Khu Vui Chơi Kinh Dị - Chương 297: Đăng Lầu Ký (4)
Bốn người trao đổi ánh mắt, vẫn là Thu Phong Cầm mở miệng nói: “Để tôi mở cho.” Nói xong cậu ta liền đi về phía trước, nắm lấy tay nắm cửa.
“Khoan đã.” Phong Bất Giác chặn lại, “Anh không sợ “mở cửa là bị giết” gì đó sao?”
“Dù sao cũng phải có người mở cánh cửa đó…” Thu Phong đáp lại: “Với tiền đề không có gợi ý nào, nếu như hệ thống lại gài bẫy chết ở phía sau cánh cửa thông duy nhất, vậy chính là hành động cưỡng chế để game thủ giảm bớt thành viên, vốn dĩ không hợp lý.”
“Ồ…” Phong Bất Giác vừa gật đầu, vừa lùi về phía sau một cách không hề xấu hổ: “Vậy tôi lùi về phía sau một chút, đứng xa hơn một chút để nhìn xem, chắc là anh không ý kiến gì chứ.”
“Ồ… Được thôi…” Thu Phong đáp lại. Cậu ta nói xong liền trao đổi ánh mắt với Thiên Nga, Kế Trường, ba người đều nhún vai, tỏ vẻ dở khóc dở cười.
Lúc này trong lòng ba người họ đều đang dè bỉu: Cái tên [Phong Bất Giác] đúng là đồ thần kinh, trước đó còn làm các kiểu hành động lỗ mãng, bây giờ lại trưng bộ dạng uốn cong thành thẳng này.
Thật ra, là bọn họ không hiểu Phong Bất Giác…
Anh Giác là ai chứ? Trong phó bản cá nhân, dù mở một cánh cửa thì anh cũng hết sức cẩn thận, trước khi vào phòng còn không quên dùng gậy sắt để dò cạm bẫy. Trong tình huống hiện tại, bạn lại kêu anh ta đứng gần nhìn bạn mở cửa sao? Nếu như Phong Bất Giác muốn nói thẳng điều gì đó, thì đó chính là: “Anh chết cũng không quan trọng, đừng để máu bắn vào tôi là được.”
Trong mắt của anh, phía sau mỗi cánh cửa đều có một lựu đạn cầm tay buộc thẳng với dây cung, và trong mỗi đám cỏ đều có Garen* đang ngồi trong đó. Cho nên… Chưa đến lúc bất đắc dĩ, anh tuyệt đối không mạo hiểm lật thuyền trong mương.
(*) Garen: Một tướng trong tựa game Liên Minh Huyền Thoại.
Thu Phong Cầm không do dự quá lâu, cũng không quan tâm đến việc Phong Bất Giác đã lùi lại cách đó mười mét. Cậu ta điều chỉnh lại hơi thở, xoay nắm đấm cửa, đẩy cửa ra.
Phía sau cánh cửa, tương tự cũng là một không gian khá lớn, tổng thể không gian có hình vuông, ước chừng chiều dài khoảng hai mươi mét. Mà cửa ra duy nhất của nó chính là cánh cửa màu trắng này.
Diện tích mà căn phòng hình vuông này dĩ nhiên không rộng rãi bằng sảnh lớn ở bên ngoài, nhưng độ cao của trần nhà rõ ràng cao hơn bên ngoài (Trần nhà của sảnh lớn cao chưa đến năm mét).
Nguyên cả một căn phòng trống không, duy chỉ có trên mặt sàn ngay chính giữa căn phòng có đặt một vật thể kỳ quái. Hình dạng của vật thể này rất khó miêu tả, có thể coi như thể đa diện gần như hình cầu, thể tích lớn hơn quả bóng rổ một chút.
Sau khi mở cửa ra, mấy người ở trước cửa đều không có ý bước vào phòng. Bọn họ đều là người tinh ranh hơn cả khỉ, nhìn loại thiết lập lạ lùng này, chắc chắn sẽ phải quan sát trước một lượt.
“Tôi còn tưởng phía sau cửa sẽ là mấy thứ như cầu thang hay thang máy gì chứ…” Kế Trường nói.
“Tôi cũng thấy lạ.” Thiên Nga tỏ vẻ nghi hoặc, nói: “Chúng ta đã kiểm tra rồi, cả tầng lầu này, đường ra duy nhất chính là cánh cửa này, nhưng bây giờ sau cánh cửa không có lối đi, mà là một khu vực kín khác.”
Thu Phong tiếp lời: “Hừm… Vậy sẽ có hai tình huống xảy ra. Trường hợp thứ nhất, căn phòng hình vuông này chính thứ được gọi là ‘Câu lạc bộ trinh thám’, chúng ta chỉ cần bước vào là hoàn thành nhiệm vụ.” Cậu ta dừng một lát, chỉ về vật thể trong căn phòng: “Trường hợp thứ hai, chính là thứ đồ trong đó, có thể giúp chúng ta rời khỏi đây.”
“Là thiết bị khởi động một loại cơ quan nào đó… Hay là thiết bị truyền tống?” Kế Trường thuận theo lối suy nghĩ của cậu ta.
Thu Phong trả lời: “Ồ? Anh cho rằng chắc chắn là trường hợp thứ hai sao?”
Kế Trường nghe xong có chút ngơ ngác: “Ít ra tôi cảm thấy căn phòng này không giống câu lạc bộ gì đó, ngay cả cửa sổ cũng không có. Khi cửa đang đóng, bên trong chắc chắn cũng là một màn tối đen, không khí có lưu thông được hay không cũng là vấn đề.”
