Khu Vui Chơi Kinh Dị - Chương 303: Đăng Lầu Ký (10)
Mặt sàn của tầng thứ tư này không còn là đá hoa cương nữa, mà là đất bùn và cỏ.
Lúc này, một con ngựa già gầy trơ xương đang ăn cỏ bên cạnh xác chết đứt đầu kia. Nhìn móng ngựa, yên ngựa và dây cương, thì chắc chắn nó chính là ngựa cưỡi của “kỵ sĩ” kia.
Phong Bất Giác đi qua đó, khom lưng, vỗ vỗ vào đầu con ngựa già, con ngựa già kia không phản ứng gì, chỉ tiếp tục vùi đầu ăn cỏ.
“Lần này đến lượt xứ Mancha* rồi à…” Thu Phong lên tiếng.
(*) Xứ Mancha: Là quê hương của nhân vật Don Quijote – nhân vật chính trong tiểu thuyết “Don Quijote xứ Mancha” của văn sĩ Miguel de Cervantes Saavedra.
“Đúng vậy… Người đàn ông ảo tưởng đứng đầu thời trung cổ” Phong Bất Giác tiếp lời, “Trước không có ai cả, sau không cũng có người mới.”
“Cho nên… Ông ta cũng giống như trong nguyên tác, coi cối xay gió là người khổng lồ. Sau đó cưỡi ngựa xông vào đó, đúng lúc ngọn giáo đâm chết Bù Nhìn vừa mới từ tầng ba lên.” Kế Trường thử tiến hành suy đoán theo tình hình hiện trường và logic của phó bản: “Sau đó Tin Man xông ra khỏi cối xay gió, chém chết ông ta.”
Ánh mắt Thiên Nga có chút thay đổi: “Vậy Tin Man đâu?” Anh ta nói xong, lại nhìn một vòng khắp xung quanh: “Ở tầng này liếc nhìn là có thể nhìn thấy hết, nhưng không nhìn thấy hắn ta.” Anh ta quay đầu lại nói: “Hơn nữa cũng không nhìn thấy đường thông với tầng thứ năm, toàn bộ trần nhà đều khép kín.”
“Ở đây có một hàng chữ, nhưng không biết có được tính là lời nhắn không.” Phong Bất Giác chợt lên tiếng. Lúc này, anh đang đứng bên cạnh phần phía sau của thanh giáo: “Nhìn đi, viết trên cái cán này…”
Các đồng đội nghe xong liền tụ tập lại sát gần để xem. Quả nhiên, trên phần thân của ngọn giáo dài có khắc một hàng chữ. Nhìn có vẻ là tiếng Tây Ban Nha, nhưng trong danh mục game có thể nhìn thấy phần phiên dịch của hệ thống: [Đón tiếp vận hạn bi đát bằng khuôn mặt tươi cười, ứng phó với mọi nỗi bất hạnh bằng dũng khí gấp trăm lần.]
“Ừm…” Mọi người lại một lần nữa rơi vào im lặng tập thể.
“Cố tình mê hoặc sao…” Thu Phong nói: “Ngoại trừ ám chỉ nguyên tác, những lời nhắn này đều chỉ là một vài câu kiểu như thảo luận triết học, hoặc kết hợp với hiện trường gây án, cực kỳ châm biếm, nhưng hoàn toàn không liên quan tới câu đố của chúng ta.”
Thiên Nga nhíu mày, tư duy rõ ràng cũng đã rơi vào bế tắc, “Khó nói lắm… Có lẽ sau đó sẽ có lời nhắn kiểu vậy xuất hiện, có điều trong tay chúng ta vẫn chưa đủ thông tin để giải câu đố.”
“Ừm, nghĩ vậy cũng đúng.” Kế Trường tiếp lời: “Nếu như so sánh những lời nhắn này với những mảnh ghép trong một bức tranh ghép, vậy thì trước khi chúng ta nhìn thấy phần khung tổng thể của bức tranh, hoặc thu thập được từ tám mươi phần trăm mảnh ghép trở lên, thì không thể phá giải câu đố được.
