Khu Vui Chơi Kinh Dị - Chương 295: Đăng lâu ký (2)
Bốn người vừa chào hỏi nhau xong, đang chuẩn bị bắt đầu bàn bạc bước tiếp theo thì sắc mặt Kế Trường đã trầm lại, anh ta nói: “Các vị… Toàn bộ đồ trong thanh vật phẩm của tôi đều biến thành màu xám cả rồi, mọi người có bị như vậy không?”
Được anh ta nhắc nhở, ba người còn lại cũng lần lượt mở bảng chọn game ra, kiểm tra thanh vật phẩm.
“Tôi cũng vậy, toàn bộ đều hiển thị màu xám, không có thứ đồ nào lấy ra được.” Thu Phong Sắt tiếp lời.
“Tôi cũng thế.” Phong Bất Giác nói theo một câu.
Thiên Nga trực tiếp nói: “Đây là hạn chế của phó bản này sao…” Anh ta hơi dừng lại, “Nhưng ngay cả điều đó cũng không có nhắc nhở thông báo sao?”
Kế Trường được coi là một mưu sĩ thuộc phái thận trọng, lối tư duy của anh ta chưa chắc đã nhanh như các đồng đội này, nhưng anh ta suy nghĩ mọi chuyện rất chu toàn, luôn suy nghĩ thận trọng trước khi hành động. Sau khi nghe Thiên Nga nói, anh ta lại ý thức được một vấn đề khác: “Vậy nếu như… Còn có hạn chế khác thì sao? Ví dụ…”
“Thời gian.” Thu Phong Sắt tiếp lời anh ta: “Giả thiết trong phó bản này chỉ cập nhật nhiệm vụ, còn không cho chúng ta bất cứ nhắc nhở hệ thống nào, tất cả thiết lập và quy tắc đều do chúng ta tự tìm kiếm, vậy thì yếu tố dễ dẫn đến toàn đội bị tiêu diệt chính là thời gian.”
Thiên Nga gật đầu nói: “Đúng là có khả năng đó… Nhỡ chẳng may trong phó bản này ẩn giấu hạn chế về thời gian, còn chúng ta hoàn toàn không hay biết gì về quy tắc này mà còn ung dung đi tìm kiếm khắp nơi…”
“Hạn chế thời gian gì gì đó có lẽ sẽ rất nhanh tìm thấy gợi ý liên quan chứ.” Phong Bất Giác chen vào với giọng điệu đương nhiên.
“Ừm… Không sai.” Thiên Nga nói tiếp lời anh Giác, trầm ngâm nói: “Sẽ không tồn tại quy tắc không thể phá giải được, nếu có hạn chế về thời gian thì chắc chắn sẽ có những thứ gì đó cốt truyện tương tự hay tín hiệu ngầm. Hơn nữa sẽ xuất hiện ngay ở giai đoạn đầu của phó bản, nếu đến khi chúng ta rõ ràng đã sắp hết thời gian mới xuất hiện hoặc thậm chí là không có gợi ý gì thì quá…” Còn chưa dứt lời thì bản thân anh ta đã dừng lại.
Thiên Nga quay đầu lại, đẩy mắt kính, nhìn Phong Bất Giác bằng ánh mắt nghi hoặc.
Thu Phong Sắt và Ngữ Trọng Kế Trường hơi do dự, sau đó lập tức hiểu ra, ánh mắt hai người cũng dồn về phía Phong Bất Giác.
“Gì thế?” Phong Bất Giác lập tức giả ngu nói: “Tôi nói gì sai à? Thực ra tôi cũng cho rằng… Có mấy anh ở đây, cho dù là có hạn chế hay vấn đề nan giải nào thì cũng đều nhanh chóng được phá giải thôi, cho nên tôi cứ nói đại vậy.”
“Ờ…” Thiên Nga cười gượng hai tiếng: “Không có không có, anh nói rất đúng. Rất có thiên phú giải câu đố, he he…” Thực ra trong lòng anh ta đang nói: Xì… Thì ra là có ý này, người theo chủ nghĩa lạc quan mở miệng nói đại mà giọng điệu vẫn có vẻ bình tĩnh, dáng vẻ cũng như thể nắm chắc lắm, tôi cứ tưởng như anh đoán ra được trong chớp mắt. Dọa chết tôi rồi.
