Khu Vui Chơi Kinh Dị - Chương 300: Đăng Lầu Ký (7)
Thiên Nga mười mấy tuổi đã vào nghề, không dựa vào sự nâng đỡ của bất cứ phòng máy nào, đơn thương độc mã lăn lộn trong giới game thủ. Anh ta đã sớm quen với áp lực cuộc sống và ánh mắt khinh thường của bạn bè và người thân, những thứ này có là gì…
Anh ta từng bị áp lực, từng bị gạt, từng gặp cạnh tranh ác liệt, thậm chí là hù dọa… Cho nên khi anh ta giao tiếp với những người không quen biết, anh ta luôn chừa lại một chút tâm tư riêng.
Sự vất vả khổ cực, lận đận gần mười năm nay, tự trong lòng anh ta biết rõ nhất.
Là một người có sự từng trải, tuổi tác của Thiên Nga tuy không lớn, nhưng lòng dạ thâm sâu. Đối mặt với những lời kể của Phong Bất Giác, anh ta lập tức hiểu ra, đối phương rõ ràng không chịu hoặc không thể nói ra sự thật.
Do đó Thiên Nga cũng rất biết ý, không tiếp tục truy hỏi, càng không vạch trần sự hoài nghi của mình về diễn sinh giả, anh ta nhanh chóng làm ra vẻ không có chuyện gì bàn luận đề tài khác với ba người bên cạnh.
Phong Bất Giác mất năm phút, giải thích tương đối chi tiết về nguyên lý của SCP-233, rồi giới thiệu đơn giản về thiết lập của quỹ SCP, coi như là giải tỏa nghi hoặc của những người đầy lòng hiếu kỳ này.
Sau đó, bốn người cùng đến bên bức tường.
Đoạn mặt đất sát tường không được hệ thống sửa chữa, cho nên trên mặt đất lưu lại một lỗ hổng hình chữ nhật dài chín mét, rộng khoảng một mét. Trước đó đứng quan sát từ xa, khó mà xác định độ sâu của nó, lúc này bốn người đứng kế bên mới phát hiện không gian phía dưới lỗ hổng này cũng không sâu, có vẻ chưa tới một mét.
“Trong sảnh lớn này chỉ có khoảng cách giữa hai cột trụ này vừa đúng chín mét. Khoảng cách giữa các vật thể khác như cột trụ, mặt tường đều không liên quan tới số “chín”, cho dù đơn vị là mét, inch hay gì khác… Nếu phải liên hệ gì đó thì đó chính là góc hẹp giữa bức tường, cột trụ và mặt đất đều là chín mươi độ.” Phong Bất Giác bổ sung thêm cho phương án trước đó: “Nhưng từ góc độ giải đố, đáp án có tính duy nhất, tỷ lệ chính xác rõ ràng là khá cao. Do đó, tôi đoán điểm đột phá chắc hẳn là ở đây.”
Lúc này Thiên Nga mở miệng nói: “Tuy là tôi đưa ra kiến nghị, để mọi người trong quá trình điều tra lưu ý những thông tin kiểu như khoảng cách, nhưng nói thật… Bản thân tôi cũng không thật sự nghiêm túc làm chuyện này.” Anh ta quay đầu nhìn Phong Bất Giác: “Không ngờ anh Phong chỉ dựa vào ước chừng mà có thể xác định độ dài chính xác giữa vật thể, đây đúng là…
“Không phải ước chừng, tôi có kỹ năng đo đạc.” Phong Bất Giác đáp lại: “Cứ cách nửa năm, tôi đều đo lại sải bước của mình, đây chính là qui tắc đo lường của tôi.” Anh nhìn xung quanh, “Tòa nhà to như thế này, sai sót khi đo lường sẽ nhiều hơn một chút. Nhưng nếu như đổi thành nhà dân bình thường, tôi chỉ cần đi một vòng, là có thể đo lường được kích thước của từng căn phòng. Nếu như bức tường có tầng hẹp, hoặc kết cấu tòa nhà có chỗ nào quái lạ, tôi đều có thể lập tức nhìn ra.”
