tiếng, chẳng qua chỉ là trong game “Khu vui chơi đáng sợ” họ vẫn chưa được lọt vào top trong bảng xếp hạng lực chiến và level mà thôi.
Người nổi tiếng nhất trong số đó là Thiên Nga, được xưng là “Trí tướng”. Danh hiệu này không phải là có sau khi chơi game “Khu vui chơi đáng sợ” mà từ mấy năm trước, Thiên Nga đã xây dựng “địa vị giang hồ” cho mình rồi. Trong rất nhiều game RTS*, game turn-based**, game chiến lược sử thi ảo, anh ta đều nằm trong hàng ngũ những game thủ hàng đầu.
(*) RTS game: tiếng Anh là Real-time strategy, game chiến lược thời gian thực là một thể loại trò chơi điện tử chiến lược mà người chơi không phải đi theo lượt như các trò chơi chiến lược theo lượt. Brett Sperry được cho là người đã tạo ra thể loại này cho thị trường với Dune II.
(**) Game Turn-based là thể loại game dàn trận chiến thuật tấn công theo lượt. Game dạng “turn-based” đơn giản nhất lại là game có số lượng người chơi đông nhất thế giới, với hàng trăm cách chơi khác nhau. Đó chính là bộ bài 52 lá, hay còn gọi là “bài Tây”, “tú lơ khơ”…
Hơn nữa Thiên Nga là một người chơi chuyên nghiệp độc lập, không có sự tài trợ hay nguồn tài nguyên chung của phòng máy, chỉ dựa vào khả năng của mình để kiếm cơm. Nghe nói khi còn nhỏ gia đình anh ta rất bình thường, nhưng năm mười tám tuổi, anh ta đã thoát nghèo trở nên giàu có nhờ vào việc chơi game kiếm tiền.
Bao gồm cả Chiếu Ảnh Vương, chỉ cần là game thủ chuyên nghiệp dốc sức với thân phận cá nhân gần như không có một ai lại không biết tên Thiên Nga, thậm chí còn có không ít người vào nghề chỉ vì nghe câu chuyện của anh ta.
Lại nói đến Thu Phong Sắt, cậu ta có thể nói là cố vấn của “Sơn Hà”, cũng là bạn tốt với ông chủ phòng máy. Bình thường cậu ta có công việc khác ở công ty, thường sẽ không trực tiếp tham gia game, nhưng chỉ cần là game cậu ta từng tham gia thì không có một game nào lại không đạt được thành tựu cấp quán quân.
Thu Phong Sắt giỏi nhất là game chiến lược đề tài chiến tranh, đặc biệt là chiến tranh hiện đại. Cậu ta còn từng viết một bài post nổi tiếng trên một diễn đàn game đề tài Tam Quốc – Là người hiện đại, chơi game chiến tranh thời trung cổ, chẳng lẽ còn cần dùng chiến lược thời trung cổ để suy nghĩ hay sao?
Bài post đó đã khơi dậy làn sóng tranh luận và mắng chửi đến nay vẫn chưa dừng lại. Thật ra điều Thu Phong Sát muốn trình bày là một đạo lý rất đơn giản: Quan niệm về chiến tranh tiến bộ theo thời đại. Có một số người cho rằng tướng lĩnh của thời kỳ Chiến tranh thế giới thứ I, thậm chí là thời kỳ chiến tranh giải phóng về mặt chỉ huy đều không bằng được quân sư cuối đời Đông Hán, hoàn toàn chỉ là chuyện bịa đặt.
Người thứ ba, Ngữ Trọng Kế Trường, cũng có lai lịch không hề nhỏ. Anh ta là người có học lực cao hiếm thấy trong các game thủ chuyên nghiệp (Cùng với hệ thống chuyên nghiệp hóa ngày càng thuần thục, game thủ trở thành một nghề nghiệp giống như vận động viên, do tính đặc thù của nghề nghiệp, độ tuổi của người vào nghề khá nhỏ, thường từ khoảng 14 đến 18 tuổi, nhỏ nhất là 12 tuổi cũng có. Do đó thường game thủ đều chỉ có học lực trung học phổ thông hoặc trung học cơ sở), anh ta là du học sinh một trường đại học nổi tiếng ở nước ngoài. Trong thời gian du học ở châu Âu, còn từng giành được ngôi vị quán quân trong một cuộc thi trí tuệ ở tầm cỡ châu lục.