“Nếu là như vậy, thì bây giờ vẫn nên nhìn xem làm thế nào để đến được tầng thứ năm.” Thu Phong nói xong, nhìn quanh bốn phía, “Hiện tại manh mối của chúng ta chỉ có cối xay gió này, một thi thể và một con ngựa già.”
“Nó tên là Rocinante*”.” Phong Bất Giác nói.
(*) Rocinante: là tên con ngựa của Don Quijote, con chiến mã mạnh nhất trong các con ngựa.
“Hả?” Thu Phong nghe xong thì ngẩn ngơ, nhất thời không nhận ra rốt cuộc điều mà đối phương nói đến là gì.
“Tôi nói, tên của con ngựa này, là Rocinante.” Phong Bất Giác giải thích: “Sao chứ? Trong “Don Quixote” mà anh đọc được dịch kiểu khác à? Tôi nghĩ dịch kiểu này đều vẹn toàn cả âm lẫn nghĩa…”
“Không không không…” Thu Phong ngắt lời: “Tôi vốn chưa từng đọc cuốn sách này, chỉ biết nội dung đại khái mà thôi. Cho dù tôi từng đọc, chắc cũng sẽ không nhớ nổi tên của con ngựa đâu.”
“Ồ… Anh chưa từng đọc qua sao.” Phong Bất Giác hừ lạnh một tiếng, mặt không chút biểu cảm, “Hừm… Anh nên ăn phân tự tử đi.”
“Nè! Còn rất nhiều người chưa từng đọc qua! Đâu cần phải chết chứ!” Thu Phong gào lên: “Mà anh nói cách tự vẫn là gì cơ!”
Thiên Nga nói: “À… Cuốn sách đó đúng là không tệ đâu.”
“Không tệ?” Phong Bất Giác lại chuyển mũi giáo nhắm vào mọi người có mặt ở đây, “Anh đánh giá về một bộ sử thi sắc bén, sâu sắc, tàn khốc, hài hước, bi tráng chỉ là không tệ thôi sao?” Anh nhặt chiếc mũ giáp trên mặt đất với vẻ mặt nghiêm túc, mở chiếc mặt nạ trên chiếc mũ giáp, để lộ ra khuôn mặt đáng sợ của xác chết, nói: “Anh có dám nói lại câu này một lần trước mặt nhân vật vừa hài hước, lại đáng khen ngợi, đáng thương lại đáng kính bất hủ này không.”
“A… Tôi sai rồi.” Cũng không biết cảm giác áp lực từ đâu mà tới, khiến Thiên Nga trả lời câu này một cách kỳ quặc như vậy.
“Vậy mà đã nhận sai rồi sao!” Thu Phong bất ngờ nói, cậu ta chuyển hướng nói với Phong Bất Giác: “Anh cũng đâu phải là tác giả, chẳng qua chỉ là fan mà thôi, làm loạn một cách oai phong lẫm liệt như vậy để làm gì?”
“Don Quixote” đồng thời có cả tính hiện thực và tính xưa cũ, tính bi kịch và tính hài kịch, nghiêm túc và hài hước, dung tục và vĩ đại, trọn vẹn một khối, không thể chê vào đâu được. Cervantes* dùng tên của ông dẫn dắt người đời, và cũng làm người đời rung động.” Phong Bất Giác thao thao bất tuyệt làm như đang giảng bài: “Hồi còn nhỏ sau khi tôi đọc xong cuốn sách này, tôi đã dốc sức viết ra tác phẩm giả tưởng chủ nghĩa hiện thực mang sắc thái phê phán này. Chỉ cần có thể viết được đến mức độ ba phần của nó, để lại cho đời, thì tôi chết cũng không có gì hối tiếc. Sự ràng buộc giữa tôi và Cervantes… Thì người cả ngày chỉ ở trong trái bóng Pokemon như anh không hiểu được đâu.”
(*) Cervantes: là tiểu thuyết gia, nhà thơ và nhà soạn kịch người Tây Ban Nha.
“Cả ngày ở trong chỗ nào… Suốt ngày dùng mấy từ kiểu đó có thú vị không!” Thu Phong dường như đã cạn lời.