Khi nghe thấy câu “Cứ cách nửa năm…” Thu Phong, Kế Trường và Thiên Nga đã tỏ vẻ kinh ngạc, nhưng anh Giác vẫn chuyện mình mình làm, phớt lờ phản ứng của các đồng đội, tiếp tục nói: “Thật ra bản thân con người chính là một thiết bị đo lường rất hữu dụng, giống như tim đập, mạch đập, hít thở đều dùng để tính thời gian. Còn chiều cao, sải bước, cánh tay đều có thể dùng để đo đạc, chỉ cần thông qua sự luyện tập hợp lý, thì ngay cả phán đoán trọng lượng cũng có thể đạt đến mức độ cực kỳ chuẩn xác.” Trên mặt anh dần lộ ra sắc thái cuồng nhiệt: “Nếu các anh có hứng thú, tôi có thể dạy các anh tính mật độ bình quân của một thùng phân trong trường hợp không nhờ công cụ trợ giúp…”
“Anh Phong… Không… Anh trai à.” Thu Phong hoàn toàn kinh ngạc, “Dám hỏi trong cuộc sống hiện thực rốt cuộc anh làm gì vậy?” Suy đoán trong đầu anh ta lúc này là kiểu nhà khoa học điên khùng.
“Nghệ thuật gia.” Phong Bất Giác đã kìm nén ba từ này ở trong lòng từ rất lâu rồi, chính là đợi đến lúc này đây.
“Ừm…” Ba đồng đội đều nhíu mắt, dùng ánh mắt đầy ý tứ sâu xa nhìn chằm chằm Phong Bất Giác, trong đầu đã rối như mớ bòng bong.
“Tóm lại, nếu đã biết địa điểm mà nhiệm vụ chỉ định chính là ở trên tầng.” Phong Bất Giác lại đưa chủ đề về chuyện chính, ngẩng đầu nhìn lên nói: “Vậy mục tiêu của chúng ta đã xác định rõ rồi.”
Trên trần nhà sát tường, đối xứng với mặt đất có một đoạn lỗ hổng hình chữ nhật, độ rộng đó vừa đủ để cho các game thủ đi qua. Nhưng dĩ nhiên Phong Bất Giác sẽ không xông thẳng lên đó, anh phải thăm dò trước đã.
Anh Giác tiện tay nhặt một mảnh kiến trúc lớn trong lỗ hổng trên sàn nhà, vung một tay lên rồi ném vào lỗ hổng bên trên. Mảnh vụn kia bay lên trên, hai giây sau rơi trên gạch lát sàn của tầng hai. Phán đoán theo âm thanh, hình như không kích hoạt cái bẫy nào cả.
“Hình như không sao, tôi thấy… Hay là để tôi lên trước đi.” Thu Phong nói. Trong tình huống như vậy, cậu ta thường lựa chọn cách làm tích cực hơn.
Từ lựa chọn này có thể thấy sự khác biệt giữa các mưu sĩ. Cùng là người thông minh, hai người đại diện cho [Trí dũng song toàn] và [Mưu sĩ trầm ổn] chính là hai kiểu phong cách làm việc.
Nếu là Ngữ Trọng Kế Trường, chắc sẽ giống như anh Giác, nghĩ sự việc ở phương diện xấu nhất. Cố gắng hết sức tiến hành các loại thăm dò, đến khi thực sự không thể làm gì được nữa, mới dấn thân vào nguy hiểm.
Còn nguyên tắc của Thu Phong là, đối mặt với tình huống chưa biết rõ, chỉ cần không nhìn thấy nhân tố bất lợi nào, thì tạm thời nhận định đó là an toàn.
Một tiếng “Vù”, Thu Phong từ mặt đất, chỉ đạp một chân lên tường, cùng với tiếng đế giày ma sát với mặt tường, cậu ta bật ngược lại một bước, rồi nhảy vọt lên tầng hai.
Khi các đồng đội nhìn cảnh này, vẻ mặt đều tỏ vẻ bình tĩnh. Rõ ràng, đối với game thủ gần level 30, động tác ở trình độ này không là gì cả. Sau khi qua level 20, nếu như bạn giẫm lên tường cũng nhảy không cao không quá năm mét, vào tổ đội cũng ngại chào hỏi người khác.