Về mặt độ tuổi, Ngữ Trọng Kế Trường năm nay 25 tuổi, hơn vài tuổi so với hai người kia, nhưng nếu nói về kinh nghiệm từng trải của người chơi chuyên nghiệp, anh ta vẫn là hậu bối, vừa mới vào ngành chỉ hai năm. Nhưng vị hậu bối này dựa vào mấy chức quán quân trong những game cực kỳ có sức ảnh hưởng mà nhanh chóng nổi tiếng trong giới, trở thành người chơi trí tuệ nổi tiếng.
Nói tóm lại, mấy người này… Đều là trâu bò.
Sau khi ba người họ kết thúc màn chào hỏi “đồng chí đồng hướng thắm thiết” với nhau, xuất hiện một khoảng yên ắng tạm thời, sau đó, họ đều không hẹn mà cùng đưa ánh mắt nhìn về phía Phong Bất Giác.
“Cái gì nhỉ… Tôi chính là một kẻ ngu ngốc, nobody, các vị không cần quá bận tâm đến tôi.” Phong Bất Giác híp mắt nói, tuy anh hoàn toàn không biết ba người này là ai, nhưng nghe giọng điệu của họ thì có cảm giác như là họ rất lợi hại vậy…
Thế là, lại bắt đầu một khoảng lặng nữa…
Vài giây sau, Ngữ Trọng Kế Trường lên tiếng trước: “Ờ… Anh… Anh Phong cũng không cần phải tự coi nhẹ bản thân như vậy, nếu đã là một đội, thì ai nấy đều có thể phát huy tác dụng.”
Thiên Nga đẩy mắt kính, ở bên cạnh chen vào: “Anh Phong, tôi có thể hỏi chút được không, anh là loại người chơi sử dụng vũ lực hay thiên về giải câu đố?” Anh ta hơi dừng lại một lát: “Bởi vì danh hiệu của anh có chút không rõ ràng, cho nên tôi muốn xác nhận lại thôi.”
“Tôi là người chơi rảnh rỗi.” Phong Bất Giác đáp, “Chính là loại đánh nhau rất yếu, giải câu đố cũng rất bình thường ấy.”
Câu này rõ ràng là nói bừa…
Đương nhiên rồi, Phong Bất Giác và mấy người này không thù không oán, cũng không có xung đột về lợi ích, nói câu này đương nhiên không phải là “Giả heo ăn hổ” gì cả. Trên thực tế, sau khi tìm hiểu danh hiệu của mấy người này xong, có thể nói là anh vô cùng mừng rỡ.
Những đội ngũ gặp phải trước đây cơ bản đều là dựa vào Phong Bất Giác bày mưu tính kế, lần này khó khăn lắm mới gặp được ba người chơi đều thuộc nhóm trí tuệ như vậy (từ danh hiệu của họ có thể nhìn ra được điều này). Hơn nữa họ đều có dáng vẻ tự hào, vui vẻ vì chuyện đó. “Hạng vô danh” như anh Giác của chúng ta đúng lúc có thể tùy cơ hành sự, thỉnh thoảng cũng phải để người khác phát huy một lần, còn mình thì thả lỏng một chút, ăn bám chút chơi.
“Vậy sao… Vậy thì kỳ lạ thật…” Thiên Nga một tay vuốt cằm, dường như có điều suy tư nó.
Thấy truyện hay thì bấm quảng cáo giúp truyenconvet duy trì
“Ồ? Có vấn đề gì sao?” Thu Phong Sắt vừa hỏi vừa cũng đang suy tư xem đối phương nói cái gì “kỳ lạ”.
