Khu Vui Chơi Kinh Dị - Chương 299: Đăng Lầu Ký (6)
Phong Bất Giác dừng lại vài giây, rồi mở miệng nói: “Khoảng cách giữa hai cột trụ ở hai mặt vật thể đó vừa đúng chín mét.” Dường như đúng thời khắc chữ “mét” cuối cùng được nói ra, anh liền hét: “Chạy!”
Vừa dứt lời, khoảnh khắc Thu Phong sải bước, phía sau đã truyền đến âm thanh tòa nhà sụp đổ. Có nghĩa đúng lúc này, “nhận thức” của Thu Phong đã làm SCP-233 phát huy tác dụng.
Tiếng vang lớn phía sau không quấy nhiễu đến hành động của Thu Phong, cậu ta cắm đầu xông về cạnh ba người đồng đội rồi mới dừng bước, sau đó lại quay đầu quan sát sự thay đổi ở phía bên kia.
SCP-233 phá hủy vật chất chỉ cần 0.23 giây, hơn nữa cả quá trình này đều không có tiếng động. Cho nên, khi tiếng sụp đổ vang lên, quá trình phá hủy thật ra đã kết thúc. Tiếng vang mà Thu Phong nghe được, là phản ứng sau đó, là tiếng nguyên vật liệu xây dựng từ trên trần nhà rơi xuống.
Đứng ở góc độ của Phong Bất Giác, Kế Trường và Thiên Nga có thể nhìn thấy, gần như cùng lúc Phong Bất Giác hét lên tiếng “Chạy”, bản thân hai cây cột trụ và bức tường giữa hai cây cột đều bị phân giải, khoảng trần nhà và mặt đất song song với bức tường cũng đột nhiên biến mất. Một số mảnh trộn xi măng từ trên tầng hai rơi xuống đập trúng SCP-233, và một số trong số đó rơi vào trong khe nứt trên mặt đất.
Tòa nhà chiếm diện tích mấy ngàn mét vuông này, dĩ nhiên sẽ không vì một bức tường và hai cột trụ ở một góc nào đó bị hủy mà xảy ra sự phá hủy mang tính kết cấu.
Sự sụp đổ ở quy mô nhỏ qua đi, khói bụi mù mịt. Phía sau bức tường kia xuất hiện một không gian tối đen. Lỗ hổng hình chữ nhật ở trần nhà và mặt đất liền biến thành hai đường thông.
“Tình huống gì đây? Thứ liên quan đến số chín sẽ bị xóa bỏ?” Thu Phong hỏi.
Thiên Nga tiếp lời: “Có vẻ là vậy.” Anh ta lập tức hiểu ra, tại sao ngay từ đầu Phong Bất Giác không định để cho mình làm người hành động.
Kế Trường cũng nói: “Cho nên mới để Thu Phong người có khả năng toán học kém hơn đi sao…” Anh ta dừng một lát, trong đầu chợt lóe lên cái gì đó: “Ồ, tôi hiểu rồi, trong số chúng ta, chữ cái đầu trong ingame của ba người đều có chín nét, còn Thiên Nga lại là level 29, đây là sự liên quan phải không?”
“A, chính là ý này.” Phong Bất Giác đáp lại.
Thu Phong nói: “Nhưng anh có từng nghĩ… Với quan điểm của anh, sự liên quan giữa tôi và số chín chỉ có chữ ‘Thu’. Nhưng xuất phát từ góc độ của tôi, có thể nghĩ ra N cái liên quan.”
“Đây là chuyện không thể làm khác được, trước khi hành động, tôi không thể nói với anh đặc tính của vật thể, cũng không thể xác nhận với anh bất cứ vấn đề gì liên quan với số chín. Bởi vì điều này ngược lại sẽ đẩy nhanh tốc độ suy nghĩ của anh sau khi nhận được thông tin.” Phong Bất Giác đáp lại: “Tóm lại… Bây giờ anh vẫn còn sống thì chứng tỏ kế hoạch của tôi đã thành công.”