Thu Phong và Kế Trường cũng nhún vai, vẻ mặt từ chối cho ý kiến.
Còn Phong Bất Giác lại thầm thở phào nhẹ nhõm, lòng thầm nghĩ: Vừa mới không để ý nói ra kết luận bật ra trong đầu ra ngoài… May mà không nói nhiều, coi như là lơ ngơ qua được ải rồi. Nếu cứ như vậy thì không ổn, đó không phải là thái độ của kẻ ăn bám nên có. Bắt đầu từ bây giờ tốt nhất là mình phải dừng suy nghĩ, nghĩ sang chuyện khác đi… Đúng rồi. Nghĩ xem Tự Vũ khỏi bệnh thế nào, ừm… Người đẹp đang bị sốt…
“Này… Cái thằng nhóc này sao bỗng dưng sao lại có vẻ mặt trông hèn hạ thế này hả…” Thu Phong khẽ nói với Kế Trường ở bên cạnh: “Chẳng qua chỉ là được Thiên Nga khen một câu thôi mà, có đến mức phải có phản ứng đó không…”
Kế Trường nuốt một ngụm nước bọt: “Chẳng lẽ anh ta chính là một kẻ [Bíp…]…”
“Từ đó có tính chất sỉ nhục nhất định, phải nói là tình yêu đồng giới.” Giọng Thu Phong đè thấp đi vài phần.
“Ừm… Sau khi bị cấm không hiện ra mà cậu vẫn hiểu được à…” Kế Trường đè thấp giọng nói.
Thiên Nga nhìn gương mặt khóe miệng chảy dãi, cười ngờ nghệch đó của Phong Bất Giác, càng tin chắc rằng tên này là một người chơi lừa đảo thích ôm đùi ông lớn. Cái danh hiệu Dẫn đầu bóng tối này có lẽ là chỉ anh ta trước đây thường xuyên đầu hàng phe phản diện trong các phó bản trước, hoặc là quen dùng kỹ năng loại đánh lén.
“Nhưng mà… Nói đi nói lại.” Thiên Nga tự lẩm bẩm với bản thân nói: “Hai người Thu Phong và Kế Trường trước đây đã quen biết nhau rồi hay sao… Nghe họ nói chuyện với nhau thì không giống lắm, sao lại cùng thì thà thì thụt với nhau nhanh như vậy chứ… Này này… Vừa rồi khẩu hình đó là đang nói chữ “gay” sao… Chẳng lẽ hai cái tên này vừa gặp đã yêu nhau à?”
Vừa mới mấy phút trôi qua, đám “người thông minh” ai nấy đều có ý xấu riêng này đã sinh ra rất nhiều hiểu lầm không nói được rõ ràng…
“Ừ hừ… Tóm lại. Từ gợi ý hạn chế trước mắt, cũng chính là đoạn CG ban đầu, “Câu lạc bộ trinh thám” rất có khả năng chính là nằm trong tòa nhà này.” Thiên Nga hơi cất cao giọng nói.
Thu Phong tiếp lời: “Nếu “Câu lạc bộ trinh thám” chỉ tòa nhà này, thì phó bản này quá đơn giản rồi, không thể xảy ra tình huống bước vào bên trong cánh cửa đó xong là vượt map được.”
Kế Trường lại nói: “Vậy thì là chỉ một căn phòng nào đó bên trong tòa nhà này rồi.”
“Ừm…” Ba người đồng thanh ừm một tiếng thật dài, tư thế đứng cũng mô phỏng động tác của Shinichi.
Lúc này, Phong Bất Giác bỗng nhiên lấy ra một hộp đạn từ trong túi áo khoác ra nói: “Vật phẩm đặt bên ngoài balo hình như vẫn dùng được này.”
Qua sự nhắc nhở của anh, dường như Thu Phong Sắt đã nghĩ ra điều gì, cậu ta cũng lấy ra một món đồ trong túi áo khoác ngoài, đó là một gói sô cô la nhỏ. Cậu ta thử mấy lần, nói: “Nhưng vật phẩm bên ngoài balo không thể để vào trong ba lô được nữa.”