“Tình hình thế nào?” Kế Trường hỏi.
“Ừm… Chắc không có gì nguy hiểm.” Thu Phong đáp lại: “Mọi người lên đây rồi nói.”
Ba người bên dưới trao đổi ánh mắt, không ai tỏ ra có ý kiến khác, vậy là họ lần lượt tiến lên trước, đạp tường nhảy ngược lên tầng hai.
Khung cảnh ở tầng thứ hai cơ bản giống như tầng một, dù là loại gạch lát sàn, vị trí của cột trụ, hay là thiết bị chiếu sáng v.v đều giống tầng một. Điểm khác biệt rõ ràng nhất là, độ cao từ mặt sàn tầng một đến trần nhà là hơn bốn mét, còn độ cao từ mặt sàn tầng hai đến trần nhà… Ước chừng đã gần tám mét.
Trên bức tường ở vị trí xa nhất của tầng này, không có cửa. Đương nhiên, các game thủ cũng biết rõ, phía sau mặt tường kia, nối liền với căn phòng 23x23x23.
Bốn người liếc mắt nhìn sơ xung quanh một lượt, ánh mắt họ đều tập trung tại chỗ chính giữa trần nhà tầng hai. Ở đó lại có một lỗ hổng hình tròn đường kính khoảng hai mét, và có một ống sắt kéo dài từ trong lỗ hổng xuống dưới, nối liền với mặt đất ở tầng hai. Thông qua ống sắt này là có thể trực tiếp lên tới tầng ba.
“Xem ra là để chúng trèo lên trên theo ống này hay sao?” Thiên Nga trầm ngâm nói.
“Suy cho cùng cũng không phải để anh tới bên cạnh nhảy múa gì đó.” Phong Bất Giác tiếp lời.
“Anh Phong… Tự trọng đi…” Kế Trường hết sức thành thật khuyên nhủ.
“Tiêu rồi, anh nhắc nhở như vậy, tôi đã bắt đầu tưởng tượng ra cảnh tượng đó rồi đấy.” Thu Phong nói: “Đây tuyệt đối là sự gia tăng Giá trị sợ hãi vô nghĩa.”
Thiên Nga đẩy mắt kính: “Anh Phong, mưu trí của anh đáng được khẳng định đấy, nhưng tư duy của anh đúng là có chút…”
“Không giới hạn?” Phong Bất Giác tiếp lời, anh cười cười: “Khiếu hài hước là thứ sinh ra đã có, không thay đổi được…” Anh vừa nói, vừa đi về phía ống sắt: “Câu nói đùa kiểu như “Liệu có nhân viên chữa cháy trượt từ đây xuống hay không”, tôi tình nguyện không nói.”
“Cho nên… Quan điểm mà anh muốn trình bày chính là, anh có năng lực tao nhã, nhưng thà bị đánh giá thấp…” Thiên Nga đúng là người thông minh, nháy mắt đã hiểu ý của Phong Bất Giác.
“Quá khen.” Phong Bất Giác đáp lại không chút xấu hổ.
“Đây là đang khen anh sao!”
Trong lúc bốn người nói chuyện, họ đứng phía dưới lỗ tròn kia, ngẩng đầu quan sát thì biết được, tầng ba không có nguồn sáng, xung quanh lỗ hổng là một màn tối đen thui. Dựa vào tia sáng ở tầng hai, họ có thể nhìn thấy phần đỉnh của ống sắt kia đã bị hàn dính vào trần nhà của tầng ba, và không thông với tầng cao hơn.
“Tuy nói có thể lên thẳng tầng thứ ba, nhưng chúng ta vẫn phải kiểm tra tầng này một lượt.” Thu Phong nhìn các đồng đội, “Ngoài ra, mọi người cũng nhận ra rồi phải không… Nhìn bên ngoài tòa nhà, độ cao mỗi tầng của tòa nhà này đều như nhau, hơn nữa đều có cửa sổ, chỉ có điều không thể nhìn thấy các thứ bên trong tòa nhà qua lớp kính. Nhưng tình hình thực tế bên trong lại…”
“Chuyện đó rất dễ giải thích, cảnh tượng nhìn thấy bên ngoài tòa nhà rất có khả năng chỉ là một loại ngụy trang.” Thiên nga nói: “Cũng có thể, bắt đầu từ khi chúng ta bước vào cửa lớn, thì đã vào một không gian khác.”
