Khu Vui Chơi Kinh Dị - Chương 302: Đăng Lầu Ký (9)
“Cầu thang này, chắc có thể thông với tầng bốn… Hoặc một nơi nào đó khác, dù sao nó có thể đưa chúng ta đi tiếp về phía trước.” Phong Bất Giác dùng đèn pin chiếu về phía trước nói.
Trước mặt bốn người, là một cầu thang hình xoắn ốc. Bậc thang được làm bằng đá, tạo hình của nó cực kỳ đặc biệt. Về mặt kiến trúc học mà nói, cầu thang này không thể xây được, bởi vì không có đủ điểm trụ. Nhưng nếu nghĩ đến chuyện phó bản này là ở trong game, hơn nữa về mặt thiết lập của phó bản cũng rất không khoa học, cho nên cũng không có ai đắn đo chuyện này…
“Ừm… Trên bậc thang đúng là cũng có vết chân lưu lại.” Kế Trường đến gần, nhìn bậc thang và nói.
“Và chỉ có vết chân hướng lên trên…” Thiên Nga bổ sung.
Thu Phong nói: “Bỏ qua việc bọn họ đi ngược lại về tầng này… Bù Nhìn và Tin Man chắc là đi lên tầng bốn và không quay lại.”
Phong Bất Giác nói: “Tôi đã đi một vòng quanh toàn bộ tầng thứ ba, và tính toán diện tích. Nơi này rộng hơn hai tầng có đèn ở bên dưới rất nhiều, rõ ràng có vấn đề về mặt không gian, không có thiết bị chiếu sáng chắc là để che giấu điểm này.” Anh dừng một lát: “Tôi nghĩ manh mối có tính dẫn dắt ở tầng này chính là mùi hương, khi điều tra chỉ cần ngửi thấy mùi tỏa ra từ xác chết là có thể tìm thấy một trong hai hiện trường giết người, tiếp đó, căn cứ vào dấu chân máu là có thể tìm thấy hiện trường còn lại và cầu thang thông với tầng bốn.”
“Cũng có nghĩa là… Anh phán đoán ngoài ba địa điểm này, ở tầng này không còn manh mối gì khác?” Thiên Nga nói.
“Ít ra tôi nghĩ là như vậy, đương nhiên… Nếu muốn tìm kiếm kĩ càng khu vực tầng này cũng không phải không được. Nhưng môi trường trống trải rộng lớn không có ánh sáng này, làm chuyện đó cần nhiều thời gian, mà chưa chắc có thu hoạch.” Phong Bất Giác nói: “Hiện tại, ở trên còn mấy tầng nữa, trong mấy tầng đó có thiết bị chiếu sáng hay không, đều là ẩn số… Vẫn phải tiết kiệm nguồn điện của đèn pin thì hợp lý hơn.”
“Tôi cũng cảm thấy không cần thiết phải điều tra sâu hơn ở tầng này.” Thu Phong nói: “Anh Phong đã điều tra một lượt xung quanh, tìm thấy ba địa điểm có thể tạo thành một chuỗi thông tin. Nếu như tiếp tục tìm kiếm, trong tình huống chúng ta chỉ có hai chiếc đèn pin, thì đành phải chia đôi đi hai đường, hơn nữa hiệu quả điều tra của một trong hai nhóm rất có thể chậm hơn anh Phong rất nhiều.”
Thiên Nga nói, “Tôi cũng không có ý kiến, có điều…” Anh ta ngẩng đầu nhìn phía cuối cùng cầu thang hình xoắn ốc, ở đó có một cánh cửa gỗ hình chữ nhật, khảm trên trần nhà, “Ai sẽ đẩy cánh cửa gỗ kia? Ngộ nhỡ có một cây rìu đang chờ trên đó thì sao…”
“Để Thu Phong cầm chổi lên nóc mở là được thôi.” Phong Bất Giác nói: “Cùng lắm rìu chỉ chặt lên cây chổi thôi.”
“Anh đúng là con m* nó thông minh nhanh trí…” Thu Phong trả lời, trong đó trợ từ ngữ khí có phần mập mờ đã bị hệ thống chặn lại. Có điều sau khi nói xong, cậu ta vẫn mang bộ mặt bất lực dẫn đầu lên cầu thang.
Phong Bất Giác nhún vai, liếc nhìn hai đồng đội còn lại, ba người không nói lời nào, chỉ cười cười và theo bước chân của Thu Phong.
Cầu thang này không dài, đi một nửa vòng, Thu Phong đã tới gần độ cao của trần nhà. Cậu ta nhấc cây chổi trong tay, hướng cán gỗ lên trên, chống cửa gỗ, dùng sức đẩy lên trên, cánh cửa gỗ kêu một tiếng “Cót két” mở ra.
Rất nhiều tia sáng chiếu xuống, xuyên qua khe cửa hướng lên chiếu sáng khắp xung quanh. Tầng bốn hình như là một không gian rất cao, có một mặt tường hình cung rất gần. Do tia sáng là từ mặt hông chiếu qua, cũng không biết nguồn sáng là gì.