Phong Bất Giác nhún vai: “Tôi khá nắm chắc về kế hoạch này, nhưng khi tôi hét lên, anh đã đứng ở vị trí cách xa vật thể kia khoảng chừng hai mươi mét, mà phạm vi tác dụng của nó chỉ đến hai mươi ba mét. Dù là người thường trong cuộc sống hiện thực, xông vào khu vực an toàn cũng chỉ cần hai đến ba giây mà thôi.”
“Khi anh nghe xong câu nói đó, liền nhận ra ý nghĩa của số 9, rồi liên tưởng đến điểm liên quan đầu tiên của mình với số chín. Khoảng thời gian mà anh tiêu tốn đủ để anh bước ra khỏi phạm vi tác dụng của thứ đồ này.”
“Đương nhiên, ngộ nhỡ xuất phát từ góc độ của anh, giữa anh và chữ số này có sự liên quan chặt chẽ bất thường, lại liên tưởng đến bản thân mình trong vòng không phẩy mấy giây… Vậy coi như anh xui xẻo.”
Thu Phong không có ý kiến đối với thái độ và lời nói của Phong Bất Giác, bởi vì cậu ta cảm thấy đối phương nói có lý. Tỷ lệ thành công của kế hoạch này đúng là rất cao, hơn nữa đối phương suy tính rất cẩn thận, bảo đảm an toàn cho bản thân mình ở mức độ cao nhất.
Nhưng, Thu Phong lại đưa ra một vấn đề khác: “Chờ đã, anh nói phạm vi tác dụng của thứ đồ đó là hai mươi ba mét?”
“Đúng vậy.” Phong Bất Giác nói.
Ba người còn lại trao đổi ánh mắt với nhau, cuối cùng Thiên Nga mở miệng nói: “Vậy có vấn đề rồi… Bây giờ thứ đồ này đã rơi xuống đất, trừ phi nó rơi xuống vị trí vừa đúng hai mươi ba mét, không thì…”
“Không thì đường thông bên kia vẫn ở trong phạm vi ảnh hưởng của nó. Chúng ta đã biết quy tắc rồi, nếu đến gần góc rơi kia thì sẽ bị loại bỏ.” Kế Trường tiếp lời.
“Về điểm này, các anh không cần lo lắng.” Bỗng nhiên, giọng nói của một phụ nữ vang lên.
Trên khuôn mặt bốn người chơi đều lộ ra vẻ ngạc nhiên, bởi vì nơi mà tiếng nói truyền tới là ở trong không gian tối mù phía sau bức tường kia.
Cùng với tiếng cạch cạch của tiếng bốt cao gót giẫm trên mặt đất, một bóng dáng uyển chuyển chậm rãi bước ra từ trong bóng tối.
Giống như lần gặp mặt trước đó, khuôn mặt của X-23 vẫn thanh tú đẹp đẽ, nước da vẫn trắng trẻo mịn màng, mái tóc dài màu đen buông sau lưng, khẽ lay động theo gió. Điểm khác biệt là, bộ trang phục của cô ta biến thành bộ áo da liền thân màu đen, thân hình với đường cong hoàn hảo được gói trọn trong lớp áo da càng trở nên bắt mắt.
Ngoài trang phục, cô ta hầu như chẳng có gì thay đổi, Phong Bất Giác không lý gì mà không nhận ra cô ta. Dù sao anh Giác cũng từng gặp tổng cộng có hai diễn sinh giả.
“Sao cô lại ở đây?” Phong Bất Giác nói: “Đây là phó bản bốn người mà…”
“Anh không nghĩ ra lời nào khác để chào hỏi bạn bè hay sao?” X-23 để lộ ra nụ cười đẹp hút hồn. Luc này răng nanh của cô ta cũng lộ ra ngoài, khiến ba người hội Thiên Nga đều giật mình.
Tuy giữa X-23 và các game thủ có khoảng cách tầm ba mươi mét, nhưng giọng nói của cô ta lại truyền đến tai bọn họ một cách rõ ràng.
“Ha ha… Xin lỗi.” Phong Bất Giác cũng bật cười, “Dạo này khỏe không?” Anh biết, đối với X-23, lần trước khi cô ta gặp anh khả năng là chuyện từ một, hai năm trước, thậm chí còn lâu hơn nữa.