“Khoảnh khắc bức tường ánh sáng xuất hiện, thì những vấn đề này không cần phải xem xét nữa, càng không cần nói đến SCP-233, hay là người bạn NPC của Phong Bất Giác…” Kế Trường nói: “Dù sao từ khi tôi chơi game đến giờ chưa từng gặp mấy phó bản thuần khoa học viễn tưởng, cơ bản mỗi phó bản đều có chút thiết lập siêu tự nhiên.”
Phong Bất Giác nói: “Chuyện này thế nào cũng được… Bây giờ tôi có thể cầm mảnh vỡ xi măng kia và ném thử lên tầng ba được không?”
“Ha…” Khóe miệng Thu Phong khẽ co lại cười khan: “Không ai ngăn anh đâu…”
Cậu ta nói đúng, không ai ngăn cản Phong Bất Giác, muốn ngăn cũng không ngăn nổi.
Thấy truyện hay thì bấm quảng cáo giúp truyenconvet duy trì
Sau vài ba câu, bốn người vẫn ôm thái độ tạm thời thử xem sao, chia nhau kiểm tra một vòng xung quanh. Vì tầng hai và tầng một gần như giống nhau, lần này họ tốn ít thời gian hơn, xác nhận xung quanh không có thiết bị nào có thể kích hoạt.
Không lâu sau, bốn người quay về bên ống sắt.
Phong Bất Giác giơ miếng xi măng được ném từ tầng một lên, rồi lại ném nó lên tầng ba, vẫn chỉ nghe thấy động tĩnh của vật thể rơi, không có bất thường nào khác.
“Nếu anh vẫn muốn đi trước, thì cầm đèn pin đi.” Phong Bất Giác bình thản nói với Thu Phong.
“Tôi xung phong đảm nhận một lần, anh liền chuẩn bị troll tôi đến cùng sao…” Thu Phong trả lời có phần bất lực.
“Lần này để tôi đi.” Thiên Nga chen miệng nói: “Thu Phong đã gánh rủi ro mấy lần rồi, bắt đầu từ bây giờ, luân phiên tìm kiếm thì hợp lý hơn.” Anh ta nói đến đây thì dừng lại một lát, coi như cho đồng đội thời gian đưa ra phản đối.
Hai giây sau, thấy không có ai đáp lại, Thiên Nga liền lên tiếng: “Nhìn tình hình tầng thứ hai, thì không phải tầng nào cũng có nguy hiểm, cũng không phải mỗi tầng đều cần giải đố mới có thể thông qua. Tôi suy đoán bước đầu là… Tầng số lẻ là có vấn đề, còn tầng số chẵn là khu vực dùng để nghỉ ngơi chỉnh đốn và hòa hoãn.” Anh ta quay đầu nhìn Phong Bất Giác, đột nhiên nói một câu: “Anh Phong, chắc trên người anh có đèn pin dùng được phải không.”
“Đúng vậy.” Phong Bất Giác nói, rồi rút đèn pin ra khỏi túi áo khoác ngoài.
Thật ra khi Phong Bất Giác nói ra câu “Cầm đèn pin” với Thu Phong, Thiên Nga đã đoán ra điều này.
“Ồ?” Khi Thiên Nga nhận đèn pin mà Phong Bất Giác chuyển cho, anh ta khẽ nhìn vật phẩm này, rồi nói: “Nhãn hiệu và giới thiệu trên đó là tiếng Đức…”
Thu Phong và Kế Trường nghe xong cũng lập tức hiểu ra gì đó.
Phong Bất Giác nói thẳng không kiêng dè: “Vì tôi mua nó ở cửa hàng tiện lợi gần đây.”
“Không phải anh nói đã mua một ít đồ ăn vặt sao?” Thu Phong nói.
“Tôi đâu có nói chỉ mua mỗi đồ ăn vặt.” Phong Bất Giác lắc đầu: “Tiện thể tôi còn mua một con dao gấp nhỏ, một cái bật lửa, một cuốn sổ kích thước bằng bàn tay, một chiếc bút bi, và hai cái đèn pin như vậy, loại có pin.”