“Về cơ bản, gần như là ba lô đã bị phong ấn lại rồi sao…” Thiên Nga nói.
“Vậy tất cả đạo cụ tìm được chỉ có thể cầm trên tay, hoặc đặt vào trong túi quần áo rồi.” Kế Trường nói tiếp.
“Nếu đã làm rõ được quy tắc này, thì bây giờ liền có một vấn đề… Chúng ta trực tiếp đi vào trong tòa nhà đó, hay là đi tìm kiếm bản đồ xung quanh đó đây?” Thu Phong nói: “Tạm thời bỏ qua không nhắc đến vấn đề không biết có tồn tại hạn chế về thời gian hay không, nếu chúng ta lựa chọn vào trong thành phố tìm kiếm trang bị đạo cụ, thì cho dù chúng ta có tìm được một số thứ có giá trị, thì những thứ có thể mang đi cũng rất có hạn. Những thứ như vũ khí tiêu chuẩn tương đối lớn, hay công cụ điều khiển… cầm trên tay đi nghênh ngang khắp phố liệu có ổn không.”
“Hơn nữa… Ba lô bị hạn chế có nghĩa là, nhỡ chẳng may xảy ra chiến đấu thì chúng ta chỉ có thể tay không nghênh đón địch được thôi.” Kế Trường nói bổ sung thêm: “Tuy nói rằng tôi cũng không phải là không giỏi đánh đấm, nhưng dù sao cũng không phải là sở trường…”
Thiên Nga khẽ gật đầu, nói tiếp: “Có lý, nhưng tôi thấy ít nhất thì vẫn nên đi một vòng quan sát xung quanh xem tình hình thế nào thì hơn.” Anh ta giải thích nói: “Đầu tiên, chúng ta không biết sau khi vào trong tòa nhà đó thì còn ra ngoài được nữa không, kiểu thiết lập lối vào sẽ tự động đóng lại được coi là khá thường thấy. Thứ hai, tọa độ sau khi chúng ta vào trong phó bản lúc đầu là ở cổng tòa nhà này, chứ không phải là bên trong tòa nhà, điều này cũng chứng tỏ rằng, bên ngoài tòa nhà có thứ gì đó có thể tìm kiếm, nếu không hệ thống sẽ không cần thiết phải làm điều thừa thãi này.”
“Hừ… Vị ‘trí tướng’ này đúng là cũng có chút ít năng lực.” Phong Bất Giác thầm nghĩ: “Cho dù hệ thống có không đưa ra gợi ý gì, thì vẫn có thể căn cứ vào thông tin đã biết vô cùng hạn chế để đưa ra suy luận hợp lý.”
Thu Phong và Kế Trường đồng ý với lời đề nghị của Thiên Nga, Phong Bất Giác đương nhiên cũng đi theo số đông. Bốn người liền bàn bạc xong xuôi rồi chia nhau ra nhanh chóng tìm kiếm trong phạm vi nửa kilomet xung quanh tòa nhà, xem xem tình hình khái quát của phó bản này thế nào.
“Tình hình khái quát” này bao gồm rất nhiều nội dung, ví dụ… Đây là thời đại nào, quốc gia nào, thành phố nào, đã hoàn toàn mất đi quyền lực hay vẫn có nguyên mẫu hiện thực. Cốt truyện có cải biên tác phẩm khác không hay vẫn tạo thành tạm thời thuần túy. Trong phành phố có vụ người chết hay ma quỷ gì không? Có hình thù kỳ dị không? Có ma quỷ gì không? Có siêu anh hùng không?
Đó đều là những thứ có thể điều tra được, tùy tiện nhặt một tờ báo rách trên đường hay cầm một chiếc điện thoại công cộng có thể hoạt động bình thường là đã có thể xác nhận được rất nhiều chuyện. Đối với những người chơi kiểu giải câu đố, hoàn thành việc thu thập tin tức tình báo cơ bản nhất này có thể nói là đã quá quen thuộc.