“Nè… Đây là mùi gì…” Thu Phong đứng gần nhất, vừa đẩy cánh cửa gỗ đã ngửi thấy một mùi kỳ lạ.
“Chắc lại có một thi thể nữa.” Phong Bất Giác đứng đằng sau cậu ta, trả lời bằng giọng đầy gay cấn.
“Tôi cứ đi lên trên như vậy có sao không…” Thu Phong lại nói.
“Đã là xác chết rồi, còn gì đáng sợ đâu.” Phong Bất Giác nói.
Câu nói này của anh làm mỗi người hiểu một ý. Tuy trên đời này hầu hết mọi người đều sợ xác chết, nhưng cũng có không ít người cho rằng người sống càng đáng sợ hơn.
Sau khi hít thở sâu vài lần để lấy thêm tinh thần, Thu Phong xông về phía trước. Cậu ta biết, nếu như đúng là có một chiếc rìu chờ cậu ta ở góc khuất tầm mắt và rơi xuống, vậy len lén thò đầu ra ngược lại rất nguy hiểm, vậy chi bằng cả người xông lên trong tích tắc, đứng ở góc độ đối diện trực tiếp với đối phương.
Phong Bất Giác đi theo sau thì lại tỏ vẻ thư thái thoải mái, từ từ đi theo. Thiên Nga và Kế Trường bị chặn phía sau anh Giác, cũng chỉ có thể tùy theo tính khí của anh.
Sau khi bốn người nối tiếp nhau đi lên tầng bốn, cuối cùng họ cũng nhìn rõ tình hình phía trên cửa gỗ.
Đây là bên trong một cối xay gió…
Bức tường bao quanh đều được xây toàn bằng gỗ, bao xung quanh thành hình tròn. Còn ánh sáng kia… Hình như là ánh mặt trời, chiếu vào từ cửa sổ nhỏ phía trên cối xay gió.
Còn về thứ mùi kỳ quái kia… Đến từ Bù Nhìn. Trên bức tường ở một mặt cối xay gió, bốn người chơi phát hiện ra thi thể của nó, tình trạng tử vong có thể nói là kỳ lạ vô cùng.
Có một ngọn giáo dài rỉ sét, từ bên ngoài cối xay gió đâm xuyên qua bức tường, vừa vặn đâm trúng Bù Nhìn đứng bên trong cối xay gió, thi thể của Bù Nhìn giống như lạp xưởng treo bên tường vậy.
Vì trong cái đầu rơm của nó có nhét não của mụ phù thủy, mà ngọn giáo lại xuyên trúng vào phần não của nó, phần óc chảy đầy người Bù Nhìn.
“Cái thứ của nợ này từ đâu ra thế…” Thu Phong nhìn cảnh trước mặt này thốt lên
“Ra ngoài xem tình hình bên ngoài là biết thôi.” Lúc Phong Bất Giác lên tiếng, anh đã đi đến bên cối xay gió, chuẩn bị đẩy cửa bước ra ngoài.
Các đồng đội cũng không ngăn anh, chỉ đi theo phía sau anh ra ngoài.
Bên ngoài cối xay gió, là một không gian giống như một sân khấu kịch nói.
Diện tích của tầng thứ tư này tương đương với tầng một, trần nhà chỉ cao hơn mười mét, xung quanh lại không có cột trụ. Trên trần nhà, có trời xanh, mây trắng được vẽ bằng màu… Ở bốn bức tường phía xa, ngoài bầu trời và mây trắng giống như vậy, còn vẽ rất nhiều dãy núi, sông suối v.v màu xanh lục.
Ở góc hẹp giữa trần nhà và hai bên bức tường, có một “mặt trời” được treo bằng bốn sợi dây thép, đường kính của thứ đồ chơi này đại khái khoảng ba mét, hình như là dùng giấy dán, nhưng không biết tại sao, quả thật nó đang phát sáng… Hơn nữa ánh sáng phát ra từ nó không khác gì với ánh mặt trời thực sự. Khi chiếu lên người còn có thể làm người ta cảm thấy một tia ấm áp.
“Tầng này còn kỳ quặc hơn tầng kia…” Kế Trường thở dài nói.
Phong Bất Giác lượn nửa vòng quanh cối xay gió, nhìn thấy sự thật Bù Nhìn bị đâm chết, “Hừm… Tôi đoán là tên này…”
Ba người còn lại cũng nhìn về phía bên kia, chỉ thấy bên ngoài cối xay gió, phần sau của ngọn giáo đã giết chết Bù Nhìn vẫn vắt ngang giữa không trung, nhưng “kỵ sĩ” đã sử dụng ngọn giáo để tấn công bất ngờ, đã chết trên mặt đất.
Người chết mặc bộ giáp kỵ sĩ thời trung cổ tiêu chuẩn, còn đầu của ông ta đã bị chém bay cùng với mũ giáp. Vết thương trên đầu rất ngay ngắn, chắc lại là kiệt tác của một chiếc rìu.