“Anh là tiện thể mua đồ ăn vặt mới đúng!” Thu Phong hét lên.
Kế Trường nói: “Tôi nói… Anh không biết tiếng Đức, lúc tính tiền làm sao biết phải trả bao nhiêu tiền chứ?”
“Trên máy thu ngân của cửa hàng tiện lợi hiển thị chữ số latin.” Phong Bất Giác nói xong, còn lấy ví tiền ra khỏi túi áo, rút một tờ Euro trị giá 20, tỏ vẻ nói: “Số in trên tờ Euro cũng là chữ số latin mà.”
“Tiền cướp được mà anh còn huênh hoang cái gì!”
“Ồ, đúng rồi, thằng nhóc bị tôi cướp tiền, còn dùng điện thoại Nokia.” Phong Bất Giác cất ví tiền đi, rồi lại rút điện thoại di động ra: “Nhìn này, không hổ danh được coi là thiết bị thông tin cấp vũ khí quân sự, ở đây mà vẫn có tín hiệu.”
“Không những coi như không có chuyện gì thừa nhận mình ăn cướp, mà còn bắt đầu khoe thứ đồ dơ bẩn nữa sao!”
Thu Phong Cầm, lại một nạn nhân bị Phong Bất Giác khơi gợi tính chế giễu.
“Đột nhiên bị các anh làm cho chẳng có cảm giác căng thẳng gì cả…” Thiên Nga cũng chẳng thèm xem tiếp, anh ta dùng ngón tay trỏ và ngón tay giữa của tay phải kẹp chặt đèn pin, bàn tay nắm chắc ống sắt, kết hợp với tay trái và hai chân trèo lên trên.
Độ cao cần phải trèo chỉ có mấy mét thôi, nửa thân trên của Thiên Nga nhanh chóng lên đến bề mặt của tầng thứ ba. Nhưng anh ta không vội vàng đặt chân vào bóng tối, mà dừng lại trên ống sắt, dùng hai chân ổn định cơ thể, một tay nắm chắc thân ống, tay còn lại cầm đèn pin chiếu khắp xung quanh.
Không gian tầng ba cũng rất rộng, độ cao thì vẫn như tầng một, cũng là hơn bốn mét. Vì tầng này không có ánh sáng, còn khoảng cách mà tia sáng từ đèn pin có thể chiếu sáng là có hạn, Thiên Nga chỉ có thể quan sát ở phạm vi hơn mười mét gần lỗ tròn.
“Ít ra khu vực mà đèn pin chiếu đến không có vật gì cả.” Thiên Nga nói với đồng đội phía dưới: “Ồ, ngoại trừ mảnh xi măng mà anh Phong ném lên.” Anh ta vừa nói, vừa duỗi chân nhảy ra, chính thức đặt chân lên tầng ba, “Lên đi, không sao.”
“Anh không cân nhắc đi mấy vòng xung quanh, kiểm tra một lượt ở phạm vi lớn hơn rồi mới kêu chúng tôi lên hay sao?” Phong Bất Giác hỏi.
Thiên Nga càng ngày càng cảm thấy tên nhãi này vô liêm sỉ, nhưng cũng không thể tức giận: “Nếu như sau lưng tôi có mắt, hơn nữa có hai chiếc đèn pin, tôi có thể xem xét phương án này.”
Phong Bất Giác cười, rồi lấy chiếc đèn pin còn lại từ trong túi áo. Không nói lời nào, đạp chân lên ở vị trí cao hơn bốn mét, rồi một tay mượn sức trên ống sắt, thuận thế chui lên tầng ba.
Một tiếng “Tách”, Phong Bất Giác bật chiếc đèn pin thứ hai trong tay mình, chiếu về hướng còn lại, “Anh sợ phải không?”
Thiên Nga bị hỏi đúng vấn đề rồi…
Đúng vậy, anh ta sợ hãi.
Ở môi trường rộng lớn trống trải, tối mù, hơn nữa còn lạ lẫm như vậy, trong tay cầm đèn pin, một thân một mình kiểm tra xung quanh, thì bất kỳ ai cũng sẽ có chút e ngại trong lòng.
