Khu Vui Chơi Kinh Dị - Chương 298: Đăng Lầu Ký (5)
“Trên thực tế, chính lúc này, khi chúng ta đang nói chuyện, tôi đã không kìm được mà liên tưởng đến… Trên người mỗi chúng ta đều có đặc điểm trái với quy luật của nó, cũng có nghĩa là…” Phong Bất Giác thở hổn hển: “Bây giờ, chỉ cần tôi đi vào phạm vi tác dụng của thứ đồ chơi kia, thì sẽ bị mất mạng bởi một đặc điểm nào đó của bản thân.” Tầm mắt anh quét qua ba người trước mặt: “Nhưng mà, ba người các anh vẫn ‘không biết’ quy luật của thứ đó, chỉ cần duy trì trạng thái này là có thể đến gần và tiếp xúc. Cho nên…”
“Chờ chút…” Thiên Nga vẫn luôn đi theo lối suy nghĩ của Phong Bất Giác, nghe đến đây, anh ta nói: “Theo ý của anh, muốn để vật thể này ‘có hiệu quả’, cần có một người hiểu đặc tính của nó, đứng trong phạm vi có hiệu quả mới được.” Anh ta dừng lại một lát: “Nhưng mà, người duy nhất biết đặc tính của nó hiện giờ… Cũng chỉ có anh, bước vào phạm vi đó sẽ chết.”
Thu Phong tiếp lời: “Vậy có phải ý là… anh phải hy sinh bản thân để kích hoạt nó?”
Kế Trường cũng nói: “Ngoài ra, anh nói trên người mỗi chúng tôi đều có chỗ trái với quy luật của vật thể này. Vậy có nghĩa là… Không ai có thể sống mà tiếp xúc với vật này. Bởi vì khi chúng tôi không biết đặc tính của nó, thì không thể kích hoạt hiệu quả của nó. Nhưng một khi chúng tôi đã biết, thì sẽ biến thành trường hợp như anh.”
“Đúng vậy, đây chính là điểm mấu chốt. Tôi có một cách, có thể khiến vật thể đó có hiệu quả dưới tiền đề các thành viên đều sống sót.” Phong Bất Giác trả lời.
Trên khuôn mặt ba người đồng đội không để lộ quá nhiều sự kinh ngạc hay nghi ngờ, chỉ có vẻ mặt chăm chú.
Phong Bất Giác rất hài lòng với phản ứng của họ, nói chuyện với người thông minh đúng là rất nhẹ nhàng. Anh không cần giải thích quá nhiều, đối phương có thể tin tưởng và hiểu ý của mình.
“Đầu tiên, tôi cần một người trong số các anh nhặt vật thể đó lên, đặt ở một nơi đặc biệt. Trong quá trình này, trong đầu của người đó cần cố gắng trống rỗng, đừng suy nghĩ quá nhiều chuyện.” Phong Bất Giác bắt đầu nói kế hoạch của mình: “Sau khi đặt đồ vào vị trí, người hành động nghe chỉ thị của tôi, đi đến rìa phạm vi tác dụng của vật thể kia. Lúc này, tôi sẽ nói với người đó, nội dung lời nói là miêu tả một sự thật khách quan bất kỳ.” Anh dừng một lúc: “Nếu không có gì bất ngờ, lúc mà câu nói này kết thúc, vật thể kia sẽ có hiệu quả. Mà trong mấy giây này, người hành động chắc vẫn không kịp nhận ra đặc trưng dẫn đến việc mình bị loại bỏ là gì.”
“Hiểu rồi.” Thiên Nga tiếp lời: “Chỉ cần người hành động nghe xong liền lập tức chạy ra khỏi phạm vi phát sinh hiệu quả của thứ đó. Vậy thì, hiệu quả của vật thể này sẽ chỉ có tác dụng ở trên vật thông tin mà anh miêu tả, chứ không loại bỏ người hành động.”
“Khi người hành động nhận ra điểm trái ngược với vật phẩm kia, thì cũng đã ra khỏi phạm vi của nó, vậy là an toàn rồi.” Thu Phong như suy nghĩ điều gì, nói: “Ừm… Nói vậy thì, vật thể kia bị kích hoạt vì ‘nhận thức’ của người quan sát trong phạm vi nhất định phải không…”
Kế Trường không phát biểu ý kiến gì, sau khi im lặng vài giây, anh ta nói đến một chuyện khác: “Anh Phong… Anh có thể nghĩ ra kế hoạch như vậy trong thời gian ngắn, còn tự xưng là ‘người có năng lực giải đố rất thường’ sao?”
