Khu Vui Chơi Kinh Dị - Chương 301: Đăng Lầu Ký (8)
“Rốt cuộc tại sao lại biến thành tình huống như hiện giờ vậy…” Phong Bất Giác tự lẩm bẩm một mình trong bóng tối: “Lúc này mình nên làm bộ cổ vũ như người ngoài cuộc mới đúng chứ…” Anh than thở một tiếng: “Haizz… Xem ra một người đàn ông xuất sắc như mình, dù có trốn ở đâu cũng sẽ tỏa sáng, nổi bật như đom đóm trong bóng đêm… Ánh mắt sầu muộn, râu ria lởm chởm, thân thủ võ nghệ cao cường, đều bán đứng mình.”
Anh tự cười tự vui một mình và lẩm bẩm tự cổ vũ một tràng. Vì xung quanh rất tối (Hạn chế thị lực dẫn đến thính giác càng nhanh nhạy hơn), lại là môi trường trống trải rộng lớn theo kiểu khép kín (Âm thanh lại truyền đi xa hơn), nên tiếng nói của anh Giác dễ dàng truyền đến tai của ba người đồng đội đang đứng ở phía xa không sót một chữ nào.
“Người không biết xấu hổ như vậy… Tôi thật sự mới gặp lần đầu tiên trong đời đấy.” Thu Phong hạ thấp giọng bình luận.
“Trong tình huống này mà anh ta vẫn có thể coi như không có chuyện gì tán dóc mấy lời đó…” Kế Trường nói: “Cũng coi như thể hiện tố chất tâm lý mạnh mẽ.”
Thiên Nga tiếp lời: “Làm người ta không đoán ra…” Anh ta nói xong, lẩm bẩm một cách không tự chủ, rồi nâng cặp mắt kính: “Anh ta có thể là loại đối thủ mà tôi không muốn gặp nhất…”
“Tôi hiểu.” Thu Phong nói theo: “Khó mà tưởng tượng, nếu trong game tàn sát, đối mặt với sự tồn tại của một người như vậy, sẽ xảy ra chuyện gì đây.”
Về điểm này, cách nghĩ của ba vị mưu sĩ cực kỳ giống nhau, Kế Trường cũng nói: “Nếu như anh ta không phải là đồng đội, mà là đối thủ, chắc chắn sẽ có rất nhiều chuyện bất trắc… Hai người có nhận ra không? Bất kể là hành động hay là kế hoạch của anh Phong, đều có vẻ như không có quy tắc, thật ra lại ẩn chứa đạo lý kỳ diệu… Nghĩ lại mà xem, mỗi một việc anh ta làm, dù ít dù nhiều đều phát huy tác dụng. Đương nhiên… Ngoài cái tính hài hước của anh ta.”
“Âm mưu giả, kỳ chiêu quỷ mưu, dương mưu giả, tá thế nhi phát.”*
(*) Tạm dịch: Kẻ bất chính mưu mô, âm mưu xảo trá, người dùng thuật kinh bang tế thế lợi dụng tình thế để phát huy.
Thiên Nga trầm ngâm nói: “Vế trước là tà đạo, thì thường khi thực lực không đủ, thì lấy mưu kế để bù đắp vào thực lực, cho dù thành công, cũng chỉ có hiệu quả nhất thời, còn rất nhiều sơ hở, vừa nhìn là rõ, hóa giải dễ như trở bàn tay. Còn vế sau là vương đạo, thuận thế thi triển, không có dấu vết để có thể tìm kiếm, là vua của mưu kế, không thể ngăn cản được.” Anh ta dừng lại một lát, nói tiếp: “Theo lý mà nói game thủ loại mưu trí như chúng ta, điều chúng ta theo đuổi đều là vế sau, có điều, anh Phong…”
“Dường như ngày càng đi xa trên con đường tà đạo…” Thu Phong tiếp lời.
Thiên Nga nói: “Người có thể vạch ra âm mưu rất thông minh, người có thể vạch ra dương mưu rất lợi hại. Nhưng nếu như ai đó có thể đảm bảo mỗi một âm mưu của mà mình vạch ra đều thành công, vậy thì có thể gọi là thần cơ diệu toán rồi.”
“Ha… Nếu ở trong thế giới tiểu thuyết Tam Quốc, chắc anh Phong sẽ là loại người bỏ kế sách vào trong túi gấm, để tướng quân ra trận cứ đến một nơi là mở một cái ra và làm theo, từ đó chứng tỏ mình là quân sư liệu việc như thần.” Thu Phong nói.