“Phó bản này không có phần giới thiệu sơ lược, cứ thế trực tiếp quăng cho chúng ta một nhiệm vụ.” Thiên Nga đáp: “Có một kiểu… Ý như là “tất cả đều để cho các người tự đi mà giải”.” Lúc này tiêu điểm trong ánh mắt anh ta đã hơi thay đổi, có lẽ là đang mở bảng chọn game xem, “Còn cái “Câu lạc bộ trinh thám” mà nhiệm vụ nhắc đến dường như cũng ám chỉ điều gì đó.”
“Thì ra là vậy…” Ngữ Trọng Kế Trường nói tiếp: “Thu Phong, Thiên Nga và tôi, đều là người chơi khá thiên về mưu trí. Giả sử thiết lập của phó bản này là “dựa vào năng lực giải câu đố để vượt phó bản” thì bốn người chúng ta đáng lẽ ra đều phải là người chơi thuộc kiểu mưu trí mới đúng…”
Nói đến đây, ba người lại đồng loạt nhìn về phía Phong Bất Giác.
“Được thôi. Nếu nhất quyết phải chọn một bên, thì so với chiến đấu, tôi thiên về giải đố hơn.” Phong Bất Giác có chút ngượng ngùng nói. Thực ra anh không thừa nhận cũng được, nhưng anh lại lo những thông tin sai lệch sẽ ảnh hưởng đến phán đoán đối với toàn bộ phó bản này của các đồng đội, cho nên vẫn nên nhận thì hơn. Nhưng cuối cùng anh vẫn không quên bổ sung một câu: “Nhưng mà các anh cũng đừng quá trông chờ vào tôi… Tôi cũng chỉ ở mức độ người bình thường thôi. Nếu là vấn đề khó thực sự thì vẫn phải nhờ ba cao thủ đây.”
“Hà hà… Anh Phong khách sáo quá rồi.” Thu Phong Sắt nói: “Chuyện giải câu đố này, có thêm một người thì cũng không có gì không tốt cả, tiếp thu ý kiến quần chúng mà.”
Tuy nói như vậy, nhưng thực ra toàn bộ ba người họ đều không coi Phong Bất Giác ra gì. Trong lòng ba người đều đang nghĩ rằng: Nếu là phó bản giải câu đố thuần túy thì một mình mình có thể xử đẹp, các người cứ chờ xem tôi biểu diễn đi.
Cũng không thể nói tâm tư này của họ là tự phụ… Bởi vì cái quần thể “mưu sĩ” này từ xưa đến nay đều có đức hạnh này. Là một người thông minh, hơn nữa là loại người thông minh gặp chuyện mười lần có thể đúng được đến chín lần, thì khi gặp thời khắc then chốt, từ sâu trong lòng họ chỉ tin tưởng nhất bản thân mình mà thôi.
À, đúng rồi, ở đây phải nói rõ một chút, Phong Bất Giác không thể được coi là ở trong quần thể đó, anh chỉ là một kẻ tự phụ và tự luyến đơn thuần mà thôi, hơn nữa còn hết thuốc chữa.
“Ừm… Phó bản được thiết kế cho bốn người chơi kiểu giải câu đố sao…” Thiên Nga nói xong, khóe miệng hơi cong lên: “Thú vị đấy…”
“Bắt đầu từ khi vào phó bản đã giảm lượng thông tin chúng ta có thể có được xuống mức thấp nhất.” Kế Trường nói tiếp: “Sau đây chúng ta sẽ trải qua câu hỏi khó khăn thế nào đây…”
Thu Phong Sắt cũng dùng giọng điệu chunnibyou, nghiêm túc, và gần giống như họ cười nói: “Hãy dùng chiến lược của chúng ta hóa giải hết đi!”
Cuối cùng, Phong Bất Giác uể oải tiếp lời họ ở phía sau nói một câu: “Tôi ủng hộ các anh về mặt tinh thần…”