“Tôi khách sáo với các anh chút thôi…” Phong Bất Giác cũng biết, chuyện đến nước này, muốn tiếp tục giả ngu cũng không được nữa.
“Anh khiêm tốn quá rồi…” Thiên Nga đẩy cặp mắt kính: “Trong số bốn người chúng ta, chỉ có một mình anh biết đặc tính của vật thể đó, mà đặc tính này không thể dễ dàng nói cho người khác biết. Cũng có nghĩa là… Làm thế nào để giải quyết câu đố ở bước này mà không có thương vong, chỉ có thể do một mình anh đưa ra kế hoạch.
Phó bản của “Khu vui chơi đáng sợ” là ngẫu nhiên được tạo ra dựa theo dữ liệu của tất cả game thủ trong đội. Kiến thức, sức mạnh, kỹ năng, trang bị v.v của bốn người chúng ta đều nằm trong phạm vi cân nhắc. Do đó có thể thấy, khả năng mưu lược của anh đã được hệ thống khẳng định. Ít ra máy tính quang cho rằng, năm mươi phần trăm trở lên là anh có thể xử lý câu đố này.”
“Hừm… Tôi đoán anh Phong vốn dĩ muốn giả ngây gải ngô, đứng phía sau cổ vũ những người được coi là ‘nhân vật lớn’ như chúng ta.” Thu Phong sắc bén vạch trần suy nghĩ của Phong Bất Giác: “Nhưng sau khi anh ta nhìn thấy thứ này, thì không thể không tham gia vào quá trình giải đố.”
“A… Thôi bỏ đi.” Phong Bất Giác dứt khoát thừa nhận.
“Ha ha ha… Nói cho cùng, thật ra là vấn đề của chúng tôi.” Kế Trường cười, dùng tay gãi gãi cái đầu húi cua của mình, “Ngay từ đầu, ba người chúng ta đã mặc nhiên coi thường anh Phong rồi, mà lý do chỉ vì ID [Phong Bất Giác] không nổi tiếng.” Anh ta nhìn Thiên Nga và Thu Phong Cầm, “Đổi vị trí mà suy nghĩ, giả sử tôi đứng ở lập trường của anh Phong thì cũng sẽ phản ứng tương tự thôi. Cũng không thể nào khoe khoang mình giỏi, nói mình lợi hại ra sao với ba người không quen biết.”
Thiên Nga tiếp lời: “Cũng đúng.”
Thu Phong thì nói: “Vậy mọi người đừng có băn khoăn về vấn đề này nữa, bàn luận xem ai là người dời thứ đồ đó được không?”
Lúc này Phong Bất Giác nói: “Kế Trường, Thu Phong, hai người ai giỏi toán học hơn?”
Kế Trường nói: “Toán học sao… Tôi cũng tàm tạm.”
Thu Phong cũng nói: “Qua loa đại khái thôi, mấy thứ học hồi trung học phổ thông tôi đã trả cho thầy hết rồi, bây giờ gần như ở trình độ trung học cơ sở thôi.”
“Vậy là anh rồi.” Phong Bất Giác nói.
“Hả?” Thu Phong ngơ ra một lúc: “Tại sao vậy?”
“Cái gì mà tại sao? Trước khi xử lý xong tôi lại không thể giải thích, vậy có gì đáng phải hỏi chứ.” Phong Bất Giác giơ tay chỉ vào căn phòng kia, giọng nói mô phỏng giọng của thiếu niên, nhiệt huyết dâng trào nói: “Tớ chọn cậu! Lên đi! Pikachu!*”
(*) Câu nói “kinh điển” của Takeshi trong Pokemon.
Đừng nói Thu Phong, sau khi nghe thấy sự ngoan cố đến đau trứng của Phong Bất Giác, Kế Trường và Thiên Nga đều lộ ra vẻ mặt có chút mất mặt.
“Khó mà tin được tôi đang nói chuyện với một người trưởng thành…” Thu Phong bày ra bộ mặt cực kỳ không vui và chế giễu.
“Kibago siêu tiến hóa! Onondo!*” Phong Bất Giác lại kéo dài giọng hét lên một câu.
(*) Kibago, Onondo: Tên của một loại pokemon trước(Kibago) và sau khi tiến hóa (Onondo).
“Anh có thôi đi không!” Thu Phong vừa xấu hổ vừa tức giận hét lên.
“Tôi đang phân tán sự chú ý của anh đấy.” Phong Bất Giác một mực nói: “Như vậy có thể nâng cao hệ số an toàn khi anh hành động…”
“Anh chỉ cần chờ đến khi tôi chuyển đồ ra ngoài cửa, nói cho tôi biết chỗ đặt nó là được, đừng có nói nhiều lời dư thừa nữa.”