X-23 đáp lại: “Như anh thấy đấy, tôi không còn bị hạn chế bởi đống quy tắc khi còn là level 4 và level 3 nữa.”
Phong Bất Giác nghe xong lập tức hiểu ra, X-23 ít nhất cũng là diễn sinh giả level 2 rồi, bởi vậy cô ta mới có thể xuất hiện ở đây, “Vậy thì tốt… Xem ra, cô không cần phải sống những ngày giãy giụa tìm đường sống từng giây từng phút.”
“Ừm, đúng vậy.” X-23 nói. Theo phép lịch sự trò chuyện thông thường, sau khi đáp lại câu này, cô ta cũng nên hỏi lại Phong Bất Giác đã sống ra sao, nhưng cô ta không hỏi. Hơn nữa, ánh mắt cô ta nhìn Phong Bất Giác, gần như lộ ra vẻ đồng cảm.
“Vậy… Cô đột nhiên xuất hiện ở đây, chắc không phải cố ý tới hỏi thăm tôi phải không?” Phong Bất Giác lên tiếng hỏi.
“Dạo này tôi đang làm một vài công việc thu hồi.” X-23 đáp lại một câu, và lập tức chuyển đề tài, “Đúng rồi, anh không thể ở nơi này quá lâu, sau đây tôi nói ngắn gọn nhé.” Cô ta hơi dừng lại một giây, quan sát trạng thái của bốn game thủ, nói tiếp: “Nhiệm vụ chính của các anh là vào ‘Câu lạc bộ trinh thám’ phải không?” Cô ta cũng không chờ đối phương trả lời mà tiếp tục nói: “Người phụ trách ‘Câu lạc bộ trinh thám’ đó là một kẻ rất kỳ quái, hơn nữa thực lực chỉ xếp sau Thần Tứ Trụ.” Cô ta liếc nhìn về không gian màu đen phía sau: “Hắn ta đã tạo ra một không gian hòa hoãn, và ngăn cản tôi vào phó bản thu hồi SCP-233. Khi các anh giải câu đố này, sự cản trở trong không gian hòa hoãn lại tự biến mất.”
“Có nghĩa là… Người phụ trách đó, đã coi cô như một phần trong tiến trình phó bản.” Phong Bất Giác tiếp lời.
X-23 đáp: “Đúng vậy, bây giờ tôi ‘phải’ nhanh chóng đem SCP rời khỏi đây, cho nên… Sau khi tôi đi, các anh có thể tiếp tục tiến về phía trước.” Cô ta nói xong, giơ tay trái lên, khẽ cử động ngón tay.
Ngay sau đó, SCP-233 nhanh chóng được nâng lên từ mặt đất đang nứt toác, treo lơ lửng bên cạnh X-23.
“Hắn ta ở trên tầng…” X-23 ngẩng đầu nhìn lên trên, trong mắt như có một chút ánh sáng lướt qua, “Đi đường cẩn thận nha, Phong Bất Giác.”
Phong Bất Giác đáp lại: “A, tôi sẽ cẩn thận. Cô cũng bảo trọng nhé… Dù sao cô…”
“Tôi phải đi đây.” X-23 ngắt lời anh Giác. Cô ta ngoắc ngón tay, SCP-233 bên cạnh liền tự bay vào trong không gian màu đen phía sau tường.
“Còn gặp lại không?” Phong Bất Giác hỏi.
Lần trước khi chia tay, X-23 nói là “Vĩnh biệt”, nhưng cô ta lại không “chết” như bản thân cô ta dự tính, mà lại xuất hiện lần nữa. Do đó, Phong Bất Giác mới hỏi câu này.
“Có…” X-23 trả lời, nói xong, cô ta liền quay người, bước vào bóng tối.
Khoảnh khắc bóng dáng của cô ta chìm vào bóng tối, trong miệng cô ta dường như lại nói một câu: “… Chắc chắn sẽ gặp lại.”
Sau khi X-23 đi vào không gian kia, bức tường bị phân giải rồi biến mất giờ lại khôi phục nguyên vẹn một cách thần kỳ. Dòng dữ liệu phát sáng cuồn cuộn như thác nước, tái tạo lại bức tường. Có điều lỗ hổng thông với tầng hai và cái hố dưới đất thì vẫn còn, những mảng xi măng rơi từ trên trần nhà xuống vẫn còn vương vãi trên đất.