“Chuyện này rất khó nói, cái gọi là ‘Câu lạc bộ trinh thám’, chưa chắc đã là kiểu câu lạc bộ về mặt ý nghĩa. Nếu hệ thống muốn đặt một cái tên như vậy cho nhà vệ sinh công cộng thì cũng có thể lắm chứ.” Thu Phong nói, “Còn nữa, nhiệm vụ [Tất cả game thủ còn sống bước vào “Câu lạc bộ trinh thám”], rất có thể chỉ là bước đầu tiên của chuỗi nhiệm vụ mà thôi. Hệ thống cũng đâu có nhắc nhở… Hoàn thành bước này là có thể qua ải. Chưa biết chừng ý nghĩa của nhiệm vụ chính là muốn tất cả game thủ còn sống vào trong căn phòng này.”
“Ừm… Cũng có thể, dù sao cũng đã xuất hiện loại thiết lập siêu tự nhiên rồi.” Kế Trường lại ngoái đầu, liếc mắt về phía bức tường ánh sáng phía cửa lớn, “Nói không chừng sau khi chúng ta vào trong, không gian bên trong sẽ thay đổi.”
“Để cho an toàn, tôi thấy vẫn nên để một người vào bên trong trước, kiểm tra xem rốt cuộc thứ đồ bên trong căn phòng là thứ gì.” Thiên Nga đề nghị, anh ta nói xong liền lập tức nói tiếp: “Nói ra lời này, rồi lại để cho người khác đi dường như không đúng cho lắm, cho nên… Tôi tự xung phong…”
“A!” Lúc này, Phong Bất Giác bỗng nhiên kêu lên một tiếng thảm thiết, ngắt lời của Thiên Nga.
Thu Phong, Kế Trường, Thiên Nga đều bị tiếng hét đột ngột này làm giật mình, giá trị Sợ hãi có chút thay đổi nhỏ.
Sau khi cánh cửa kia được mở ra, Phong Bất Giác rơi vào im lặng, và dùng một thứ ánh mắt cực kỳ quái dị nhìn về phía vật thể ở trong phòng. Mà lúc đó, anh cũng không biết tại sao mình lại kêu lên như vậy, đồng thời lùi nhanh về phía sau.
“Đừng vào trong! Cách xa thứ đồ kia một chút!” Phong Bất Giác hét lên: “Đến chỗ tôi đây!”
Ba người Thiên Nga cũng không kịp nghĩ nhiều, thấy Phong Bất Giác tỏ vẻ nghiêm túc, không giống như đang đùa, cho nên bọn họ cũng nhanh chóng hành động, rút đến bên cạnh Phong Bất Giác.
Vài giây sau, bốn người đã cùng rút về nơi cách cánh cửa kia hơn hai mươi mét.
Thiên Nga hỏi: “Lần này anh lại sao nữa vậy?”
Phong Bất Giác nói: “Tôi vừa mới cứu anh một mạng đấy.”
“Hả?” Giọng điệu của Thiên Nga thì bảy phần là lấy làm lạ, cộng thêm ba phần là khó chịu.
“Chắc là anh muốn hỏi, sao lại nói như vậy.” Phong Bất Giác nói.
Thiên Nga chỉ cảm thấy buồn cười, anh ta hừ lạnh một tiếng, cười gượng tiếp lời: “Được rồi… Sao lại nói như vậy?”
“Tôi nghĩ rằng mấy người không biết thì tốt hơn.” Phong Bất Giác trả lời.
“Tôi nói anh Phong à…” Lúc này giọng nói của Ngữ Trọng Kế Trường cực kỳ thành khẩn: “Nói thật thì… Anh đừng có làm loạn được không?”
“Tôi không đùa đâu.” Phong Bất Giác trả lời có phần nghiêm túc: “Thứ đồ ở trong phòng tôi biết, hơn nữa còn biết là gì. Nhưng nếu như tôi nói thông tin liên quan đến nó cho mấy người biết, mấy người lại tiếp tục tới gần nó sẽ trở nên cực kỳ nguy hiểm.” Anh nói rất nhanh, giọng điệu cực kỳ chắc chắn, mang lại cảm giác rất đáng tin, “Nếu chúng ta muốn tiếp tục chơi phó bản này, thì phải mượn sức mạnh của thứ này. Mà muốn làm được chuyện này, thì buộc phải hợp tác hỗ trợ lẫn nhau.” Tầm mắt của anh lướt qua ba gương mặt bán tín bán nghi kinh ngạc nghi ngờ, nói tiếp: “Đặc tính của thứ này chính là, người không biết đặc tính của nó khi tiếp xúc thì khá là an toàn. Nhưng chỉ cần trong phạm vi nhất định xung quanh có một người biết đặc tính của nó tồn tại, tất cả vật chất trái với quy luật của nó đều bị hủy diệt.”
Phong Bất Giác dừng lại vài giây, để các đồng đội có một chút thời gian tiêu hóa thông tin này, “Tôi, chính là người biết đặc tính của nó.” Anh quay đầu nhìn Thiên Nga: “Mà với thông tin hiện giờ tôi nắm bắt được, Thiên Nga, anh là người trái với quy luật của nó.” Anh nói chậm lại một chút: “May là… Khi chúng ta mở cửa, khoảng cách giữa tôi và thứ đồ đó đủ xa, không thì khoảnh khắc khi tôi nhận ra thứ đồ chơi đó, Thiên Nga đã chết rồi.”