“Được rồi.”
Hành động của Phong Bất Giác tuy rất đáng xấu hổ, nhưng thật sự có hiệu quả. Sau khi kết thúc cuộc trò chuyện ngượng ngùng này, trong đầu Thu Phong vẫn là một mảng trống rỗng…
…
Mã vật thể: SCP-233
Phân loại: Keter
Quy trỉnh kiểm soát đặc biệt: SCP-233 phải được lưu giữ ở nơi có kích thước là 23x23x23, trong không gian thu giữ lập phương với tầng lót gạch trộn bê tông (Chỉ cần là 23x23x23 là được, không cần cụ thể đơn vị đo chiều dài).
Đã xây dựng một khu an toàn 23 mét xung quanh vật thể này, không cho phép bất cứ ai không phải là thành viên cấp D 23 tuổi vượt qua khu an toàn. Để tiện cho việc nghiên cứu, đề nghị sử dụng thành viên cấp D có ngày sinh là ngày 23 tháng X.
Nghiêm cấm đem theo bất cứ vũ khí súng ống nào trong khu vực này, trừ phi chúng được sử dụng đạn dược đặc biệt đường kính 2323.
Sự thay đổi luân phiên giữa các nhân viên làm việc phải được sắp xếp vào đúng giờ chẵn 23 phút, và thời gian thay ca cuối cùng phải căn đúng vào 23 giờ 23 phút theo thời gian tiêu chuẩn của Greenwich*.
(*) Giờ chuẩn Greenwich (viết tắt từ tiếng Anh Greenwich Mean Time, thường gọi tắt là GMT nghĩa là “Giờ Trung bình tại Greenwich”) là giờ Mặt Trời tại Đài thiên văn Hoàng Gia Greenwich tại Greenwich gần Luân Đôn, Anh. Nơi đây được quy ước nằm trên kinh tuyến số 0.
Tuyệt đối không được sử dụng đạn dược [bị xóa] ở gần dự án này.
Thành viên cấp D sinh vào tháng [bị xóa], hoặc ngày [bị xóa], ngày mười [bị xóa], ngày hai mươi [bị xóa] trong tháng nào đó, không được tiếp xúc với dự án này.
Thành viên đang làm công việc thu nhận hạng mục sẽ được nhắc nhở đặc biệt, phải cảnh giác hơn với mỗi phút [bị xóa] lúc tròn giờ, đặc biệt là ở giờ [bị xóa], thời gian này là thời kỳ SCP này linh hoạt nhất. Xem xét tối ưu, ở thời kỳ này nên để cho tất cả các thành viên rút ra ở khoảng cách 23 mét.
Thấy truyện hay thì bấm quảng cáo giúp truyenconvet duy trì
Miêu tả: SCP-233 là một thể 23 mặt, mỗi mặt đều là hình chữ nhật và bên trong có một đường thẳng. Vì tính chất không gian kỳ cục của vật thể này, nên nó không được cấu hình chính xác, cũng không thể mô phỏng theo hình thức 3D hoặc 2D.
SCP-233 có đặc tính có thể thay đổi quy tắc toán học trong khu vực lân cận, có thể làm số đếm xung quanh bị sai hoàn toàn, trừ phi sử dụng cơ số 23. Mà máy tính sử dụng cơ số 23 lại có thể hưởng lợi từ SCP này, tiến hành tính toán với tốc độ nhanh gấp 23 lần bình thường.
Đề xuất phá hủy SCP này bị hoãn lại chưa có quyết định, bởi vì có khả năng sử dụng nó kết hợp với [Tài liệu bị xóa bỏ]. Không nhắc đến độ khó khi chuyển hóa cơ số hai thành cơ số 23, thì thiết bị này cũng đã cho thấy giá trị đối với tổ hợp (Organization) của nó.
Rất không may là, sự xuất hiện của chữ số [bị xóa] trong khu vực tác dụng SCP-233, sẽ khiến nó thể hiện hiệu quả cực kỳ mãnh liệt. Mọi thứ bị ảnh hưởng từ tác dụng của nó sẽ nhanh chóng bị phân tách hóa học, nguyên nhân là vì các nguyên tử cấu thành nên vật chất này sẽ bị sụp đổ ngay lập tức trong vòng 0,23 giây.
Điều đáng nói là, theo kinh nghiệm từ trước tới nay, SCP-233 dường như không được kích hoạt bởi tính chất vật lý của vật thể gần đó, mà bị kích hoạt do nhận thức của người quan sát xung quanh. Ví dụ, dùng một cái cán dài 2.74 mét treo SCP-233 thì an toàn, miễn là trong khu vực nguy hiểm không có người quan sát biết được cái cán dài này thật ra dài [bị xóa] inch. Vẫn chưa biết nguyên nhân gây ra hiệu ứng này, nhưng điều này có thể liên quan đến “hiệu ứng người quan sát*” trong vật lý học lượng tử cổ điển.
