Khu Vui Chơi Kinh Dị - Chương 296: Đăng Lầu Ký (3)
Bốn người bước vào từ cửa chính của tòa nhà, tầng một là một không gian cực kỳ rộng lớn, trên mặt đất lát đá hoa cương, một vài trụ đỡ phân chia đứng xung quanh theo quy luật. Rất nhiều bóng đèn hình tròn được khảm trên trần nhà chiếu sáng toàn bộ sảnh lớn.
Vừa nhìn là thấy, ngoài bốn bức tường và cột trụ, ở tầng một không có vật gì cả, duy chỉ đối diện cửa lớn, ngay chính giữa bức tường ở xa nhất, có một cánh cửa màu trắng.
Vì bức tường đều là màu xám, cho nên một điểm trắng ở phía xa nhìn càng nổi bật.
“Ừm… Sau khi vào đó cũng chẳng có nhắc nhở gì…” Thu Phong lên tiếng.
“Chí ít có thể xác nhận, “Câu lạc bộ trinh thám” không phải là ám chỉ cả tòa nhà này.” Kế Trường tiếp lời.
Thiên Nga quan sát xung quanh một lát: “Vậy chính là một nơi nào đó ở trong toàn nhà này phải không…”
Lúc này Phong Bất Giác lại chen miệng nói: “Liệu có khả năng … “Câu lạc bộ trinh thám” vốn dĩ không nằm trong tòa nhà này? Mà nằm ở nơi khác?”
Thiên Nga suy nghĩ vài giây, đáp lại: “Ừm… Đúng là có khả năng này, nhưng mà…”
Kế Trường tiếp lời: “Nhưng, cho đến bây giờ, CG mở đầu là manh mối duy nhất của chúng ta, nếu manh mối duy nhất chỉ về phía tòa nhà này, vậy ở đây chắc chắn phải có thứ gì đó có thể thúc đẩy tiến trình phó bản.”
Thu Phong cũng đứng bên cạnh bổ sung thêm: “Cho dù ‘Câu lạc bộ trinh thám’ thật sự không ở đây, thì trong tòa nhà cũng nên có một vài nhắc nhở liên quan tới nhiệm vụ mới đúng. Không thì… Chẳng phải hệ thống đang chỉ dẫn sai cho chúng ta một cách ác ý sao? Dù sao từ khi tôi chơi game này đến bây giờ, vẫn chưa gặp hay nghe nói tới chuyện hệ thống đặc biệt dẫn game thủ đến một nơi không có ý nghĩa nào đó, để bọn họ lãng phí thời gian và tinh lực.”
“Ồ… Hóa ra là vậy.” Phong Bất Giác bày ra bộ mặt bỗng nhiên tỉnh ngộ, trong lòng anh lại thầm nhủ: Đúng vậy, năng lực phân tích rất đáng tin cậy, hơn nữa cũng có phần tự tin. Có điều… Bốn game thủ loại hình giải đố có trình độ khá, đúng là sự trùng hợp từ việc xếp đội ngẫu nhiên sao? Nếu như là… Hệ thống đó tạo ra phó bản như vậy, mới là “độ khó phù hợp với năng lực game thủ”….
Bỗng nhiên, phía sau bốn người truyền đến tiếng động kỳ lạ.
Bốn người gần như đồng loạt cùng quay đầu nghe tiếng động kia, phát hiện cửa lớn đã bị một bức tường ánh sáng màu xanh lam ngăn chặn.
“Quả nhiên đã chặn đường ra sao…” Thiên Nga lẩm bẩm.
Thu Phong nói: “Hừ… Cũng chẳng có ảnh hưởng gì quá lớn tới cục diện đâu.”
Cậu ta nói rất đúng, trên khuôn mặt ba vị mưu sĩ đều là sắc mặt cực kỳ bình tĩnh, không chút hoảng loạn vì đường lui bỗng nhiên bị chặn lại.
Kế Trường tiến sát lại gần vài mét nhìn bức tường ánh sáng: “Chắc đây không phải là tia laser sinh ra từ vật lý đấy chứ.” Anh ta chỉ lần lượt vào bốn mép của bức tường sáng: “Trên dưới trái phải đều không có thiết bị nào có thể sinh ra chùm sáng.”
Thiên Nga vuốt cằm nói: “Xuất hiện từ không trung kèm theo bức tường sáng trong khu vực riêng biệt…” Đôi mắt dưới cặp kính của anh ta phát sáng: “Rào cản có tính chất siêu vật lý à, không biết là pháp thuật hay là…”
Một lá bài phát sáng bỗng nhiên lọt vào tầm mắt của mọi người, đập thẳng vào bức tường ánh sáng.
Chỉ thấy Lá bài tử vong tựa như bị nuốt trọn, biến mất vào thời khắc tiếp xúc với bức tường ánh sáng.
Sau khi mọi người chứng kiến cảnh này, nhao nhao quay đầu lại, nhìn về phía người đàn ông vừa quăng lá bài ra.