Kế Trường che mặt lắc đầu: “Chúng ta có thể quay lại vấn đề giải đố được không? Cốt truyện này đã đi đến một nửa rồi, mọi người biết chừng mực được không.”
“Được rồi.” Phong Bất Giác lập tức đáp lại, “Trở lại chuyện chính…”
“Nói tôi cả buổi trời chỉ để vòng vo hay sao!” Thu Phong bất mãn nói.
Phong Bất Giác phớt lờ cậu ta, nói tiếp: “Các anh nhìn thấy cái đó rồi chứ…” Anh cẩn thận đặt chiếc mũ trong tay, giơ cánh tay chỉ về “mặt trời” ở đằng xa.
“Sao có thể không chú ý đến… Mặt trời bằng giấy dán đang phát sáng.” Kế Trường nói.
“Nếu như mặt trời giấy dán có thể phát sáng…” Phong Bất Giác chỉ sang bên cạnh: “Non xanh nước, cây cối hoa cỏ được vẽ trên tường, liệu cũng có thể lợi dụng được hay không?”
Tục ngữ nói kẻ thần kinh thì hay nghĩ viển vông, nếu anh không nói, thì mấy vị mưu sĩ tiêu chuẩn này thật sự không nghĩ ra điểm này.
Ba người đồng đội chợt tỉnh ngộ, quan sát lại khung cảnh xung quanh, lần này có thể nói là sáng tỏ thông suốt, thoáng chốc đã có rất nhiều manh mối hữu ích.
“Ừm… Theo cảm giác khoảng cách mà hội họa tạo ra, con bò sữa ở bên kia, hình như ở gần mặt “tường” nhất.” Thiên Nga chỉ một mặt tường, nói.
Phong Bất Giác liếc mắt nhìn qua đó một cái, rồi bước về phía đó. Anh đứng bên tường, mới phát hiện có một đầu dây thừng nhỏ thò ra từ trên bức tường, mà phần thừa ra của sợi dây đó, vẫn tồn tại ở hình thức vẽ sơn trên tường, buộc vào con bò trên bức tranh.
Quan sát từ xa thì không thể nhìn ra chi tiết này, nhưng bây giờ, Phong Bất Giác chỉ giơ tay túm sợi dây, thì có thể dễ dàng kéo sợi dây ra khỏi bức tranh, cả con bò kia từ “trên tường” cũng bị anh dắt tới đồng cỏ trong không gian 3D.
“Vậy mà lại thành công.” Thu Phong nói.
Kế Trường nói: “Vậy có phải nghĩa là, chúng ta cũng có thể đi vào bối cảnh được vẽ trên tường?”
“Không được.” Phong Bất Giác vừa trả lời thắc mắc của Kế Trường, vừa dùng tay ấn vào mặt tường: “Dù sao tôi cũng không vào được.”
Hội Thiên Nga cũng qua thử, đúng là không được.
“Vậy bây giờ… Chúng ta phải giải quyết con bò này thế nào đây…” Thiên Nga vuốt cằm nói: “Cũng chưa biết chừng, nhờ nó dùng sừng húc chúng ta bay lên, từ đó xông vào tầng năm thì sao?”
“Ha… Trong thế giới ‘Tom and Jerry’, có lẽ có thể như vậy.” Thu Phong cười nói.
Thấy truyện hay thì bấm quảng cáo giúp truyenconvet duy trì
“Nè! Các quý ông!” Bỗng nhiên, lại có một âm thanh vang lên, nghe có vẻ như giọng của một đứa trẻ.
Bốn game thủ quay đầu lại, phát hiện trên bức tranh ở một bức tường khác, có một chấm đen nhỏ, dần dần to lên, thành hình một bóng người, tạo ra hiệu quả thị giác từ xa đến gần.
Không lâu sau, hình dáng kia chạy ra từ trong tường với một cảm giác cực kỳ thỏa đáng, đến trước mặt những game thủ.
Đây là một câu bé tóc màu hạt dẻ, mặc bộ quần áo cũ vá chằng vá đụp, còn đội một chiếc mũ nhỏ. Khi nó chạy đến rõ ràng là cực kỳ vội vã, khi đến trước mặt bọn Phong Bất GIác, nó đã thở hổn hển, không nói lên lời.