Ba người ngấm ngầm thảo luận về anh Giác như vậy. Bởi vì bọn họ đều ngồi xổm bên rìa lỗ hổng hình tròn, chỉ cần nhỏ tiếng một chút, mặt hướng xuống phía dưới, thì tiếng nói sẽ không bị truyền đi quá xa. Cho nên những lời này, Phong Bất Giác không nghe thấy một câu nào cả. Nếu như anh Giác thật sự nghe thấy, chắc cũng sẽ không cho đó là nhục nhã mà còn coi là vinh hạnh, và càng đắc ý hơn.
Khoảng mười phút sau, Phong Bất Giác mới chậm rãi quay trở lại bên cạnh đồng đội. Nhìn biểu cảm của anh, dường như có tâm sự nặng nề.
“Nhìn bộ dạng không có thu hoạch gì rồi.” Thu Phong nói.
“Ha ha…” Kế Trường cười nói: “Thật ra anh Phong có thể trở về mà không thương tích gì, đã là một thu hoạch rồi. Ít ra anh ta cũng chứng minh được tạm thời ở đây không có nguy hiểm.”
“Tiếp theo, bốn người chúng ta chia thành hai tổ tìm kiếm kĩ lưỡng một lượt, chắc có thể tìm thấy manh…” Thiên Nga còn chưa nói dứt lời.
Phong Bất Giác trực tiếp ngắt lời: “Ở hướng bên kia, tôi tìm thấy một thi thể.” Anh nói xong, còn chỉ về phía bóng tối.
Câu nói này là một thau nước lạnh trong mùa đông, dội lên đầu các đồng đội.
Bầu không khí bỗng chốc giảm xuống không độ, mọi người im lặng như tờ.
Phong Bất Giác nói tiếp: “Nói một cách chính xác, tôi đã tìm thấy hiện trường xảy ra vụ án gần như hoàn chỉnh.
Ba người vẫn đang im lặng, muốn nghe anh nói hết rồi mới phát biểu ý kiến.
“Sau đó…” Quả nhiên câu nói này của Phong Bất Giác vẫn còn vế sau. “Ở bên hướng đó tôi lại…” Anh chỉ về một chỗ khác: “Tìm thấy thi thể của bọn hung thủ.”
“Bọn?” Thu Phong lặp lại: “Hung thủ… Còn là “bọn”?”
“Đúng vậy, theo như sự quan sát sơ bộ hiện trường của tôi, tôi đoán tổng cộng có bốn hung thủ cùng gây án.” Phong Bất Giác nói.
“Vậy bốn tên hung thủ đó, đã chết ở gần hiện trường vụ án sao?” Thiên Nga che miệng hỏi.
“Không, chỉ có hai người chết thôi.” Phong Bất Giác nói: “Còn hai người chạy lên tầng bốn rồi.”
“Cái gì? Anh tìm thấy đường thông với tầng bốn rồi?” Kế Trường hỏi.
“Phải, ở bên đó, có một cầu thang hình xoắn ốc hướng lên trên.” Phong Bất Giác lại chỉ tay về hướng thứ ba, “Lúc hai tên hung thủ may mắn sống sót chạy lên cầu thang đã để lại dấu vết, rất dễ phán đoán.” Anh quay đầu lại: “Tùy tiện đuổi theo lên trên không ổn cho lắm, cho nên tôi quyết định quay về chia sẻ thông tin với mọi người trước.”
Anh nói xong, các đồng đội lại rơi vào im lặng.
Khoảng một phút sau, Phong Bất Giác mở miệng nói: “Được rồi, bây giờ chắc các anh đã có khái niệm sơ bộ về tình hình. Đi theo tôi, tôi đưa các anh đi xem hiện trường theo trình tự.”
Ba chữ “theo trình tự” trong câu nói của anh rất quan trọng, ba người còn lại vừa nghe đã hiểu. Thật ra thứ tự mà Phong Bất Giác phát hiện ba địa điểm kia không hẳn là theo thứ tự mà anh kể lại, nhưng anh đã liên kết thứ tự trước sau bằng cách quan sát, sắp xếp, cho nên mới kể theo thứ tự “Hiện trường giết người đầu tiên, hiện trường giết người thứ hai, đường thông lên tầng bốn”.
Ba người đi theo Phong Bất Giác, đi một mạch đến một góc nào đó của tầng ba. Khi đi được nửa đường, mọi người đã ngửi thấy một thứ mùi không ổn lắm, chắc là mùi phát ra từ xác chết.