“Hi hi… Vậy anh chờ ở đây đừng động đậy, duy trì phòng bị, còn tôi… Đi xung quanh xem sao đã.” Phong Bất Giác nói với giọng thoải mái.
Câu nói này nằm ngoài dự liệu của Thiên Nga. Từ khi bắt đầu phó bản đến nay, Phong Bất Giác cơ bản đều rút về hậu phương, để lại nguy hiểm cho đồng đội. Không ngờ bây giờ lại thể hiện sự dũng cảm khiến người ta vô cùng kinh ngạc.
“Nè… Đây không phải lúc để giả bộ dũng cảm làm anh hùng đâu …” Thiên Nga có ý tốt khuyên giải.
“Anh thấy tôi giống người làm mấy chuyện đó sao?” Phong Bất Giác hỏi ngược lại.
Nói thật, Thiên Nga cũng thấy không giống.
Nỗi sợ không chỉ là một thứ biểu cảm được viết trên khuôn mặt, nó cũng là một loại pheromone truyền nhiễm. Cho nên, người giả vờ không sợ và thật sự không sợ, thật ra rất dễ dàng phân biệt.
Nhưng Phong Bất Giác, rõ ràng là không sợ thật…
Khi anh Giác đi vào không gian ngập tràn không khí khủng bố, biểu cảm trên mặt lại giống như đi vào tiệm cà phê có nữ phục vụ. Biểu cảm này khác biệt về bản chất so với một anh chàng đưa bạn gái đến chơi nhà ma, nheo mày mở to mắt, hét lớn, lúc nào cũng bày ra tư thế muốn đánh nhân viên.
“Tôi đi xem sao.” Anh Giác lại hét một câu với hai người bên dưới: “Hai người các anh cứ lên đây trước đã, đứng chờ cùng Thiên Nga ở chỗ lỗ hổng đừng động đậy là được. Ngộ nhỡ tôi gặp phải tình huống nào đó, khi chạy thì ba người phụ trách tiếp ứng cho tôi.”
Khi Kế Trường và Thu Phong trèo lên theo ống sắt, Phong Bất Giác đã đi về phía xa không thèm quay đầu lại, anh càng đi càng xa, nhanh chóng trở thành một điểm sáng trong bóng tối.
Anh Giác chủ động yêu cầu dò đường, là cũng đã suy nghĩ rất nhiều rồi.
Đầu tiên, anh là người có Hồn ý, lại có vũ khí linh năng phòng thân, dù không thể dùng vật phẩm trong balo, năng lực cận chiến của anh cũng thuộc trình độ cao trong game. Dù không tốt, thì chắc chắn vẫn có thể đánh đấm hơn ba vị mưu sĩ trước mặt.
Thứ hai, anh không bị ảnh hưởng từ môi trường. Dù là không khí kìm nén, kỳ dị, cảm giác áp bức và cảm giác sợ hãi mà bóng tối đem đến, hay là tiếng rít, bóng ma đột nhiên xuất hiện… Không có thứ gì quấy nhiễu được anh.
Thứ ba, anh chắc chắn sẽ không lạc được, bởi vì trong đầu anh lúc này đều tính toán số lượng từng bước chân. Cho dù là cảm giác phương hướng, cảm giác khoảng cách, đều vô cùng chính xác. Dù sao chẳng ai biết được ở tầng này sẽ có thứ gì… Nếu như có bức tường màu đen có thể im lặng di chuyển, chưa biết chừng chờ khi game thủ đi được một đoạn rồi quay đầu lại, đã không nhìn thấy lối vào đâu nữa.
Tóm lại, để Phong Bất Giác một mình thăm dò tình hình ở tầng này là cực kỳ thỏa đáng. Những quan sát và suy nghĩ của anh sẽ không bị sai lệch vì nỗi sợ hãi. Giả sử kích hoạt quái vật hoặc cạm bẫy, anh cũng sẽ không bị tiêu diệt dễ dàng, càng không thể bị sợ đến mức rớt mạng… Ba người đồng đội chỉ cần đứng ở lỗ tròn chờ tin tức của anh để có thể rút lui bất cứ lúc nào là được rồi.