“Đừng vội, cậu bé, có gì từ từ nói, chúng tôi cũng không đi đâu hết.” Kế Trường nói với vẻ ôn hòa.
“Hộc… Hộc…” Cậu bé lại thở dốc hai hơi, rồi nói: “Hộc… Thưa các ngài, xin lỗi… Cháu… Cháu có thể xin các ngài, trả bò sữa cho cháu được không?”
“Trả cho cậu?” Kế Trường hỏi với giọng nghi hoặc.
“Là thế này…” Cậu bé kia nói có phần ấm ức: “Cháu cho mẹ xem đậu thần mà các ngài cho cháu, cháu nghĩ bà sẽ tự hào về cháu. Nhưng bà rất tức giận, ném đậu thần ra khỏi nhà. Còn nói rất thất vọng về cháu, nói cháu là đứa ngốc.” Cậu bé ấp a ấp úng nói: “Cho nên cháu đã nhanh chóng nhặt các hạt đậu và chạy lại đây, may là các ngài vẫn còn ở đây! Các ngài, cháu có thể dùng đậu thần đổi lấy Mike (tên của con bò) được không? Xin các ngài đấy.” Cậu bé để lộ ra ánh mắt van xin, và chủ động giơ tay ra, trên tay cậu cầm một túi nhỏ đựng các hạt đậu thần.
“Cho chúng tôi bàn bạc một chút.” Phong Bất Giác chợt chen miệng nói, rồi lập tức đưa mắt ra hiệu với các đồng đội, ý bảo bọn họ qua đấy.
Bốn người tụ tập lại một chỗ, thì thầm khe khẽ.
“Tôi hiểu rồi… Thằng bé này chính là nhân vật chính trong ‘Jack và cây đậu thần’*.” Thu Phong nói: “Dắt con bò ra sẽ kích hoạt sự việc này, chỉ cần đổi đậu thần với nó, chúng ta có thể đột phá lên tầng năm rồi.”
(*) Jack và cây đậu thần: Là một câu chuyện thần tiên nước Anh.
“Đương nhiên là tôi đã nhận ra điều này.” Phong Bất Giác nói.
Thiên Nga hỏi: “Vậy anh bí mật gọi bọn tôi qua đây là muốn nói gì?”
Kế Trường nhìn anh Giác bằng ánh mắt nghi vấn.
“Tôi chỉ muốn trưng cầu ý kiến của mọi người…” Phong Bất Giác nói: “Có muốn tát một cái hù chết thằng nhóc, rồi trực tiếp cướp hạt đậu hay không.”
“Anh phát rồ mất trí sao…”
“Mất hết nhân tính à…”
“Đến đứa trẻ mà anh cũng không tha…”
Phong Bất Giác nghe xong ba câu này, thì thở dài thườn thượt. Ngay sau đó, anh nở nụ cười dắt con bò đến trước mặt Jack, nói bằng giọng hòa nhã: “Ha ha ha, đương nhiên là có thể rồi, cậu bạn nhỏ…” Anh chuyển sợi dây dắt bò cho Jack, và nói: “Lần sau nhớ kĩ đấy, làm người phải có tinh thần tiết kiệm. Còn nữa, đừng có dễ dàng tin lời của người lạ, trước khi làm bất cứ chuyện gì đều phải động não suy nghĩ, đừng phụ sự kỳ vọng của mẹ cậu đối với cậu. Cậu phải có được lòng tin của đảng và nhà nước đối với cậu, trở thành một người có ích, cống hiến cho nhân dân, cống hiến cho tổ quốc, cho nhân loại… Ưm ưm…*&…%…&….”
Thiên Nga và Thu Phong bịt miệng anh Giác và kéo anh ra.
Kế Trường ngượng ngùng nói với Jack bé nhỏ: “Đừng để ý đến lời của ông chú đó, mau về nhà đi.” Anh ta nói xong, liền nhận những hạt đậu thần từ trong tay Jack.
Jack chớp mắt với vẻ không hiểu chuyện gì, nói lời cảm ơn, rồi dắt bò và quay người bỏ đi…