Không lâu sau, nhờ ánh sáng từ đèn pin cầm tay họ đã nhìn thấy một thi thể nằm trên nền đá lát sàn.
Người chết… Nói như vậy đi, là một mụ phù thủy.
Bà ta mặc một bộ đồ vải thô màu đen, áo choàng trên người rách nát, vừa bẩn vừa hôi. Mặt mũi bà ta vô cùng xấu xí, cái mũi diều hâu to bè, trên chóp mũi và cằm của bà ta đều có mụn cơm lồi ra và còn chảy mủ, nếp nhăn chi chít giống như vết sẹo. Đôi mắt trương phồng lên, chết không nhắm mắt.
Đương nhiên, nếu như các vị nghĩ rằng chỉ dựa vào trang phục và diện mạo mang tính tiêu chí này, vẫn chưa chứng minh được bà ta là một phù thủy, vậy thì… Còn một chiếc mũ, một cái chổi và một quả táo gần tay của thi thể.
Mũ là loại mũ viền rộng với chóp nhọn màu đen. Chổi bằng gỗ, là loại mà Mr. Porter* hay cưỡi. Còn táo, là màu đỏ tươi, căng mọng, như vừa hái từ trên cây xuống.
(*) Mr. Porter: là một nhân vật hư cấu, nhân vật chính trong bộ truyện Harry Potter của nữ nhà văn J. K. Rowling.
“Để tôi nói một chút, tổng cộng có hai vết thương trí mạng.” Phong Bất Giác nói xong, rồi ngồi xổm cạnh thi thể, đối mặt với thi thể đang bốc mùi kỳ dị, giải thích với vẻ mặt không chút áp lực: “Hơn nữa hai vết thương này đều dễ nhìn thấy.”
Anh giơ đèn pin ra, tập trung chiếu sáng phía trên đầu của mụ phù thủy. Dưới ánh sáng có thể thấy, hộp sọ của thi thể đã bị mở ra, dịch não và máu chảy ra đất, não trong đầu cũng không cánh mà bay.
“Điểm đầu tiên là phần đầu. Có người dùng vũ khí, men theo đường chân tóc đánh một cú bay xương sọ của bà ta.” Phong Bất Giác nói: “Còn về hướng đi của bộ não… Lát nữa các anh sẽ hiểu.”
Nhìn Phong Bất Giác bình tĩnh giải thích, dáng vẻ như đã trải qua trăm trận, ba người đồng đội đều cảm thấy nể phục.
“Điểm thứ hai là lồng ngực.” Phong Bất Giác di chuyển ánh sáng đèn pin, chiếu lên cơ thể của mụ phù thủy.
Mụ phù thủy này đã bị mổ bụng, xương sường bị đẩy tách sang hai bên, lục phủ ngũ tạng đều lộ ra giữa không khí.
Thấy truyện hay thì bấm quảng cáo giúp truyenconvet duy trì
“Tim và túi mật đã bị lấy đi.” Phong Bất Giác lên tiếng, “Các cơ quan khác đều bị tổn thương ở mức độ khác nhau, nhưng chí ít vẫn còn ở lại trên cơ thể.”
“Vậy thì… Làm sao anh nhìn ra… Hung thủ có bốn người?” Thu Phong hỏi.
“Ồ, gợi ý rất rõ ràng.” Phong Bất Giác đứng lên, “Đầu tiên, không có gì phải nghi ngờ, đây là một mụ phù thủy.” Anh vừa nói, vừa cầm đèn pin lên, chiếu vào mặt tường chỉ cách thi thể hai mét.
Ba đồng đội đều để lộ ra ánh mắt vô cùng kinh ngạc, bởi vì trên tường có một hàng chữ máu.
Hàng chữ này là tiếng Anh, hơn nữa trong danh mục hệ thống cũng có phiên dịch, nội dung là: [Trên đời này không có nơi nào bằng nhà mình.]
“Thứ hai, chính là câu gợi ý này.” Phong Bất Giác nói tiếp.
“Nè… Cái này lẽ nào là…” Kế Trường đã hiểu ra, nhưng hai người còn lại hình như vẫn còn ngơ ngác.
“Đúng vậy, đây là lời thoại của Dorothy* ở phần cuối của “Phù thủy xứ Oz**”.” Phong Bất Giác lại chiếu ánh sáng từ đèn pin xuống dưới chân của mụ phù thủy: “Nhìn đi, trên chân của bà ta không có giày, đây cũng được coi là bằng chứng phải không.”