Thấy truyện hay thì bấm quảng cáo giúp truyenconvet duy trì
“Này… Anh Phong.” Khoảng một phút sau, trong ba đồng đội mới có người mở miệng nói, người lên tiếng đầu tiên là Thu Phong, “Anh có thể giải thích… Đây là chuyện gì không…”
“Người đẹp kia chắc là NPC nhỉ.” Kế Trường nói: “Tại sao NPC lại nhắc đến từ “phó bản” vậy?”
Thiên Nga nói: “Huống hồ phó bản đều là ngẫu nhiên sinh ra, tại sao anh và NPC kia tỏ vẻ như quen biết từ lâu lắm vậy…”
Phong Bất Giác thật sự không biết nên trả lời bọn họ thế nào, dù sao công ty game đã nói chuyện với anh, lúc đầu hai GM Phan Phụng, Hoa Hùng cũng thương lượng với anh về chuyện này. Chuyện của diễn sinh giả, tốt nhất nếu giữ bí mật được thì nên giữ bí mật.
“Thật ra… Cô ấy là một thiết lập hình người đặc biệt, kiểu như trạm thu hồi trong game.” Phong Bất Giác bắt đầu phát huy năng lực sáng tác chuyện của một tác giả: “Như các anh thấy đấy, cô ấy không bị ảnh hưởng của SCP-233. Hơn nữa các anh cũng nghe thấy rồi, cô ấy đang làm ‘công việc thu hồi?'” Anh vờ như thật nói: “Trước đây tôi từng gặp cô ấy một lần ở phó bản khác, cho nên cô ấy biết tôi.” Anh cố làm ra vẻ bí ẩn hạ giọng xuống: “Chuyện này đừng truyền ra ngoài nhé, nếu như truyền ra ngoài với quy mô lớn, công ty Mộng mà khóa account của các anh là tôi mặc kệ đấy nhé.”
Ba người nghe xong thì bán tín bán nghi, nhưng dù có nghi ngờ thì họ cũng không có bằng chứng gì để vặn lại những lời Phong Bất Giác nói.
“Ừm… Quả thật, nhìn những thiết lập ác ôn trong game của công ty Mộng, việc nhân viên của họ thiết kế chương trình trí tuệ và năng lực thành hình dáng người đẹp đi khắp nơi trong phó bản, cũng không phải không có khả năng…” Kế Trường lẩm bẩm.
Thu Phong cũng giữ lại những nghi vấn ở trong lòng, ngoài miệng thì nói đùa: “Anh Phong, đối phương là chương trình hình người, vậy thái độ khi hai người nói chuyện như ở chốn không người rốt cuộc là gì vậy… Không cùng nhân vật 2D hẹn hò yêu đương được đâu.”
Phong Bất Giác đâu phải là người chịu im lặng sau khi bị người ta chế giễu, anh lập tức nhếch mép khẽ cười một tiếng: “Hừm… Không ngờ anh không dùng Thunderstone mà cũng tự tiến hóa thành Raichu.”
(*)Thunderstone (đá sấm sét) đá tiến hóa để Pikachu có thể tiến hóa thành Raichu.
“Trò đùa pokemon vẫn chưa hết sao!”
Thiên Nga im lặng chẳng nói lời nào nhìn bọn họ, không có bất cứ phản ứng vì với câu đùa nhạt của hai người kia.
Lúc này, trong đầu Thiên Nga đang sắp xếp thông tin, suy nghĩ vấn đề. Rõ ràng anh ta cũng không tin sự giải thích của Phong Bất Giác. Nhưng khác với Thu Phong và Kế Trường, anh ta nhanh chóng liên tưởng đến một từ, từ này anh ta chỉ nhìn lướt qua trên diễn đàn, và thông tin liên quan, chẳng qua chỉ là truyền thuyết không thể chứng thực.
Nhưng, cảnh vừa rồi vừa hay có thể dùng từ này để giải thích – Diễn sinh giả.