(*) Trong vật lý, khái niệm hiệu ứng người quan sát nhằm chỉ những thay đổi mà sự quan sát tạo ra trên hiện tượng được quan sát.
….
Với hiểu biết của Phong Bất Giác về series SCP, giúp anh nhận ra “thể hai mươi ba mặt” này. Anh cũng biết rất rõ, độ dài 2.74 mét tương đương với 9 inch. Cũng có nghĩa, chữ số mà SCP này nhắm vào là “9”.
Chỉ cần có một người biết được đặc tính của nó, đi vào phạm vi hai mươi mét xung quanh SCP-233, thì tất cả mọi thứ liên quan đến số 9 trong nhận thức của người này đều sẽ bị xóa sổ.
Khi Phong Bất Giác hét lớn và lùi lại, thì anh đã nhận ra một vấn đề, “Phong” và “Điên” đều có chín nét, điều này không cần nói. Ba người còn lại… Chữ “Thu” trong “Thu Phong Cầm”, và chữ “Ngữ” trong “Ngữ Trọng Kế Trường”, cũng đều là chín nét, và số 9 có liên quan với Thiên Nga càng rõ ràng hơn, anh ta là level 29.
Dù là ai trong ba đồng đội di chuyển đồ vật, miễn là sau khi nghe thấy câu nói của mình, cho dù không biết đặc tính của SCP-233, thì cũng nhanh chóng hiểu ra vấn đề nằm ở chữ số 9. Vậy tiếp theo, người hành động càng nhanh chóng liên tưởng đến nhân tố liên quan giữa mình và số 9, sẽ càng nhanh chóng bị loại bỏ…
Nếu như đây là một tổ đội kém, tìm một người chậm chạp một chút để làm người hành động là xong ngay. Nhưng bốn game thủ hiện giờ đều thuộc loại đầu óc cực kỳ nhanh nhạy, một khi thông tin đi vào bộ não, họ sẽ tiến hành thôi diễn theo bản năng.
Do đó, Phong Bất Giác mới quyết định để Thu Phong người có khả năng toán học kém hơn tiến về phía trước, đồng thời cố gắng làm rối loạn mạch suy nghĩ của đối phương bằng lời nói. Cách thức hành động mà anh nghĩ ra, cũng là để giảm thiểu tối đa thời gian suy nghĩ và lượng thông tin kiến thức của đồng đội.
Kế hoạch giải đố này nhìn có vẻ không phức tạp, trên thực tế lại thể hiện đầy đủ sự lợi hại của Phong Bất Giác. Ngay tới hành động có vẻ vô nghĩa của anh đều là có ý nghĩa. Các chi tiết nhỏ nhặt càng được làm cẩn thận tỉ mỉ.
“Đặt ở đâu hả?” Lúc này, Thu Phong đã đi ra từ phía cánh cửa màu trắng, lớn tiếng hỏi.
Khoảng cách mà Phong Bất Giác vừa lùi về đã đủ xa, dù đồ vật kia được chuyển ra, thì chỗ đứng của anh cũng nằm ngoài phạm vi hai mươi ba mét.
“Bên đó!” Lúc hét lên, anh Giác dùng tay chỉ phương hướng, “Đặt ở giữa hai cái cột sát tường là được.
Thu Phong nghe xong liền đáp lại một tiếng, rồi chuyển vật thể hai mươi ba mặt đến vị trí đó. SCP này cũng không nặng lắm, đối với game thủ có thể năng đã được cường hóa, cậu ta có thể di chuyển cực kỳ nhẹ nhàng.
Mười mấy giây sau, Thu Phong đã đặt đồ vật vào chỗ: “Đặt ở đây là được rồi chứ?”
“Được rồi.” Phong Bất Giác trả lời, “Bây giờ, anh đi về phía tôi. Không cần đi quá nhanh, lúc nào tôi kêu dừng thì anh dừng lại.”
Thu Phong làm theo.
Phong Bất Giác ước chừng đối phương đi được khoảng hai mươi mét, thì hét “Dừng”, sau đó nói: “Được rồi, tôi chuẩn bị nói thông tin, tôi sẽ nói thật nhanh. Nói xong tôi sẽ hét một tiếng “Chạy”, lúc này anh dùng tốc độ nhanh nhất để chạy về phía tôi, trong đầu chỉ cần nghĩ đến lời tôi nói là được.”