(*) Dorothy: là một nhân vật hư cấu được tạo ra bởi tác giả người Mỹ L. Frank Baum, là nhân vật chính trong nhiều tiểu thuyết Oz của ông
(**) Phù thủy xứ Oz: Là tên một bộ phim Mỹ được chuyển thể từ tiểu thuyết thiếu nhi The Wonderful Wizard of Oz của L. Frank Baum.
“Đang đùa sao…” Lần này, Thu Phong và Thiên Nga cũng nhận ra “bốn hung thủ” mà Phong Bất Giác nói đến là ai.
“Đúng vậy, câu đố này đơn giản đến mức như một trò đùa.” Phong Bất Giác dùng đèn pin chiếu vào thi thể, giải thích: “Chắc chắn chính là nhóm bốn người đã cùng chế ngự mụ phù thủy, sau đó Sư Tử*** xé xác của bà ta, lấy “gan” ra ngoài, Tin Man* khoét “tim” đi, sau đó lại dùng rìu mở hộp sọ của của mụ phù thủy, để Bù Nhìn lấy mất “não”****. Còn Dorothy thì lấy đôi giày thần của mụ phù thủy.” Giọng điệu của anh cực kỳ thoải mái, tiện thể còn nói về dòng chữ được viết trên tường: “Người viết chữ lên bức tường của hiện trường vụ án, trong mười người thì có chín người là kẻ ngốc vẽ rắn thêm chân, còn một người là thiên tài.” Anh nhếch miệng lắc đầu: “Nhưng mà dòng chữ này, khiến tôi cảm thấy rất khó hiểu.” Anh dùng ánh mắt dò hỏi nhìn các đồng đội: “Các anh có suy nghĩ gì không?”
(*) Tin Man, (**) Bù Nhìn Scarecrow, (***) Sư Tử hèn nhát Cowardly Lion: là ba nhân vật trong tiểu thuyết The Wonderful Wizard of Oz (tựa Việt: Phù thủy xứ OZ) được tạo ra bởi tác giả người Mỹ L. Frank Baum.
(****) Trong câu chuyện “Phù thủy xứ Oz” thì Sư Tử hèn nhát muốn có được lòng dũng cảm, bù nhìn muốn có trí không còn người thiếc Tin Man muốn có trái tim nên mới lần lượt lấy gan, tim và não của mụ phù thủy theo thiết lập của phó bản.
“Suy nghĩ của tôi là… Anh bình tĩnh quá mức thì phải?” Thu Phong nói: “Tôi nói “Đang đùa sao” ý muốn nói tình huống hiện tại đã hủy đi tuổi thơ của chúng ta!”
“Ồ… Ý của anh là vậy sao.” Phong Bất Giác nói: “Thật không may, hồi còn nhỏ tôi khịt mũi khinh bỉ đối với loại văn học nhi đồng này, mặc dù đọc cũng khá là nhiều…”
“Nghệ thuật gia quả nhiên đều có chút không bình thường…” Thiên Nga lạnh lùng chế giễu một câu, lập tức kéo chủ đề về chuyện chính: “Về dòng chữ máu này… Tôi nghĩ có hai khả năng.” Anh ta dừng một lát, nói tiếp: “Thứ nhất, hung thủ không liên quan đến nhóm bốn người trong “Phù thủy xứ Oz”, hàng chữ này là hung thủ thật sự lưu lại để đánh lạc hướng chúng ta. Thứ hai, giả sử đúng là nhóm Dorothy giết chết mụ phù thủy… Thì hàng chữ kia có khả năng là nhắc nhở mà hệ thống đưa ra, chứ không phải bất người nào đó viết ra.”
“Ừm… Gần giống với giả thiết ban đầu của tôi.” Phong Bất Giác gật đầu: “Được rồi, đến địa điểm thứ hai đi.” Anh lại dùng đèn pin chiếu vào thi thể nói: “Ồ, đúng rồi, bây giờ cũng không cần phải giữ cho hiện trường hoàn chỉnh nữa, lấy những thứ có thể lấy đi, chưa biết chừng sẽ có tác dụng.”
Thế là, ngoài Phong Bất Giác ra, ba người còn lại mỗi người nhặt một vật phẩm.
Thiên Nga một tay cầm đèn pin, cho nên anh ta nhặt quả táo thể tích nhỏ nhất. Thiên Nga cầm cây chổi dưới sự đề nghị của anh Giác (Khi Thu Phong gặng hỏi nguyên nhân, Phong Bất Giác nói – Gió thu quét lá rơi*). Kế Trường thì lấy chiếc mũ rộng vành chóp nhọn của mụ phù thủy.