Nhưng đáng tiếc là trong phó bản này họ lại không có cơ hội để thể hiện sở trường này.
Mười phút sau, bốn người lần lượt từ bốn hướng khác nhau, tập hợp lại trước cửa tòa nhà kia, ba người trong đó sắc mặt đều không được tốt cho lắm.
“Từ báo giấy và mấy biển hiệu cửa hàng ven đường thì nơi đây sử dụng tiếng Đức, nhưng hệ thống không dịch.” Thu Phong Sắt nói.
“Người đi trên đường cũng không nhiều, đều là người da trắng, tôi dùng tiếng Trung hỏi chuyện họ đều coi như không nghe thấy gì.” Kế Trường tiếp lời: “Tôi không dám dùng vũ lực để chặn họ lại, dù sao thì nếu thu hút sự chú ý của cảnh sát gì đó thì rất bất lợi cho chúng ta.”
“Từ cách ăn mặc của những người đi đường, vẻ bề ngoài của các thiết bị công cộng, và xe cộ trên đường, thì có thể phán đoán được rằng có lẽ đây là khoảng đầu thế kỷ XXI. Địa điểm thì không nói rõ được, có rất nhiều khu vực nói tiếng Đức.” Thiên Nga nói: “Do ngôn ngữ và văn hóa đều không thông, lại cộng thêm không có tiền tệ ở đây, trong tình huống không phạm pháp hoặc không có những hành động thô bạo thì quả thực là rất khó biết được nhiều.”
Phong Bất Giác nói cuối cùng: “Tôi đã mượn chút tiền lẻ và điện thoại của một cậu thanh niên hơn hai mươi tuổi, đã gọi thử rất nhiều số như 110, 119, 120, 114, 10086… đều không gọi được.” Anh hơi ngừng lại một lát: “Sau đó tôi dùng tiền lẻ vào cửa hàng tiện lợi mua chút đồ ăn vặt.” Anh vỗ vào túi áo mình: “Nếu các anh muốn ăn…”
*110, 119, 120, 114, 10086: các số điện thoại khẩn cấp
“Này! Đó không phải là trọng tâm!” Thu Phong cắt ngang anh: “Nếu anh đã biết tiếng Đức thì nên hỏi anh ta chút tin tức hữu dụng chứ, ví dụ như thời đại, địa điểm cụ thể của phó bản này, có nghe nói đến “Câu lạc bộ trinh thám” hay không.”
Thấy truyện hay thì bấm quảng cáo giúp truyenconvet duy trì
“Ai bảo tôi biết tiếng Đức hả?” Phong Bất Giác nói.
“Hả?” Kế Trường nói: “Vậy tại sao anh lại vay được… Đợi đã…” Dường như anh ta hiểu ra: “Chẳng lẽ là anh…”
“Thì tôi chặn cậu thanh niên đó lại, thử dùng tiếng Trung và tiếng Anh để nói chuyện thì đều thất bại.” Phong Bất Giác trần thuật lại với vẻ mặt hết sức bình tĩnh: “Thế là tôi liền nhặt một viên gạch vỡ, chỉ vào cổ áo anh ta nói hai câu tiếng Đức, lần lượt là “Tức chết đi được”, “Nếu ngăn ta lại chúng ta đều tan thành bã*”, sau đó anh ta liền đưa điện thoại và ví tiền cho tôi thôi.”
(*) Hai câu nói được chế từ lời thoại của nhân vật Hitler trong bộ phim Sự hủy diệt của đế quốc, khá nổi tiếng trên mạng Trung Quốc.
“Quỷ thần thiên địa ơi…” Thiên Nga một tay che mặt lắc đầu.
Thu Phong Sắt khóe miệng giật giật: “Làm thế thì khác nào anh chặn đường cướp giật…”
“Ai da… Viên gạch đúng là ngôn ngữ quốc tế.” Kế Trường thở dài nói.
Thiên Nga nói tiếp một câu: “Chúng ta vào tòa nhà đó đi… Nếu cảnh sát ập đến thì sẽ lớn chuyện đấy…”
Phong Bất Giác mặt tỉnh bơ nhún vai: “Được thôi.”