“Có thể trực tiếp ‘nuốt’ lá bài được tạo thành từ linh lực, quả nhiên là năng lượng phi vật lý.” Phong Bất Giác nói: “Nếu như đây là tia laser gì đó, khi lá bài của tôi đập lên đó, hoặc là hiệu quả ‘Nổ tung’, hoặc là bị ‘Đánh tan’, ‘Chia cắt’, chứ không phải bị ‘nuốt trọn’ như vậy.”
“Tôi nói anh đấy…” Kế Trường nhìn Phong Bất Giác bằng ánh mắt dở khóc dở cười, nói: “Trước khi làm chuyện có thể gặp nguy hiểm này, trưng cầu ý kiến của mọi người có được không?”
“Ngộ nhỡ thiết lập của bức tường sáng này là… Sau khi bị tấn công, liền khởi động loại chức năng hủy diệt nào đó, hoặc có thể tấn công ngược lại, thì chúng ta gặp chuyện rồi.” Thu Phong cũng nói.
“A… Ha ha… Xin lỗi, xin lỗi.” Phong Bất Giác nói: “Bởi vì nghe mấy người nói đây không phải là chùm sáng tầng vật lý, cho nên tôi chỉ muốn tiện tay thử nghiệm một chút thôi… Hơn nữa uy lực lá bài của tôi cũng có hạn.”
“Thứ đó của anh là vũ khí linh năng phải không?” Thiên Nga không bị cuốn vào chuyện vừa rồi, mà nhìn Lá bài tử vong trong tay Phong Bất Giác với vẻ mặt nghiêm túc và hỏi.
“Hả?” Phong Bất Giác ngẩn ngơ một lúc, rồi mới trả lời: “Đúng vậy, là vũ khí linh năng.”
Thu Phong Cầm và Ngữ Trọng Kế Trường nghe thấy lời này, thì thần sắc khẽ thay đổi.
“Thú vị đấy…” Thiên Nga nói: “Lúc nãy anh nói thiên về giải đố, không ngờ về mặt chiến đấu cũng đã nhận được vũ khí linh năng.”
Đối mặt với sự do thám rõ ràng này, trên mặt Phong Bất Giác không lộ ra chút sơ hở nào, biểu cảm của anh cực kỳ tự nhiên, không cứng nhắc, cũng không có đột nhiên thay đổi. Anh chỉ phản ứng lại lời nói của Thiên Nga một cách rất bình thường, cười trả lời: “Ồ, chuyện này thì, chỉ là may mắn thôi, ha ha ha…”
Câu này nghe giống như nói để đối phó, thật ra là đối đáp rất hợp lý.
Nhận được Vũ khí linh năng vốn dĩ phải chờ xem thời cơ, rất nhiều game thủ thực lực chiến đấu khá mạnh cũng không thể lấy được thứ đồ này. Cho nên, hai chuyện “có vũ khí linh năng” và “game thủ loại hình giải đố” không có bất cứ xung đột nào.
Lúc này, nếu như Phong Bất Giác đưa ra một lời giải thích nào đó về chuyện mình có vũ khí linh năng, ngược lại càng trở nên đáng nghi hơn.
Phong Bất Giác hiểu rõ… Giọng điệu như lẽ đương nhiên, kèm theo tiếng cười có phần đắc ý, cùng một câu nói thừa thãi chẳng có nội dung gì, tổ hợp ba việc này, mới là phản ứng người thường nên có. Còn những câu trả lời khác, phần lớn là chột dạ trong lòng.
“Ừm…”Thiên Nga khẽ ngập ngừng hai giây, rồi nói: “Ồ, đây là chuyện tốt, bây giờ mọi người đều không được dùng đồ ở trong balo, nếu phải chiến đấu thì sẽ rất khó khăn. Nếu như anh có vũ khí linh năng, thì sẽ có cảm giác an toàn hơn nhiều. “Sau khi nói ra mấy lời sáo rỗng không có ý nghĩa gì, anh ta lập tức chuyển đề tài, nói: “Vậy thì… Con đường quay về trước mặt đã bị chặn lại, cũng chỉ có thể tìm kiếm ở đó thôi phải không?”
“Bức tường sáng xuất hiện, cơ bản đã chứng minh chúng ta đi đúng đường.” Thu Phong tiếp lời: “Nếu như ‘Câu lạc bộ trinh thám’ ở trong tòa nhà này, thì đúng là chúng ta không cần đi ra ngoài nữa.
Kế Trường nói: “Tạm thời tìm kiếm kĩ càng một lần coi sao, để xem ngoại trừ cánh cửa trắng kia, còn thiết lập nào kiểu như cánh cửa bí mật hay không.”
Thiên Nga gật đầu nói: “Khi các vị điều tra, tiện thể lưu ý vị trí của mấy trụ đỡ này, hoa văn trên đá hoa cương lát nền, và độ dài, độ rộng, chiều cao của tầng lầu này v.v… Tuy chưa hẳn có thông tin hữu dụng, nhưng thu thập lại cũng tốt.”
Sau khi bàn bạc xong, bốn người lại chia nhau ra, triển khai tìm kiếm phạm vi xung quanh.
Nhưng bọn họ nhanh chóng nhận ra, tầng lầu này đúng là không có thứ gì để xem cho lắm. Do đó, sau khoảng bảy, tám phút, bốn người lại tụ tập lại một chỗ, đến trước cánh cửa màu trắng.