(*) Ý của anh Giác ở đoạn này là gió thu sẽ thổi lá rơi, nên Thu Phong cầm chổi là hợp lý nhất.
[Tên: Táo]
[Loại hình: Liên quan cốt truyện]
[Phẩm chất: Thường]
[Tính năng: Chưa rõ]
[Có thể đem ra khỏi phó bản này không: Không]
[Ghi chú: Trái táo đỏ tươi, nhìn rất bắt mắt.]
…
[Tên: Chổi]
[Loại hình: Liên quan cốt truyện]
[Phẩm chất: Thường]
[Tính năng: Chưa rõ]
[Có thể đem ra khỏi phó bản này không: Không]
[Ghi chú: Ngoài việc quét đất ra, hình như còn có tính năng khác.]
…
[Tên: Mũ chóp nhọn]
[Loại hình: Liên quan cốt truyện]
[Phẩm chất: Thường]
[Tính năng: Chưa rõ]
[Có thể đem ra khỏi phó bản này không: Không]
[Ghi chú: Nếu như bạn không để tâm đến thứ mùi kỳ dị trong đó, thì đội lên cũng được.]
Ghi chú của ba vật phẩm này mang phong cách tổng thể của phó bản này… Chính là không cho các bạn gợi ý rõ ràng. Mấy thứ này cụ thể dùng như thế nào, để các bạn tự suy nghĩ. Dù sao điều thứ hai từ dưới lên đã viết không thể đem ra khỏi phó bản, chứng tỏ chúng tám phần là có ích.
“Nhìn những vết chân có dính máu…” Phong Bất Giác vừa dẫn các đồng đội đi đến nơi xảy ra vụ án thứ hai, vừa dùng đèn pin chiếu lên những dấu vết để lại trên nền đá hoa cương: “Rõ ràng nhất chính là dấu chân của Sư Tử, tiếp đó là Tin Man.” Anh dùng ngón tay chỉ: “Dấu giày vải khá mờ nhạt chính là của Bù Nhìn, hai hàng dấu chân nhỏ còn lại, dĩ nhiên là do Dorothy để lại.”
Họ đi men theo bức tưởng, trong lúc nói chuyện, họ đã đến địa điểm của thi thể thứ hai, cách chỗ phù thủy bị giết chỉ khoảng một trăm mét.
“Lại là chuyện gì nữa đây…” Thu Phong nói.
Lần này hai thi thể xuất hiện trước mặt, một thi thể là bé gái mặc váy liền thân màu xanh da trời và áo sơ mi, và một con Sư Tử khổng lồ.
Phong Bất Giác lại giống như một người kể chuyện, tiến về phía trước, nói với vẻ đầy hứng thú: “Chắc là Dorothy bị Sư Tử giết chết rồi.” Anh dùng đèn pin chiếu vào phần đầu của thi thể: “Bên cổ bị cắn một phát mất một mảng thịt lớn, cả xương và thịt đều bị xé đi, còn khuôn mặt cũng bị một phát cào giống như nhân vật chính trong phim kinh dị vậy.”
Anh quay đầu sang, chỉ về phía đôi giày cao gót màu bạc rơi rải rác bên cạnh thi thể của Dorothy: “Đôi giày này chắc là giày của mụ phù thủy. Xem ra cô bé không kịp đổi giày sau khi giết chết mụ phù thủy, chỉ xách tay theo thôi.”
“Chờ đã…” Kế Trường lên tiếng: “Sao tôi nhớ là… Trong ‘Phù thủy xứ Oz’, đôi giày thần của mụ phù thủy phương Đông là màu đỏ cơ mà?”
“Đây là sự hiểu nhầm thường thấy.” Phong Bất Giác trả lời: “Thật ra trong nguyên tác của L. Frank Baum, đôi giày đó chính là màu bạc. Nhưng do bản phim điện ảnh ‘The Wizrad of OZ’ năm 1939 quá kinh điển, cho nên phần lớn các bộ phim về sau cải biên từ tác phẩm này đều bị ảnh hưởng của nó, đôi giày của mụ phù thủy được thiết lập là màu đỏ.”
“Ngay cả chuyện này mà anh cũng biết…” Ngay tới Thiên Nga cũng tỏ vẻ bất ngờ thán phục về kiến thức sâu rộng của Phong Bất Giác.
“Đây là kiến thức thông thường mà.” Phong Bất Giác đáp lại.
“Cái gì mà kiến thức thông thường… Lúc nãy nếu anh không nói, tôi cũng không biết tác giả của ‘Phù thủy xứ Oz’ là ai…” Thu Phong nói thẳng không kiêng dè.
“Vậy tôi cũng hết cách, dù sao đối với tôi thì đây là kiến thức thông thường.” Phong Bất Giác lại đến bên thi thể của con Sư Tử: “Xem tiếp tên này nào.”
“Rõ ràng là bị rìu chém chết.” Thiên Nga nhìn thi thể của Sư Tử rồi nói, “Hơn nữa phán đoán từ góc độ, độ sâu và vết máu trên đất của những vết thương này, thì trước khi chết nó còn chiến đấu một trận với kẻ cầm rìu.”
Kế Trường tiếp lời: “Chỉ nhìn từ vết thương… Chắc chắn là Sư Tử đã giết chết Dorothy, và Tin Man lại giết chết Sư Tử.”
“Chắc là Tin Man và Bù Nhìn đã cùng giết chết Sư Tử.” Phong Bất Giác bổ sung, “Mọi người nhìn đi…” Anh ngồi xổm, đặt đèn pin trên đất, hai cánh tay ôm vòng qua đầu Sư Tử, mở rộng cái miệng lớn của con dã thú. “Có nhìn thấy trong miệng nó có một nắm rơm không?”
“Được rồi… Anh đừng có chăm chỉ như vậy nữa…” Thu Phong khuyên.
Phong Bất Giác khép miệng Sư Tử lại, phủi đi những chiếc lông dính trên quần áo, nhưng lại bị dính một vệt máu. Anh cũng không quá để tâm, chỉ đứng lên nói: “Nhưng mà, tôi nghi ngờ sức mạnh của Bù Nhìn vốn không thể gây ảnh hưởng gì đối với Sư Tử. Cho dù hắn ta tham gia tấn công, cũng chỉ có thể tạo thành vết thương như gãi ngứa thôi, thực chất người tiêu diệt Sư Tử vẫn là người thiếc Tin Man.”
“Ở đây cũng có lời nhắn này…” Khi Thiên Nga lên tiếng, đèn pin trong tay anh ta đã chiếu về phía bức tường.
Trên bức tường này, cũng có chữ máu.
“A, đúng vậy.” Phong Bất Giác tiếp lời: “Cũng là một câu ám chỉ rất có tính chỉ hướng.”
[Khi bạn nghĩ rằng bạn đã có được điều mà mình muốn, thì thật ra bạn đã mất nhiều thứ hơn.]
Ba người còn lại ngoại trừ anh Giác đều nhìn chằm chằm vào hàng chữ rất lâu, vẫn là Kế Trường mở miệng nói trước: “Gác lại không nói đến ý nghĩa triết học có thể có trong câu nói này… Tình huống mà nó kín đáo nhắc đến chắc là…” Anh ta hơi dừng lại một giây, nói tiếp: “Sư Tử nhận được ‘lòng can đảm’, thế là nó muốn ăn Dorothy, còn Tin Man thì có ‘trái tim’ và Bù Nhìn có ‘trí khôn’, sau khi chứng kiến cảnh này, họ đã giết chết Sư Tử.”
“Nhìn bề ngoài… Đúng là như vậy.” Thiên Nga tiếp lời.
“Ồ? Nhìn bề ngoài?” Kế Trường nghi ngờ hỏi.
Thu Phong cũng ở bên cạnh nói: “Nếu cân nhắc kĩ càng… Đúng là có rất nhiều điểm nghi vấn.”
“Ví dụ?” Kế Trường hỏi.
Thiên Nga lại trả lời: “Nếu như trước khi có được dũng khí, Sư Tử không có dũng khí tấn công con người, vậy thì cái chết của mụ phù thủy kia phải giải thích thế nào?” Anh ta đẩy mắt kính: “Còn nữa, nếu như Dorothy đã lấy được giày của mụ phù thủy, tại sao không đi nó vào rồi rời đi, không phải đôi giày này có ma lực dịch chuyển hay sao?”
Phong Bất Giác lại nói: “Ừm… Những vấn đề này, tạm thời cũng gác lại một bên đi.” Anh nói xong, khom lưng nhặt đôi giày phép thuật màu bạc lên: “Theo tôi đến cầu thang thông với tầng bốn trước đã.”